Trước đây lúc Dung Hủ diễn «Tầng mây màu đen», là diễn ca thần Lăng Tiêu.
Đối với giới ca hát Hoa Hạ mà nói, Lăng Tiêu tuyệt đối là một nhân vật mang tính đại biểu, hắn là một ca sĩ tài hoa xuất chúng, là một nhân vật quan trọng giới ca hát Hoa Hạ, đại biểu cho một đoạn lịch sử. Nhưng vậy cũng không phải nói, sau khi Lăng Tiêu qua đời, giới ca hát Hoa Hạ liền thật sự không có nhân vật kiệt xuất.
Hiện giờ giới ca hát Hoa Hạ, mặc dù không có sinh ra ca thần giống như Lăng Tiêu, nhưng lại bày ra cảnh tượng trăm hoa đua nở. Tiểu thiên hậu nhạc rock nổi tiếng Lý Hân Nhiễm, đã từng liên tiếp cầm mấy cái cúp nữ ca sĩ Hán ngữ xuất sắc nhất; lão nghệ thuật gia Lưu Sâm, hàng năm đều đại diện Hoa Hạ, tiến hành diễn xuất ca hát ở các nơi trên toàn cầu.
Lâm Huyên, chính là một người xuất chúng trong đó.
Vị tiểu thiên vương tình ca này mười chín tuổi mới chính thức ra mắt single, nhưng sau khi ra mắt, liên tiếp mấy bài hát đều hot khắp toàn quốc, trở thành bài hát kinh điển ai cũng biết. Cố tình khác với tiếng ca của hắn, hình tượng hắn thiên hướng tà khí quái đản, khi hắn cười rộ lên lộ ra hai cái răng khểnh, cực kỳ giống chàng trai ngồi ở phía sau luôn trêu cợt mình mà mình từng thầm mến vào thời trung học của mỗi một nữ sinh.
Hơn nữa Lâm Huyên mang gương mặt baby, năm nay đã hai mươi sáu tuổi, nhìn qua lại hệt như mười sáu mười bảy, mạnh hơn cái bạn ảnh đế họ Tần mới hai mươi bảy tuổi đã tự nhận không diễn được học sinh kia nhiều.
Chính cái gọi là đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
Khi Lâm Huyên chính thức đến đoàn phim «Không tiếng động», tiểu soái ca người ta tà mị mỉm cười, một đám fan cấp bậc dì thím liền ôm trái tim nhỏ đập loạn. Loại tình cảnh này hơi có chút quen mắt, La Thiến từ rất xa nhìn vài lần, giọng điệu bất mãn nhỏ giọng nói với Dung Hủ rằng: “Tiểu Hủ, tôi nhớ lúc cậu vừa tới đoàn phim, bọn họ cũng như vậy. Hiện tại lại đi theo Lâm Huyên xin kí tên, hừ.”
Bản thân Dung Hủ ngược lại không có cảm giác gì, dù sao thì trên thế giới chỉ có nhân dân tệ mới có thể được tất cả mọi người thích. Cậu cũng không phải nhân dân tệ, tự nhiên không có khả năng khiến toàn thế giới đều trở thành fan của mình, huống chi…
“Chị tiểu Thiến, tôi nhớ rõ chị cũng không chỉ là fan tôi, còn là fan Tần Trình nhỉ?”
La Thiến mở to hai mắt, lý lẽ đương nhiên mà phản bác: “Đó sao có thể giống được!”
Dung Hủ mỉm cười, không nói thêm nữa: rõ ràng là như nhau.
Lần này bài hát chủ đề «Không tiếng động» cùng tên phim, đã sớm hẹn với Lâm Huyên, do hắn biểu diễn. Hiện giờ lại để Lâm Huyên đóng phim, càng là một mánh lới đề tài, sau này lúc tiến hành tuyên truyền, có thể được hiệu quả càng tốt.
Có một chuyện La Thiến không biết, đêm qua lúc Dung Hủ và Tần Trình nói chuyện phiếm, nghe nói là, vốn dĩ Lâm Huyên không định đóng phim. Lần này vẫn là Tần Trình kɧıêυ ҡɧí©ɧ… đề nghị hai câu, hắn mới quyết định nhận nhân vật nam số hai «Không tiếng động».
Dù sao cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, Hứa đạo không ôm một chút hy vọng nào với diễn xuất của Lâm Huyên, cắt giảm cảnh diễn của nam số hai đến cực hạn. Cảnh của Lâm Huyên cực ít, bản thân hắn hoàn toàn không thèm để ý, mà Hứa đạo cũng hết sức kinh ngạc, sau khi chính thức quay, thế mà ông lại phát hiện Lâm Huyên diễn xuất không hề kém hơn Lô Tường Bác!
Nói thế nào thì Lô Tường Bác cũng là một tiểu sinh ra mắt hai năm, đóng rất nhiều bộ phim điện ảnh chính quy, Lâm Huyên thế mà lại tốt hơn cả hắn ta?
Hứa đạo nói phát hiện này với Dung Hủ, suy tư một lát, cho ra kết luận: “Xem ra Lô Tường Bác diễn xuất quá kém.”
Dung Hủ: “…” Sao ngài không nghĩ có lẽ là do Lâm Huyên người ta có chút thiên phú diễn xuất?
Lâm Huyên vừa tới đoàn phim, liền đi làm tạo hình, chụp poster mới, buổi sáng chỉ quay một cảnh.
Giữa trưa lúc ăn cơm, La Thiến cầm cơm hộp của Dung Hủ lại đây, lúc đưa cơm hộp cho Dung Hủ, còn trịnh nói rằng: “Tiểu Hủ, cơm hộp này là tôi tận mắt nhìn thấy hậu cần lấy ra từ trong xe ăn, tuyệt đối chỉ qua tay tôi, hoàn toàn có thể yên tâm.”
Dung Hủ không khỏi bật cười: “Tôi nhớ… Lô Tường Bác đã rời khỏi đoàn phim, hình như hắn bị vài cảnh sát mang đi rồi mà?”
