CHƯƠNG 270: TIN TỨC ĐẾN TỪ MINH KHẢI
Editor: Luna Huang
Nhã gian của Xuy Tuyết các, ánh mắt lợi hại của Ngự Cảnh nhìn chằm chằm người trước mắt, “Nên, ngươi đã có tiến triển?”
Ngồi đối diện hắn, chính là Đoan Mộc Thanh Hàn lần thứ hai lẻn vào Long Phục. Hai tay hắn cầm cái ly trước mặt, là có chút khẩn trương khôn kể, “Đúng, ta không sai biệt lắm biết Doãn Thu Minh này là ai. Thế nhưng ta không dám xác nhận…”
Hắn thống khổ nhắm mắt, một lát sau bỗng nhiên lại yêu cầu nói: “Ngươi đem đồ vật cho ta đi, ta nhất định phải mang về, chuyện này cần bảo đảm vạn vô nhất thất.”
“Hảo, chờ nàng qua đây.” Ngự Cảnh không chút nghĩ ngợi thay Vu Xá Nguyệt đồng ý.
Đoan Mộc Thanh Hàn hiện tại tâm tình sai, cũng không có hăng hái truy vấn Ngự Cảnh còn có ai còn có ai phải đến. Hắn cấp thiết tiến nhập chính đề của mình, “Ta còn một một mục đích khác, ngươi biết.”
Đáy mắt của Ngự Cảnh hiện ra chút bất đắc dĩ, “Đúng, nhưng ta thực sự giúp không được gì.”
“Ngươi là không thể giúp hay không muốn giúp?” Chỉ trích rốt cục hơi tức giận, hắn ngồi thẳng thân thể để sát vào mặt của Ngự Cảnh, hết sức nghiêm túc khẳng định chỉ trích hắn, “Hai lần ngươi không phải là tránh ta thì là gặp cho có lệ.”
“Ta không cố ý tránh ngươi, ban đầu chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hơn nữa sau lại ta nói với ngươi nói cũng là thật.”
“Nhưng ta giúp ngươi, Ngự Cảnh!” Sắc mặt của Đoan Mộc Thanh Hàn bắt đầu biến thành tối tăm, “Lần này ta thực sự không chịu nổi bằng không ta sẽ không tha một đống cục diện rối rắm mặc kệ, mỗi ngày chạy tới chỗ ngươi ngây ngô! Lẽ nào ngươi cũng chỉ dự định lợi dụng ta sao?” Hắn hiện tại thực sự rất hoài nghi, bạn tốt nhiều năm này rốt cuộc là có phải rốt cuộc có phải thay đổi hay không!
Trong mắt Ngự Cảnh bỗng nhiên bắn ra lợi hại, thanh âm cũng lạnh vài phần, “Ngươi làm rõ ràng một điểm, chuyện này nếu là bị ngươi xác nhận, có được chỗ tốt là ngươi cùng Minh Khải, không phải là ta. Ta không có lợi dụng ngươi.”
“Ngươi ——”
“Trong tay ta thật không có thế lực nhiều hơn.” Ngự Cảnh thở dài, vẫn là khẩu khí thật tốt giải thích.
Nhưng Đoan Mộc Thanh Hàn hiển nhiên không tin, hắn cười lạnh một tiếng, “Ngươi cho là có thể lừa gạt được ta? Chúng ta quen biết lâu như vậy, ngươi đến cùng có bao nhiêu át chủ bài ta rõ ràng nhất!”
“Đúng, ngươi đều rõ ràng, nhưng ngươi rõ ràng tất cả hiện tại đều đã rút không ra.”
Đoan Mộc Thanh Hàn sửng sốt, bỗng nhiên có chút kinh hoảng kéo lại cánh tay của Ngự Cảnh truy vấn, “Ngươi đến cùng làm cái gì? Ngươi không có xằng bậy chứ?”
Phẫn nộ cùng nghi kỵ của hắn đối với Ngự Cảnh là thật, nhưng thân thiết cũng là thật, hắn hiểu rất rõ Ngự Cảnh, người tâm tư kín đáo làm sao sẽ làm ra cử động phá phủ trầm châu,cái này quá xuất cách!
Ngự Cảnh từ từ cầm lấy tay của đối phương đang túm mình, cho hắn hai chữ, “Hàn Địa.”
“Ngươi… Nói rõ ràng.”
——
Bởi vì là ban ngày, trong Xuy Tuyết các một bầu không khí trang nhã u tĩnh. Điều này làm cho Trầm Nhan Hoan lần đầu đến nghĩ lầm đó là một địa phương tốt, một bên tham quan còn liên tục gật đầu tán thưởng.
Vu Xá Nguyệt dẫn người lên lầu, lúc đến gần nhã gian bỗng nhiên cửa vị mở ra, thanh âm chói tai trong bầu không khí yên tĩnh thập phần đột nhiên, cả kinh thoáng cái ngừng cước bộ.
Trong nháy mắt cửa mở đó, Vu Xá Nguyệt nghe bên trong truyền đến thanh âm tức giận của Ngự Cảnh hô: “Ngươi đứng lại ——”
“Việc này không có gì đáng nói.”
Tiếp theo, một nam tử cao lớn tuấn dật bước đi sinh phong xuất môn, một điểm ý tứ cũng không để ý đến Ngự Cảnh. Cửa kia bị hắn vung, ầm một tiếng điếc tai nhức óc, hầu như cũng bị phách nát.
Người đến quá đột nhiên, cước bộ ngưng lại của Vu Xá Nguyệt tăng cường né tránh một bước sang một bên. Nhưng Trầm Nhan Hoan có chút choáng váng, trực tiếp bị khí thế hung hăng của Đoan Mộc Thanh Hàn đánh qua một bên.
