Edit: Thảo My
Ngày này, Lôi Ngạo Thiên không còn đi thiên sảnh xử lý sự vụ trong giáo, mà là vẫn cùng Tô Nhược Mộng ở trong phòng yên lặng chờ tin tức của các hộ pháp. Hắn hiện tại lo lắng ôn dịch sẽ lan đến Tử Long Lĩnh, cũng hoài nghi sau lưng có người ở trong làm chuyện xấu?
Đây cũng quá trùng hợp, một Đông Lý triều lớn như vậy, nơi nào không xảy ra ôn dịch, cố tình xảy ra ở địa phương thuộc Tử Long Lĩnh —— Tử Long huyện, cái này rất khó không khiến hắn hoài nghi.
Nam Đường chủ bên kia còn chưa thu thập được chứng cớ Hiên Viên Ưu có dị tâm, mà bọn họ cũng không phải là không biết Ma Giáo khó đối phó, trong khoảng thời gian này cũng không có dấu hiệu lại muốn động thủ. Nhưng mà, ôn dịch lần này có phải là bọn họ một tay thúc đẩy hay không? Mà triều đình bên này cũng vui vẻ thấy như thế, chuẩn bị để Ma Giáo Tử Long Lĩnh tự động diệt vong hay không? Làm bọn họ ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ là trước mắt quan trọng nhất không phải ai sai khiến, mà là làm như thế nào vượt qua trận thiên tai này an toàn.
Lôi Ngạo Thiên có chút phiền não, hắn khẽ liếc nhìn bụng Tô Nhược Mộng một cái, trong đầu lại không khỏi hiện ra cảnh tượng bảy năm trước xác chết khắp nơi. Nghĩ đến những thứ kia, khiến hắn không biết đường nào rùng mình một cái, kẻ địch cường đại đến đâu hắn đều không sợ, nhưng ôn dịch này, không phải thứ hắn có thể ức chế.
"Mộng nhi, các nàng ở nơi đó cũng xảy ra ôn dịch sao?"
"Có." Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, an ủi hắn, nói: "Nhị Lôi Tử, chàng đừng gấp gáp! Chúng ta nhất định có thể an toàn qua cửa ải này, nếu trước kia thần y có phương pháp cứu người thành công, ta tin tưởng lão Thất nhất định có thể."
Ôn dịch, mặc kệ xuất hiện tại niên đại kia, cũng là một chuyện rất khủng bố. Tốc độ lây truyền của nó rất nhanh, thường thường mọi người chính là thua ở bước dự phòng lan truyền này.
Cốc cốc cốc...... Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lôi Ngạo Thiên còn chưa chờ đối phương tự báo thân phận, đã phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, sải bước đi hướng cửa phòng.
Cọt kẹt ~~
Hắn chợt kéo cửa ra, nhìn chúng hộ pháp ngoài cửa phòng, nói: "Các ngươi tất cả vào đi."
"Dạ, Giáo chủ." Chúng hộ pháp theo đuôi vào, sắc mặt từng người đều là vô cùng trầm trọng, không có loại biểu tình khác nhau như bình thường.
Tô Nhược Mộng dời bước ngồi vào bàn tròn trong phòng trước, nhìn vẻ mặt bọn họ, tâm tình của nàng cũng trầm trọng theo.
"Mọi người ngồi xuống, uống ly trà, hãy nói một chút tình huống dưới chân núi."
"Dạ, phu nhân." Các hộ pháp theo lời ngồi xuống, lại không động đến trà trước mặt bọn hắn, mà là ngồi lẳng lặng. Tô Nhược Mộng cố ý liếc Thất hộ pháp một cái, chỉ thấy trên mặt hắn trừ nặng nề ra, còn bí mật mang theo nồng nặc thương cảm.
Lần này xem ra, Tô Nhược Mộng đã xác định tình huống bây giờ ở Tử Long huyện nhất định rất tệ, nhất định giống tình huống bảy năm trước ở Vĩnh huyện. Mà Thất hộ pháp nhất định là xúc cảnh sinh tình, nhớ lại sư phụ vì cứu ôn dịch trong dân chúng mà mất.
