Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 396-1: Lịch sử thay đổi (1) (1)

Viên Lưu chống Tào có thể thắng sao?

Vấn đề này của Phùng Kỷ thực sự khiến Lưu Sấm không biết phải trả lời thế nào mới tốt.

Từ khi bắt đầy hắn chưa từng cho rằng Viên gia có thể thắng được Tào Tháo. Nghiễm nhiên điều đó là đương nhiên, nó cũng giống như một đứa bé đánh lại một tên khổng lồ vậy. Lưu Sấm chỉ là hy vọng Viên gia có thể ngăn cản được Tào Tháo trong một thời gian ngắn, cho hắn thời gian nghỉ ngơi để lấy lại sức. Đợi sau khi hắn phục hồi nguyên khí chắc chắn sẽ liên kết với Tào Tháo để thâu tóm địa bàn của Viên gia, rồi sau đó quyết tử một trận.

Những lời này sao hắn có thể nói ra miệng được chứ?

Nhưng, Phùng Kỷ cũng không đợi câu trả lời của Lưu Sấm.

Dường như y đã sớm biết được đáp án, y thờ dài một tiếng rồi vươn người đứng dậy.

- Câu trả lời của hoàng thúc, ta đã biết rồi. Kết quả của lần này liên hiệp chống Tào thực ra sớm đã định từ khi hai vị công tử bất hoà rồi. Nếu năm đó Đại tướng quân sớm quyết định đồng ý, xác lập con nối dõi thì có lẽ đã không xảy ra chuyện này. Tiếc là Đại tướng quân không quả quyết, làm mất thời cơ tốt nhất, cũng khiến cho khoảng các giữa hai vị công tử càng lúc càng lớn hơn. Mặc dù tam công tử hống hách nhưng vẫn có tình nghĩa huynh đệ. Chỉ có đại công tử lòng dạ hẹp hòi,chắc chắn sẽ không hợp tác với Tam công tử... Lần này Hoàng thúc đến đây cũng chỉ có thể ngăn cản được nhất thời, kết quả cuối cùng vẫn không có cách nào thay đổi được...

Phùng Kỷ vừa dứt lời liền chăm chú nhìn Lưu Sấm.

Một lát sau, đột nhiên y lại nói: - Hoàng thúc, ta có thể hợp tác với ngươi nhưng có một yêu cầu.

Lưu Sấm nhăn mặt lại, không biết tại sao lại sinh ra lòng oán ghét đối với Phùng Kỷ.

Về cơ bản hắn có thể đoán ra được yêu cầu của Phùng Kỷ, cũng chỉ khiến cho hắn càng khinh thường nhân phẩm của ông ta mà thôi... Nhân vật bậc này mà cũng là danh sĩ của Ký Châu sao?

Trong suy nghĩ của Lưu Sấm, những người như Tuân Kham, Tự Thụ, Điền Phong mới thực sự là danh sĩ.

- Tiên sinh yêu cầu chuyện gì?

- Viên công có một đứa con tên Mãi.

- Hả?

Lưu Sấm có vẻ không hiểu nhìn Phùng Kỷ, không hiểu sao đột nhiên ông ta lại chuyển để tài.

Không phải là ngươi đòi lợi ích từ ta sao? Sao đột nhiên lại chuyển sang đề tài khác? Đúng rồi! Không phải Viên Thiệu có ba người con trai sao? tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện một Viên Mãi? Viên Mãi là ai? Vì sao trước đây ta chưa từng nghe thấy cái tên này?

Lưu Sấm ngạc nhiên nhìn, Phùng Kỷ mỉm cười.

- Thiếu công tử là con út của Viên công, mẹ cậu ấy xuất thân thấp kém, vốn là tỳ nữ bên cạnh Viên công. Khi ấy Viên công và Công Tôn Toản đại chiến. Lúc Viên công uống rượu say đã ngủ với tỳ nữ này mà không ngờ nàng ta lại có thai. Sau khi sinh thiếu công tử ra, tỳ nữ kia cũng là một người thông minh, nàng ta lo cho sự sống của mình sẽ làm liên lụy đến đứa con, cho nên đã nuốt vàng mà chết. Trong lòng Viên công có phần áy náy, liền sai người mang thiếu công tử giao lại cho người nhà ở Nhữ Nam. Hai năm trước, Viên công tử mới mang thiếu công tử từ Nhữ Nam về.

Chuyện này cũng không có nhiều người biết lắm.

Thiếu công tử vẫn còn nhỏ, năm nay mới bảy tuổi. Tam công tử rất yêu thương cậu bé, vẫn luôn mang cậu ta bên mình, cũng chính vì vậy mà Viên công càng sủng ái tam công tử hơn.

Lưu Sấm không nhịn được cười.

Sớm đã biết tên Viên Thượng này là kẻ có tâm kế. Y đối xử tốt với em trai út đương nhiên là để cho Viên Thiệu có cảm giác huynh đệ đoàn kết, còn tên ngốc Viêm Đàm kia thì chỉ biết ghen tỵ, đương nhiên sẽ khiến Viên Thiệu bất mãn. Chỉ có điều đột nhiên Phùng Kỷ nhắc đến Viên Mãi là có ý gì? Lưu Sấm ngạc nhiên khó hiểu.