La Thiến nặng nề gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, phía sau cô liền truyền đến tiếng cười ha ha: “Lô Tường Bác kia hả? Mấy ngày nay hắn thật nổi danh, thật sự là lợi hại, sáng hôm nay tôi thấy hắn vẫn là đầu đề tin tức đó. Rốt cuộc hắn là kiểu người gì vậy, Dung Hủ, không thì nói với tôi chút nhé?”
Lời này vừa nói ra, đương sự một chút cũng không khách khí trực tiếp ngồi trên một cái ghế nhựa bên cạnh Dung Hủ, cười tủm tỉm nhếch miệng, lộ ra hai cái răng khểnh trong truyền thuyết.
Dung Hủ khẽ nhướn mi, không có hé răng.
La Thiến lại mở to hai mắt, giống như không rõ, người mà sáng nay mình còn âm thầm phun tào, sao đột nhiên như quen đã lâu mà ngồi ở bên cạnh tiểu Hủ nhà cô vậy?!
Khiến La Thiến càng nghĩ không ra chính là, Lâm Huyên không biết từ chỗ nào móc ra một hộp cơm, trực tiếp đặt ở trên bàn của Dung Hủ, đưa tay mở ra. Kế tiếp hắn càng hết sức thuận tay mở đôi đũa duy nhất ra, vừa gắp thức ăn nhét vào miệng, vừa hỏi: “Sao không nói chuyện? Dung Hủ, cậu nói một chút đi, tôi rất tò mò đó.”
La Thiến: “…”
Dung Hủ dở khóc dở cười: “…”
Ừm, từng gặp người tự cho là thân thiết, nhưng chưa từng gặp tự cho là thân thiết đến vậy.
Nếu Lâm Huyên đã hiếu kỳ thế, Dung Hủ cũng liền tùy ý đem chuyện của Lô Tường Bác ở đoàn phim trước đó nói một lần. Cậu nói vô cùng đơn giản, chỉ miêu tả đại khái, ai biết Lâm Huyên lại nghe rất tập trung, thậm chí cả cơm cũng quên ăn.
Chờ Dung Hủ ăn xong, hắn chỉ mới động đến mấy đũa.
La Thiến vẻ mặt buồn bực giúp Dung Hủ cầm hộp cơm đi vứt, trong lúc nhất thời, bên cạnh cái bàn chỉ còn lại có Dung Hủ và Lâm Huyên.
Hai người nhìn nhau một khắc, tiếp đó, Dung Hủ giơ tay lên chống cằm, cười nhạt nói: “Còn muốn biết gì nữa?”
Rõ ràng năm nay Dung Hủ mới mười chín tuổi, mà Lâm Huyên đã hai mươi sáu tuổi. Nhưng không biết vì cái gì, lúc hai người ở cùng một chỗ, dường như Dung Hủ càng trưởng thành hơn một ít, Lâm Huyên mặt baby lại có cảm giác còn chưa lớn.
Nhưng mà, có thể lăn lộn ở giới giải trí, chung quy không có khả năng đơn giản như vậy.
Lâm Huyên nhếch khóe miệng, cười há há nói: “Còn muốn biết… cậu trị Tần Trình như thế nào.”
Dung Hủ: “…”
Hoàn toàn không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi ra vấn đề này, trong lòng Dung Hủ căng thẳng, nụ cười trên mặt lại càng thêm xán lạn. Ánh mắt cậu ôn hòa nhìn Lâm Huyên, đôi mắt trong suốt sáng ngời xinh đẹp hệt như bảo thạch, rạng rỡ tỏa sáng, nhưng chậm rãi, Lâm Huyên lại nuốt nước miếng một cái, khóe miệng hơi giật: “… Quả nhiên không tìm lầm người, bộ dạng cậu như vậy, hệt như tên Tần Trình kia!”
Dung Hủ nhướn mày: “Tìm lầm người?”
Lâm Huyên gật gật đầu, đem ngọn nguồn sự việc chân thành nói ra.
Hóa ra trước khi Lâm Huyên đến đoàn phim «Không tiếng động», thành viên câu lạc bộ của họ mở cuộc họp ngắn trên mạng, nhất trí quyết định phái Lâm Huyên làm đại biểu, đến tiếp xúc với Dung Hủ một chút.
Thành viên câu lạc bộ tổng cộng có bảy người, bao gồm Ôn Tuyền, sở Kỳ, James Godland, Hạ Mộ Nhan, Jennifer Askalon, Hughes Leslie và Lâm Huyên. Nhân số câu lạc bộ không nhiều lắm, nhưng mọi người đều đặc biệt đoàn kết, đặc biệt có lực ngưng tụ, bởi vì bọn họ có một mục tiêu chung ——
Đả đảo Tần Trình!
Không sai, tên của câu lạc bộ này là “Làm thế nào chiếm thế thượng phong khi ở chung với Tần Trình đồng thời vô tình nghiền áp hắn khiến hắn xấu hổ khó chịu hận không thể tìm cái khe mà chui vào”, tên gọi tắt là nhóm “Tần phong khe”, ở trong miệng Lâm Huyên, liền thành: “Tần phong phong.”*
*“Phong” ở trên là chiếm thế thượng phong, còn chữ “phong” trong “Tần phong phong” ở dưới là chữ 疯 nghĩa là điên.
Dung Hủ vẻ mặt cạn lời: “…”
Giống như nhận thấy được Dung Hủ bất đắc dĩ, Lâm Huyên nghiêm túc nói rằng: “Tần phong phong là tên gọi yêu của chúng tôi với hắn.”
Nghe vậy, Dung Hủ càng thêm: “…”
Lâm Huyên nói đến chính nghĩa lẫm liệt, lấy giọng điệu của từng người, thuyết minh lý do mà câu lạc bộ của bọn họ tồn tại.
Câu lạc bộ này mới đầu là chỗ Ôn Tuyền và Sở Kỳ nói chuyện riêng, bọn họ và Tần Trình có quan hệ rất tốt, mỗi lần ở chung với người đàn ông đó, hai người đều bị đối phương đè áp một đầu. Bất luận nói cái gì, bọn họ luôn nói không lại Tần Trình, so cũng không so bằng Tần Trình, nhiều lần đều bị đối phương ép tới không còn lực phản kích.
