CHƯƠNG 269: NHIỆM VỤ MỚI
Editor: Luna Huang
“Vâng, nhất định có thể cho nương thêm một tôn tử nữa.” Đề cập hài tử sắp xuất thế, khí thế của Vu Hàn Thiên nhu hòa xuống, phiền táo Vu Xá Nguyệt mang cho hắn cũng tạm thời tán đi.
Khương Tình Tuyết uể oải không phấn chấn thấp thân hình, nhi tử của nàng còn hết sức thống khổ nằm ở trên giường, nhưng bọn họ những thân nhân này không chỉ có không khó chịu, cư nhiên thật cao hứng lập tức đề cập hài tử khác… Không cam lòng cùng oán khí trong lòng nàng mọc lan tràn, nàng quả thực muốn gϊếŧ người.
Lão phu nhân cảm khái nói rằng: “Đúng vậy, dù sao cũng có hai, nói như thế nào cũng có thể có một nam hài. Hơn nữa Tử Minh qua một thời gian ngắn cũng phải cùng ngươi ra ngoài hảo hảo rèn luyện? Mấy hài tử này a, sẽ không bớt lo, sẽ không thể thường xuyên bồi. Chờ Ninh Sương sinh xong, hài tử dứt sữa đưa đến chỗ ta đi.”
“Nương!” Khương Tình Tuyết kinh hoảng kêu thành tiếng, “Này, tiểu hài tử đều là yếu ớt khó nuôi, cũng mệt mỏi người nữa ——”
Lão phu nhân tùy ý khoát tay chặn lại, “Vô sự, ta còn ta còn già đến không dùng được.”
“Thế nhưng ——”
Khương Tình Tuyết không nghe theo không buông tha, nhưng lão thái thái không muốn cùng nàng tiếp tục cãi cọ. Nàng vịn cái ghế đứng lên nói: “Được rồi, ta mệt mỏi. Những thứ này tướng gia tự xem mà làm đi.”
Lời của Khương Tình Tuyết nghẹn trong cổ họng, Vu Hàn Thiên đỡ Vu Hàn Thiên tới cửa, “Nương người đi thong thả.”
Lão phu nhân được đỡ ly khai thính, Khương Tình Tuyết ngồi ở trên ghế tức giận đến môi đều đang phát run.
Đây còn chưa có sinh ra lão thái bà liền muốn bồi dưỡng bên cạnh mình! Nàng dám khẳng định, nếu là Ninh Sương thật sinh được nam hài, lão thái thái nhất định sẽ yêu cầu đại phòng nàng danh nghĩa cho làm con thừa tự, cũng trở thành đích tử!
Khủng hoảng trước nay chưa có cuốn tới, lẽ nào Tử Kỳ của nàng từ đích tử duy nhất của tướng phủ biến thành tàn phế bị vứt bỏ sao? Tử Kỳ còn chưa chết, chỉ là bị thương mà thôi! Nàng làm sao có thể, làm sao có thể buông tha Tử Kỳ ngược lại đi tìm mục tiêu khác như vậy!
“Lão gia…” Vu Hàn Thiên chính quay người, Khương Tình Tuyết cấp thiết kêu lên.
“Thế nào.”
Đón ánh mắt hỏi thăm của Vu Hàn Thiên, Khương Tình Tuyết bỗng nhiên phản ứng kịp, lòng của trượng phu nàng vẫn luôn ở trên người Ninh Sương trẻ tuổi a, nàng tuổi già sắc suy, huống hồ giữa bọn họ cũng không có gì đáng nói, Vu Hàn Thiên không có khả năng có thể tiếp tục nghe nàng lải nhải. Lời ra đến khóe miệng vòng vo biến thành, “Chỗ tam nha đầu, lão gia tốt nhất cho người nhìn chằm chằm.”
“Cái này ta biết.” Vu Hàn Thiên bình tĩnh gật đầu.
Khương Tình Tuyết gật đầu, đây hết thảy đều là bởi vì Vu Xá Nguyệt hại nhi tử nàng, nàng nhất định phải nhất định phải trả bằng máu!
——
Vu Xá Nguyệt lần này tuyệt xử phùng sanh đại xoay ngược lại để nhiều người ngủ không an ổn, nhưng nàng lại có thể trộm chút ngày thanh nhàn. Người của tướng phủ còn đoán không ra ý tứ của hoàng đế, chắc chắn sẽ không nóng nảy, Ngự Cảnh cũng bận rộn, đây đều cho thời gian thở dốc cực lớn.
Nhưng vô luận cuối cùng nàng có thể giao ra vũ khí hay không, lúc này nàng đều phải bắt đầu động thủ chế tác, ít nhất phải cho hoàng đế nhìn thái độ của nàng. Hoàng đế dỗ rồi, nàng mới là tạm thời an toàn. Hơn nữa chính nàng cũng cần cũng cần dùng vũ khí tốt, bảo đảm an toàn càng nhiều hơn cho mình.
Nên, sáng sớm không có Ngưng nhi làm bạn, Vu Xá Nguyệt chuẩn bị xong đồ một mình xuất phủ, tìm cửa hàng thợ rèn.
Tới gần buổi trưa, nàng mới hoàn toàn đối phó tất cả chuyện này.