- Thiếu công tử lên tám, cũng đến tuổi đi học rồi. Nhưng nay Hà Bắc chiến loạn không ngừng. Nghiệp Thành cũng bị cuốn vào vòng rối ren, khó mà tìm được cho cậu ấy một người thầy tốt. Trong thiên hạ không ít trường học tốt, trong đó có thư viện Dĩnh Xuyên là nổi tiếng nhất. Nhưng từ khi hoàng thúc xây dựng thư viện Nam Sơn dến nay, tập hợp danh sĩ trong thiên hạ để biên soạn lại sách cổ, biên soạn toàn thư khiến nó nổi tiếng hơn cả thư viện Dĩnh Xuyên. Ta thay mặt tam không tử khẩn cầu hoàng thúc, để thiếu công tử nhập học ở thư viện Nam Sơn. Như vậy tam công tử cũng có thể toàn lực đối phó với Tào Tháo, tránh được mối lo về sau...

Ở thời Đông Hán tám tuổi đi học cũng không phải là điều ngạc nhiên.

Nhưng Nghiệp Thành rộng lớn như vậy, tìm đâu chẳn được thầy tốt, Lưu Sấm tuyệt đối không tin. Vì sao Phùng Kỷ phải đi tìm trường cho Viên Mãi, rõ ràng là sự ủy thác của Viên Thiệu. Còn Viên Thượng, Viên Đàm căn bản là sẽ không làm việc này, càng không phải là đối thủ của Tào Tháo. Còn Viên Mãi không nổi tiếng chưa có nhiều người biết đến. Nếu huynh đệ Viên Thượng chiến bại thì Viên thị chỉ còn lại một mình Viên Mãi? Tào Tháo chắc chắn sẽ không tha cho Viên Mãi, bởi vì cậu ta là con trai của Viên Thiệu.

Trên thực tế, trong lịch sử, cuối cùng Viên Mãi chạy trốn cùng Viên Thượng đến Liêu Tây rồi chết trong tay Công Tôn Khang. Từ đấy có thể thấy Viên Thượng thực ra vẫn luôn rất tốt với người huynh đệ này...

Nếu như huynh đệ Viên gia chết trận, ai có thể bảo toàn cho tính mạng của Viên Mãi đây?

Lưu Biểu, Tôn Quyền sao? Đừng nói đùa, vả lại đường xá xa xôi hai người chưa chắc đã nhận.

Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng Phùng Kỷ chọn Lưu Sấm.

Tuy y biết cuối cùng Lưu Sấm vẫn sẽ phản bội lại Viên gia, nhưng người này lời nói nặng tựa ngàn vàng, chắc chắn có thể bảo toàn cho tính mạng của Viên Mãi.

Như vậy dòng máu của Viên Thiệu không bị đứt, dù sau này ra sao cũng không phải lo đến vấn đề hương hỏa.

Hơn nữa trước mắt thì cũng chỉ có Lưu Sấm là lựa chọn tốt nhất.

Lưu Sấm không khỏi có thêm mấy phần kính trọng Phùng Kỷ, cái nhìn thay của hắn cũng thay đổi so với lúc trước.

Vốn hắn cho rằng Phùng Kỷ sẽ tính mưu cho bản thân, nhưng không ngờ đây lại là chuyện huyết mạch của Viên gia. Thực ra người này cũng là người trung nghĩa! Lưu Sấm đột nhiên nhớ tới trong lịch sử. Tuy mưu sĩ dưới trướng của Viên Thiệu đều có ý đồ riêng, nhưng cuối cùng đầu hàng Tào Tháo cũng chỉ có mấy người. Điền Phong bị Viên Thiệu gϊếŧ chết, Hứa Du bị ép phải đi tìm Tào Tháo nương tựa.

Tính trên đầu ngón tay, hình như mưu sĩ dưới trướng của Viên Thiệu cũng chỉ có một người đầu hàng Tào Tháo.

Tuân Kham quy ẩn, Tự Thụ chết, Thẩn Phối phóng hỏa Nghiệp Thành, Quách Đồ chết trong tay Tào Tháo, còn Phùng Kỷ thì càng xui xẻo hơn, Viên Đàm cầu binh Viên Thượng, vì Viên Thượng không có nhiều binh mã trong tay cho nên đã phái Phùng Kỷ đi làm tùy tùng. Không ngờ Viên Đàm thấy binh mã không nhiều liền giận mèo đánh chó sát hại Phùng Kỷ.

Như vậy thì nhân cách của Viên Thiệu cũng không hề tầm thường.

Lưu Sấm trầm ngâm hồi lâu rồi ngẩng đầu lên: - Việc này ta có thể làm chủ. Nhưng e rằng thiếu công tử tuổi còn quá nhỏ để nhập trường Nam Sơn. Nay ta mới xây dựng Yến Kinh, chuẩn bị xây một trường học ở đó, do Ấu An tiên sinh là chủ trì. Nếu Nguyên Đồ tiên sinh tin ta có thể phái người đưa thiếu công tử đến huyện Kế, đợi sau khi xây trường xong có thể nhập học.

Phùng Kỷ nghe vậy, liền chắp tay vái đến sát đất.