Chờ sau này, bọn họ phát hiện càng ngày càng nhiều người có cùng tâm tư với bọn họ, liền thành lập nhóm này.
Nghe Lâm Huyên phun tào, Dung Hủ hoàn toàn không thể tưởng tượng ra Tần Trình trong miệng hắn. Tần Trình đó, cùng với cái người ở bên cậu… hừm, có một chút khác biệt. Ở trước mặt cậu, Tần Trình coi như là rất dễ ở chung, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, người đàn ông đó liền cho cậu chìa khóa nhà, còn chính miệng hứa hẹn với dì Tần, sẽ chăm sóc cậu thật tốt.
Không, phải nói, hoàn toàn khác biệt với người mà Lâm Huyên nói!
Trong lòng dường như đã nhận ra chút gì đó, nhưng mà ở mặt ngoài, Dung Hủ lại luôn mỉm cười. Chờ Lâm Huyên nói xong, kích động hỏi cậu “rốt cuộc cậu đối phó Tần phong phong như thế nào”, Dung Hủ lạnh nhạt mỉm cười, khí định thần nhàn đưa ra một câu ——
“Hắn mạnh mặc hắn mạnh, gió xanh thổi sau đồi; hắn ngang kệ hắn ngang, trăng thanh chiếu sông dài.”
Lâm Huyên ngơ ngẩn, sau một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Có đạo lý! Tôi liền báo với bọn họ một chút!”
Nhìn Lâm Huyên đột nhiên cúi đầu lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gửi tin nhắn, Dung Hủ thật không biết là nên khóc hay nên cười. Cậu thật sự không biết Tần Trình độc mồm độc miệng lên sẽ là cái dạng gì, vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng nói, dù sao thì, người đàn ông ấy chưa bao giờ như vậy với cậu.
Cho nên nói, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, có lẽ người đàn ông đó đã có thiện cảm với cậu?
Hay là nói… thậm chí…
[ Có phải là anh vừa gặp đã yêu em không? ]
“Phụt khụ khụ khụ khụ khụ…”
Tần Trình vừa mới đến Milan lấy điện thoại di động ra, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn này của Dung Hủ, một ngụm cà phê trực tiếp sặc trong khí quản. Hắn ho khan hồi lâu, nhìn trợ lý tiểu Lâm vẻ mặt mờ mịt ở một bên, chờ tiểu Lâm tìm một ly nước cho Tần Trình uống xong, hắn mới chậm rãi khôi phục bình thường.
Thật lâu sau, Tần Trình hạ mắt, mặt không đổi sắc hồi âm: [ Sao đột nhiên nói cái này? ]
Dung Hủ trở lại khách sạn đã sắp ngủ, đột nhiên nhận được tin nhắn của người đàn ông. Cậu nằm ở trên giường, gối lên cái gối mềm mại, dùng một loại giọng điệu khẳng định trả lời: [ hóa ra anh vừa gặp đã yêu em. ]
Tần Trình: “…”
Trên điện thoại di động vừa mới đánh ra ba chữ “anh không có”, nhưng mà Tần Trình lại rất nhanh xóa bỏ. Loại chuyện này nếu như nói dối, về sau bị thiếu niên phát hiện, luôn cảm thấy… sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng mà bảo hắn thừa nhận, lại rất…
Người đàn ông tuấn mỹ lạnh nhạt bình tĩnh đơ cái mặt than, nhưng mà vành tai hắn lại hơi hơi đỏ lên. Trợ lý tiểu Lâm ngồi ở trong phòng nghỉ VIP sân bay với Tần Trình, đang chờ người phụ trách hoạt động ở Milan tới đón bọn họ, nhưng mà rất nhanh hắn ta liền phát hiện, Tần Trình bỗng dưng vươn tay phải, có tiết tấu gõ gõ trên bàn.
Gõ mấy phút đồng hồ, Tần Trình dừng ngón tay lại.
Một phút sau, Dung Hủ nhận được một tin nhắn: [ hôm nay hình như Lâm Huyên vào đoàn nhỉ? ]
Dung Hủ khẽ kinh ngạc: [ ừm, làm sao vậy? ]
Tần Trình như có điều suy nghĩ mà nhìn câu trả lời của Dung Hủ, một lát sau, hỏi: [ em với hắn ở chung thế nào? Hắn có ăn hϊếp em không? ]
Không nghĩ quá nhiều, Dung Hủ nói với Tần Trình một ít chuyện về Lâm Huyên. Cậu nói diễn xuất của Lâm Huyên ngoài dự đoán cũng không tệ lắm, quả thực chính là tiêu chuẩn xuất thân chính quy, còn không phải trình độ phổ thông như Lô Tường Bác, hẳn xem như học sinh chính quy ưu tú.
Hơn nữa Hứa đạo cũng từng lén lút nói với Dung Hủ: “Diễn xuất tiêu chuẩn chính quy, thằng nhóc này thế mà lại là xuất thân chính quy, trước kia sao chưa từng nghe nói nhỉ?”
Dung Hủ chỉ nói nhiêu đó, không chút để lộ chuyện về cái nhóm “Tần phong phong”, cũng chưa nói mình được Lâm Huyên mời, gia nhập cái nhóm đó.
Nhưng nhìn tin nhắn của Dung Hủ, người đàn ông lại lạnh nhạt nhíu mày, đã chiếm được đáp án ở trong lòng.
Một lát sau, Lâm Huyên vừa mới chuẩn bị đi ngủ đột nhiên nhận được một tin nhắn: [ Ông nói bậy về tôi với Dung Hủ hả? ]
Lâm Huyên đột nhiên đầu óc chấn động, tức khắc tỉnh táo: [ Xàm xí!!! Tôi không có!!! ]
Tần Trình: [ Xem ra là có. ]
Lâm Huyên: “…” Dung Hủ, sao cậu có thể phản bội hữu tình cách mạng của tụi mình! QAQ!!!
