Lần này Cố Tương thật sự mất ngủ, sinh hoạt tại cổ đại mười mấy năm nàng rất rõ ràng cái gọi là quý tộc tàn nhẫn, từng có một lần nàng đi ra ngoài nhìn thấy một người hầu bởi vì chọc giận chủ nhân của hắn bị đâm mù một con mắt, bên cạnh căn bản không có người quản, vì người hầu ký khế ước bán mình, chết cũng là gia nhân nhà chủ tử..., giống như nàng, nếu đã là thϊếp Hình gia, nói lời khó nghe, cho dù nàng bị Uông thị độc chết, chỉ cần đối ngoại bảo rằng nàng bạo bệnh mà chết, ai có thể nghi ngờ? Phỏng chừng phụ mẫu nàng ngay cả cái rắm cũng không dám phóng một cái.
Đương nhiên, theo tiếp xúc đoạn thời gian này, Uông thị cũng không phải người tàn nhẫn, tương phản nàng còn có thể cảm nhận được quan tâm của nàng ấy, nhưng nàng cũng không dám vì vậy đi đánh cược, bởi vì nàng không cược nổi, hiện tại nàng nhìn như phong cảnh vô hạn, nhưng lại giống như đi trên dây cáp, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng, không cẩn thận là sẽ ngã tan xương nát thịt.
Chờ hôm sau lúc ăn điểm tâm, Cố Tương mang trên mặt một đôi mắt gấu mèo, cúi đầu không hé răng, phi thường không có tinh thần.
Hình Thượng Thiên nhìn, gắp khối thịt cho nàng, thấp giọng nói, "Ăn đi."
Cố Tương liền ngắm nhìn Hình Thượng Thiên, hắn vẫn là trước sau như một mặt không chút thay đổi, quả thực rất giống Uông thị, hai người ngồi cùng nhau, đều là mặt lạnh, bất quá Hình Thượng Thiên mặt lạnh có loại như hương vị bảo kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, mà Uông thị, là một loại trầm tĩnh, có loại hương vị khám phá thế tục, nếu nói văn chương, là tuổi trẻ mà thành thạo, nói thông tục, hai người đều khuyết thiếu sức sống!
Khối thịt này Cố Tương ăn vẫn là rất kích động, Hình Thượng Thiên rất ít biểu hiện chủ động, đĩa rau lần trước là vì hắn nói nàng thêu túi hương giống cỏ dại..., hiển nhiên lần này cũng là biến tướng bù đắp?
Mặc kệ nói như thế nào, quan tâm săn sóc này có thể cự tuyệt? Cố Tương không ngốc, dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ chốc lát sau liền ăn hết, sau đó lại chớp mắt nhìn Hình Thượng Thiên.
Hình Thượng Thiên nhìn bộ dáng Cố Tương như vậy, nhịn không được dần dần có ý cười, lại gắp thêm cho nàng một khối thịt, "Thích liền ăn nhiều một chút."
Nhà quyền quý làm đồ ăn đều phi thường chú ý, nếu là trước đây, Cố Tương cảm thấy khối thịt này như thế nào cũng là một cái bàn tay, kết quả đồ ăn nơi này đều là bỏ túi, nhỏ chưa tới một nửa, cho nên Cố Tương ăn xong hai khối cũng tuyệt không cảm thấy nhiều.
Cố Tương ăn xong, vì biểu hiện tâm tình cảm động đến rơi nước mắt của nàng, cũng chủ động gắp khối ruột xào tố sắc cho Hình Thượng Thiên, lấy lòng cười cười, "Này cũng ăn ngon lắm."
Chiêu Trữ đứng hầu bên cạnh, tròng mắt trừng sắp rớt ra, cho tới bây giờ Lục gia
không ăn món này!!
Hình Thượng Thiên nhìn khối ruột xào một lúc lâu, chiếc đũa vẫn không động, kết quả vừa nhấc mắt liền nhìn đến ánh mắt Cố Tương vô hạn chờ đợi, đôi mắt long lanh như ánh dương sáng sớm, giống như một đóa hoa hải đường không nhiễm hạt bụi nhỏ, phấn nộn, thanh tú, làm cho người ta nhìn thoáng qua liền cảm thấy đáy lòng mềm.
Chẳng qua, dưới khóe mắt kia lại có mấy vòng đen, cực không hợp với đôi mắt to oánh nhuận.
