Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 42

“Vĩnh Vương gia, ngài không thể đi vào! Vĩnh Vương gia, hoàng thượng có chỉ, ai cũng không thể quấy rầy Tử Tuyền Cung…”

“Cút ngay! Ai dám cản đường, bổn vương sẽ gϊếŧ hắn ngay lập tức!”

“Chiêu…” Khí thế vừa rồi lớn như vậy, lại không duy trì được lâu. Hoàng Nhan Liệt và A Khấu vừa chạy vào Tử Tuyền Cung, thấy tình cảnh trước mắt đều kinh hãi không nói được một lời.

Hoàng đế Đại Kim quốc ngã trên mặt đất, mũ rồng lăn lóc một bên. Máu chảy ra từ ngực thành vũng trên mặt đất, ngài đã chết! Hoàng đế Đại Kim quốc đã băng hà! Mà hung thủ gϊếŧ ngài, bảo kiếm đâm vào ngực hoàng đế nắm trên tay Hoàn Nhan Chiêu! Trên tay Thập Thất Hoàng tử của Đại Kim quốc! Trên tay thân đệ đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của Vĩnh Vương Hoàn Nhan Liệt!

“Hoàng Thượng! Hoàng, Hoàng Thượng......” Vài thị vệ theo vào hoảng sợ ngã lăn trên mặt đất! Hoàng Thượng bị ám sát, bọn họ bảo hộ bất thành, chính là thiên đao vạn quả cũng khó chuộc được tội!

Hoàn Nhan Chiêu chỉ cười hư ảo, chậm rãi rút thanh kiếm ra, từng ngón, từng ngón thả buông, trường kiếm dính máu rơi trên mặt đất; tiếp theo loạng choạng xoay người, thoạt nhìn tưởng chừng y không chống đỡ nổi chính mình. Y nhìn về phía Hoàn Nhan Liệt, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, ánh mắt tan rã khiến người khác không thể ngắm nhìn, tựa hồ lúc này trời đã sập xuống chôn vùi y. “Tương sinh tương khắc, tương sinh tương khắc… Ta nên sớm giác ngộ… Liệt ca ca, Chiêu lại gây họa…”

“Chiêu, Chiêu… Ngươi đừng xằng bậy, đừng…” Hoàn Nhan Liệt bước nhanh xông lên, nhưng vẫn chậm một bước! Hoàn Nhan Chiêu ngửa đầu đem “Toái mộng vọng ngôn” đã chuẩn bị trước nuốt vào vào trong bụng.

Hoàng Nhan Chiêu đã ăn nửa viên “Toái mộng vọng ngôn”, hiện tại lại dùng nốt nửa viên còn lại, cho nên độc phát tác phi thường mau. Khi Hoàn Nhan Liệt ôm lấy Hoàng Nhan Chiêu xụi lơ ngã xuống, y đã mệnh treo sợi chỉ, đang hấp hối.

Hoàn Nhan Liệt vội vã đem giải dược nhét vào trong miệng y, luống cuống tay chân che dấu cảnh quần áo lăng loạn trên người y, gắt gao ôm lấy y cùng trượt xuống, kinh ngạc xuất thần chằm chằm nhìn thi thể phụ hoàng. Tình cảnh lúc này thật sự chấn động! Phụ hoàng của chính mình lại cùng thân đệ đệ của mình… Hiên tại lại chết trên tay Chiêu… hắn phải làm như thế nào? Phải thu thập cục diện này như thế nào?

Mà lúc này, bọn thị vệ cũng đã phản ứng, giãy giụa bò lên hướng ngoài cung mà chạy, “Thích khách! Bắt thích khách! Hoàng Thượng bị —— a…”

Bọn họ cũng không có cơ hội ra ngoài thông báo được tin tức đó, A Khấu hộ tống Hoàn Nhan Liệt nhanh chóng nhặt trường kiếm trên mặt đất mà tiến lên – gϊếŧ người diệt khẩu!

