Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 43

Thược Dược Cư, tẩm cung của thần phi. Tên cung là sau khi nàng tiến cung, hoàng thượng chính mình vì nàng mà sửa lại. Thần phi tuy là nữ tử, nhưng nàng lại rất thông minh lanh lợi. Sau khi vào cung không lâu, thay Hoàng thượng giải quyết được vài vấn đề hóc búa, Hoàng thượng mới khen nàng là “Tướng của hậu cung”, cho nên cũng chỉ có thược dược, tướng của muôn hoa mới xứng với nàng!

Sau khi được đổi tên, Thược Dược Cư trồng đủ loại cây thược dược. Nhưng hồng nhan còn chưa già nua, ân tình xưa đã đứt đoạn, từ sau khi mẫu phi của Vĩnh Vương, Lan Phi, tiến cung, Hoàng Thượng dần dần không còn thương yêu nàng nữa. Rõ ràng tham mới chán cũ, còn khắt khe chỉ trích nàng không hiểu chuyện, hậu cung tham gia vào chính sự, ngoại thích lại chuyên quyền! Lan Phi, vua của muôn hoa. ĐẩyThần Phi nàng tới đất nào?

Tiếc rằng ngay cả bụng mình cũng không tranh giành được! So với Lan Phi, mình vào cung trước nhiều năm như vậy, lại liên tiếp sinh ra toàn con gái! Tới khi vất vả sinh ra được đứa con trai độc nhất Hoàn Nhan Bình, Hoàng Nhan Liệt, nhi tử của tiểu tiện nhân Lan Phi kia đã nghiễm nhiên mang bộ dạng thái tử!

May mắn, còn có Hoàn Nhan Chiêu!

Cho nên nói một thứ tốt đẹp là đủ rồi! Lòng tham không đáy, lão thiên gia có thấy sao?

Thược dược, lan hoa…

Ai biết được cuối cùng lại còn có một gốc sen xanh?

Chẳng lẽ thật sự thành tại Tiêu Hà, bại cũng tại Tiêu Hà? (1)

Thần phi căm giận nắm lên trái cam cống phẩm giữa bồn ngọc lưu ly, dùng ngón tay thanh mảnh chậm rãi bóp vỡ! Cam cống phẩm tươi ngon rỉ ra chất lỏng, chảy qua móng tay, đỏ như máu!

Thanh liên trong truyền thuyết chỉ mọc trên núi Bồng Lai, tiên phẩm như thế, phàm phu tục tử há có thể khinh nhờn được? Ngày đó Hoàng thượng làm ra sự tình kia, cũng đã định tai họa hôm nay!

“Bị thích khách che mặt gϊếŧ?” Lời như thế cũng chỉ có thể lừa được mấy lão đại thần cổ hủ mà thôi, nghĩ muốn giấu diếm được Thần phi nàng, hậu cung chi tương, vẫn còn non lắm!

Hoàng Thượng, không phải chết trong tay Hoàn Nhan Chiêu thì cũng nhất định là chết trong tay Hoàn Nhan Liệt! Nói không chừng, chính là hai huynh đệ bọn họ hợp mưu gϊếŧ vua!

Chỉ tiếc, cho dù nàng có biết chân tướng cũng không thể vạch trần! Toàn bộ cấm cung, thậm chí toàn bộ Hội Ninh Phủ cũng đã rơi vào sự không chế của Hoàn Nhan Liệt, mà con trai nàng trong tay không có binh quyền, thế lực trong triều lại càng không chắc chắn như Hoàn Nhan Liệt. Về phần bên gia tộc nhà nàng, cũng khó mà so tranh được! Vốn nàng tính chỉ cần Hoàng Thượng còn có thể sống thêm bốn, năm năm nữa, chờ Bình nhi đủ lông đủ cánh liền có thể cùng Hoàn Nhan Liệt quyết tranh hơn thua, giờ thì sao?

Hoàng Thượng vừa chết, thế cục vẫn giằng co lập tức liền nổi lên biến hóa. Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Tân Nam trong tay đều có binh quyền, một bên khống chế Hội Ninh Phủ, một bên chiếm cứ Liêu Tây Quan. Nhìn tưởng chừng thế lực ngang nhau, nhưng kỳ thật nắm giữ tiên cơ phải là Hoàn Nhan Liệt, hắn có di chỉ của tiên hoàng, tuy rằng không xác định được thiệt giả thế nào, nhưng phía sau, mỗi người đều cảm thấy bất an, còn ai dám nghi ngờ thực giả?

Chẳng lẽ kết quả lại như vậy, chẳng lẽ nàng lại bại bởi tiện nhân Lan Phi kia? Thật sự khiến người ta không cam lòng!

“Mẫu phi! Mau nghĩ biện pháp đi!” Hoàn Nhan Bình ở bên suốt nửa ngày lại gấp đến nỗi đi qua đi lại, “Phụ hoàng, phụ hoàng tại sao lại đem ngôi vị hoàng đế cho Hoàn Nhan Liệt chứ?”

