Âu Tiên Sinh Thật Thà Chất Phác

Chương 5

Nhẫn thật đẹp, bạn trai tặng?” “Không, là lão công tặng.”

“Cô nói thật hay nói giỡn.”

Bạch Tiệp Ngọc vẫn không hiểu vì sao nàng rõ ràng là nói thật, người khác lại nghĩ nàng đang nói đùa, nàng có hay nói đùa đâu? Chẳng lẽ gương mặt nàng thoạt nhìn giống như đang nói đùa lắm sao? Thật sự là không hiểu ra sao cả.

Bất quá hoàn hảo là cá tính của nàng sẽ không phải vì loại lý do cỏn con đó mà truy ra đến cùng, hoặc để ý xem người khác nghĩ gì, cho nên mặc kệ người khác có tin hay không, nàng cũng đã kết hôn, từ Bạch tiểu thư biến thành Âu phu nhân.

Đúng vậy, nàng đã cùng Âu Lệnh Nghi đăng ký kết hôn.

Ai nha, thật là. Nàng đột nhiên nghĩ thông suốt vì sao người khác lại nghĩ đến nàng nói giỡn, bởi vì bọn họ chỉ làm đăng ký kết hôn, cũng chưa có tổ chức lễ cưới. Trên thực tế, trừ bỏ mấy người bạn tốt của nàng, trừ Nhạc San cùng Bùi Danh Cạnh là không có mặt ra, thì chỉ có song thân hai nhà là có mặt chứng kiến hai người đăng ký kết hôn. Lão nhân gia đương nhiên phi thường không đồng ý để hai người tuổi trẻ thực hiện, không hiểu nổi nếu cũng đã đăng ký kết hôn rồi, vì cái gì không dứt khoát lo liệu cái hôn lễ để nhận lời chúc phúc của mọi người, danh chính ngôn thuận một chút??

Nhưng Âu tiên sinh thật thà chất phác của nàng còn có một cái khả năng tiềm tàng, đó là khả năng thuyết phục. Cũng không biết là do bộ dạng hắn thật thà chất phác, hay là do khuôn mặt tròn tròn làm cho người ta không có khả năng nghi ngờ, dễ dàng tin tưởng lời hắn nói, tóm lại hắn rất có khả năng thuyết phục người khác, làm cho bên tai nàng yên tĩnh đi rất nhiều.

Hắn nói hắn sẽ nhanh chóng tổ chức cho nàng một cái hôn lễ hoàn mỹ, cho nên muốn nàng cho hắn một thời gian để giảm béo, chờ hắn sau khi gầy đi, hắn sẽ cùng nàng đi chụp ảnh cưới, làm tiệc cưới, để nàng mặc dù không thể mở mày mở mặt, nhưng là không đến mức quá mất mặt khi gả cho hắn.

Nàng nói hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm cho nàng cảm thấy mất mặt.

Hắn đương nhiên biết, sau đó hôn nàng một cái, sửa miệng nói:“Anh chỉ là muốn chính mình mặc một bộ lễ phục thật đẹp, trong hôn lễ sẽ gầy đi một chút,soái lên một chút mà thôi, dù gì đó cũng là hôn lễ duy nhất trong đời anh.”

Xem, hắn có phải hay không nói thật như vậy, thực sự rất có sức thuyết phục? Hắn nói như vậy nàng còn có thể nói cái gì? Cũng chỉ có thể nở nụ cười.

Bọn họ không có chuyển sang nhà mới, vẫn là ở tại chỗ cũ, chính là đem bức tường ngăn chặn giữa hai nhà đập bỏ, làm cho từ hai nhà biến thành một nhà mà thôi. Hàng xóm vẫn là không ai biết chuyện hai người bọn họ ở cùng một chỗ, bởi vì theo lão công nghe mấy bà thím lắm chuyện hay nói xấu sau lưng nàng, nàng đột nhiên liền không muốn cho những người đó biết quan hệ của mình với lão công, miễn ình lại bị lôi ra làm đề tài bôi nhọ của bọn họ, nói cái gì mà ngay cả người thật thà cũng không buông tha linh tinh gì đó.

