Tình Nhân Bí Mật

Chương 29: Trừng phạt giới tính

Cơn đau lan truyền trên cơ thể, Cung Triệt chịu đau nhíu nhíu mày, môi mím thành một đường. Từ khi nào có người dám đối xử với anh thế này, con bé này thật không biết sống chết, xuống tay nặng đến thế! Anh nhìn Ninh Tiểu Thuần sợ tới mức kinh ngạc ngây người, nhìn cặp mắt sợ hãi của cô, miệng anh nhếch nhẹ, mắt loé lên, dùng khí thế sét đánh đẩy ngã Ninh Tiểu Thuần lên salon.

"Á..." Ninh Tiểu Thuần giật nảy mình, ngửa đầu nhìn Cung Triệt, trong lòng thấp thỏm âu lo, vẫn cảm giác anh đang phẫn nộ.

Cung Triệt không nói không rằng, cúi đầu nắm áo nửa ngực trên người cô, kéo một cái, cặp ngực trắng bật ra, anh cúi đầu cắn một bên đầu v*, rồi liên tục bú ʍúŧ, đầu v* mềm nhanh chóng dựng đứng. Nụ hôn của anh đột nhiên trở nên cuồng bạo, răng cắn vào đầu v*, mặc sức lôi kéo, các giác quan của cô căng ra, kɧoáı ©ảʍ chạy rần rật trong người. Cảm giác đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ dồn dập va chạm, toé ra tia lửa du͙© vọиɠ.

Tay Cung Triệt luồn ra sau lưng cô, kéo dây kéo xuống, kéo thẳng đến khe mông, tay anh tiện thể chui vào mông, mạnh mẽ bóp ngắt đôi mông săn chắc. Bộ đồ chẽn bị cởi hết, trên người Ninh Tiểu Thuần chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ và đôi giày bốt cao gót. Ngón tay anh luồn vào mép quần, xé mạnh, đường chỉ toạc ra, qυầи ɭóŧ nguyên vẹn rách bươm thành mấy mảnh.

"Anh, anh xé nát qυầи ɭóŧ của em..." Ninh Tiểu Thuần tức giận nhìn anh. Anh cắn vành tai cô, khẽ nói: "Lần sau mua quần chữ T mặc!!!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m

"Nè, anh..." Ninh Tiểu Thuần không biết nói sao với anh. Tầm mắt Cung Triệt khoá chặt nơi chốn hồng hào, cửa mình vì cô kích động mà run nhè nhẹ, chất dịch thấm ướt đám cỏ. Anh không nén nổi giơ tay, áp lên vườn hoa bí mật.

"Không, đừng đυ.ng... Ưʍ..." Ninh Tiểu Thuần chịu không nổi, rêи ɾỉ.

Cung Triệt nâng mông cô lên, để cô nằm thẳng xuống salon, kéo hai chân cô gác lên vai anh, cởϊ áσ tắm, vật đàn ông dưới háng đã dựng đứng, tràn trề sức lực. Anh hạ eo một cái, nháy mắt chìm vào lối vào ướŧ áŧ của cô.

"A..." Cô rêи ɾỉ dưới tốc độ di chuyển của anh, anh ra sức đưa đẩy, tiếng va chạm tạo ra âm thanh giao hoan mê người. Anh mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất, tựa như trả mối thù cô vừa đánh anh khi nãy, ra vào vừa nhanh vừa mạnh, không lâu sau, cô đạt cực khoái, toàn thân kiệt sức, đầu óc trống rỗng.

Anh vừa đưa đẩy, vừa giơ tay ôm bầu ngực cô, ấn xuống trên bầu ngực trắng dấu vết của riêng anh. Anh liếʍ núʍ ѵú cô, từ từ quây tròn, nhẹ nhàng từ tốn, làm cô nhộn nhạo, trong người khó chịu như bị kiến cắn.

Anh nhìn ánh mắt mơ màng, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của cô, thoáng cười, miệng ngậm núʍ ѵú cô như đứa trẻ bú mẹ, ra sức mυ'ŧ đầu v* cô.

"A, a, đừng làm vậy..." Ninh Tiểu Thuần chịu không nổi, đầu v* thật ngứa ngáy, muốn đẩy anh ra nhưng lại nuối tiếc. Nửa thân dưới bị va chạm mãnh liệt, từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ đánh úp trong bụng, thịt da cả người cô ửng hồng, mồ hôi đổ đầm đìa, nói không nên lời.

Anh vịn eo cô, đẩy vào liên tục. "A a..." Cô say sưa, tận tình buông thả giác quan toàn bộ cơ thể, cô theo anh sa vào sướиɠ khoái nɧu͙© ɖu͙©, để mặc tìиɧ ɖu͙© dẫn dắt cô lại một lần rồi một lần lêи đỉиɦ. Vách tường non mềm rung động không ngừng hút chặt của anh, khiến anh cực kì sung sướиɠ, cổ họng anh gừ gừ, đến khi không chịu được nữa, mới thoả sức phóng thích ham muốn của mình.

Cung Triệt thở hổn hển đè lên người Ninh Tiểu Thuần, nói bằng giọng khàn khàn: "Em nhìn vết roi trên người anh đi, thấy mà giật mình." Anh chỉ vết roi trên eo bảo cô xem.

Một lằn roi vắt ngang eo anh, dường như rỉ tí máu. Ninh Tiểu Thuần đưa ngón tay chạm nhẹ vào nó, thì nghe Cung Triệt hít một hơi, sau đó đẩy tay cô ra không cho đυ.ng vào.

