“A Kiệt thật là người có phong độ a, không muốn xuống tay với phụ nữ sao? Thật đáng tiếc nhưng nhân từ có đôi khi cũng là một loại tàn nhẫn.” Diệp Sở Sinh mỉm cười nói.
Đào Tử Kiệt nhắm mắt,
lửa giận
không thể kiềm chế được khiến ngực cậu phập phồng kịch liệt.
Diệp Sở Sinh đứng sát phía sau lưng Đào Tử Kiệt, lấy tay nâng cằm cậu, buộc cậu phải nhìn thẳng vào thảm kịch trước mắt:”Nếu cho cậu lựa chọn một lần nữa, cậu sẽ làm như thế nào?”
“Được, anh thắng!” Đào Tử Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa súng cho tôi, tôi sẽ không nương tay lần nữa.”
“Súng? Cậu nói cái này ư?” Diệp Sở Sinh không biết từ đâu lấy súng ra như ảo thuật, đặt sau lưng Đào Tử Kiệt, hơi thở như lửa nóng phun ở bên tai cậu: “Cho cậu cũng được, nhưng cậu không chấp hành mệnh lệnh của tôi, đứa nhỏ không ngoan phải bị trừng phạt. Trừng phạt kết thúc, làm cho tôi vừa lòng, thì mới có thể cho cậu cơ hội bù lại sai lầm.”
“Biếи ŧɦái chết tiệt! Anh rốt cục muốn thế nào?”
Diệp Sở Sinh đẩy một mặt
tấm gương ra, bên trong được bố trí ghế cùng bàn dài, hoàn chỉnh chính là một gian mật thất, xuyên qua mặt gương có thể thấy rõ mọi vật bên ngoài.
Đột nhiên, Diệp Sở Sinh dùng cán súng hướng phía sau lưng cậu nện xuống, Đào Tử Kiệt bị đau, cúi người nằm sấp trên mặt bàn. Ngay sau đó, Diệp Sở Sinh mạnh mẽ dùng chân tách hai chân của cậu ra, đồng thời cởi cả quần dài lẫn qυầи ɭóŧ.
Tư thế này thật sự vô cùng khuất nhục, Đào Tử Kiệt tức giận chửi lớn: “Đồ súc sinh! Tôi thao con mẹ nhà anh! Anh rốt cuộc có phải là người hay không hả?”
Diệp Sở Sinh đánh một phát thật mạnh lên mông cậu: “Tiếp tục la hét đi, tôi thích nhất là vừa gây sức ép cho cậu vừa
nghe được những lời vô vị từ trong
miệng cậu, so với tiếng kêu trên giường của cậu thì êm tai hơn rất nhiều.”
Đào Tử Kiệt lập tức ngậm miệng, sống chết cắn chặt răng.
Diệp sở sinh cười cười, trước tiên hắn ở trên ngực cậu xoa nắn đầu nhũ đang vểnh lên một trận, rồi mới từ trong túi lấy thuốc mỡ ra, từng chút chen vào trong miệng cúc của cậu. Đào Tử Kiệt cảm thấy mặt sau mát lạnh, cả người cứng ngắc, lông tơ dựng thẳng lên, sắc mặt liền thay đổi.
Tiếng cười của nam nhân quanh quẩn trong mật thất, bí mật mang theo đùa cợt nhè nhẹ: “Đúng vậy, lúc trước để làm cho cậu thoải mái tôi đã tìm một loại thuốc đặc hiệu, tôi thấy hiệu quả không tồi liền nhập về với số lượng lớn.”
Móng tay của Đào Tử Kiệt cào trên mặt bàn đến bong chóc, cậu tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.
Diệp Sở Sinh nắm lấy tóc của cậu, kéo ra phía sau, một lần lại một lần đập thật mạnh xuống: ” Mở mắt ra nhìn rõ cho tôi, mấy người phụ nữ đó có kết cục này là bởi vì cậu!”
“Không, không phải! Là do các người, một lũ khốn khϊếp tán tận lương tâm.”
“Buồn cười, cậu cho là mình vẫn còn là cảnh sát hay sao? Lòng nhân từ của cậu trong thế giới này là sai lầm, là nhược điểm không nên tồn tại! Lúc đầu người luôn miệng nói phải thay đổi trở nên mạnh mẽ chính là cậu, đến cuối cùng người mềm lòng nương tay cũng chính cậu, đã làm điếm còn muốn lập đền thờ. Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. “
Dược hiệu rất nhanh liền phát tác, từng đợt ngứa ngáy cùng tê dại truyền đến. Diệp Sở Sinh dùng ngón tay bôi thuốc mỡ tiến quân thần tốc vào trong dũng đạo khuấy đảo, thẳng cho đến khi cả ngón tay đều vào bên trong.