“A Khấu, ngươi…” Hoàn Nhan Liệt trừng mắt nhìn hắn khó tin, phụ hoàng tử vong, đệ đệ trúng độc, hai sự kiện khiến suy nghĩ của hắn bị cản trở trong chốc lát.

“Tam hoàng tử!” A Khấu vọt tới trước mặt hắn hạ kiếm quỳ xuống đất, nhìn thẳng vào mắt Hoàn Nhan Liệt nói, “Sống chết trước mắt, Tam hoàng tử ngàn vạn lần phải cân nhắc thấu đáo! Có câu con cái sai lầm, bàn thêm chỉ là dài dòng. Không chỉ

Thập Thất gia, thậm chí quý phủ Vĩnh Vương, hơn trăm khẩu đều sẽ chết không có chỗ chôn!”

Hoàn Nhan Liệt tâm thần chấn động, ánh mắt dao động không ngừng ở phụ hoàng và Hoàng Nhan Chiêu.

A Khấu tiếp tục nói: “Hoàng Thượng đã khuất núi băng hà, người chết không thể sống lại. Hiện tại, thân nhân duy nhất của Tam hoàng tử chỉ có Thập Thất gia, đây là thứ nhất. Thứ hai, vì Thập Thất gia là thân đệ đệ của Tam hoàng tử, một khi tin Hoàng thượng bị Thập Thất gia gϊếŧ chết lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị đám người Hoàn Nhan Tân Nam đại tố văn chương. Đến lúc đó, ngôi vị hoàng đế đối với Tam hoàng tử chẳng những là vô vọng, phía sau càng sẽ bị xúi giục vu khống, hoặc sa vào tù tội, hoặc thân đầu lìa nhau, ngay cả toàn bộ Vĩnh Vương phủ cũng sẽ bị đem chôn cùng!”

“Ngươi nói rất đúng!” Hoàn Nhan Liệt trầm giọng nói, sự đau đớn của đứa con khi cha chết cuối cùng vẫn bị khát vọng đối với quyền thế hoàng vị chế phục, “Ta phải bảo hộ Chiêu!”

Hoàng Nhan Chiêu vẫn dựa vào trong lòng Hoàn Nhan Liệt, lúc này rốt cuộc hơi thở hòa hoãn lại, binh tới nước hiểm, Hoàng Nhan Liệt, ta biết ngươi sẽ lựa chọn như vậy! Hoàng quyền, bất luận kẻ nào cũng đều không thể kháng cự, cho dù là ngươi cũng không ngoại lệ!

“Chiêu!” Hoàn Nhan Liệt tự nhiên cũng chú ý thấy người trong lòng đã khôi phục tri giác, hắn ngẫm nghĩ, nâng y dậy, ngón tay nhanh chóng chế trụ hai vai y, tưởng chừng muốn bóp nát xương cốt! Gằn từng tiếng hỏi, “Ngươi cho ta biết, vì sao ngươi ở tẩm cung của phụ hoàng, ngươi nhìn thấy cái gì? Những thị vệ này do ai gϊếŧ?”

Hoàn Nhan Chiêu từ trước đến nay cơ biến, lập tức có đáp án, tuy rằng thanh âm vẫn thực suy yếu, cũng vẫn nói vô cùng kiên định: “Là phụ hoàng cho triệu ta vào cung, còn chưa kịp nói đến chuyện gì thì gặp phải thích khách, phụ hoàng bị thích khách che mặt gϊếŧ chết, những thị vệ này cũng bị…”

“Tốt lắm!” Hoàn Nhan Liệt vừa lòng gật đầu, lại hỏi tiếp, “Phụ hoàng trước khi lâm chung có di chỉ gì?”