Tóm lại, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Cũng sở dĩ, nàng đáp ứng yêu cầu của hắn, hai người bọn họ tuy rằng đã kết hôn, đã có cuộc sống của một đôi vợ chồng, nhưng cũng lại đi ra từ hai cánh cửa khác nhau, thế nên hàng xóm cùng khu thoạt nhìn, cảm giác tựa như bọn họ vẫn giống như trước chỉ là quan hệ hàng xóm mà thôi, thật sự rất thú vị.

Bất đồng là, buổi tối khi ngủ, bên cạnh có thêm một người.

Bất đồng là, tan tầm khi về nhà, không cô đơn một mình ngồi ăn cơm.

Bất đồng là, có một lão công biết săn sóc hỗ trợ làm việc nhà, còn biết nấu cơm cho nàng ăn.

Bất đồng là, cho dù ở bên ngoài có tức giận, có khó khăn, có nỗi khổ tâm cần giải tỏa cũng không cần đường sá xa xôi lãng phí tiền điện thoại nữa, bên người có ngay một người hết mực kiên nhẫn, tâm tình hết mực bao dung, lại vô cùng ôn nhu, luôn luôn sẵn sàng ở bên cạnh nghe nàng giãi bày, tìm cách vỗ về an ủi nàng, khiến cho nàng vô cùng yên lòng.(Luôn luôn lắng nghe,luôn luôn thấu hiểu…=]])

Bất đồng là, nàng phát hiện chính mình thật sự càng ngày càng yêu hắn, yêu đến mức cho dù hắn vĩnh viễn không thể gầy đi được đến mức thể trọng bảy mươi năm kg, thậm chí là hồi phục lúc trước thể trọng ở mức ba con số, nàng cũng không để ý. Bọn họ đã kết hôn tròn hai tháng, bắt đầu sống chung cũng đã được ba tháng, chưa một lần phát sinh mâu thuẫn nào.

“Lão công, em phải đi làm.” Khoác túi xách, Bạch Tiệp Ngọc nói với lão công còn đang tập thể dục giảm béo.

Hắn hiện tại mỗi ngày trừ bỏ cùng nàng chạy bộ ở bên ngoài, sau khi về nhà, còn có thể làm trên một trăm động tác tập thể hình giảm béo, trên dưới một trăm động tác, thật sự là siêu cấp cần lao(vất vả). Cũng bởi vậy, hắn thể trọng từ chín mươi hai kg rớt xuống chín kg, biến thành tám mươi ba kg.

Hắn hiện tại rốt cuộc cùng hai chữ mập mạp kia thật không còn bất cứ quan hệ gì, nhiều lắm chỉ có thể dùng cường tráng để hình dung, hơn nữa càng lúc càng có khí khái nam nhi, cũng càng lúc càng soái ra.

“Chờ một chút.” Lão công nói.

Nàng mỉm cười, nhìn hắn lập tức từ trên sàn đứng lên, sau đó đi hướng nàng, trước khi cúi người xuống hôn nàng, còn nhắn nhủ nàng một câu với vẻ mặt thành thật:“Lái xe cẩn thận một chút.”

“Mỗi ngày đều nói một câu nói giống nhau, anh không thấy chán sao?” Nàng hờn dỗi hắn liếc mắt một cái, kiễng mũi chân lên hôn hắn một chút.“Em phải đi đây.”

“Cẩn thận một chút.” Hắn nhịn không được còn nói thêm một lần.

“Đã biết, tạm biệt.” Nàng gửi cho hắn một cái hôn gió, mở cửa, rời đi.

Nhìn theo hình bóng lão bà khuất sau cánh cửa, Âu Lệnh Nghi tiếp tục đem một trăm động tác hít đất còn dở dang làm cho xong, sau đó mới đứng dậy tắm rửa, chuẩn bị làm việc.