Đào Tử Kiệt cắn chặt môi, không nói tiếng nào, bên ngoài mật thất đang gào thét thê thảm, hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén, đem cậu đâm tới mức thiên thương bách khổng[1]. Trong tâm đang đau đến mức không muốn sống, thân thể lại càng ngày càng nóng lên, huyết lệ nóng bỏng như dung nham đồng thời tuôn ra, cậu cơ hồ cắn muốn nát môi mới có thể đem toàn bộ sỉ nhục cùng tiếng rêи ɾỉ nuốt xuống.
“Có thể làm cho nơi này của cậu thoải mái chỉ có mình tôi, nhưng tôi đoán cậu không muốn, vậy nên chúng ta dùng súng lục thay thế đi.” Diệp Sở Sinh đem đầu súng đâm vào trong miệng cúc của cậu, thâm nhập vào trong, chỉ để lại cò súng cùng chuôi súng ở bên ngoài, hắn ngậm lấy vành tai của cậu “Tôi rất lâu rồi chưa dùng qua súng, bên trong vẫn còn hai viên đạn, đừng lộn xộn, nếu chẳng
may cướp cò cũng không phải chuyện của tôi.”
Thuốc này rốt cuộc lợi hại đến mức nào, lần trước Đào Tử Kiệt cũng đã lĩnh giáo trọn vẹn rồi, nhưng vẫn cứ như thế một chút sức lực chống cự cũng không có. Cái cảm giác ngứa ngáy muốn chết chiếm giữ lấy ý thức của cậu, thở hổn hển, thắt lưng không tự giác vặn vẹo một chút, nghênh hợp với Diệp Sở Sinh để hắn ra ra vào vào tàn phá bừa bãi.
Diệp Sở Sinh thở ồ ồ, động thủ xé rách chiếc áo sơ mi mà trước đó hắn cẩn thận mặc cho cậu khiến cúc áo rơi tán lạc trên mặt đất. Răng nanh cắn trên phần xương bươm bướm, cho đến khi máu ứa ra, rồi lại ôn nhu liếʍ đi.
Đào Tử Kiệt đã bị du͙© vọиɠ mê loạn, nức nở một tiếng, ngửa đầu cong eo lên, hạ thân đã trướng phát đau cọ xát bên cạnh bàn, muốn nhanh chóng đạt được kɧoáı ©ảʍ. Cậu nhịn không được đưa tay tự an ủi mình, lại bị Diệp Sở Sinh gắt gao đè lại, Đào Tử Kiệt nhe răng, quay lại trừng mắt liếc hắn một cái.
Ánh mắt hung tàn lại đói khát ngay lập tức gϊếŧ chết Diệp Sở Sinh, hắn cúi người xuống, dùng sức hôn lên lưng Đào Tử Kiệt, trong tay động tác ngày càng nhanh hơn: “Chết tiệt…Bảo bối, cậu thật sự rất mê người! Cầu xin tôi đi, chỉ cần cậu chịu cầu xin tôi, tất cả hình phạt sẽ lập tức chấm dứt, cậu cũng không cần tự tay gϊếŧ hai người đàn bà đó, mau cầu xin tôi đi…”
Đào Tử Kiệt sống chết lắc đầu, lại cắn môi đến huyết nhục mơ hồ.
Ánh mắt Diệp Sở Sinh lạnh xuống, rút cây súng đang cắm trong cơ thể cậu ra ngoài. Sự trống rỗng hư không cùng cảm giác tê ngứa kéo tới, du͙© vọиɠ đã đẩy Đào Tử Kiệt tới đường cùng, chỉ có thể dùng ngón tay của mình cố sức đâm vào trong cơ thể, ra sức trừu nhập. Thậm chí còn dùng móng tay liều mạng đâm vào nội bích non mềm, bất chấp việc chính mình có thể bị thương.
Dục hỏa điên cuồng thiêu đốt, không có dấu hiệu giảm nhiệt, Đào Tử Kiệt sống chết dùng đầu đập xuống mặt bàn, hận không thể cứ thế mà ngất đi, máu tươi trên trán trào ra ướt đẫm mặt cậu, lộ ra vẻ dữ tợn dọa người.
Cho dù tinh thần cơ hồ đã muốn hỏng, cậu vẫn không chịu cầu xin người
đàn ông giống như ác ma kia, chết cũng không chịu!
Người quản lý của hình đường là một lão nhân đã qua tuổi sáu mươi, tên gọi Cửu thúc, lão dáng người khô gầy tướng mạo cay nghiệt, ánh mắt vừa đυ.c vừa tang thương.