“Tam hoàng huynh…” Hoàn Nhan Chiêu cố ý ngây cả người rồi mới nói tiếp, “Phụ hoàng, phụ hoàng có di chỉ để Tam hoàng huynh thừa kế đế vị.” Hoàn Nhan Chiêu không chỉ phải phối hợp Hoàn Nhan Liệt diễn trò, càng phải diễn thật tốt kịch bản của chính mình, không để cho Tam hoàng huynh của hắn nhìn ra sơ hở, có thể nói là như đi trên băng mỏng.

“Tốt lắm, thật sự tốt lắm! Nhi tử nhất định sẽ kế thừa di chỉ của phụ hoàng, dẫn dắt Đại Kim chinh phục Đại Liêu Đại Tống!” Hoàn Nhan Liệt hào hùng vạn trượng nói, nhìn vẻ mặt hắn giống như đã quân lâm thiên hạ, một tay thâu tóm càn khôn!

Ngay sau đó hắn chộp lấy kiếm trong tay A Khấu, xoay người đâm vào ngực Hoàn Nhan Chiêu!

Hoàn Nhan Chiêu sớm đề phòng hắn ra tay, hơi hơi nghiêng thân mình tránh bị đâm vào chỗ hiểm yếu, nhưng vẫn phun ra một búng máu, máu dính nhiều điểm trên vạt áo trắng nhìn đến ghê người! Y đưa tay che miệng vết thương trên vai trái, vô lực buông đầu xuống nói: “Ngươi gϊếŧ ta cũng tốt, nhưng chớ quên ngươi từng hứa chuyện của ta, được không?”

“Ta sao lại gϊếŧ ngươi?” Hoàn Nhan Liệt nhẹ nhàng nâng cằm y lên, giúp y lau đi vết máu bên khóe miệng, ôn nhu nói, “Hôm nay trong Tử Tuyền Cung đã chết quá nhiều người, sau này này trong hoàng cung còn chết nhiều người hơn nữa, không cần thêm mạng của ngươi. Có điều phụ hoàng gặp chuyện bỏ mình, hoàng tử như ngươi nếu không chịu chút thương tổn thì làm sao ăn nói được? Những lời vừa rồi, nhớ kỹ chưa?”

Hoàn Nhan Chiêu kiệt sức gật đầu, trận này vẫn chưa diễn xong, y chưa thể hôn mê.

“A Khấu, cho người khống chế toàn bộ cấm cung, sau đó tuyên các đại thần yết kiến! Chú ý nước đi của hoàng thúc, về phần Bình vương, chỉ cần Thần phi, mẫu thân hắn còn ở trên tay ta, hắn sẽ không làm ra động tĩnh gì lớn.” Hoàn Nhan Liệt đến lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, đủ để ứng phó tình hình.

“Vâng! Vậy có cần triệu hồi quân đội của chúng ta về Hội Ninh phủ, dĩ trắc vạn toàn?”

“Không cần! Ta danh chính ngôn thuận lên ngôi, không cần như thế.” Hoàn Nhan Liệt hiểu rất rõ hắn khống chế cấm cung đã là hành động bất thường, nếu lên đến mức điều động quân đội, lòng người sẽ nghi ngờ, lại biến lợn lành thành lợn què.

“Nhưng nếu Hoàn Nhan Tân Nam…”

“Nếu hắn cử binh, đó là mưu phản! Đến lúc đó dựa vào lực lượng cả nước, hắn nhất định sẽ bại!”

“Đúng vậy!” A Khấu hưng phấn dị thường, khổ tâm xây dựng cơ đồ nhiều năm như vậy, Tam hoàng tử rốt cuộc đã có thể kế thừa đế vị, hắn cuối cùng không cô phụ ủy thác của mẫu phi ngài.

“Đúng rồi, hơn nữa phải chú ý đừng để Hoa Ly chạy.” Hoàn Nhan Liệt nâng Hoàn Nhan Chiêu dậy, một mặt giúp y xử lý miệng vết thương, một mặt phân phó, “Còn nữa, tuyên thái y.”