Thê Bằng Phu Quý

Chương 30

Tô Uyển chưa từng dạy hài tử, đời trước nàng kỳ thật cũng chưa nói tới có thích hài tử hay không, thứ nhất là vì công việc bận rộn, thứ hai nàng cũng không có huynh đệ tỷ muội sinh mấy đứa cháu trai cháu gái cho nàng tiếp xúc, khuê mật tốt nhất lại hạ quyết tâm phải làm quý bà độc thân, trong giới thực ra cũng có một hai người coi như bằng hữu thân thiết đã kết hôn có con, khó có dịp tụ hội, khi tiếp xúc với hài tử của bọn họ cũng đều là được giáo dục lễ phép, tỷ tỷ a di kêu đến ngọt, Tô Uyển thường xuyên ở trên Weibo nhìn thấy mọi người phun trào vì hùng hài tử, nhưng chân chính tiếp xúc với hùng hài tử, vẫn là sau khi xuyên qua.

Sau khi Tô Uyển đến thế giới này, lần đầu tiên cùng bọn nhỏ như thế ở chung, so với người lớn Tống gia, nàng càng nguyện ý cùng mấy hài tử quậy với nhau, là bởi vì ở lúc nàng mới đến, vì bảo mật thân phận thật của mình, luôn cẩn thận lo lắng đề phòng, khi ấy có một đôi mắt thuần tịnh trắng đen rõ ràng, nhìn nàng không chớp mắt, đó là lần đầu tiên ở thế giới này nàng cảm giác được an tâm. Mà hiện giờ nàng đã đối với thế giới này có hiểu biết nhất định cùng nắm chắc, mặc dù không nói đã hoàn toàn dung nhập thời đại này, lại cũng không đến mức lo lắng đề phòng, nhưng nàng vẫn như cũ thích hài tử, sự đơn thuần của bọn nhỏ, đối với nàng có ý nghĩa đặc biệt.

Vì thế, Tô Uyển quyết định muốn nghiêm túc dạy đám hùng hài tử.

Tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy, Tô Uyển đóng phim cổ trang, từng có nữ chủ đem 《 Tam Tự Kinh 》 coi như tài liệu dạy vỡ lòng cho hài tử, Tô Uyển liền cũng ở trong thư phòng của Tống Tử Hằng tìm được một quyển 《 Tam Tự Kinh 》, bên trong liền có hơn một ngàn chữ. Hai anh em Đại Oa Nhị Oa phía trước học tập theo kiểu đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, học rồi lại quên, có thể coi như chưa biết chữ, tiện lợi bắt đầu lại từ đầu, muốn dạy bọn họ biết đọc biết học thuộc lòng biết lý giải còn phải biết viết như thế nào, một quyển 《 Tam Tự Kinh 》 liền đủ cho bọn họ học. Tô Uyển không có kỹ xảo gì, chính là bắt bọn họ đọc nhiều thuộc nhiều viết nhiều, nghe lời học tốt sẽ khen thưởng ăn vặt, không thuộc bài sẽ bị phạt đánh tay, hai tiểu tử choai choai cũng cảm thấy xấu hổ. Hơn nữa, Tam Nữu Tam Oa ngồi ở cửa nghe xong vài lần đều có thể rung đùi đắc ý đọc “Nhân chi sơ tính bản thiện”, bọn họ làm đại ca nhị ca, trên mặt liền có chút không nhịn được, không thể không nghiêm túc lên.

Hai đứa nhỏ hiện giờ hứng thú lớn nhất, chính là ngồi ở cửa xem các ca ca thường thường bị mắng hoặc bị phạt đánh tay, một người bị đánh, bọn nó liền ở bên cạnh vỗ tay cười to, rất là cao hứng, ngay cả khi các bạn nhỏ tới kéo bọn nó đi chơi đều không đi. Tô Uyển liền cho bọn nó dọn ghế nhỏ vào nhà, coi như dự thính, nhân tiện kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai cái học sinh không nghiêm túc.

“Ta hiện tại không nhìn chằm chằm các ngươi, các ngươi tự mình học thuộc trong mười lăm phút, mười lăm phút sau ta trở về kiểm tra, nếu đọc không ra, liền ở dưới nắng đứng tấn đi.”

Tam Nữu cười hì hì hỏi: “Tam thẩm, đứng tấn là gì a?”