Lão thấy Diệp Sở Sinh lâu như vậy cũng chưa từ mật thất đi ra, cũng không thông qua điệp báo viên nhắn chỉ thị cho lão, lão rất sợ hắn không hài lòng đối với hình phạt hiện tại, liền gọi người dắt tới hai con chó săn. Chó săn trong hình đường đều đã
chịu qua huấn luyện, ra lệnh một tiếng liền nhào tới, phát tiết thú dục, sau đó cắn cổ họng thẳng cho đến khi đối phương tử vong.
Cửu thúc mới chuẩn bị hạ lệnh, cửa mật thất bỗng chốc mở ra.
Một nam nhân từ bên trong đi ra, trong tay cầm súng không mảnh vải che thân, trên người toàn là dấu vết của việc bị làm nhục, trên đùi lưu lại vết đỏ thẫm cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Bộ dáng chật vật như vậy, lại ngang nhiên đứng ở trước mặt mọi người, sát khí khiến người khác run sợ tràn ngập đại sảnh rộng lớn, không khí thoáng chốc trở nên vô cùng căng thẳng.
Cậu giơ tay lên, giữ cò súng, hai tiếng súng vang lên, trò hề tối nay đã kết thúc.
Diệp lão đại ngồi trong mật thất, híp mắt ngậm thuốc,một bên vừa thưởng thức hình dáng xinh đẹp khi Đào Tử Kiệt máu tươi đầm đìa, một bên than thở chính mình mềm lòng, đồng thời kẹp chặt bắp đùi, cái vòng khuyên gò bó khiến hắn khó chịu.
“Đã đến giờ đi hóng gió, muốn ra ngoài một chút không?”
Bởi vì là câu nghi vấn, nên Đào Tử Kiệt dứt khoát lắc đầu, nằm ngửa ở trên giường nhìn trần nhà.
“Đi, mang cậu ra ngoài tản bộ một vòng.” Diệp Sở Sinh thay đổi ngữ khí nói.
Quả nhiên, Đào Tử Kiệt đang nằm cứng đơ co người ngồi dậy, xuống giường, đứng ở phía sau hắn.
Diệp Sở Sinh bĩu môi, không biết nên sinh khí hay nên cười.
Sau khi trở về từ hình đường, Đào Tử Kiệt lại thay đổi tính tình, giống như người máy tùy ý sai khiến, bảo cậu ngồi cậu sẽ tuyệt đối không đứng, phục tùng hết thảy mệnh lệnh một cách vô điều kiện, hiền như khúc gỗ không có tinh thần cũng chẳng còn sức sống.
Diệp Sở Sinh đem người kéo lại gần, giữ lấy cổ của cậu hôn lên, Đào Tử Kiệt khai mở khớp hàm mặc hắn muốn làm gì thì làm. Diệp Sở Sinh ở trong khoang miệng cậu quét sạch một lần, lại di xuống cổ của cậu, bất ngờ dùng đầu lưỡi liếʍ láp, Đào Tử Kiệt đứng thẳng tắp, trong mắt không có lấy một chút dao động.
Diệp Sở Sinh tự trải trí vui đùa một trận, cũng cảm thấy thực sự vô vị, liền buông cậu ra hướng dưới lầu đi xuống.
Trong đình viện, ba con chó
kia cùng chủ nhân của bọn nó là cùng một dạng. Da lông bóng loáng mạnh mẽ rắn chắc, bề ngoài uy phong lẫm liệt, chỉ khác nhau ở chỗ bọn chúng là súc sinh chân chính, còn chủ nhân của bọn nó là súc sinh đội lốt người.
Đào Tử Kiệt một bước ra cửa lớn liền bị bọn chúng xông lên đυ.ng ngã, bởi vì ngửi được vị đạo của chủ nhân, pitbull [2]
nhưng chỉ nhe răng nhếch miệng thị uy, không tấn công cậu.
Diệp Sở Sinh huýt sáo một cái, bọn chúng liền rối rít quay đầu chạy lại, vòng quanh chủ nhân vẫy đuôi làm nũng.
“Thế nào, bảo bối của tôi thực đáng yêu mà, chúng nó là đồng bọn mà tôi tín nhiệm nhất.”
Đào Tử Kiệt từ trên cỏ đứng lên, gật đầu, đã hiểu. Chẳng trách Diệp súc sinh gọi cậu là bảo bối, hóa ra trong mắt hắn mình thuộc loại này.
Diệp Sở Sinh duỗi lưng một cái, nhìn cây bạch dương ở phía xa: “Khí trời thật tốt, chúng ta chơi trò chơi đi.”
Năm phút đồng hồ trôi qua, Đào Tử Kiệt vô cùng chắc chắn rằng Diệp Sở Sinh ngay từ đầu đã muốn chơi cậu.