Bởi vì sợ bị người khác biết nhiều, nàng suốt đêm vẽ hình của linh kiện, còn trước sau thay đổi sáu cửa hàng. Không chỉ có như vậy, hình thức trên bản vẽ cũng sửa một số chi tiết nhỏ, hầu như đều chạy một vòng. Trừ phi linh kiện đều đặt ở trong tay nàng mài sửa nàng mới có thể lắp ráp và dùng thứ đó.
Tuy rằng phương pháp kia phiền toái một chút, nhưng nàng xem như là có thể bày hết chiều của mình ra. Đây nếu như còn tránh không được bị người đánh cắp nghệ, vậy nàng xem như nhận tài!
Vu Xá Nguyệt nhìn trời một chút, lúc này nàng không muốn hồi tướng phủ, như vậy thì quả quyết đi tìm muội tử ăn chơi!
Hậu môn tướng quân phủ, Trầm Nhan Hoan dưới sự che chở của Tiên Quả chạy tới. Hai người vừa thấy mặt, Trầm Nhan Hoan tự tiếu phi tiếu trêu đùa: “Nha đầu chết tiệt kia ngươi có thể a, sau này có phải gặp ngươi cũng phải hành lễ hay không?”
“Ngươi bớt đi.” Vu Xá Nguyệt thở dài.
Trầm Nhan Hoan tiến lên sải bước ôm cổ của nàng, hai người kề vai sát cánh liền đi, Tiên Quả ngày hôm nay không cùng đến, Hai người hi hi nhương nhương trên đường, Trầm Nhan Hoan làm như trách cứ: “Sách, lâu như vậy không để ý tới ta, quý nhân hay quên chuyện?”
“Ngươi hôm nay âm dương quái khí như thế?”
Trầm Nhan Hoan khoa trương lắc đầu, “Đương nhiên bởi vì ta đố kị ngươi a.”
“Ngươi đố kị ta cái gì?” Đố kị ta mỗi ngày có người đấu?
Vọng Thư Uyển.com
“Ta đố kị ngươi có tiểu vương gia.”
“Ai ngươi không phải chứ…”
“Nương ta gần đây không biết nghe xong lời gièm pha của người nào, nàng…” Trầm Nhan Hoan áp sát, nhỏ giọng oán giận, “Nàng muốn cho ta, muốn cho ta…”
“Muốn ngươi gả đi?” Vu Xá Nguyệt thiện giải nhân ý tiếp nối câu sau
“…” Cái này cũng nàng không thể nói rõ là xấu hổ hay vô ngữ.
Vu Xá Nguyệt cau mày, thập phần chăm chú nhìn nàng nói: “Thế nhưng ngươi mới bây lớn a!” Vị thành niên ai! Ép duyên ai! Tuyệt đối không thể làm!
“Ta cũng không muốn a, hơn nữa, trong khoảng thời gian này Tiên Quả nói với ta chuyện của ngươi và tiểu vương gia, bên ngoài là truyền có mũi có mắt, khiến cho ta cũng có chút chờ mong. Nói không chính xác chân mệnh thiên tử của ta cũng là một người lợi hại.” Trầm Nhan Hoan nắm thật chặt cánh taym ôm người chặt hơn.
Người lợi hại của Long Phục quốc…vầy còn dư lại các hoàng tử? Vu Xá Nguyệt ở trong ngực nàng cố sức quay đầu, “Vậy ngươi có tính toán gì không? Xem bộ dáng như vậy thật sẽ không để ngươi kéo quá lâu.” Xã hội cũ vạn ác, nữ hài tử đều phải sớm phải lập gia đình.
“Không có ý định…” Trầm Nhan Hoan phiền táo lắc đầu, “Nếu như ta là nam thì tốt rồi.” Ca ca của nàng làm gì cũng không người quản, muốn tập võ liền tập võ, muốn làm gì thì làm đó, phía sau còn có cô nương theo góp phần trợ uy, quả thực quá thần khí.
Vu Xá Nguyệt trấn an vỗ vỗ bả vai của nàng, “Được nga, nếu như ngươi là nam ta đây gả cho ngươi.”
“Nói rồi, chớ thay đổi.”
“…”
Hai người ở trên đường chơi bời lêu lổng hồi lâu, các nàng dừng trước một sạp nhỏ chọn lựa, phía sau bỗng nhiên có một câu nhẹ bỗng nhập vào tai Vu Xá Nguyệt.
“Tam tiểu thư, chủ tử có việc.”
Vu Xá Nguyệt quay đầu lại, trong đám người A Ly phiêu nhiên đứng ở sau lưng nàng, khiêm tốn đè nặng sự tồn tại của mình.
Trầm Nhan Hoan đương nhiên cũng nghe thấy được, nàng tò mò nhìn A Ly, Vu Xá Nguyệt buông đồ của sạp nhỏ xuống hỏi, “Hắn ở nơi nào.”
“Chỗ của Hàn thế tử.”
Trầm Nhan Hoan đại khái là hiểu đây là chuyện của Ngự Cảnh, bỉu môi nói: “Ta đây trở về, ngươi có việc thì đi đi.”
“Ngươi chờ một chút.” Vu Xá Nguyệt kéo tay nàng, “Có thể cùng đi.” Chỗ của Hàn Y, vốn nhiều người a. Hơn nữa các nàng vừa gặp mặt mà thôi…
A Ly có chút kinh ngạc, Trầm Nhan Hoan hồ nghi thiêu mi hỏi nàng, “Ngươi xác định sao?”
“Ta xác định, đi thôi!”