“Các ngươi liền sẽ biết.” Tô Uyển nói xong, liền buông sách xuống, ra nhà chính. Hiện tại Tống mẫu bọn họ thực yên tâm cho Tô Uyển vào thư phòng, nhưng lại không yên tâm mấy hài tử ở bên trong học chữ, vừa vặn Tô Uyển cũng cảm thấy thư phòng có chút buồn, liền đem địa điểm dạy học định ở nhà chính, cái bàn vẫn dùng để ăn cơm, liền thành đại đại án thư, bốn người cũng đủ ngồi.

Tống Tiểu Muội mặc váy mới, ở phòng bếp xắn tay áo đem bột mì cùng bột nở bỏ thêm muối quấy đều, bên cạnh thả một chậu nhỏ đậu phộng đã bóc sạch sẽ, tiếp theo lại múc một chén nước ấm và đường trắng vào trong bồn, mắt thấy một bát nhỏ đường trắng hòa tan thành nước, Tống Tiểu Muội nhịn không được nói thầm: “Cái món đậu phộng ngũ vị này sao phí đường như vậy, mỗi ngày như vậy nhà ai có thể ăn được, tháng này đều mua đường ba lần rồi, còn may nương không biết……”

“Tiểu muội.” Tô Uyển vỗ vỗ vai nàng, Tống Tiểu Muội thiếu chút nữa nhảy dựng lên, khi quay đầu lại sắc mặt liền có chút đỏ: “Tam tẩu……”

Tô Uyển duỗi tay ôm lấy bả vai nàng, thân mật nói: “Tiểu muội mặc cái màu này thật xinh đẹp, rất có ánh mắt chọn hàng đấy.”

“Chỗ Tam tẩu có nhiều vải như vậy, ta liền tùy tiện tuyển một tấm, là vải của ngươi tốt, màu sắc xinh đẹp làm ra có thể nào khó coi, bất quá tam tẩu ngươi đều khen cả ngày, nhưng sao không thấy mặc?” Tống Tiểu Muội đỏ mặt gật đầu, tuy rằng còn có chút ngượng ngùng, đã không giống như khi Tô Uyển lần đầu tiên khen nàng, tay chân thừa thãi không biết làm gì.

Tống gia tuy rằng sinh được Tống Tử Hằng, dư lại mấy huynh muội lại là bình thường, Tống Tiểu Muội từ nhỏ liền chưa từng nghe qua có người khen nàng xinh đẹp, nàng dĩ vãng cũng sẽ không trang điểm cho bản thân. Hai năm trước còn phải đi ra ngoài làm việc, làn da phơi đến đen, vẫn là mấy tháng này dần dần biết phải tránh nắng, lại có tam tẩu dăm ba bữa làm một lần “Mặt nạ trắng đẹp”, lấy một cái lòng trắng trứng gà vừa lúc đủ hai người dùng, rất phí đồ vật, hiệu quả xác thật là tốt, không đến mấy tháng nàng phát hiện làn da của mình trắng hơn rất nhiều.

Nhưng như vậy cũng phí công, trong nhà tới một người tẩu tử xinh đẹp đứng đầu, có nàng làm so sánh, Tống Tiểu Muội liền chưa bao giờ cảm thấy chính mình đẹp.

Tẩu tử của nàng là thật sự xinh đẹp, làn da vừa trắng vừa mềm, quần áo kiểu dáng đều là nàng chưa thấy qua, lại có rất nhiều trang sức thay đổi, mặc dù ăn diện không đến mức như tiểu thư có tiền kim ngọc đầy đầu giống như nàng tưởng tượng, nhưng giơ tay nhấc chân thoạt nhìn cũng khiến người khác khó có thể dời đi ánh mắt.

Tống Tiểu Muội nghĩ thầm, may mắn tam tẩu không muốn ra cửa, nếu đổi là nhị tẩu, trong nhà phỏng chừng liền thật sự ầm ĩ. Trong nhà kỳ thật cũng không muốn nàng ra cửa.