"Em xin lỗi, em không biết đến mức đó. Em lấy thuốc bôi cho anh." Ninh Tiểu Thuần tự biết sai, đành chủ động xin lỗi, xin được khoan hồng.

Nhưng Cung Triệt chỉ trượt khỏi người cô, nghiêng người nằm trên salon, không nói câu nào. Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng leo xuống, chạy đi lấy hòm thuốc.

Thuốc thoa mát lạnh xức vào chỗ vết roi, đau đớn giảm bớt, cảm giác lành lạnh thật thoải mái. Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần xức thuốc rất cẩn thận, ý cười tràn ngập trong mắt, lại chớp mắt làm tan ý cười, thay bằng bộ mặt nghiêm túc đáng ghét. Anh kéo Ninh Tiểu Thuần, nói: "Khỏi xức."

"A, không được đâu." Ninh Tiểu Thuần không muốn vết thương này để lại sẹo, nếu không cô càng tội lỗi chồng chất.

Cung Triệt nghiêm mặt, kéo ôm cô vào lòng: "Xức hay không xức cũng như nhau, đã xảy ra rồi, em muốn bồi thường anh thế nào?"

"Hở, vậy anh muốn em làm sao?" Ninh Tiểu Thuần không đủ không khí để thở.

"Thế..." Cung Triệt cười quỷ quyệt, chỉ tay vào ngực cô, rồi chỉ vào thằng nhỏ của anh. Mặt Ninh Tiểu Thuần nháy mắt xám xịt, cô hiểu ngay anh muốn cô làm gì.

"Em, em... làm vậy, không tốt đâu..." Cô xoắn hai bàn tay, không biết trả lời thế nào. Đôi mắt nguy hiểm nheo lại, vẻ không vui thể hiện rất rõ ràng. Anh cười hung ác, nhặt cây roi dưới đất lên, nói: "Thế thì vầy đi, mười roi đổi một roi, sao nào?" Anh quất roi, tiếng vun vυ't vang lên, Ninh Tiểu Thuần tự nhiên run rẩy.

Như vậy, sẽ rất đau... Ninh Tiểu Thuần rơi lệ trong lòng. Hừ, có gì đáng sợ đâu, không phải chỉ dùng ngực kẹp cái đó của anh chà tới chà lui để anh thoả mãn sao. Làm nhanh là được, cô cũng không phải bị đánh đau. Vì thế, cô miễn cưỡng đi đến, nói: "Anh đứng lên đi."

Cô ngồi quỳ, nâng vυ' lên kẹp vật đó của anh, bắt đầu chà xát. Cô chưa từng làm việc này, chỉ dựa vào cảm giác mà chuyển động. Cô uốn éo vòng eo, lắc lư lên xuống. Chỉ chốc lát, cô cảm thấy mệt muốn chết, thật là khó khăn, thách thức cao nhỉ.

Vật đó bị kẹp giữa ngực, bắt đầu hiên ngang sừng sững, một lần nữa khôi phục sinh lực. Cung Triệt nhìn Ninh Tiểu Thuần kẹp của anh ở giữa khe ngực rồi chà lên xuống, rồi nhìn khuôn mặt như say của cô, nghe tiếng thở dốc êm ái, mà cảm thấy chìm đắm.

Anh thấy động tác của Ninh Tiểu Thuần chậm dần, đoán cô đã mệt, anh nhận công việc của cô, lấy vật nam tính chà xát bên ngoài ngực cô, khơi lên run rẩy nơi cô. Anh được voi đòi tiên, lấy vật đó áp lên đầu v* kɧıêυ ҡɧí©ɧ, từng cơn tê dại truyền khắp thân, đầu v* cô đứng sững lên.

Ninh Tiểu Thuần đỏ ửng mặt mày, quay đầu, không nhìn ngó gì anh. Anh cười cười, đành phải dùng tay đè ngực cô kẹp chặt vật của mình rồi cọ sát. Anh vừa đẩy đưa trong cặp ngực đầy đặn hấp dẫn của cô, vừa đè chặt ngực cô, liên tục xoa nắn, liên tục làm ngực đè ép thằng bé, khơi lên du͙© vọиɠ của mình. Khe ngực này dễ khiến cho đàn ông lêи đỉиɦ vô cùng, ngoài nhu cầu thoả mãn tâm lý, chủ yếu nhất vẫn là kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác.

Vật đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng sưng cứng, người anh run rẩy, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sềnh sệch như núi lửa bùng nổ bắn ra, dính đầy trên ngực Ninh Tiểu Thuần. Anh cuối cùng cũng thoả mãn dựa vào người Ninh Tiểu Thuần. Hai người lẳng lặng dựa vào nhau, không nói lời nào, cảm nhận ấm áp của nhau, lắng nghe tiếng tim đập của nhau.

Đêm, yên tĩnh khôn cùng. Những ánh sao nhỏ loé tắt trên bầu trời xanh sẫm, như đang nhảy múa trên tấm thảm màu xanh. Gió thổi vào hàng cây ven đường, xào xạc xào xạc nhịp nhàng. Tiếng dế núp trong cỏ kêu không dứt. Những âm thanh đó xen vào nhau thành một khúc nhạc thú vị, khiến người nghe vui vẻ sảng khoái như đi vào thế giới đồng thoại thần bí.