Sau khi cùng Tiệp Ngọc ở một chỗ, mặc kệ là trước hay sau khi kết hôn, cuộc sống của hắn đều thay đổi rất nhiều.

Trước khi kết hôn hắn cùng nàng chạy bộ, làm ngày thức đêm để làm việc bất tri bất giác sửa lại. Sau khi kết hôn thói quen dậy sớm ăn sáng, tập quán sinh hoạt cùng vận động tập thể hình của nàng, tất cả đều ảnh hưởng đến hắn, để cho hắn bất tri bất giác vì nàng mà thay đổi chính mình, bất quá hắn cũng rất thích thay đổi như vậy, càng ưa thích cuộc sống hiện tại kiên định mà bình thường.

Vẻ bề ngoài xinh đẹp của Tiệp Ngọc khiến cho người khác nhầm tưởng nàng là một người chuyên sống về đêm, hắn trước kia cũng có suy nghĩ như vậy.

Nhưng sau khi kết hôn, hắn mới phát hiện nàng quả thực đúng là một nữ nhân đại biểu cực kì gương mẫu, đúng mười một giờ đêm lên giường ngủ, buổi sáng năm giờ rời giường vận động, căn bản sẻ không có cái gọi là sống về đêm, nhu thuận đến làm cho người xem mà than thở.

Lão bà của hắn là một báu vật hiếm có, hắn có cảm giác chắc kiếp trước hắn phải làm nhiều việc thiện lắm nên kiếp này mới có may mắn gặp được nàng, hơn nữa còn có được nàng. Hắn vì thế nhiệt tình cám ơn ông trời. Mở máy tính ra, hắn chuyên tâm bắt đầu làm việc, thẳng đến khi trong nhà điện thoại vang lên, mới khiến cho hắn từ trong ngôn ngữ lập trình rút ra, tạm thời nghỉ ngơi đứng dậy đi nghe điện thoại.

Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên tường, đúng mười một giờ mười lăm phút. Lão bà hôm nay gọi về nhắc nhở hắn nhớ rõ muốn trưa nay ăn cái gì rõ là sớm, bất quá hắn tuyệt không để ý sớm hơn mười lăm phút để được nghe thanh âm mê người của lão bà.

Mang theo vẻ mặt tươi cười, hắn phấn khởi tiếp điện thoại.

“Uy?”

Đầu dây điện thoại bên kia tạm dừng một chút, mới truyền đến một chút thanh âm hoài nghi.

“Âu Lệnh Nghi sao?”

Hắn đột nhiên nhanh chóng cau mày, cảm giác một trận mất mát. Không phải thanh âm lão bà.

“Là tôi, xin hỏi cô là ai?” Hắn hỏi. Thanh âm không tự giác trở nên có chút lãnh đạm.

“Em là Trương Khải Linh, đã lâu không gặp.”

Nghe thấy tên đối phương, Âu Lệnh Nghi không thể ngăn chặn một chút ngây ngốc sửng sốt, kinh ngạc thế nhưng chính mình lại không nhận ra thanh âm của nàng.

Trương Khải Linh từng là người hắn thích, thực thích người nữ sinh đó. Hắn từng cùng nàng kết giao một khoảng thời gian, bất quá từ sau khi nàng trở về ôm ấp với bạn trai trước, liền đối với người ngoài tuyên bố rằng bọn họ chưa từng có kết giao qua, chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường. Ngay lúc đó hắn thật sự rất đau lòng, nhưng cũng không có biện pháp trách nàng, chỉ có thể tự trách chính mình quá ngây thơ, nghĩ nếu cố gắng hết sức tận tâm tận lực giúp đỡ nàng, sẽ có thể được nàng hồi báo.