Số lần Tam tẩu ra cửa cộng lại không đến một bàn tay, đó là như vậy, toàn thôn thậm chí thôn bên đều biết nhà các nàng có một cô dâu mới xinh đẹp. Lần trước nàng cùng tam tẩu đi trấn trên, tam tẩu làm như không thèm để ý, nhưng nàng chú ý thấy, rất nhiều nam nữ đi ngang qua đều phải xem tam tẩu vài lần, ánh mắt kia thẳng lăng lăng, giống như cả đời chưa thấy qua người xinh đẹp. Sau lại trở về nhà, mấy ngày nay nghe nói trước viện nhà nàng đều có tiểu tử tới tới lui lui đi qua, còn có vài người lạ mặt! Mấy ngày trước đây Tống Tiểu Muội có việc đi nhà thôn trưởng, mới nghe Tứ muội nói những người đó đều là mộ danh lại đây, hy vọng may mắn thấy tam tẩu của nàng một lần. Xem biểu tình của Tứ muội, Tống Tiểu Muội lúc ấy nghĩ muốn mắng thẳng mặt nàng ta, rõ ràng là những người đó tuỳ tiện, tam tẩu bình thường liền sân đều không ra, làm người nhất quy củ!

Lớn lên xinh đẹp cũng không phải tam tẩu sai.

Tống Tiểu Muội ngẩng đầu, nhìn tam tẩu gần trong gang tấc lại càng hiện rõ gương mặt trắng nõn, trong lòng nghĩ không mặc váy mới cũng tốt, mới như vậy đã có người ngồi không yên, nếu chuyện tam tẩu lại mặc quần áo mới một khi truyền tới lỗ tai kia, còn không biết bị bố trí thành cái dạng gì. Bất quá lời này lại nuốt xuống, tam tẩu còn không biết chuyện đó đâu, cha mẹ cũng gạt không cho nói, sợ nàng đã biết trong lòng bất an.

Tô Uyển giống như không nhìn thấy Tống Tiểu Muội muốn nói lại thôi, chỉ ôm lấy vai nàng, cười nói: “Ta không mặc, chờ ca ngươi trở về mới mặc, cũng để cho hắn nhìn thủ nghệ của ngươi một cái, ngày sau cảm tạ ngươi thật tốt!”

“Ta đây chờ a.” Tống Tiểu Muội một lần nữa cười, nàng cao hứng nghĩ chính mình vừa mới lo lắng chỉ là dư thừa, Tam tẩu rất thích Tam ca a! Hơn nữa, người có mắt đều thấy được, có Tam ca ở trước mặt, ai trong mắt còn xem tới được người khác, vì vậy Tứ muội có bố trí như thế nào, cũng không ai quan tâm!

“Đúng rồi, tam tẩu, ngươi như thế nào ra đây, không phải đang dạy bọn nhỏ học chữ sao?”

“Ta vừa giao nhiệm vụ, muốn bọn họ tự đọc thuộc bài.” Tô Uyển bị nhắc nhở, mới nhớ tới, “Ta phải về phòng nhìn xem rượu nho kia thế nào.”

“Ta cũng đi.” Tống Tiểu Muội vội rửa tay, rồi xoa xoa tay vào tạp dề đeo trước ngực, sau đó đuổi kịp bước chân Tô Uyển.

Lên men hơn mười ngày, vừa mở ra cái nắp, đã có mùi rượu nồng đậm truyền ra, lúc trước mới ngâm quả nho đầy một nửa cái vại, hiện tại nước đều đã dâng lên tới miệng. Tống Tiểu Muội thò lại gần xem một cái, lại ngửi một chút, tức khắc mặt mày hớn hở: “Hẳn là sắp được rồi, lúc ấy cũng không ngâm bao nhiêu quả nho, hiện tại nhìn lại tràn đầy một vại đâu!”

Tô Uyển gật gật đầu, dùng gậy gộc đè ép vỏ nho nổi lên nhất nhất đi xuống, một lần nữa đậy kín cái nắp, trở lại phòng bếp Tống Tiểu Muội trong mắt đều là ý cười, không bao giờ còn oán trách món đậu phộng ngũ vị phí đường phí hương liệu, đậu phộng nhà mình trồng, lại không đáng giá tiền, còn không phải là mấy cân đường, một ít hương liệu, bột mì sao, chờ tam tẩu đem rượu nho nhưỡng thành, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!