Bên kia, Dung Hủ còn chưa biết, rõ ràng mình chẳng nói gì, người đàn ông nào đó đã đυ.ng đến một ít manh mối. Cái nhóm Tần phong phong ẩn núp bảy tám năm ấy, rốt cuộc lộ ra cái đuôi nhỏ, chỉ đợi bị đương sự nghiên cứu phát hiện.
Tiếp đó Dung Hủ lại kéo đề tài về việc “vừa gặp đã yêu”, nhưng Tần Trình lại trấn định hỏi: [ phía sau còn đau không? ]
Trên mặt đột nhiên nóng lên, Dung Hủ trực tiếp gửi một câu “ngủ ngon”, sau đó liền trùm kín chăn đi ngủ.
Nhìn hai chữ “ngủ ngon” trên điện thoại, người đàn ông lạnh lùng tao nhã hơi hơi cong môi, giống như xuyên thấu qua màn hình di dộng lạnh băng, nhìn thấy thiếu niên tinh xảo xinh đẹp kia giờ phút này chỉ sợ đã má đỏ hây hây, nói không chừng còn chôn mình ở trong chăn, làm bộ căn bản không có nhìn thấy những lời này.
Dung Dung của hắn, có đôi khi đặc biệt lớn mật, hơn nữa ở trên giường, lớn mật đến độ khiến hắn cũng có chút chống đỡ không được, nhưng đôi khi lại đặc biệt thẹn thùng. Loại tương phản này khiến hắn quả thực không thể tự kiềm chế, yêu đến trầm mê, càng hiểu biết thiếu niên ấy, lại càng nhịn không được mà thích cậu, thích mỗi một điểm của cậu.
Nghĩ nghĩ, Tần Trình lấy điện thoại di động ra, đăng hai cái weibo ——
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: Liên Dung nhà tui đặc biệt moe, là Liên Dung moe nhất thế giới, không tiếp nhận bất cứ phản bác gì ( ^ω^) ]
Mà cái weibo thứ hai, lại là một weibo chuyển phát ——
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: #mỗi ngày đều phải ngủ Dung Dung# //Liên Dung Tranh Tử Hãm: #chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu# bảo bảo cũng muốn ngủ Diêu Diêu, bảo bảo muốn ngủ Dung Dung, muốn ngủ muốn ngủ muốn ngủ!!!
]
Nhóm fan vừa nhìn thấy hai cái weibo này, sôi nổi bình luận.
[ Hóa ra người ấy nhà nữ thần quả cam tên Liên Dung à? Tên này… ừ, quả thật rất moe ha ha ha ha. ]
[ Xùy, lại show ân ái! Tô bánh chó này mị ăn còn không được sao? ]
[ Nói đạo lý thì, rõ ràng tui follow một đại gia trắng giàu đẹp, mỗi ngày cô không đăng selfie, không đăng ảnh khoe giàu, mà lại ở nơi đó bán ngốc, hoặc là rải bánh chó! Đại gia trắng giàu đẹp đã nói đâu? Bánh chó lạnh lùng ụp lung tung lên trên người con ếch.jpg!!! ]
Mà đối với cái weibo thứ hai của Liên Dung Tranh Tử Hãm, hiển nhiên mọi người đều không xem trọng.
[ Oa ha ha ha, tôi cũng muốn ngủ Dung Dung! Đã lâu không thấy mọi người nhắc tới Diêu Diêu, #chỉ cầu một ngủ Mặc Sĩ Diêu#! Nếu ngủ được, đời này tôi đều không tắm rửa
23333333]
Các fan trò chuyện chốc lát, liền không nói thêm nữa. Bọn họ không có một ai chú ý, cái weibo này của Liên Dung Tranh Tử Hãm, dùng
tag không phải là “chỉ cầu một ngủ”, mà là “mỗi ngày đều phải ngủ”. Trên thực tế, dù bọn họ chú ý tới, cũng sẽ không hiểu sai, nhưng chỉ có mình Liên Dung Tranh Tử Hãm biết ——
Mấy người đều là cầu mong! Còn hắn đã ngủ được luôn rồi!
Đặc biệt tốt! Đặc biệt mềm! Cực kỳ tuyệt vời!
Qua năm phút đồng hồ, người phụ trách hoạt động còn đang kẹt xe, chưa chạy tới sân bay. Nhưng Tần Trình đã yên lặng mở diễn đàn fan tư nhân của Dung Hủ ra, vào khu tinh phẩm. Ở trong này, có rất nhiều rất nhiều topic được admin đánh dấu đỏ dấu đánh sao, trong đó có một topic, là nửa năm trước có fan khởi xướng, tên là: «Ngủ được Dung Dung sẽ là loại cảm giác gì».
Nhấn vào topic này, gần như tất cả mọi bình luận đều mở đầu bằng ba chữ “tôi cảm thấy”.
[ Tôi cảm thấy Dung Dung nhất định đặc biệt thẹn thùng, tôi xem tất cả phỏng vấn của Dung Dung ít nhất chục lần, Dung Dung là một người đặc biệt lý trí, cậu ấy khẳng định là đặc biệt đứng đắn ha ha ha ha. ]
[ 23333 làm bà xã Dung Dung, tôi có tư cách lên tiếng nhất. Tôi cảm thấy Dung Dung khẳng định là hàng to xài tốt, dù sao cũng là ông xã của tôi, không cho mấy người! ]
[ Dù sao thì Dung Dung nhìn qua là một người rất đứng đắn, điểm ấy mị cũng hiểu, hẳn không phải là cái loại playboy. ]
Các bình luận như thế có một đống lớn, Tần Trình chỉ quét nhìn vài lần, liền cong khóe môi, trực tiếp bình luận.
Vì thế cái topic đã bốn tháng không ai ngó ngàng này, đột nhiên lại bị nâng đến trang đầu ——
[ Quả cam: mỹ vị… không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả. ]
Cái topic này được nâng lên, vậy đương nhiên lại có vài fan chưa từng xem topic tiếp tục bình luận. Rất nhanh, bình luận của quả cam đã bị bao phủ trong bình luận của nhóm fan, không ai chú ý.