“A ——”
“Ngươi làm gì!” Hai người kinh hô cùng chất vấn đồng thời vang lên.
Đoan Mộc Thanh Hàn dừng bước ân cần liếc nhìn nữ tử bị hắn đυ.ng phải, cô nương kia một thân đoản đả đoản đả, có tư thế oai hùng khí thế hiên ngang không giống cô nương bình thường, thoạt nhìn không có chuyện gì. Sau đó hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía Vu Xá Nguyệt, trên mặt hiện ra một tia kinh dị, “Là ngươi?”
Vừa thấy là nửa người quen cũ, cơn tức của Vu Xá Nguyệt cũng không lớn như vậy, nàng mặt lạnh bình tĩnh: “Ngươi đυ.ng người!”
“Nên? Đυ.ng lại?” Đoan Mộc Thanh Hàn hừ lạnh một tiếng hắn hiện tại nổi giận nhịn không được liền muốn oán lại, tác phong này cùng thói quen bình thường của hắn thực sự quá bất đồng.
Không nghĩ tới vẫn lễ phép chung đυ.ng người quen cũ cư nhiên lật mặt, Vu Xá Nguyệt tức giận cười hắc hắc, “Ngươi rất trâu nha huynh đệ! Đυ.ng nữ nhân của ta, khí nam nhân của ta, con mẹ nó ngươi muốn lên trời sao? Ta tiễn ngươi một đoạn đường?”
“Ngươi nói cái gì.” Trên mặt của Đoan Mộc Thanh Hàn một mảnh thanh bạch, tựa hồ muốn động thủ, Trầm Nhan Hoan thấy vậy bỗng nhiên cản trước mặt Vu Xá Nguyệt, bao che chỉ vào Đoan Mộc Thanh Hàn, “Ngươi chớ làm loạn!”
“Nguyệt nhi!” Lúc này Ngự Cảnh nghe động tĩnh chạy ra ngoài cửa.
Hàn Y chạy bước nhỏ từ dưới lầu lên, kinh hô một tiếng, “Các ngươi nháo cái gì?”
Vọng Thư Uyển.com
“..” Thật mẹ nó loạn.
Ngự Cảnh tiến lên đưa tay bóp đầu vai Vu Xá Nguyệt, biến tướng đứng đội trấn an hai cô nương, Hàn Y vừa thấy sắc mặt của Đoan Mộc Thanh Hàn liền biết đại khái, lập tức tiến lên nắm ở bờ vai của hắn cười nói: “Không chờ ta trở lại đã đi? Quá không xem người ta ra gì đi.” Nói xong liền kéo người về phòng.
Đoan Mộc Thanh Hàn toàn bộ hành trình mặt lạnh, nhưng vẫn là tùy ý cử động của Hàn Y.
Ngự Cảnh liếc nhìn Trầm Nhan Hoan vẫn chưa vẻ kinh ngạc gì, hắn là biết Trầm Nhan Hoan cùng Vu Xá Nguyệt quan hệ tốt, chỉ nghiêng người ý bảo các nàng tất cả đều tiến thất.
Đoan Mộc Thanh Hàn bị Hàn Y đè ngồi xuống, Vu Xá Nguyệt dẫn Trầm Nhan Hoan ngồi ở bên người Ngự Cảnh. Mấy người này vừa thấy mặt đã gà bay chó sủa, bầu không khí xấu hổ.
Hàn Y thở dài hỏi Đoan Mộc Thanh Hàn, “Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ta mới vừa đi một hồi các ngươi liền rùm beng.”
Vì không hề biết cô nương đang làm gì ở chỗ này, Đoan Mộc Thanh Hàn ngược lại không tiện nói thẳng cái gì, chỉ âm dương quái khí nói: “A, bất quá là thỉnh tiểu vương gia giúp một chút, bất quá quên đi, xem bộ dáng là không cần.”
“Ngươi đây là ——”
Ngự Cảnh uể oải nói: “Chuyện của Doãn thị là Nguyệt nhi cần tra.”
Đoan Mộc Thanh Hàn nhíu nhíu mày, sắc mặt hắn phức tạp quay đầu nhìn Vu Xá Nguyệt. Đồng thời Trầm Nhan Hoan tỉ mĩ quan sát Đoan Mộc Thanh Hàn, người này khí chất đặc biệt, thoạt nhìn mạnh mẽ vang dội hơn nữa tâm cao khí ngạo, theo lý nên là một đại nhân vật nhưng nàng chưa từng thấy qua…
Vu Xá Nguyệt lên tiếng cường điệu, “Các ngươi chớ đoán.”
Đoan Mộc Thanh Hàn nhìn nàng chậm rãi mở miệng, “Ngươi muốn biết Doãn Thu Minh là ai, ta là có thể miễn vi kỳ nan giúp ngươi chuyện này.”
Hắn bỗng nhiên nói như vậy để Ngự Cảnh cùng Hàn Y đều có chút ngoài ý muốn. Hai người liếc nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy một tia không giải thích được.
Nhưng bọn hắn không ai vạch trần, Vu Xá Nguyệt chuyên chú thiêu mi hỏi hắn, “Nên ta cấp cho thù lao?”
Nàng bây giờ là chuyên gia rồi, cái gì đều phải lấy thủ nghệ giải quyết. Nàng thầm nghĩ lão tử vừa đồng ý chế tạo một nhóm súng ống đạn được, còn sợ chút đơn đặt hàng nhỏ của ngươi sao? Con rận sinh ra không sợ cắn, vua cũng thua thằng liều!