"Lão Thất, xác định là ôn dịch rồi sao?" Lôi Ngạo Thiên dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, trực tiếp nhìn Thất hộ pháp chứng thực.
"Dạ, giống tình huống bảy năm trước xảy ra ở Vĩnh huyện như đúc. Lần này phát hiện được tương đối sớm, nhưng mà đã chết không ít dân chúng. Ghê tởm hơn chính là trên triều đình, lại không tính toán muốn cứu dân chúng."
Nói đến triều đình vô sỉ, các hộ pháp mỗi một người đều mặt lộ vẻ lệ khí, hận đến cắn răng nghiến lợi.
"Lão Đại, lương thực ở Tử Long Lĩnh chúng ta đủ dân chúng trong thành ăn bao nhiêu ngày? Lão Thất, phương diện dược liệu sao? Có đầy đủ dược liệu không? Các ngươi nhanh chóng đi bàn tích trữ lương thực và dược thảo, mau sớm trở lại báo cho ta, ta lại nghĩ biện pháp."
Lôi Ngạo Thiên suy tư một lát, mặt nghiêm túc nói ra tính toán của mình.
"Cái này còn không được, nếu như xác định là ôn dịch, như vậy chúng ta bây giờ cấp bách chính là khống chế tình hình bệnh dịch, giảm thiểu tốc độ lây truyền." Tô Nhược Mộng lên tiếng ngăn cản các hộ pháp đứng lên muốn ra cửa.
Các hộ pháp dừng bước, đều lả tả nhìn Lôi Ngạo Thiên, chờ đợi quyết định cuối cùng của hắn.
Lôi Ngạo Thiên nhìn bọn họ làm một dấu tay, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nói: "Nương tử, nàng có đề nghị gì hay cứ nói đi, mọi người chúng ta nhất định sẽ phối hợp tốt."
Khẽ gật đầu, ánh mắt Tô Nhược Mộng quét qua từng người bọn họ, theo
hiểu biết của mình đối với dịch chuột, chậm rãi nói: "Loại ôn dịch này là do một ít động vật gặm nhấm lây truyền mà đến, phá cỏ phải nhổ cỏ tận gốc, ôn dịch này cũng giống vậy, chúng ta đầu tiên phải xuống tay từ căn nguyên."
"Phu nhân ý là muốn trừ đi những động vật gặm nhấm kia? Nhưng mà, loại động vật này rất nhiều, chúng ta nào có có thể đảo qua diệt sạch chúng?" Bát hộ pháp đưa ra nghi vấn trong lòng mình.
Tô Nhược Mộng nhìn hắn, khẽ mỉm cười, nói: "Lão Bát, ngươi đừng gấp gáp! Chúng ta bình thường ở trong nhà khả năng gặp nhiều nhất là chuột và bọ chét của các loại động vật, hơn nữa, cho dù bọn chúng không phải là vật thể lây truyền thứ nhất, cũng nhất định là bọn chúng làʍ t̠ìиɦ hình bệnh dịch lây truyền nhanh chóng, cho nên, chúng ta đầu tiên phải làm là diệt chuột."
"Thế nào diệt?" Chúng hộ pháp đồng thanh hỏi.
"Thiêu hủy! Không chỉ có chuột, cả vật bệnh nhân tiết và thải ra đều phải thiêu hủy hoàn toàn, thi thể chết bởi ôn dịch cũng tập trung thiêu hủy."
"À?" Lần này không chỉ có các hộ pháp kinh ngạc, ngay cả Lôi Ngạo Thiên luôn luôn bình tĩnh cũng không nhịn được há miệng ra, mọi người sững sờ nhìn Tô Nhược Mộng, đáy mắt hiện ra nồng đậm bât ngờ.
Bọn họ nơi này chưa từng có người nào đốt thi thể, ở trong mắt bọn họ, chuyện nghiền xương thành tro là một loại không kính trọng và mạo phạm với người chết.
"Ta đồng ý cách làm của phu nhân." Ngoài cửa vang lên âm thanh của Phó Linh Tử, hắn một thân quần áo vải thô, toàn thân tản ra một cỗ phong nhã tài hoa nhàn nhạt, làm cho người ta chỉ nhìn hắn, cũng có thể cảm thấy bình tĩnh, để cho lòng mình cũng vững vàng theo.
