Cung Triệt vừa lau tóc vừa từ phòng tắm đi ra, áo choàng tắm hờ hững trên người, lộ ra vòm ngực cường tráng, nước trên tóc nhỏ giọt xuống, chảy vào áo tắm khép hờ. Một bức mỹ nam "tắm xong đồ" sống động, Ninh Tiểu Thuần lập tức cắm cúi xem tài liệu, giả vờ không thấy anh.
Cung Triệt buông khăn, đến salon ngồi, bắt đầu ăn cơm. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt bốc lên, Ninh Tiểu Thuần nuốt nước miếng, hộp cơm vừa vô bụng trôi mất tiêu giờ lại thấy đói. Một chén canh để trước mặt cô, cô thắc mắc ngước lên.
"Uống hết đi." Cung Triệt nói.
"Tại sao?" Ninh Tiểu Thuần nhìn cái chén, ngửi ngửi, có mùi thuốc bắc, hình như là dùng cánh ngỗng nấu với các vị thuốc quý thành canh bổ.
"Anh không thích mùi thuốc bắc." Anh nói rất thản nhiên.
"Vậy sao anh lại gọi món này..." Ninh Tiểu Thuần không muốn lãng phí thức ăn, phải bưng lên uống hết.
"Anh không gọi, chắc đưa nhầm hoặc là tặng thêm gì đó." Cung Triệt chống chế, sau đó nói một câu khiến Ninh Tiểu Thuần phun ra, "Em uống để lát nữa có sức lao động..."
"Khục khục..." Ninh Tiểu Thuần đỏ ửng mặt, không biết là do nghẹn hay do xấu hổ mà đỏ mặt. Cô dữ tợn trừng mắt liếc xéo Cung Triệt.
Cung Triệt làm như chẳng có chuyện gì, vừa xem bản tin kinh tế tài chính vừa ăn cơm. Ninh Tiểu Thuần đưa tài liệu đến trước mặt anh, "Chi tiết đều đánh dấu ở bên cạnh, chỗ cần sửa đã sửa xong rồi, anh xem qua đi, nếu được thì em đánh lại."
"Lát nói sau, người ta nói no cơm rửng mỡ, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm." Cung Triệt vẫn chăm chú xem TV, mặt tỉnh bơ nói.
Xìii. Ninh Tiểu Thuần trong lòng khinh bỉ anh dữ dội, nhưng cũng chỉ dám khinh bỉ trong lòng mà thôi, nói ra thành lời, cô chỉ có nước chết rất thảm.
"Anh ăn no chưa, em dọn xuống."
"Ừ."
Ninh Tiểu Thuần bê đồ ăn để vào bếp, Cung Triệt đứng lên, đến bên cửa sổ, vừa định kéo màn, khoé mắt thoáng thấy bóng đen góc dưới lầu. Anh nhìn kỹ lại, nhưng không thấy ai, là anh nhìn lầm ư? Anh nhìn hướng đó như nghĩ ngợi gì, sau đó đóng cửa sổ, kéo màn.
Anh ngồi xuống nói với Ninh Tiểu Thuần vừa từ bếp ra: "An ninh chỗ này thế nào?"
"An ninh?! Tốt mà." Ninh Tiểu Thuần không biết sao anh hỏi vậy.
"Một mình ở nhà chú ý một chút, đừng dẫn sói vào nhà."
Trong này không phải có con sói lớn đây sao, còn là loại rất sắc nữa kìa. Ninh Tiểu Thuần oán thầm trong bụng.
Cung Triệt thừa dịp cô phân tâm, đẩy ngã cô lên salon. Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn anh, "Anh muốn làm gì?"
"Biết rồi còn hỏi." Cung Triệt che miệng cô lại.
Anh đẩy lưỡi vào miệng cô, không ngừng quấn lấy, chơi trò đuổi bắt với lưỡi cô. Sau đó dần dần rút lưỡi ra, thành thạo cuốn theo lưỡi cô. Hai người lè lưỡi, quấn quýt nhau. Không cần đôi môi, cứ thế lãng mạn đẹp đẽ mà điên cuồng hôn nhau. Anh vừa dùng nụ hôn làm cô mê mẩn, vừa dùng bàn tay rảnh rang vuốt ve đường cong cô. Chỉ dùng bàn tay dẫn dắt cô, tuỳ lúc chú ý phản ứng, rồi làm theo ý thích của cô mà điều chỉnh động tác của mình, để đυ.ng chạm của anh làm cô phấn khích.
Ninh Tiểu Thuần thở nặng nề, thân hình dưới sự vuốt ve của anh bắt đầu nóng lên, từng luồng điện luồn trong cơ thể. Lúc cô thoả mãn, Cung Triệt rời khỏi cô, Ninh Tiểu Thuần đờ đẫn mơ màng nhìn anh.
Cung Triệt cười kì lạ, không biết từ đâu lấy ra một túi hàng, ném cho Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần nghi hoặc cầm lên, mở ra, sợ ngây người. Một mặt nạ mèo, một bộ đồ chẽn ôm sát với phần áo ngực chỉa ra hùng dũng, một đôi giày bốt, còn thêm một cây roi dài. Cô trừng mắt nhìn bộ quần áo gợi cảm trên tay, hai gò má bỗng chốc nóng ran, nhiệt độ cơ thể cứ tăng vèo vèo.