Mà bên kia, Dung Hủ tự nhiên không biết, người đàn ông không nên thân nhà mình lại lại đi lên mặt với fan. Ngày hôm sau vừa rời giường, Dung Hủ liền quay xong toàn bộ những cảnh mình vốn dĩ phải quay, kế tiếp cậu còn phải hợp tác với Lâm Huyên, quay cho xong cảnh đối diễn của nam chính và nam thứ.
Trước đây lúc hợp tác với Lô Tường Bác, Lô Tường Bác thường xuyên sai lầm, hai người luôn NG. Nhưng lúc hợp tác với Lâm Huyên, người kia lại không hề tranh phong với Dung Hủ. Lâm Huyên cũng không thèm để ý bị Dung Hủ khống chế tiết tấu, thậm chí sau khi quay xong, hắn còn đặc biệt vui vẻ nói với Dung Hủ: “Thích nhất là quay chung với mấy người diễn xuất tốt như các cậu, thật thoải mái, đạo diễn hoàn toàn không kêu cắt.”
Dung Hủ bất đắc dĩ cười cười, nhưng trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nghi vấn:… trước kia Lâm Huyên từng quay phim ư?
Đáp án tự nhiên là không chiếm được.
Nửa tháng sau, cảnh của Dung Hủ quay xong toàn bộ, nữ chính Tiêu Tử Đồng cũng đóng máy cùng một ngày. Nhưng toàn bộ đoàn phim lại còn chưa đóng máy, bởi vì Lâm Huyên còn phải quay thêm hai ngày mới có thể quay xong cảnh của nam thứ, tiến độ rất gấp gáp, vì thế vào ban đêm mọi người chỉ ăn một bữa tiệc đứng trong đoàn phim, liền xem như tiệc tiễn đưa Dung Hủ và Tiêu Tử Đồng.
Lúc Dung Hủ sắp rời đi, Lâm Huyên lặng lẽ kéo cậu sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu thật sự không có đem chuyện của nhóm Tần phong phong chúng ta, nói với Tần Trình không?”
Dung Hủ trịnh trọng gật đầu: “Thật sự không có.”
Nhận được đáp án này, Lâm Huyên không còn hỏi nhiều, mà là vẻ mặt nghiêm nghị cẩn thận dặn dò Dung Hủ: “Cậu nên cẩn thận cái tên kia, cái tên kia biết thuật đọc tâm. Ngàn vạn lần không thể bại lộ tổ chức cách mạng của chúng ta, nếu Tần Trình hỏi đến, cậu liền tùy tiện đánh trống lảng với hắn, nói thời tiết cũng tốt, nói đồ ăn ngon cũng được, dù sao thì ngàn vạn ngàn vạn lần đừng bại lộ!”
Dung Hủ: “…”
Đột nhiên chả hiểu ra sao mà chuyển đề tài, đi tán gẫu về đồ ăn, đừng nói Tần Trình, ngay cả cậu cũng sẽ nghi ngờ có được không!!!
Bất luận thế nào, sau khi ở đoàn phim «Không tiếng động» hai tháng, vào cuối tháng tám, rốt cuộc Dung Hủ rời khỏi đoàn phim này.
Cùng ngày cậu rời khỏi đoàn phim, “sự cố đoàn phim «Không tiếng động»” đã yên lặng một đoạn thời gian lại khiến cho mọi người chú ý. Bởi vì ngày này, Lưu Tuệ Chân chính thức đệ trình tố tụng, kiện Lô Tường Bác lên toà án.
Lưu Tuệ Chân vừa mới đóng máy xong, đột nhiên biết chuyện mình bị bỏ thuốc, sau đó lập tức đi bệnh viện rút máu kiểm tra. Lúc này, thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong thân thể cô còn chưa trao đổi chất xong, báo cáo giấy trắng mực đen kia sự thật như sắt chứng minh —— lượng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong cơ thể Lưu Tuệ Chân quá liều cho phép!
Cô căn bản chưa từng uống bất cứ loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì, lại đột nhiên quá liều nhiều như vậy!
Lưu Tuệ Chân cũng là người rất đa mưu, cô cũng không buông tha cơ hội có thể xào đề tài này, cái hôm cô kiện Lô Tường Bác lên toà án còn cố ý cử hành một hội chiêu đãi phóng viên, mời mấy chục phóng viên tới.
Trước màn ảnh, nữ minh tinh xinh đẹp đầy đặn ấy lau nước mắt, than thở khóc lóc: “Trước khi vào đoàn phim «Không tiếng động», cân nặng của tôi là 46kg, hiện tại, tôi đã 54,5kg. Tôi thật sự không biết, vì sao tôi lại béo nhiều như vậy, mấy ngày hôm trước tôi còn tưởng rằng, là tôi không có rèn luyện tốt. Lúc biết chân tướng, tôi thật sự không thể tin được hai mắt mình. Tôi nghe bác sĩ nói, uống thuốc đó không chỉ ảnh hưởng cân nặng, còn ảnh hưởng tới sức khỏe của tôi, hiện tại tôi đang tiếp nhận trị liệu của bác sĩ.”
Camera của các phóng viên lóe lên “tách tách”.
“Kỳ thật lúc đoàn phim quay hình, tôi và Lô Tường Bác ở chung rất tốt, chúng tôi đều là bạn, mỗi ngày đều vui vẻ cười nói. Vì sao hắn lại làm vậy với tôi, tôi thật sự không hiểu, vì sao hắn …”
Lưu Tuệ Chân đột nhiên tựa vào người đại diện ở bên cạnh, khóc không thành tiếng.
Mỹ nhân rơi lệ, quả nhiên là thấy liền thương xót. Nếu lúc cô ta quay phim mà có diễn xuất được như bây giờ, chỉ sợ Hứa đạo cũng sẽ không mắng cô ta như vậy, phim cô ta đóng cũng sẽ không chỉ có bấy nhiêu như hiện tại.