Vết thương lòng thời gian một năm trôi qua vẫn chưa có biện pháp chữa lành, hắn những tưởng cả đời này hắn sẽ khó có thể quên được nàng, không nghĩ tới, từ sau khi Tiệp Ngọc bước vào cuộc đời cửa hắn, hắn không những chưa từng nhớ tới nàng, ngay cả một lần cũng không có.

Mà hiện tại, hắn thế nhưng ngay cả thanh âm của nàng cũng không nhận ra được, thật là…… Nên nói như thế nào đây? Hắn hẳn là đã hoàn toàn tiêu tan tình yêu đối với nàng đi.

“Đã lâu không gặp. Cô có khỏe không?” Hắn nói.

“Không tốt lắm.” Trương Khải Linh trả lời.

Âu Lệnh Nghi lại sửng sốt một chút, trực tiếp phản ứng, quan tâm hỏi:“Làm sao vậy?”

“Hắn giống như lại có nữ nhân khác.” Nàng ở đầu điện thoại bên kia nghẹn ngào nói.

Đột nhiên không biết nên nói cái gì, bởi vì bọn họ thời điểm lần đầu tiên chia tay, cũng là vì đối phương bắt cá hai tay, sau đó nàng còn tình nguyện quăng hắn đi để trở lại bên người nam nhân kia, hiện tại đối mặt nam nhân vẫn chứng nào tật nấy, nàng có thể trách ai? Mà hắn có khả năng nói cái gì?

“Anh vì sao không nói lời nào?” Nàng hỏi.

“Tôi không biết phải nói gì.” Hắn thành thật trả lời nàng.

“Anh hẳn là nên an ủi, hoặc nói cho em biết hiện tại rốt cuộc nên làm như thế nào.” Nàng ở đầu điện thoại bên kia thấp giọng khóc.“Em rốt cuộc nên làm như thế nào, Lệnh Nghi? Cùng với hắn chia tay sao?”

“Phải xem cô là còn yêu hắn hay không.” Hắn chỉ có thể nói như vậy, loại sự tình này hắn sao có thể thay nàng quyết định?

“Em không biết. Em thực giận hắn, cũng có chút hận hắn, hắn vì sao muốn đối đãi với em như vậy? Vì sao?”

Việc này hỏi hắn,hắn làm sao có thể biết? Hắn cũng không phải nam nhân kia. Âu Lệnh Nghi cảm thấy thực bất đắc dĩ.

“Em cảm thấy rất khổ sở. Anh tới giúp em được không?”

“Này…… Tôi đang làm việc.”

Tuy rằng lão bà từng nói hắn là người tốt người khác xin cái gì đều có được cái đấy, ngày nào đó nói không chừng còn có thể mang tiền cho người ta, ngốc không để đâu cho hết. Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn là phân biệt được cái gì có thể cho, cái gì không thể.

Hắn hiện tại đã kết hôn, nhất định không nên cùng bạn gái trước có bất cứ quan hệ gì, vì lão bà, hắn nhất định phải quyết tâm đến cùng cự tuyệt yêu cầu của Trương Khải Linh mới được.

“Công việc của anh để đến tối làm tiếp không được sao? Em thật sự rất khổ sở, anh không thể tới giúp em sao?” Nàng ở đầu điện thoại bên kia thút thít như sắp khóc nghẹn ngào nói.

“Thực xin lỗi.” Hắn cứng rắn quyết tâm.

“Em thật sự rất khổ sở, em sợ nếu không có ai ở bên em lúc này, em dễ hành động ngu ngốc lắm……”

Hắn nhanh chóng cau mày, môi cánh hoa hơi nhếch, cố gắng khống chế chính mình mở miệng hưởng ứng nàng.

“Lệnh Nghi, em có thể đi tìm anh không?” Ý thức được hắn trầm mặc cự tuyệt, Trương Khải Linh bỗng nhiên sửa miệng hỏi.

Cái gì? Âu Lệnh Nghi bị hoảng sợ. Tìm đến hắn?

“Không được.” Hắn trực tiếp từ chối.