Phó Linh Tử nhìn vẻ mặt không hiểu của mọi người, cười yếu ớt: "Chư vị sẽ không trách ta không mời mà tới chứ? Chính ta ở học đường nghe nói Tử Long huyện bên này xuất hiện ôn dịch, cho nên chạy tới xem một chút. Mới vừa vừa vặn ở cửa ra vào nghe được phu nhân, tại hạ cảm thấy phu nhân nói rất có đạo lý, nếu muốn giảm thiểu tốc độ lây truyền, hỏa thiêu là biện pháp tốt nhất."
Hắn hoàn toàn tin tưởng, Tô Nhược Mộng là một người theo mệnh trời mà đến, hắn cũng biết, nàng đến từ không gian khác, chỉ là hắn không nói chuyện này với người khác.
Bây giờ nàng có thể nói ra như vậy, chắc là nàng tại không gian đó có gặp qua, hoặc là thấy qua chuyện như vậy, cho nên, hắn hoàn toàn tin tưởng lời của nàng.
"Phó huynh đệ có thể tới nơi này cho ý kiến, đối với chúng ta mà nói là một việc không thể tốt hơn." Lôi Ngạo Thiên đối với vị ân nhân cứu mạng hắn vẫn là kính trọng từ đáy lòng, mặc dù trong lòng tò mò hắn vì sao vô duyên vô cố trợ giúp bọn hắn, nhưng mà, hắn cũng chưa từng chủ động hỏi.
Chỉ cần hắn không nói, hắn sẽ không hỏi trước.
"Tiểu Linh Tử, mời ngồi." Tô Nhược Mộng và Phó Linh Tử ngược lại quen thuộc không ít, nàng đã sớm theo Thủy Noãn họ thân thiết gọi hắn là Tiểu Linh Tử.
Bình thường, bọn họ cũng thường ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, hai người rất có đề tài, đối với một chút đề tài mới mẻ hoặc là cách dùng từ của Tô Nhược Mộng, hắn cũng biểu hiện nhàn nhạt, Tô Nhược Mộng thậm chí cảm thấy hắn biết lai lịch của nàng.
"Phu nhân xin nói tiếp."
"Nương tử, nàng tiếp tục!" Lôi Ngạo Thiên tiếp lời Phó Linh Tử nói, khích lệ Tô Nhược Mộng tiếp tục nói.
Mọi người không tự chủ ngồi thẳng người, nín thở mà đợi.
Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, nói tiếp lời mới vừa còn chưa nói xong: "Chúng ta làm những điều kia đồng thời, cũng phải phái người nghiêm khắc cách ly bệnh nhân, người bệnh và người nghi nhiễm bệnh phải cách ly. Bệnh nhân bệnh nặng về sau phải tách ra xem xét 7 ngày, xác định khỏi hẳn mới có thể cho bọn họ đi ra khu cách ly. Mặt khác phàm là người có tiếp xúc qua bệnh nhân cần cách ở một khu vực khác, nghiêm túc quan sát 9 ngày, sau khi xác định không có việc gì, mới có thể ra khu cách ly."
"Nói cách khác, phải theo như tính nghiêm trọng của bệnh tình để tách ra cách ly, trị liệu, một ít người thể chất yếu, cũng phải tách ra cách ly bảo vệ tốt. Mỗi một khu vực đều phải phái người diệt chuột, thu sát chuột, đốt cháy. Đồng thời, tất cả mọi người không bị lây phải làm các biện pháp dự phòng, phương pháp tiếp xúc với bệnh nhân như thế nào, điểm này lão Thất nhất định phải giao ra, tự thân cũng phải giữ vững vệ sinh cá nhân."
Nói xong, Tô Nhược Mộng nhíu nhíu mày nhìn về phía Thất hộ pháp, hỏi: "Lão Thất, ngươi có phương thuốc dự phòng ôn dịch không? Nếu như có, vậy chúng ta còn phải phái người sắc nấu mỗi ngày, phân cho mỗi người không bị lây."