Nàng hẳn là sợ hãi? Cả đêm cũng chưa ngủ ngon, Hình Thượng Thiên nghĩ nghĩ, liền gắp lên cắn một ngụm, ăn vào miệng cũng không có chán ghét như trong ấn tượng vậy, đương nhiên cũng không đủ mỹ vị, hắn khó được ăn hết, lập tức giương mắt nhìn lên, Cố Tương đang vui rạo rực nhìn hắn, vô hạn sùng bái, giống như ăn một ngụm ruột xào là chuyện khó cỡ nào, hắn nhịn không được thấy ấm áp, lộ ra ý cười.
Kết quả chỉ chớp mắt, Cố Tương lại vui rạo rực gắp một khối cho hắn.
Hình Thượng Thiên...
Chờ Hình Thượng Thiên đi rồi, Cố Tương liền mang theo Phương Viên thẳng đến chính phòng Uông thị, lo sợ bất an chờ Uông thị triệu hồi, vắt hết óc nghĩ vạn nhất Uông thị hỏi chuyện túi hương nên trả lời như thế nào, kết quả vẫn là như mấy ngày hôm trước, Thẩm ma ma đi ra nói Uông thị quá bận, không gặp!
So sánh với bộ dáng hòa khí lúc trước, thần thái lúc này của Thẩm ma ma lãnh diễm cao quý hơn nhiều, liếc nàng một cái liền đi trở về, nhưng ánh mắt cũng dọa Cố Tương quá mức, này rốt cuộc là tiết tấu như thế nào! Vợ chồng các ngươi cãi nhau, có thể không cần liên lụy đến ta hay không?
Cố Tương ủ rũ đi trở về, trong lòng lại vô hạn không yên.
Thẩm ma ma đi vào nhìn Uông thị tuy rằng cầm khung thêu thêu hoa, nhưng là đã lúc lâu cũng chưa động, trong lòng lại phát hỏa, nhớ tới Hình Thượng Thiên nói lạnh nhạt liền cảm thấy không đáng giá thay Uông thị, nhịn không được tiến lên thật cẩn thận dò hỏi, "Phu nhân, muốn dùng điểm tâm hay không? Phòng bếp làm bánh trứng gà hành, ta nếm hai miếng, hương vị giống với vương phủ chúng ta, ngài không phải là yêu ăn nhất sao?"
Uông thị lắc đầu, cúi đầu lại bắt đầu thêu tiếp.
Thẩm ma ma nhìn bộ dáng Uông thị tiều tụy, tâm đều nát, "Phu nhân..., trong lòng lão nô có chuyện, chính là thật sự là không biết có nên nói hay không. "
Uông thị dừng lại động tác nhìn Thẩm ma ma một cái, trong mắt hiện lên vài phần không kiên nhẫn, "Ma ma chiếu cố ta từ nhỏ, ngươi ta lại có cái gì không thể nói?"
Lời này cho Thẩm ma ma vài phần lớn mật, "Phu nhân, ngài ngẫm lại chúng ta trước kia tại Chiêu Hòa vương phủ thời điểm, Vương gia cách ba năm năm sẽ nạp cái thϊếp thị, chỉ là quản này đó nữ nhân, ngày thường lý vụn vặt chuyện tình không ít, có có bầu ta Vương phi được tận tâm chiếu cố, nếu sinh cái ca, còn phải nhìn có phải hay không muốn chạy nhanh cấp Vương gia báo tin vui, nhưng là ngươi có xem quá Vương phi từng có cái gì oán giận?"
Uông thị không nói lời nào, gắt gao nắm chén trà.
"Đều nói Vương phủ ta gia phong tốt, mẹ cả nhân hậu công chính, giáo dưỡng đứa nhỏ người người đều là xuất chúng, ngài có tổng cộng năm tỷ tỷ, gả đều là người tốt, hàng năm đến lúc về nhà mẹ đẻ, trong nhà náo nhiệt như thế, ai không hâm mộ? Gia hòa vạn sự hưng, ngay cả trong lòng Vương gia cũng càng ngày càng kính nể Vương phi hơn."Thẩm ma ma nói tới chỗ này thấy Uông thị vẫn cúi đầu không nói lời nào, vội vàng nói ra trọng điểm lần này, " Phu nhân, ngài cho rằng mỗi ngày Vương phi gặp mấy oanh oanh yến yến đó, trong lòng có thể thoải mái sao? Tự nhiên cũng là không thoải mái, bất quá Vương phi nghĩ thông, bọn họ chỉ là thϊếp, lời nói khó nghe chính là xách giày cho Vương phi cũng không xứng, bà mỗi ngày nhìn những người đó nịnh hót, vây quanh bà, như sao vây quanh trăng, nhìn bọn họ phải dựa vào Vương phi mà sống, tự nhiên liền cảm thấy thoải mái."