Đứa con trai này… Cũng vẫn chẳng từng trải chút nào! Thần phi bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Con không định để mẫu phi nghĩ cho cẩn thận sao? Nóng vội cũng chẳng ăn được đậu phụ nóng!”

“Nóng vội? Chẳng lẽ con có thể không nóng vội? Trước mắt đã thấy Hoàn Nhan Liệt tháng sau sẽ đăng cơ! Mẫu phi, chẳng lẽ mẹ thật sự nhẫn tâm nhìn đứa con độc nhất cả đời phải hướng Hoàn Nhan Liệt, hướng đứa con của Lan phi kia mà tam quỳ cửu khấu (2)?” Hoàn Nhan Bình kích vào điều mà Thần phi để tâm nhất.

Thần phi oán hận đem trái cam cống phẩm nát ném đi, “Con không cần kích ta, bụng dạ hẹp hòi của con ta còn không rõ sao?” Thở dài, nàng theo thói quen đưa tay lên muốn chỉnh lại trâm cài tóc trên đầu, chạm tới mới phát giác lúc này nàng đang một thân tang phục trắng thuần! Xui xẻo! “Chỉ trách phụ hoàng con chết sớm, còn có thể có biện pháp nào?”

“Mẫu phi…” Hoàn Nhan Bình kéo tay áo mẫu phi, “Mẹ nhất định phải có biện pháp, mẹ chính là tướng của hậu cung! Tài trí khiến cho nam nhi cũng phải hổ thẹn…”

“Đúng vậy, ta thật không hiểu nổi vì sao con một chút cũng không học được của ta?” Thần phi ngay cả mí mắt cũng chưa nhướn lên, cầm rồi lại buông một trái cam cống phẩm khác, Hoàn Nhan Liệt chết tiệt! Hoàn Nhan Chiêu chết tiệt! Lan Phi chết tiệt!

Từ từ, Hoàn Nhan Chiêu? Chẳng lẽ…

“Con nói di chỉ của phụ hoàng do ai nhắn lại? Hoàn Nhan Chiêu?”

“Hiển nhiên là y! Y là thân đệ đệ của Hoàn Nhan Liệt, đương nhiên sẽ nói giúp cho hắn!” Hoàn Nhan Bình căn bản không đem Hoàn Nhan Chiêu để vào mắt, nếu không phải bởi vì y là thân đệ đệ của Hoàn Nhan Liệt, chỉ sợ hắn thậm chí còn chẳng biết y là ai. Phụ hoàng có rất nhiều con, hắn làm sao rảnh rang đi mất công ghi nhớ nhân vật chẳng liên quan tới mình? “Y hiện tại đã hôn mê nhiều ngày ở Ngọc Sâm Cung, còn có thể làm gì?”

“Y đã tỉnh rồi! Đúng là mạng lớn, một kiếm xuyên tim cũng không gϊếŧ nổi y!” Thần phi có chút tức giận, nàng không thích Hoàn Nhan Chiêu, vẫn luôn không thích! Hai năm nay, nàng luôn luôn nhẫn nhục! Mặc dù là vì con, cũng là vì Hoàn Nhan Chiêu! Ngẫm nghĩ một hồi, nàng lại nói, “Nếu nói là không sử dụng được y, cũng không hẳn… Chỉ cần có thể nắm được nhược điểm của y, không sợ y không nghe lời!”

“Nhược điểm gì?” Hoàn Nhan Bình vội vàng hỏi.

Thần phi xoay người nhìn hắn, bỗng nhiên lại lắc đầu, “Không được! Cho dù y chịu đổi giọng, không có quân lực trong tay, chúng ta cái gì cũng đều không làm được! Một lúc bất cẩn, còn có thể đánh mất tính mạng!”

“Mẫu phi còn chờ gì nữa! Mẹ sao lại do dự như vậy chứ! Điều tối quan trọng hiện tại chính là không để Hoàn Nhan Liệt ngồi lên ngai hoàng đế, không phải ngươi chết thì làm sao ta sống! Hơn nữa, ngoại công dù sao cũng có chút thân binh, cùng lắm thì oanh oanh liệt liệt đánh với hắn một trận! Như vậy thua cũng không có gì oán hận, như bây giờ mẹ bảo con nuốt sao được khẩu khí này!”

Thần phi quả nhiên bị thuyết phục, kéo hắn vào trong phòng, cẩn thận đóng cửa lại, thấy rõ bốn bề vắng lặng, mới nói: “Con có biết Thập Thất đệ Hoàn Nhan Chiêu của con cùng phụ hoàng con có quan hệ gì không?”

“Phụ tử a, còn có thể có gì khác sao?” Hoàn Nhan Bình vừa nói xong đã bị mẫu phi hung hăng trừng mắt một cái, vội vã đổi lại, “Bất quá, nghe nói Hoàn Nhan Chiêu không phải giọt máu của phụ hoàng. Lan Phi kia không phải vì vậy mới thất sủng sao?”