Ở hiện đại có thuốc tây tác dụng nhanh, còn có truyền nước, cũng có thuốc ngừa. Nhưng mà, cái chỗ này có thể có thuốc phòng ngừa hay không, nàng thật sự không biết. Dù sao trên y lý, nàng thật không hiểu.
Thất hộ pháp lắc đầu một cái, nói: "Ta không có loại phương thuốc có thể dùng phòng ngừa, nhưng mà, kể từ sau ôn dịch bảy năm trước ở Vĩnh huyện, ta có đối với ôn dịch có tiến hành nghiên cứu, ngược lại từng có ý tưởng, chỉ là, chưa bao giờ thử qua."
"Tạm thời thử một lần, ta đối với y thuật của ngươi có lòng tin." Phó Linh Tử tức thời chen lời.
Mọi người đi theo gật đầu một cái, rối rít phụ họa.
Thất hộ pháp nhìn gương mặt tin tưởng của bọn họ, gật đầu lia lịa, nói: "Được! Ta đi trước viết phương thuốc xuống, lập tức chế thuốc."
"Vậy ta hiện tại tới phân công, chúng hộ pháp nghe lệnh." Kèm theo âm thanh hùng hậu có lực của Lôi Ngạo Thiên, chúng các hộ pháp đều lả tả
đứng lên, đứng một hàng ở trong phòng, đều lả tả quỳ một gối xuống, cao giọng nói: "Thỉnh giáo chủ hạ lệnh."
Lôi Ngạo Thiên mắt sáng như đuốc, vẻ mặt nghiêm túc, uy phong nói: "Lão Đại, ngươi lập tức triệu tập nhân mã, kiểm kê lương thực, cũng vận chuyển xuống núi, tiếp tế dân chúng."
"Dạ, thuộc hạ tiếp lệnh!" Đại Hộ Pháp lĩnh lệnh, xoay người rời đi.
"Lão Nhị, ngươi đợi lão Thất tìm ra thuốc tiêu diệt chuột, chuyện diệt chuột giao cho ngươi. Đội nhân mã của các ngươi này không chỉ phải tiêu diệt chuột, còn phải thu thập những sát chuột, đốt cháy."
"Dạ, thuộc hạ tiếp lệnh!" Nhị hộ pháp lĩnh lệnh, xoay người rời đi, đi xuống triệu tập nhân mã.
"Lão Tam, ngươi đi xuống triệu tập nhân viên, họp thành đội lập tức xuống núi theo như phương pháp phu nhân nói, mang thi thể đào hầm đốt cháy. Làm việc này trước, nhớ phải nói rõ sự tất yếu của việc làm như thế cho người thân của những người này, đừng cho người ta trong lòng không dễ chịu."
"Dạ, thuộc hạ tiếp lệnh!" Tam Hộ Pháp lĩnh lệnh, xoay người rời đi, đi xuống triệu tập nhân mã.
Tô Nhược Mộng nhìn hắn phân công từng nhiệm vụ, nhìn gò má hoàn mỹ như điêu khắc, nàng không khỏi quên mất dời mắt đi. Không trách được người ta nói, nam nhân lúc chuyên tâm làm việc là có sức hấp dẫn lớn nhất, quả thật là như vậy.
"Lão Bát, ngươi dẫn người đi an bài chuyện khu cách ly, ngươi phụ trách phối hợp lão Thất an bài bệnh nhân vào ở khu cách ly, nhớ phải chú ý bản thân các huynh đệ khỏe mạnh."
"Dạ, thuộc hạ tiếp lệnh!" Bát hộ pháp lĩnh lệnh, xoay người rời đi, lập tức đi xuống triệu tập nhân mã xuống núi, chuẩn bị chuyện tất cả khu cách ly.
Lôi Ngạo Thiên phân công từng nhiệm vụ xuống, nhìn Phó Linh Tử trong phòng, nói: "Phó huynh đệ, gần đây bọn họ đã đến chân núi,chuyện trong thôn trang dưới chân núi ta phải xin Phó huynh đệ thay thế khổ cực một phen."