“Vì sao?” Nàng thương tâm hỏi.“Em chỉ là không muốn ở một mình, chính là muốn có người ở bên cạnh mà thôi, em sẽ không quấy rầy anh làm việc.”

“Nhà của tôi rất bất tiện.” Hắn ngu ngốc cũng biết không thể để cho nàng đến nhà tìm hắn, miễn để bị hàng xóm nhìn thấy, khiến cho những lời đồn đãi hay hiểu lầm không cần thiết.

“Em muốn gặp anh, Lệnh Nghi.” Gần đây nàng mới nhận ra hắn là người đối với nàng tốt nhất, bây giờ nàng thực hối hận vì sao lúc trước không chọn ở bên hắn, lại ngu ngốc quay về với bạn trai cũ. Nếu là lúc trước chọn hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội nàng, hơn nữa nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt, đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay che chở cùng quý trọng.

“Tôi đã kết hôn, Khải Linh.” Hắn không thể không nói cho nàng chuyện này.

“Anh, cái gì?” Trương Khải Linh bị hoảng sợ, lắp bắp hỏi.

“Tôi đã kết hôn.” Hắn nói lại lần nữa.

“Anh gạt em? Một thời gian ngắn như vậy, anh làm sao có thể đã kết hôn, làm sao có thể có nữ nhân nguyện ý gả cho anh?” Nàng không tự chủ được bật thốt lên nói.(Cái gì,đừng khinh người nhá..)

Âu Lệnh Nghi sợ run một chút, không tự giác xả ra một chút cười khổ. Nguyên lai nàng coi thường hắn như vậy, cho rằng không có nữ nhân sẽ nguyện ý gả cho hắn?

“Tôi cũng không có lừa cô, tôi thật sự kết hôn.”

“Ngay cả như vậy, chúng ta vẫn là bằng hữu không phải sao? Chúng ta gặp mặt, em thật sự thực cần anh giúp em, hãy nghe em nói. Nếu nhà anh bất tiện, chúng ta liền hẹn ở bên ngoài được không?”

“Khải Linh, tôi không hy vọng lão bà của tôi sinh ra hiểu lầm không cần thiết, chúng ta vẫn là không cần gặp mặt có vẻ tốt hơn. Thực xin lỗi.”

“Anh cũng không phải là loại người nhìn là yêu, lão bà anh sao có thể sinh ra hiểu lầm gì? Nếu là em, em sẽ không hiểu lầm. Nàng chắc không nhỏ nhen như vậy chứ?” Nàng chanh chua nói.

Hắn đột nhiên rất muốn quẳng điện thoại đi, hắn không thèm để ý nàng phê bình hắn hay xem nhẹ hắn, nhưng là phê bình Tiệp Ngọc lại không được.

“Lão bà tôi là một người cực kỳ khoan dung, tâm địa lương thiện.”

“Một khi đã như vậy, nàng sẽ không hiểu lầm chuyện anh ngẫu nhiên cùng bằng hữu gặp mặt nói chuyện phiếm, chúng ta là bằng hữu không phải sao? Anh không phải đã đáp ứng em vĩnh viễn làm bằng hữu của em sao, Lệnh Nghi?”

Âu Lệnh Nghi lần đầu tiên cảm thấy nàng có điểm đáng ghét. Vì cái gì nàng chính là nghe không hiểu hắn không muốn cùng nàng có vương vấn không dứt,còn phải vòng vo cự tuyệt như vậy?

Lúc này, chiếc di động hắn đặt ở phòng làm việc đột nhiên tiếng chuông vang lên, làm cho hắn có lý do cắt đứt điện thoại.

“Thực xin lỗi, Khải Linh. Tôi có điện thoại, tôi muốn đi tiếp điện thoại, gặp lại sau.” Hắn áy náy nói, không đợi nàng có phản ứng đã đem điện thoại cúp xuống, trở về phòng làm việc đi nhận điên thoại.