Có điều khi mấy người Hứa đạo, Dung Hủ biết lời mà Lưu Tuệ Chân nói trong buổi chiêu đãi phóng viên này, đều sinh ra một chút phản cảm với cô.
Dung Hủ chỉ bình tĩnh hoàn toàn kéo người này vào sổ đen của mình, không để ý tới đối phương nữa. Mà Hứa đạo còn ghét bỏ đến độ thảo luận ở đoàn phim: “Mấy nữ minh tinh đó, nếu tâm tư có thể đặt ở chính đạo, thì há có thể như bây giờ? Chỉ biết chỉnh dung, chỉ biết lăng xê, aizz, đều không biết rèn luyện diễn xuất cho tốt! Đường ngang ngõ tắt!”
Tuy rằng nói như thế, nhưng mà diễn xuất của Lưu Tuệ Chân lần này, lại làm cho Lô Tường Bác bị thương nặng một đợt nữa.
Hiện giờ tuy rằng Lô Tường Bác được người đại diện của hắn nộp tiền bảo lãnh ra, nhưng mà đoàn phim «Không tiếng động» và Lưu Tuệ Chân lại đồng thời kiện hắn lên tòa. Nếu tội danh thành lập, đây đã là tội hình sự, hắn nhất định phải ngồi tù, con đường ngôi sao của hắn cũng hủy triệt để.
Công ty Lô Tường Bác mới đầu còn giúp hắn vận tác một chút, muốn vớt hắn ra. Nhưng mà sau khi phát hiện hành vi như vậy là đang đối nghịch với Hứa đạo, với Hoa Hạ Entertainment, công ty nhỏ này yên ắng một đoạn thời gian, cuối cùng không tiếng động mà buông tha Lô Tường Bác.
Vì thế ở trong xã hội, danh tiếng Lô Tường Bác nghiêng về một phía kém. Tất cả mọi người nhắc tới tên này, đều là chán ghét, bởi vì hắn thành đại biểu cho tấm màn đen giới giải trí.
Trước hắn, rất nhiều fan đều mơ mơ màng màng biết rằng, cái giới này khẳng định không ngăn nắp xinh đẹp như trong tưởng tượng của đại chúng, nhưng mà hành vi lần này của Lô Tường Bác đã ác liệt đến độ khiến người ta không thể tin được.
Đây là muốn lấy mạng người đó!
Rốt cuộc trong giới giải trí còn có bao nhiêu Lô Tường Bác?
Đáp án này không ai có thể biết, nhưng mà hiện tại bọn họ chỉ biết là, Lô Tường Bác đặc biệt ghê tởm!
Kỳ thật trong hai mươi bốn giờ sau khi xảy ra chuyện, công ty Lô Tường Bác cũng đăng bài làm sáng tỏ cho hắn. Dù sao thì đoàn phim «Không tiếng động» không có chứng cớ nói trong túi hành lý của trợ lý Lô Tường Bác bỏ bình thủy tinh, mà Lưu Tuệ Chân cũng không có chứng cớ nói, thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong cơ thể cô là do Lô Tường Bác cố ý bỏ.
Huống chi, hiện tại pháp luật còn chưa định tội cho Lô Tường Bác. Chỉ cần công ty có thể khống chế tốt một đồng lõa khác —— trợ lý Lô Tường Bác, tiểu Thích, vậy nói không chừng Lô Tường Bác còn có cơ hội có thể vãn hồi. Thậm chí ngay sau đó, vẻ mặt Lô Tường Bác tiều tụy nói với người đại diện của mình rằng: “Có thể cho tiểu Thích… giúp tôi gánh tội thay!”
Lúc nói những lời này, giọng Lô Tường Bác tàn nhẫn vô tình, khiến người đại diện của hắn cũng đột nhiên sửng sốt. Cặp mắt thù hận phiếm đỏ khiến người đại diện đột nhiên cảm thấy nghệ nhân dưới tay mình có chút xa lạ, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà sau đó công ty Minh Hưng quyết định buông tha Lô Tường Bác.
Một người đã có thể tâm thần mất trí đến loại trình độ này, vậy đi giúp hắn còn có ý nghĩa gì?
Nói ngắn lại, lúc Dung Hủ chính thức đến sân bay thủ đô, trên internet lại nhấc lên một trận mắng chửi Lô Tường Bác. Fan Lô Tường Bác đã sớm giải tán sạch, một phần fan trung thành số ít tuy rằng trong lòng vẫn có một chút kỳ vọng với Lô Tường Bác, nhưng mà bọn họ cũng không dám nói chuyện thay Lô Tường Bác.
Chỉ cần bọn họ nói chuyện, liền bị đại chúng phun chết. Mà bọn họ thích Lô Tường Bác cũng không tới cái loại tình trạng đó, chỉ có thể ở trong bóng tối chờ đợi kết quả.
Lúc này về thành phố B, Dung Hủ không có đi thông đạo VIP.
La Thiến đã sớm liên hệ với admin diễn đàn fan, an bài fan đón máy bay.
Dung Hủ không phải là ca sĩ, chưa từng mở concert, tiếp xúc với fan cũng không nhiều.
Đón máy bay là một phương thức quan trọng để fan và minh tinh tiếp xúc, nếu như fan tự mình lén chuẩn bị đón máy bay, vậy có khả năng sẽ vì không chuẩn bị sẵn sàng, dẫn đến hỗn loạn. Nhưng nếu trước đó chuẩn bị tốt, vậy nhóm fan sẽ có trật tự tiến hành đón máy bay dưới sự an bài của các fan lớn, bên phía minh tinh cũng sẽ phối hợp tốt với sân bay, cung cấp đội bảo an thích hợp.
Hơn nữa bản thân Dung Hủ cũng có hộ vệ.
Hai tháng trước La Chấn Đào liền nói tìm bảo vệ cho Dung Hủ, phụ trách an toàn của cậu. Dù sao thì trên thế giới này, fan không có lý trí tuyệt đối là có không ít.