Một người đàn ông như anh ta sao lại mua thứ này...
Cung Triệt vô tội khoát tay, miễn cưỡng nói: "Không phải anh mua, mà có lần bàn chuyện làm ăn, một khách hàng quen dúi cho anh... Anh cũng muốn chơi trò mới, em mặc vào xem."
Ninh Tiểu Thuần bối rối nhìn bộ quần áo, làm sao cô dám dày mặt mặc bộ này chứ... Bộ quần áo... dụ dỗ thế này...
"Nhanh lên." Cung Triệt ra lệnh.
Quy phục dưới uy quyền của anh, Ninh Tiểu Thuần đành chậm chạp lê gót đi về phòng. Cô giũ bộ đồ, ướm thử lên người, hình như là vừa. Cô thay bộ đồ, phát hiện nó rất vừa người cô, giống như được đặc biệt may riêng cho cô. Từ ngực đến eo rồi đến đường cong khe mông hoàn toàn vừa vặn, không rộng một chỗ nào. Áo ngực có một lớp mυ'ŧ dày, càng làm ngực cô thêm đầy đặn, gần như muốn trồi lên. Cô mang đôi bốt cao gót vào, đường cong ống chân thon dài hiện rõ không sót chút nào, mông càng thêm căng tròn.
Cô nhặt cây roi dưới đất lên, ra sức vẫy vẫy, vậy mà tiếng vụt vụt cũng phát ra. Cô gian xảo liếc cây roi, đẩy cửa đi ra.
Dựa trên ghế salon, Cung Triệt híp híp mắt, nhìn Ninh Tiểu Thuần ca ngợi: "Rất đẹp!" Ninh Tiểu Thuần đột nhiên vung cổ tay, cây roi vυ't lên quất xuống salon, ngắm nghía vẻ mặt hoảng sợ của Cung Triệt.
"Muốn thử mùi roi không?" Ninh Tiểu Thuần đùa dai quấn roi quanh cổ Cung Triệt, đôi mắt dưới mặt nạ chợt loé, chơi ác sinh can đảm, cô đưa tay nâng cằm Cung Triệt lên, ý định kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh. Nô ɭệ quay ngoắt làm chủ nhân, cô phải áp bức anh! Nhưng chưa tàn cuộc vui, chưa biết là ai áp bức ai, ai kɧıêυ ҡɧí©ɧ ai...
"Ực, Miêu Nữ đại nhân..." Đôi mắt Cung Triệt ngập ý cười, ngẩng đầu hôn trộm cô.
Ninh Tiểu Thuần nheo nheo mắt, nâng chân lên, mũi giày xoay tròn dưới háng anh, khuấy động thằng bé của anh. Cô cảm giác nó mau chóng bừng bừng kêu gào, dựng đứng. nguồn TruyenFull.vn
"Anh thích cảm giác như thế, không muốn nếm mùi roi đâu." Mắt anh cười cười nhìn cô, ra vẻ rất hưởng thụ.
"Thích bị giẫm vậy à..." Anh ta có khuynh hướng bị ngược đãi sao ta, chẳng lẽ là M như người ta nói?! Ninh Tiểu Thuần nghiêng thân trên tới trước, mũi giày giẫm hơi mạnh một chút.
Cung Triệt cảm thấy hơi đau, nhưng cảm giác sảng khoái nháy mắt bao phủ anh, anh nhìn đồi ngực trắng của cô nảy lên, căng tràn hấp dẫn, ham muốn của anh lập tức tăng vọt.
"Anh nhìn cái gì?" Ninh Tiểu Thuần cuộn roi trên cổ anh, kéo đầu anh lại gần cô. Có thể do cuộn roi mạnh tay mà cổ Cung Triệt có một vệt đỏ ửng. Ninh Tiểu Thuần run rẩy trong lòng, làm sao bây giờ, cô gây thương tích cho tổng giám đốc đại nhân cao quý rồi. Nhưng cô nhìn xuống thấy Cung Triệt chả có tí cảm giác đau đớn nào, cũng không mắng cô, cô liền yên tâm.
Cung Triệt lộ ra nụ cười tà ác, vì cô kéo gần khoảng cách hai người, anh liền nhân tiện hôn lên ngực cô, đắc ý nói: "Anh đang nhìn vυ' Miêu Nữ đại nhân này..."
Ninh Tiểu Thuần đến cùng vẫn là tu hành kém cỏi, đỏ bừng mặt, cô thẹn quá hoá giận, thắt roi trước cổ anh, ra vẻ muốn siết chết anh luôn.
"Anh không nhìn nữa, anh nhắm mắt rờ nó là được..." Cung Triệt nhắm mắt lại, vẻ mặt lưu manh, làm như muốn sờ vυ' cô. Ninh Tiểu Thuần không kịp suy nghĩ, vung tay lên, ngọn roi vụt xuống, giáng mạnh lên người Cung Triệt.
Tiếng roi rít lên trong không gian mờ ám, vang dội. Hai người đều ngây ngẩn cả người, không ai nhúc nhích, bốn mắt nhìn nhau.
Toi rồi! Ninh Tiểu Thuần chỉ nghĩ ra được chữ này...