"Ma ma, ta biết ý tứ của ngươi."
"Ngài biết là tốt rồi." Thẩm ma ma thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên những lời này phế đi không ít tâm tư nàng, "Cố di nương là thân phận gì, ngài là thân phận gì? Trăm vạn lần đừng vì một kẻ râu ria xa lạ Lục gia, không phải chỉ là một túi hương sao? Ngài đề điểm di nương là được, cho dù nàng ta gan lớn như trời cũng không dám không nghe ngài, ngài làm gì phải răn dạy Lục gia khiến hắn mất mặt khó chịu chứ?"
Ánh mắt Uông thị lại dần dần lạnh đi, nhìn cành Liễu Chi ngoài cửa sổ đung đưa, giọng điệu lạnh lùng, "Ma ma, gần đây phòng bếp thiếu người, ta nhớ rõ tay nghề của ngươi không tệ... "
Thẩm ma ma nghe xong lời này, không phản ứng kịp, nàng sửng sốt, sắc mặt dần dần trắng bệch, nhịn không được hỏi, "Phu nhân, ngài đây là..., đây là ngại lão nô hầu hạ không hài lòng?"
Uông thị thản nhiên cười, tươi cười kia cũng không đạt đáy mắt, "Làm sao có thể, ngài đây là không muốn?"
Thẩm ma ma nghe Uông thị mang theo vài phần uy hϊếp, bị dọa quỳ xuống, vội vàng gật đầu nói, "Làm sao có thể không hài lòng, lão nô..., tối hôm nay liền đi qua." Mồ hôi trên trán nàng nhỏ giọt, bỗng nhiên nghĩ mà sợ, nàng vừa nói với Uông thị cái gì?
Uông thị thu cười nói, "Vậy là tốt rồi, bất quá ma ma, ta thực cảm thấy ngươi hẳn là cẩn thận suy nghĩ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Chờ Thẩm ma ma một đầu mồ hôi, sắc mặt tái nhợt lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có Uông thị, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, thoạt nhìn cô đơn, tĩnh tọa chốc lát, lập tức liền lấy một cái tráp sơn hồng, tráp phân ba tầng, một tầng phía dưới cùng cất giấu một phong thư, giấy viết thư thoạt nhìn đã nhiều năm, có chút cũ, nét chữ trên đó lại dị thường mạnh mẽ tiêu sái.
Uông thị yêu quý sờ sờ chữ trên đó, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc cô đơn.
Nhìn Thẩm ma ma thất hồn lạc phách về tới phòng, ngoài phòng Thanh Trúc cười lạnh, nhìn bóng dáng của bà phun nước miếng nói với Thanh Hoa bên cạnh, "Ngươi xem bộ dáng bà ta xám xịt, lúc trước vừa tới hăng hái cỡ nào, nhìn như cung kính phu nhân, nhưng miệng lại cứ phu nhân lão nô có câu có nên nói hay không..., có nên nói hay không, mỗi lần không phải đều nói? Phu nhân mặt lãnh tâm nóng, chẳng lẽ còn sẽ để bà ta nghẹn không nói? Phi, bà già kia, ta đã sớm chờ một ngày này."
Thanh Hoa nhát gan hơn Thanh Trúc rất nhiều, nhịn không được sợ hãi nói, "Thanh Trúc tỷ tỷ, tỷ đừng nói nữa, có thể bà ta nghe thấy."
"Nghe thấy thì sao, ta có cái gì phải sợ? Ta không giống bà ta, cậy già lên mặt, ta đi theo phu nhân bằng chính chân thành này." Thanh Trúc thong dong nói.
Thanh Hoa thấy Thẩm ma ma càng lúc càng xa, thế này mới có gan đặt câu hỏi, "Thanh Trúc tỷ tỷ, sao ta cảm thấy Thẩm ma ma nói đều rất đúng?"