"Lôi Giáo chủ không cần phải khách khí, vậy thì ta đi về trước." Phó Linh Tử đứng lên chắp tay thở dài, chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Linh Tử, ngươi chờ một chút!" Tô Nhược Mộng gọi Phó Linh Tử chuẩn bị xoay người rời đi lại, ngước mắt nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, nói: "Nếu không gần đây cho bọn nhỏ tạm ngừng đi học, để bọn nhỏ ở nhà? Năng lực chống cự của bọn nhỏ không tốt, hơn nữa hiện tại vừa là thời kỳ nhạy cảm, tốt nhất vẫn nên để bọn họ ít tụ tập cùng nhau."
Phó Linh Tử nghe lời của nàng, cũng chuyển mắt nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, chờ đợi quyết định của hắn.
"Được! Theo nương tử nói làm." Lôi Ngạo Thiên lập tức gật đầu tán thưởng.
"Vậy tại hạ trước hết đi xuống thông báo bọn nhỏ, trở lại xin chỉ thị của Lôi Giáo chủ chuyện cần làm." Phó Linh Tử chờ quyết định của hắn, không dừng lại nữa.
Mặc dù bọn họ nghiêm cẩn phân công xuống, nhưng mà, bởi vì trước kia không có ai nắm giữ tình thế, dịch chuột lần này lại là thế tới ào ạt, rất nhanh trấn trên dưới chân núi Tử Long Lĩnh cũng xuất hiện bệnh nhân bị lây dịch chuột, người trên Tử Long Lĩnh cũng không khỏi người người cảm thấy lo lắng.
Các hộ pháp ai có chức nấy, ngày ngày bên ngoài đối kháng với dịch chuột, rất nhiều nơi
tình hình bệnh dịch đã được ổn định. Nhưng mà, chi phí chữa trị thiếu hụt, mỗi ngày vẫn có rất nhiều người qua đời trong dịch chuột.
Mấy ngày nay, Lôi Ngạo Thiên cũng loay hoay chân không chạm đất, ngày ngày vội vàng từ bên ngoài vận chuyển lương thực và dược thảo vào khu vực gặp nạn. Bởi vì triều đình phong tỏa, lương thực và dược thảo phía ngoài cũng rất khó đi vào, bọn họ muốn vận chuyển đồ đi vào hao phí chịu không ít trắc trở.
"Phu nhân, thuộc hạ cầu kiến!"
"Lão Thất, vào đi!" Tô Nhược Mộng nhìn Thất hộ pháp từ ngoài cửa tiến vào, không khỏi nhíu chặt nhướng mày. Nhiều ngày không thấy, hắn không chỉ có gầy gò không ít, hơn nữa mặt mũi còn tiều tụy, trong đôi mắt cũng hiện đầy tia máu, phong cách công tử́ thường ngày nhã nhặn trau chuốt, biến thành phong cách nam tử có cảm giác tang thương thành thục.
"Lão Thất, xảy ra chuyện gì? Ngươi sao hốt hoảng chạy về?" Lão Thất lúc này hiện đang khu vực gặp nạn cấp cứu bệnh nhân lây dịch chuột mới phải, hắn làm sao còn trở lại Tử Long Lĩnh?
Thất hộ pháp cũng không kịp nói nhiều, hai đầu gối quỳ xuống về phía Tô Nhược Mộng, ngước mắt nhìn nàng, nói: "Xin phu nhân cứu các huynh đệ, trong các huynh đệ chúng ta xuống núi cũng không thiếu người dính ôn dịch. Hiện tại chân núi không chỉ lương thực thiếu hụt, bên dược liệu cũng đã hết hai ngày, ta thật sự không có cách nào, chỉ phải đi cầu phu nhân."
Tô Nhược Mộng cả kinh trong lòng, nàng thật không ngờ chuyện này không tốt như vậy. Dưới tình huống thiếu dược thảo, dù là ổn định tình hình bệnh dịch lan tràn, cũng sẽ bởi vì bỏ qua thời kỳ trị liệu, mà khiến người đã dính vào ôn dịch tử vong.