Ủ rượu kiếm được bao nhiêu tiền, nàng chính là biết đến, hai nhi tử nhà Lưu đại nương không chỉ có ở trấn trên mua nhà lớn cùng cửa hàng, hiện giờ đều tính toán muốn vào thành, các nàng nhưỡng rượu lại không giống nhà Lưu đại nương, nhà Lưu đại nương là ủ rượu bằng gạo nếp, gạo nếp so quả nho không biết đắt hơn bao nhiêu, nhưng tam tẩu nói, quả nho không phải mùa nào cũng có, gạo nếp lại có thể tích trữ qua nhiều năm, quanh năm suốt tháng đều có thể ủ rượu, rượu nho lại không thể được, tam tẩu giảng rượu nho có nhiều tác dụng như vậy, so hương phấn còn tốt hơn, như vậy hẳn là rất quý giá! Nhà bọn họ không cầu giống nhi tử của Lưu đại nương mua nhà lớn, kiếm tiền đủ cho Tam ca vào kinh đi thi, liền cảm thấy mỹ mãn.

Tô Uyển ở ngoài cửa nhìn hồi lâu, mới đi vào trong phòng, hai đứa lớn đã không hé răng, đứa nhỏ còn đang rung đùi đắc ý miệng lẩm bẩm, tư thế quả thực so với hai đứa chính thức đi học còn hơn chút, Tô Uyển âm thầm bật cười, trên mặt lại thu biểu tình, nàng là diễn viên, các loại nhân vật đều có nghiền ngẫm quá, hiện giờ xụ mặt làm nghiêm sư, bất quá mới mấy ngày, Đại Oa Nhị Oa đã không dám tùy tiện cười hì hì với nàng.

Tô Uyển thanh thanh giọng nói, hỏi: “Hợp với mấy ngày hôm trước học, tất cả đều biết đọc sao?”

Hai huynh đệ nghe vậy đều mông lung, muốn nói cái gì, Tô Uyển lại xua xua tay: “Ta xem bộ dáng các ngươi đã định liệu trước, hẳn đều nhớ kỹ, ai bắt đầu trước đây?”

Kết cục thực thảm đạm, Tô Uyển không chút khách khí mang theo bọn họ tới trong viện, sắp chạng vạng, mặt trời cũng không phải rất lớn, cũng không sợ bọn họ phơi bị cảm nắng, Tô Uyển xụ mặt rất có chút phong phạm của giáo viên mặt lạnh: “Bắt đầu đi, đứng tấn cho tốt, không đến mười lăm phút ai đều không được phép nhúc nhích, bằng không hôm nay điểm tâm đều không có!”

Tam Nữu kéo kéo quần áo Tô Uyển, ngẩng mặt hỏi: “Tam thẩm, ngày hôm qua ăn chính là bánh hạt dẻ, hôm nay điểm tâm ăn cái gì?”

“So với bánh hạt dẻ ngày hôm qua còn ngon hơn, chính là đậu phộng ngũ vị, các ngươi ngửi thấy mùi hương không?”

Mấy cái hùng hài tử đồng loạt gật đầu, nước miếng đều ứ ra, hai đứa nhỏ vừa nghe có ăn, thế nhưng gấp không chờ nổi đi theo cùng nhau bị phạt.

Tống Tiểu Muội từ phòng bếp ra tới, liền nhìn đến trong viện mấy cái hài tử đứng tấn thành một loạt, đôi tay duỗi thẳng, chân nửa cong ngồi xổm, tư thế thoạt nhìn rất kỳ quái, tam tẩu ngồi ở giàn nho vừa quạt gió vừa nói: “Nhị Oa, chân lại trùng xuống một chút, Tam Nữu Tam Oa muốn đứng tấn cũng đừng động, làm cho tốt vào!”

Tư thế này so ca nàng còn nghiêm khắc hơn, Tống Tiểu Muội nghĩ thầm, nhìn đến biểu tình của hai đứa cháu trai lớn khổ không nói nổi, đối lập với hứng thú tràn đầy trên hai khuôn mặt nhỏ, không biết sao có điểm muốn cười: “Tam tẩu như thế nào dạy học dạy đến trong viện rồi?”

“Bọn họ đọc không ra, bị phạt đâu.”

Tống Tiểu Muội tiếp thu đến ánh mắt cầu cứu của nhóm cháu trai, châm chước nói: “Ta ngày thường nghe bọn hắn đọc khá tốt a, hôm qua buổi tối ở trước mặt cha mẹ đọc nửa buổi tối, làm cha mẹ cao hứng hỏng rồi.”

“Đúng, đọc đến khá tốt, cũng biết chữ, nhưng là hôm kia mới vừa học, hôm nay lại quên trống trơn.” Tô Uyển thở hắt ra, nàng đây là thu hai cái học sinh như thế nào đỡ không thượng tường, có thể rút lui sao!