Thanh Trúc liếc mắt nhìn Thanh Hoa, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ngươi cũng hồ đồ? Phu nhân thủy tinh linh lung, còn có thể không biết đạo lý thô thiển này? Còn cần lão già kia khuyên?" Nha hoàn lấy chữ " Thanh " làm đầu tổng cộng tám người, đều là theo Uông thị từ
Chiêu Hòa vương phủ, muốn nói trung tâm, tự nhiên đều là tin cậy nhất, mà Thanh Trúc với Thanh Hoa là quan hệ tốt nhất, chẳng qua phản xạ của Thanh Hoa tựa hồ luôn chậm nửa nhịp so người khác.
"Nhưng sao phu nhân..."
Thanh Trúc nhìn Thanh Hoa nghi hoặc, cảm thấy việc này sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ biết, còn không bằng trước đề điểm, vừa vặn giúp đỡ phu nhân, chỉ điểm một câu, "Ngươi còn nhớ rõ lúc phu nhân thành thân với Lục gia, ngươi cùng ta sửa sang lại giường phát hiện giường rất ngăn nấp không?"
Thanh Hoa mở to hai mắt nhìn.
"Sau đó ngươi đi rồi, ta nhặt được một bình sứ trắng nhỏ trên mặt đất, bên trong còn nửa bình máu."
Thanh Hoa không tự giác nhớ tới tin đồn từng nghe người ta nói, đêm thành thân Lục gia ngủ một mình ở thư phòng, nhưng bởi vì có nguyên khăn, ngăn chặn lời đồn này, chẳng lẽ nói..., Thanh Hoa không thể tin, "Điều đó không có khả năng! Lại nói, cho dù là thật sự, Vương phi, Vương gia cũng không phải là ngốc tử, sao có thể lừa gạt được lâu như vậy?"
Thanh Trúc sâu kín nhìn cửa sổ, nơi đó là phòng Uông thị, qua khe cửa sổ lộ ra bóng dáng Uông thị thướt tha, thoạt nhìn càng cô đơn, nàng cúi đầu nói, "Ta cũng hi vọng là sai." Tạm dừng một lát, quay đầu nhìn Thanh Hoa tiếp tục nói, "Nhưng nếu một người muốn cảnh thái bình giả tạo, một người khác cũng hi vọng ám độ trần thương, ngươi nói có thể giấu diếm được hay không?"
Thanh Hoa trầm mặc, cảnh tượng những năm gần đây làm cho nàng thấy kỳ quái đều tựa hồ tìm được đáp án chính xác, cho tới bây giờ Lục gia và phu nhân đều tương kính như tân, phu nhân chủ động nạp thϊếp cho Lục gia..., kỳ thật nàng cũng đã sớm hoài nghi, chẳng qua cảm thấy ý nghĩ của mình quá lớn mật, nhưng là hiện tại..., chính là rốt cuộc vì sao? Nàng nhìn sắc mặt Thanh Trúc lạnh lùng, bỗng nhiên cảm thấy, chuyện này giống như là một cái động sâu không thấy đáy, mà đặt mình trong đó khiến nàng áp lực không thở nổi.
Cố Tương trở lại trong phòng liền nằm nửa ngày, nàng cảm thấy ngày chết của mình sắp đến, tội danh là sủng thê diệt thϊếp..., ô ô ô, làm sao bây giờ? Nàng một chút cũng không muốn làm tiểu yêu tinh!!!
Khổ sở khiến nàng ngay cả cơm trưa đều không có ăn, bởi vì nàng cảm thấy, nàng thật sự cần bệnh.
Kết quả Phương Viên liền nóng nảy, nàng thương lượng với Liễu Chi nửa ngày, cuối cùng nghĩ thực đơn, để phòng bếp đi làm, chờ đồ ăn được dâng lên, nước miếng Cố Tương sắp chảy ra ngoài luôn, rốt cuộc nằm không được, trời ạ, toàn là đồ ăn nàng thích ăn thôi!
Cố Tương lăn lông lốc lại bàn, vừa ăn vừa nghĩ, vẫn là nên ăn xong hãy bệnh!
Cho nên lúc Hình Thượng Thiên tiến vào Hà Hoa viện, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Cố Tương khoái hoạt ăn cơm, còn không quên sai sử nha hoàn, người lột tôm cho nàng, người cuốn nem rán cho nàng, rốt cuộc là ai nói nàng không thoải mái?
Chiêu Trữ báo tin cho Hình Thượng Thiên thiếu chút nữa đầu dán vào ngực.