Buổi sáng nàng còn hỏi Lôi Ngạo Thiên, hắn nói với chuyện thiếu lương thực thiếu dược thảo, hắn đã có đối sách, nói là tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay. Nàng thật không ngờ đây tất cả đều là lời hắn an ủi nàng, thì ra là, chuyện không ngờ lại không tốt như vậy.
Tô Nhược Mộng vụng về đưa tay đỡ Thất hộ pháp, Thất hộ pháp nhìn dáng vẻ của nàng, mình vội vàng đứng lên, giọng nói nàng lạc đi: "Lão Thất, ngươi mau dậy đi! Ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng, chỉ cần ta có thể giúp một tay, ta nhất định sẽ không hai lời."
"Phu nhân, tình huống khẩn cấp, thuộc hạ cũng không giấu giếm. Tuyệt tử hoàn trong cơ thể phu nhân biến mất không thấy gì nữa, lần trước tình huống ly kỳ của giáo chủ, không biết phu nhân có hoài nghi máu mình có tác dụng khác hay không?" Thất hộ pháp nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, lần đầu tiên nói ra hoài nghi trong lòng hắn.
Thật ra thì, từ khi xuất hiện ôn dịch, hắn đã nghĩ tới chuyện này. Chỉ là nhìn bụng to phề phệ của Tô Nhược Mộng, nghĩ tới này thiên thiên vạn vạn nạn dân, mà cũng không xác định hoài nghi của mình, cho nên, hắn vẫn không đề cập tới chuyện này.
Tình huống bây giờ đã khẩn cấp lửa cháy đến nơi rồi, hắn chính là cho dù bị Giáo chủ trách cứ, bị phu nhân cự tuyệt, hắn cũng muốn thử một lần. Làm một thầy thuốc, hắn không cách nào nhìn bệnh nhân từng người chết ở trước mặt mình, hơn nữa trong những người này còn có huynh đệ của mình.
Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn Thất hộ pháp, lắc đầu một cái, nàng thật sự không thể tin được, máu một người sẽ có tác dụng có thể giải độc hoặc là chữa bệnh, nói như thế, thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là, Thất hộ pháp nói cũng không phải là không có điểm khả nghi, tuyệt tử hoàn trong cơ thể nàng, nhất là tình huống của Lôi Ngạo Thiên, lần trước ở đỉnh Tuyết Sơn, hắn đúng là bởi vì uống máu của nàng, không thuốc mà khỏi.
"Lão Thất, ngươi muốn dùng máu ta đi thử một lần sao?"
"Đúng, thuộc hạ biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe của phu nhân và tiểu giáo chủ, chính là cứu người như cứu hỏa, những người đó không có thời gian có thể kéo dài. Ta chỉ nghĩ chứng thật phỏng đoán của mình, nếu quả như thật có thể, thuộc hạ sẽ đặt máu phu nhân ở bên trong nước thuốc, tuyệt không để người khác biết bí mật này. Nếu như không được, vậy cũng chỉ có thể là bọn hắn tự mình tạo hóa không bằng người."
Thất hộ pháp nhìn Tô Nhược Mộng, chậm rãi nói ra ý tưởng của bản thân.
"Được! Tất cả theo lời ngươi nói xử lý, chỉ là, chuyện này ngoại trừ ta ngươi ra không để người thứ ba biết. Nếu như máu của ta có thể cứu người, ta rất vinh hạnh. Nếu quả như thật có thể, ngươi kê phương thuốc bổ máu cho ta."
Tô Nhược Mộng mặt kiên định gật một cái, miệng đồng ý.
Nói xong, nàng xoay người đi tới trước bàn trang điểm, mở hộp gỗ đựng đồ trang sức ra, từ bên trong lấy ra Tử Quang chủy thủ. Lần nữa đi trở về trước mặt Thất hộ pháp, nhìn hỏi hắn: "Lão Thất, ngươi bây giờ lấy máu đi thử đi, càng nhanh có kết luận chính xác càng tốt."
Dứt lời, nàng đi tới trước bàn, đưa tay lấy ra một ly trà không, kéo ống tay áo, sau khi trên cánh tay mình tìm một vết nhỏ, lập tức dùng ly trà không tiếp nhận máu. Nàng không thể lấy máu nơi cổ tay hoặc là trên ngón tay, bởi vì như vậy rất dễ dàng khiến Lôi Ngạo Thiên phát hiện, mà nàng không muốn làm hắn lo lắng. Bây giờ chuyện hắn phải quan tâm đã quá nhiều, nàng làm như vậy cũng coi là giúp hắn một chút.