“Đích xác! Năm đó lấy máu nhận thức thân, máu hai cha con bọn họ không thể cùng dung!” Ngữ khí của Thần phi có vài phần đắc ý, thế nhưng sắc mặt vẫn thập phần ngưng trọng, “Nhưng điều mẫu phi hôm nay muốn nói cho con biết không phải việc này.” Nàng hít sâu một hơi, nhất cổ tác khí (3) đem lời trong lòng nói ra toàn bộ một hơi, bởi vì nếu không như vậy, nàng không có đảm lượng nói tới lời cuối cùng! “Phụ hoàng con cường bạo Hoàn Nhan Chiêu! Đã từ hơn một năm trước, mà cũng đã hơn một năm tới nay phụ hoàng con vẫn… vẫn mê luyến Hoàn Nhan Chiêu!”

Hoàn Nhan Bình lập tức nhảy dựng lên, kêu to: “Điều đó không có khả năng! Bọn họ là phụ tử!”

“Nếu không phải đêm đó tận mắt nhìn thấy, ta cũng sẽ không tin! Trong hoàng cung đại nội lại phát sinh ra chuyện như thế… Chuyện dơ bẩn nhất thế gian!… Cho nên hơn một năm này, mẫu phi mới có được sủng hạnh của phụ hoàng con, bởi vì hắn muốn ta giúp hắn giấu diếm vụ tai tiếng hoàng thất này! Nếu không, dựa vào tư sắc bây giờ của mẫu phi, đủ sức nhận được cái gì?” Thần phi bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười, gương mặt thϊếp phấn hoa vàng bởi vì già nua, cừu hận, ác độc mà càng vặn vẹo.

“Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng!” Hoàn Nhan Bình lại vẫn khó có thể tin nổi, “Độ tin cậy của việc lấy máu nhận thức thân vốn không cao, vạn nhất… nếu bọn họ chính là thân phụ tử! Phụ hoàng tại sao có thể hồ đồ như vậy, thể diện của hoàng gia để ở chỗ nào?”

“Phụ hoàng con đến nay vẫn không quên được Lan Phi! Nếu Hoàn Nhan Chiêu không phải nam nhi, e rằng diện mạo y và Lan phi cũng giống như từ cùng một khuôn mẫu khắc ra!” Mà đó cũng là nguyên nhân nàng cực kỳ hận Hoàn Nhan Chiêu, đó chính là gương mặt mà nàng cực kỳ căm ghét! “Hiện tại vấn đề không phải tin hay không tin! Có nhược điểm này, Hoàn Nhan Chiêu còn không bị con bài bố? Trong nháy mắt, Hoàn Nhan Liệt sẽ từ người thừa kế ngôi vị hoàng đế trở thành kẻ mang tội lớn thí quân thí phụ! Con còn không đi mau? Nếu chậm, khó đảm bảo Hoàn Nhan Liệt sẽ không gϊếŧ người diệt khẩu!”

Hoàn Nhan Bình được mẫu phi bày mưu đặt kế, vội vàng ly khai.

Thần phi lại lẳng lặng nở nụ cười, tựa hồ hoàn toàn không đem biến đổi lớn sắp tới để vào mắt. Lan nhi muội muội, trượng phu của mình cùng con trai của mình làm ra chuyện như thế, muội ở trên trời nếu linh thiêng cũng chẳng có được an bình, không phải vậy sao?

Không khỏi nhớ tới đêm đó nhìn thấy tình cảnh giữa Hoàng Thượng và Hoàn Nhan Chiêu. Nàng vốn thấy được rất nhiều, thế nhưng cho tới hôm nay ấn tượng sâu nhất cũng là ánh mắt khi đó của Hoàn Nhan Chiêu, ánh mắt của loài lang sói cô độc bị

thương. Sâu thẳm lạnh như băng, như hàn phong phần phật gào thét trong tuyệt cốc!

Thần phi đột nhiên không tự chủ được rùng mình!(1)

Thành tại Tiêu Hà, bại cũng tại Tiêu Hà: Tiêu Hà (蕭何) (?-193 TCN) vốn là người huyện Bái (ở vùng Giang Tô ngày nay), là Thừa tướng nhà Hán. Tiêu Hà cùng với Trương Lương, Hàn Tín là “tam kiệt nhà Hán” (Phi Tam kiệt tất vô Hán thất

nghĩa là

không có tam kiệt trợ giúp thì không có triều Hán). Ông có đóng góp nhiều cho thành công của Lưu Bang trong thời Hán Sở tranh hùng. Ông cũng là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc (成也蕭何,敗也蕭何, “thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà”).

(2)

Tam quỳ cửu khấu:

Quỳ ba lần, khấu đầu chín lần.

(3)

Nhất cổ tác khí:

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.

“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.