Diệp Sở Sinh đem dĩa bay nhựa màu trắng ném ra, mấy con chó pitbull bị dụ dỗ xông lên mà cướp lấy, Đào Tử Kiệt trên mặt đầy mây đen bất động tại chỗ, đánh chết cậu cũng không muốn gia nhập cùng bọn chúng.
“Nếu cậu cướp được, tôi sẽ cho cậu gọi điện qua Mĩ.”
“Thằng cha nhà anh!” Đào Tử Kiệt chửi một tiếng thô tục, tiến lên truy đuổi dĩa bay.
Diệp Sở Sinh đắc ý cười nham hiểm, bảo bối của hắn cuối cùng cũng khôi phục sức sống, không sai không sai. Lực cánh tay của Diệp Sở Sinh bình thường rất tốt, mỗi lần đều đem dĩa bay ném rất xa, Đào Tử Kiệt chạy tới chạy lui mấy lần cả người đã đầy mồ hôi.
Tốc độ của chó trời sinh so với người nhanh hơn nhiều, hơn nữa lại là chó thuần chủng được huấn luyện chuyên nghiệp, Đào Tử Kiệt ngay cả cơ hội chạm vào đĩa bay cũng không có, giận giữ ngồi ở trên cỏ thở dốc, lão tử không chơi nữa!
“Ai nha, thật là vô dụng.” Diệp Sở Sinh cầm dĩa bay qua, xoa đầu một con chó coi như khen thưởng, hắn chỉ vào cây bạch dương nói: “A Kiệt, tôi cho cậu một cơ hội, chút nữa tôi sẽ ném tới hướng kia, nếu cậu vẫn tiếp tục không giành được, tôi sẽ trừng phạt cậu.”
Đào Tử Kiệt liếc nhìn, khoảng cách giữa cậu và cây bạch dương khoảng chừng mười thước, phần thắng nắm chắc trong tay.
Đĩa bay bay theo quỹ đạo hình vòng cung rơi xuống, đám chó này đã đem Đào Tử Kiệt trở thành đối thủ cạnh tranh, mắt thấy cậu có ý hướng phía trước liền muốn đuổi kịp cậu. Đào Tử Kiệt ở dưới tình thế cấp bách nhào qua, đem dĩa bay đặt ở dưới thân. Vốn tưởng rằng đã đại cáo thành công, không ngờ khi cậu vừa đứng dậy, đĩa trong tay liền bị đoạt mất.
Con chó pitbull thuận lợi ngậm đĩa bay trở về, hai con còn lại liều mạng đuổi theo, còn Đào Tử Kiệt sững sờ đứng nguyên tại chỗ trừng mắt.
“Ha ha ha xem cái bộ dạng phát ngốc của cậu kìa, buồn cười muốn chết!”
Đào Tử Kiệt hít thở sâu, ngăn chặn cảm giác muốn đánh người của mình, yên lặng hướng phía phòng ngủ đi vào.
“Đứng lại!” Diệp Sở Sinh gọi cậu lại
Đào Tử Kiệt cũng không quay đầu lại: “Lão tử đi tắm rửa, để cho ngươi tùy ý xử phạt.”
“Không cần tắm.” Diệp Sở Sinh gom góp chút thành ý đi lên, khi hắn lau mồ hôi trên cổ của cậu thuận tiện cắn một ngụm, ngữ điệu ác độc: “Tôi thấy cậu quá khinh thường đối thủ, tôi quyết định cho cậu cùng bảo bối của tôi ngủ chung một đêm, thân nhau rồi hảo hảo mà hướng chúng nó học tập.”
Đào Tử Kiệt nhìn thấy cãi cũi chó thật lớn giống như một căn phòng nhỏ, sắc mặt hết xanh lại trắng.
Diệp Sở Sinh vô cùng đắc ý nhấn mạnh: “Đem quần áo cởi hết, nếu đã ở chung một chỗ với chúng thì không nên có đãi ngộ đặc biệt.”
Chú thích:
[1]
thiên thương bách khổng 千苍百孔: một thành ngữ trung quốc mô tả các tổn thương sự tàn phá đau đớn, vết thương nghiêm trọng.
[2] pitbull:
là một giống chó nhà có nguồn gốc từ châu Mỹ, được nuôi ở Anh và nuôi để làm vật giữ nhà và cũng được sử dụng trong những cuộc chọi chó. Chúng là giống chó được chọn giống từ loại chó bun Anh và chó sục. Các bạn có thể xem thông tin ở đây
Ú: pitbull là giống chó ta thấy kinh hoàng nhất -_-, vô cùng dữ tợn không như chó ta mình.