"Phu nhân, có thể." Thất hộ pháp lộ vẻ xúc động nhìn lông mày Tô Nhược Mộng vẫn không nhăn một cái, trong lòng tình cảm khâm phục nàng càng thêm sâu. Vị trí Tô Nhược Mộng trong lòng hắn, đã sớm có thể xếp song song với Lôi Ngạo Thiên.
Làm một nữ lưu, lòng can đảm và sự hiểu biết của nàng, nàng nhìn xa, lòng của nàng cũng vượt xa nam tử thế gian. Nàng có thể là một tiểu nữ nhân cảm tính, cũng có thể là một huynh đệ hào sảng, cũng có thể là một tỷ muội vui vẻ thật lòng đối đãi.
Tô Nhược Mộng cầm nửa ly máu trong tay giao cho Thất hộ pháp, nhận lấy Kim Sang Dược Thất hộ pháp đưa tới, nhanh chóng rắc vào trên vết thương, cũng để Thất hộ pháp thay nàng băng bó kỹ.
Sau khi tất cả sẵn sàng, nàng nhìn Thất hộ pháp, bộ dáng khí thế trọng yếu giao phó: "Lão Thất, ngươi đi xuống mau lên. Nhớ nói cho ta biết kết quả, còn có nhớ không nói cho bất luận kẻ nào, chuyện này chỉ có ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết."
"Dạ, thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cáo lui!" Thất hộ pháp thận trọng rót máu trong ly trà vào trong một bình sứ nhỏ, xoay người rời đi.
Tô Nhược Mộng mắt tiễn hắn rời đi, đi ra cửa phòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng không khỏi cảm khái, mấy ngày nay mưa ngừng, bầu trời cũng bị nước mưa tẩy thành xanh thẳm rồi. Nhưng mà, bầu trời xinh đẹp như vậy, tại sao có thể có cục diện thảm thiết như vậy?
Bên ngoài mỗi ngày đều có bao nhiêu người không cam lòng rời khỏi thế gian, bên ngoài mỗi ngày có bao nhiêu người đối mặt với tình cảnh sinh ly tử biệt? Nhưng mà, những người ‘ Đại Gia Trưởng ’( Hoàng đế)? Giờ phút này, hắn đang làm những gì? Hắn làm sao lại nhẫn tâm nhìn con dân mình sống chết một đường quanh co không tiến lên được? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi?
Giờ khắc này, nàng thật hy vọng máu của mình có thể cứu người, nói như vậy, một giọt máu của mình có thể làm cho một gia đình đầy đủ, có thể kéo dài cuộc sống tươi sáng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...... Trong ba ngày nóng nảy chờ đợi, Tô Nhược Mộng rốt cuộc đã gặp Thất hộ pháp, hắn mặt hưng phấn đứng ở trước mặt Tô Nhược Mộng, cũng không nói lời nào, chỉ là liên tục gật đầu.
Ánh mắt cùng động tác của hắn, đã nói ra câu trả lời khẳng định cho Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng cũng là không nói hai lời liền xoay người ở trên bàn trang điểm lấy ra chủy thủ, nhìn Thất hộ pháp, hỏi: "Lão Thất, ngươi cần bao nhiêu máu? Ngươi đã hợp bao nhiêu phần trăm rồi?" Không phải nàng hẹp hòi, không bỏ được máu, mà là nàng muốn biết máu mình cứu sống bao nhiêu người?
"Máu lần trước, ta chỉ thấm ở bên trong nước thuốc, phân lượng rất ít, nhưng mà hiệu quả rất tốt. Phu nhân thật là cứu tinh của những tai dân này, thuộc hạ sẽ viết xuống ngay phương thuốc bổ huyết, phu nhân nhất định phải đúng hạn uống vào, phương diện ẩm thực cũng tận lượng để Tâm Nương chuẩn bị một chút thức ăn bổ huyết."