Chẳng hạn như bên Hàn Quốc, gần như mỗi thần tượng đều sẽ có fan điên cuồng. Loại fan này quả thực là điên cuồng, bọn họ xem oppa như vật sở hữu của mình, hai mươi bốn giờ theo dõi, thậm chí còn có fan điên cuồng đáng sợ lén lẻn vào trong nhà thần tượng, ăn cắp đồ vật thần tượng đã dùng qua!
Nghe nói mấy năm trước, có một oppa khi về nhà thậm chí còn bắt gặp fan điên cuồng. Vị oppa kia lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng mà lúc bị cảnh sát bắt đi, bạn fan điên cuồng ấy thế mà lại một chút cũng không sợ hãi, ngược lại cảm thấy như lẽ đương nhiên. Cô ta vào nhà oppa không thành vấn đề, bởi vì oppa chính là của cô ta.
Ở Hoa Hạ, loại tình huống này tốt hơn Hàn Quốc rất nhiều, nhưng La Chấn Đào cũng không dám thả lỏng cảnh giác.
Hiện tại nhân khí Dung Hủ cực cao, trong đám tiểu sinh hoàn toàn xứng đáng đệ nhất. Tác phẩm của cậu hiện nay không nhiều lắm, nhưng nhân khí của cậu lại không kém hơn những minh tinh thành danh nhiều năm, fan cậu cũng là loại nhiệt tình nhất trong số fan của đông đảo minh tinh.
Huống chi trải qua chuyện Lô Tường Bác, La Chấn Đào tự nhiên càng thêm cẩn thận cảnh giác. Vì thế vào tuần trước, hắn tỉ mỉ chọn lựa hai bảo vệ, đưa bọn họ đến tỉnh Y. Từ nay về sau hai bảo vệ này liền đi theo bên cạnh Dung Hủ, phụ trách an toàn của cậu, hiện giờ tự nhiên cũng theo cậu cùng về
thành phố B.
Kể từ đó, team cá nhân của Dung Hủ đã chớm đủ mô hình. Người đại diện La Chấn Đào, trợ lý La Thiến, hai bảo vệ tinh anh… chỉ còn lại team PR và team tạo hình tương đối quan trọng, vẫn luôn dựa vào Hoa Hạ Entertainment cung cấp tài nguyên.
Minh tinh kiếm được nhiều tiền, nhưng chỗ cần tiêu tiền của minh tinh cũng nhiều hơn người bình thường nhiều lắm. Hiện tại Dung Hủ còn chưa có quá nhiều tài chính để nuôi một team chỉ thuộc về mình, nhưng về sau, sớm muộn gì cũng có một ngày, cậu sẽ giống Tần Trình, Ôn Tuyền, có được một team phù hợp với mình nhất.
Đương nhiên, hiện tại quan trọng nhất là giao lưu với nhóm fan.
Hơn một trăm fan trật tự xếp hàng, mỗi người đều mở to mắt, kích động nhìn Dung Hủ từ cửa đi ra. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Dung Hủ, tất cả mọi người kích động múa may đèn tiếp ứng, bảng đèn tình yêu trong tay, sau đó không biết là ai kêu tên Dung Hủ trước, ngay sau đó tất cả mọi người kích động hô “Dung Dung”.
Chỉ hô “Dung Dung”, không có nói nhiều hơn, nhưng mà âm thanh nghẹn ngào kia đã biểu đạt tình cảm trong lòng fan.
Dung Hủ đi vào trong đoàn thể fan, bắt đầu ký tên cho họ. Thú vị chính là, hơn một trăm người này, thế mà lại có mười mấy fan nam. Nhìn mấy fan nam mắt đỏ bừng đó, Dung Hủ nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng, đột nhiên cảm thấy mình vẫn rất có mị lực.
Đa phần fan Dung Hủ đều là nữ, nhưng nam cũng chiếm cứ một phần rất lớn.
Bất luận là Mặc Sĩ Diêu hay là Hoắc Hi, thậm chí là Lăng Tiêu, tác phẩm của Dung Hủ chỉ công khai ba bộ này, nhưng mỗi bộ đều là kinh điển, được vô số fan yêu thích, không phân giới tính.
Có một fan nam cầm vở kí tên, hưng phấn hỏi: “Dung Dung, cậu có còn ca hát nữa hay không? Tôi là fan nhạc của cậu! «Thất dực» thật sự là quá hay, mỗi ngày tôi đều nghe nhiều lần, nếu chừng nào cậu có thể hát nữa thì thật tốt quá!”
Nghe vậy, Dung Hủ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Cám ơn bạn thích, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Không có khẳng định cũng không có phủ định, tựa như La Chấn Đào nói, thiếu niên này giống như một minh tinh trời sinh, hoàn toàn chính là ăn bát cơm này, bất luận gặp được dạng tình cảnh gì, cậu đều có thể thong dong đối mặt.
Hoạt động fan này duy trì hơn một giờ, cuối cùng Dung Hủ chụp một tấm ảnh chung với tất cả mọi người, dặn dò bọn họ trên đường trở về cẩn thận, tiếp đó liền cùng La Thiến về nhà.
Trở về nhà, Tần Trình tự nhiên không ở đó, Dung Hủ đã sớm biết, người đàn ông kia giờ phút này hẳn là ở Milan, tham gia một show thời trang.
Có điều đối với Dung Hủ mà nói, hiện tại Tần Trình không ở nhà đương nhiên là chuyện tốt. Bởi vì ngày hôm sau, cách nửa năm, Dung Hủ gặp được Ôn Tuyền lần thứ hai.
Vị tam kim ảnh hậu thanh mỹ tao nhã ấy lái một chiếc siêu xe tới cửa tiểu khu, đón Dung Hủ đến một câu lạc bộ tư nhân. Xe thể thao màu lửa đỏ giống như con người Ôn Tuyền, hào khí không bị cản trở, tóc dài xoăn lọn to rũ trên đầu vai cô, gợi cảm mà lại quyến rũ, ngay cả Dung Hủ cũng không khỏi có chút kinh diễm.
Hôm nay Ôn Tuyền tới đón Dung Hủ, tự nhiên là để dẫn cậu chính thức gia nhập nhóm Tần phong phong.
Mặt ngoài thì Lâm Huyên nói là: “Chúng tôi là vì cùng đối kháng với Tần phong phong, mới thành lập nhóm này.”
Nhưng trên thực tế Dung Hủ cũng biết, đây chính là một cơ hội.
Nhìn chung thì bảy thành viên nhóm này, không một ai không phải là đại minh tinh nhân khí nóng rực. Ôn Tuyền là tam kim ảnh hậu, nổi tiếng toàn thế giới, có thể nói là ngôi sao nữ hạng nhất của giới điện ảnh Hán ngữ hiện nay; mà Hạ Mộ Nhan cũng là ảnh hậu đang hot, đi con đường khác biệt với Ôn Tuyền; Sở Kỳ thì được gọi là “người thừa kế của Lăng Tiêu”.
Về phần Jennifer Askalon, James Godland và Hughes Leslie, ba người này cũng đều là đại minh tinh cấp thế giới.
Kỳ thật trong bảy người này, danh khí không lớn nhất chính là Lâm Huyên.
Cho nên muốn gia nhập nhóm này, ngoại trừ phải có cảm xúc “oán hận” nào đó với Tần phong phong… với Tần Trình, còn có một cánh cửa cơ bản nhất: chính là phải khiến những người này đều tán thành mình.
Giả thiết bây giờ Dung Hủ là một tiểu minh tinh hạng mười tám, vậy chỉ sợ là Lâm Huyên cũng sẽ không đi tìm cậu.
Giới giải trí chính là như vậy, cho dù là người chơi cùng một chỗ, cũng đều có một chút phân chia cấp bậc. Tuy rằng hiện tại Dung Hủ còn thêm bạn tốt với mấy người Trương Đồng Đồng, Dịch Lan, nhưng mà giữa bọn họ cũng rất ít liên lạc: là bạn, lại không phải bạn thân, giới hạn ở bạn mà thôi.
Người hướng lên cao, giới giải trí là một xã hội nhỏ cực kỳ hiện thực. Trừ khi bạn có mị lực nhân cách đặc biệt nào đó, thủ đoạn kết giao thật mạnh, nếu không thì trên cơ bản vòng giao lưu của bạn chỉ biết đi xuống vô hạn, còn đi lên thì nhiều nhất sẽ không vượt qua hai cấp.
Lúc dẫn Dung Hủ đến địa điểm tụ hội, Ôn Tuyền còn nói giỡn rằng: “Lần trước lúc gặp mặt cậu, hình như Tần Trình cũng ở đó. Khi đó tôi làm khách mời «Tầng mây màu đen», cũng không ngờ hôm nay sẽ đến đón cậu. Thế nào, thằng nhóc Lâm Huyên có nói rõ ràng với cậu, về ý nghĩa tồn tại của nhóm chúng ta chưa?”
Nghĩ đến cái danh xưng “Tần phong phong”, đến nay Dung Hủ còn cảm thấy đặc biệt buồn cười.
“Ừm, Lâm Huyên nói rõ ràng, có điều em cảm thấy… mục tiêu này rất xa vời.”
Dung Hủ nói lời này vô cùng thành khẩn, bởi vì cậu thật lòng cảm thấy, mấy người này gộp cùng một chỗ, chỉ sợ thật sự không phải là đối thủ của Tần Trình. Mà bản thân cậu, Tần Trình căn bản không có như vậy với cậu, ở trước mặt cậu, cậu chỉ cần ngẩng đầu chặn môi người đàn ông đó, người đàn ông đó tự nhiên sẽ không còn lời nào để nói.
Có điều Ôn Tuyền cũng không biết suy nghĩ trong lòng Dung Hủ, cô lại cảm khái vài câu, đột nhiên nghĩ đến: “Lại nói, cậu và Tần Trình hình như ở rất gần nhau nhỉ. Hẳn là hắn cũng ở gần đây, không biết là ở chỗ nào. Người này đặc biệt biết giữ bí mật, trước kia tôi và James nói muốn đến nhà hắn chơi, nhưng một chút tiếng gió hắn cũng không lộ ra, thật sự là không cho mặt mũi.”
Dung Hủ và Ôn Tuyền cũng không tính là quá quen thuộc, trước đó lúc quay phim «Tầng mây màu đen», Ôn Tuyền chỉ quay một ngày liền rời đi, hơn nữa lúc ấy cô cũng không quá để bụng với Dung Hủ.
Dưới tình huống như vậy, dùng một “kẻ địch chung” làm đề tài, dễ dàng giảm bớt không khí xấu hổ nhất.
Dung Hủ cũng hiểu rõ dụng ý của Ôn Tuyền, cậu cười nói: “Chúng ta có thể xem cái này như mục tiêu công lược đầu tiên.”
Ôn Tuyền kinh ngạc nói: “Ý kiến hay!”
Hai người trò chuyện trò chuyện, liền tới câu lạc bộ. Ôn Tuyền đậu xe xong, dẫn Dung Hủ vào thang máy, tiến vào tầng ba tư mật của câu lạc bộ. Mà bên kia, Milan Italy xa xôi, một người đàn ông tuấn lãng thâm trầm đang nói chuyện phiếm với nhà thiết kế nổi tiếng, bỗng nhiên trong lòng hắn lành lạnh, mày hơi nhăn lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa.
Nhà thiết kế tóc vàng cười nói: “Tần, cảm thấy lạnh à? Cũng đúng, hôm nay nhiệt độ đột nhiên có hơi thấp, gió thật lớn, có thể là bão táp sắp tới, tôi đóng cửa sổ lại nhé.”
Tần Trình cười nhạt gật đầu: “Vậy liền cảm ơn anh.”
Mùa hè này còn chưa chấm dứt, giữa tháng tám, Dung Hủ gặp được thành viên nhóm “làm thế nào chiếm thế thượng phong khi ở chung với Tần Trình đồng thời vô tình nghiền áp hắn khiến hắn xấu hổ khó chịu hận không thể tìm cái khe chui vào”.