Ngọn đèn vàng mờ mờ nhẹ nhàng chiếu sáng, trong huyền quan chật chội nhỏ hẹp, người đàn ông gắt gao ôm lấy thiếu niên trong ngực, đem khuôn mặt chôn ở hõm vai ấm áp của đối phương. Mùi dầu gội nhàn nhạt từ tóc Dung Hủ lan ra, trong huyền quan là sự yên tĩnh thật lâu, không có một ai mở miệng, không khí đọng lại thành băng.
Dung Hủ cảm giác nơi cổ họng mình có một chút khô khốc.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe Tần Trình nói như vậy.
Người đàn ông ấy đang nói hắn rất sợ hãi, hắn rất khổ sở, hắn... rất tức giận.
Trong lòng Dung Hủ mơ hồ có một suy đoán, trong thoáng chốc giống như có chút hiểu rõ vì sao đối phương khác thường như vậy, nhưng mà lúc cẩn thận cân nhắc, lại luôn cách một tấm rèm, vẫn luôn thấy không rõ lắm.
Hôm nay trong đoàn phim xảy ra rất nhiều chuyện, vì sao Tần Trình lại tức giận? Hay là nói, là vì cuộc điện thoại hắn nhận trước đó, bên chỗ Từ Tấn đã xảy ra chuyện gì?
Cẩn thận suy tư một khắc, Dung Hủ nhẹ giọng nói rằng: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trả lời Dung Hủ chính là sự im lặng của người đàn ông.
Bất an trong lòng dần dần khuếch tán, Dung Hủ nhăn chặt mày, cậu tránh thoát cái ôm của đối phương, ngẩng đầu nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tần Trình, anh hưʍ..."
Đôi môi cực nóng đột nhiên ngăn chặn lời nói kế tiếp của thiếu niên.
Một cánh tay phải mạnh mẽ có lực gắt gao đè gáy Dung Hủ, cánh tay trái thì vòng qua eo cậu, dùng sức lôi kéo, cậu liền lảo đảo va vào cái ôm đó. Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng cạy mở đôi môi vốn dĩ không đóng chặt của thiếu niên, cũng không lập tức đi vào điên cuồng cướp lấy, mà là không ngừng mυ'ŧ vào cánh môi mềm mại.
Môi là một trong những nơi mẫn cảm nhất của nhân loại.
Mới đầu Dung Hủ còn kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng theo cảm giác tê dại từ trên môi chậm rãi truyền lên đại não, cậu liền thả lỏng thân thể, nhắm hai mắt lại, tận tình hôn trả đối phương.
Nụ hôn của Tần Trình bá đạo cường thế, hai người hôn hôn, liền lảo đảo dời sang bên cạnh hai bước. Dung Hủ bỗng nhiên đυ.ng vào trên tường, hai người tạm thời tách ra, nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên lại mãnh liệt hôn đối phương.
Lúc này, đầu lưỡi linh hoạt trực tiếp tiến vào khoang miệng thiếu niên, liếʍ cắn khoang miệng nhẵn nhụi mẫn cảm, phát ra tiếng nước chậc chậc.
Hô hấp của Dung Hủ dần dần nặng nề, cậu phát ra từng tiếng rêи ɾỉ khàn khàn từ trong lỗ mũi, tay trái Tần Trình đè lại tay phải cậu, chặt chẽ đặt ở trên tường, một tay khác thì lôi kéo tay trái Dung Hủ, để cậu ôm lấy eo mình.
Trong không khí tràn ngập hơi thở kiều diễm lãng mạn mờ ám, nhiệt độ chậm rãi tăng lên, tiếng nỉ non ngọt ngấy cũng khiến huyền quan vốn đã nhỏ hẹp càng thêm vài phần khô nóng.
Hình ảnh này thật sự quá mức tốt đẹp, thiếu niên xinh đẹp chỉ mặc một cái áo choàng tắm thuần trắng, tóc hơi ướt, bị người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đặt ở trên tường, dùng sức hôn môi. Bọn họ say mê với cuộc đua miệng lưỡi này, cảm giác tê dại mềm mại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não Dung Hủ, khiến cậu nhịn không được mà sa vào trong đó.
Trên vách tường rất nhanh liền có một chút ẩm ướt, Dung Hủ vừa mới tắm rửa xong, còn chưa kịp sấy tóc, đã đi mở cửa. Giọt nước trong suốt theo sợi tóc dính thành lọn rơi xuống, tí tách, rơi vào trong cổ áo choàng tắm rộng mở của thiếu niên, lại dọc theo xương quai xanh yếu ớt cao thẳng đi xuống, cuối cùng ẩn nấp vào chỗ tối ở trong ngực.
Đai lưng lỏng lỏng lẻo lẻo đã có dấu hiệu bị cọ mở, vòng eo thon gầy mảnh khảnh giấu kín trong áo choàng tắm, xuống chút nữa, áo choàng tắm chỉ đến chỗ đầu gối thiếu niên. Cẳng chân thon dài trắng nõn giống như bạch ngọc tốt đẹp nhất, dưới ánh sáng ảm đạm chiếu ra vẻ trơn bóng.
"Tần... hưʍ..."
Trong mũi đều là hơi thở của người đàn ông, hormone nồng đậm khiến hai chân Dung Hủ dần dần như nhũn ra, nhưng lý trí còn sót lại làm cho cậu miễn cưỡng hô lên một chữ ở khe hở giữa nụ hôn. Nhưng Tần Trình vẫn không có chấm dứt, hắn mềm nhẹ liếʍ cắn môi thiếu niên, lại hôn hồi lâu, tận đến lúc Dung Hủ sắp chết chìm trong nụ hôn khi thì dịu dàng khi thì cường thế ấy, hắn mới kết thúc nụ hôn.
Vừa được giải phóng, Dung Hủ lập tức nặng nề thở hổn hển. Cả người cậu đều dựa trên tường, miễn cưỡng chống đỡ thân thể mềm yếu.
Một lát sau, rốt cuộc cậu cũng lấy lại hơi. Dung Hủ nhẹ nhàng nâng mắt, đang chuẩn bị hỏi sao đối phương đột nhiên khác thường như vậy, nhưng tầm mắt rơi vào trong con ngươi thâm thúy tối đen kia, lại chợt ngơ ngẩn.
Tần Trình rũ mắt, an tĩnh chăm chú nhìn thiếu niên ở trước mặt.
Trong đôi mắt tối tăm không có một chút ánh sáng, nổi lên một trận mưa gió cuồng bạo. Giờ phút này, rốt cuộc Dung Hủ mới hiểu rõ, cái câu "anh rất tức giận" không phải là đang nói giỡn.
Tần Trình là thật sự tức giận, hơn nữa vô cùng tức giận.
Đôi môi sưng đỏ hé hé, cuối cùng lại khép lại.
Thiếu niên nâng cặp mắt phượng tràn đầy ánh nước rực rỡ lên, qua hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Anh đang giận em sao?" Nói xong, Dung Hủ thật cẩn thận đánh giá Tần Trình, dường như muốn từ trong vẻ mặt của hắn tìm ra một ít manh mối.
Ngón tay dần dần siết chặt lại, nhìn thiếu niên khẩn trương lo lắng trước mắt, thật lâu sau, Tần Trình nhắm hai mắt lại.
Không có ai nói chuyện, không khí nhất thời lại áp lực xuống, bất an trong lòng Dung Hủ càng thêm nặng nề, cậu đang chuẩn bị mở miệng hỏi lại, lại nghe Tần Trình khe khẽ hít vào một cái. Một nụ hôn dịu dàng gần như không có một chút tìиɧ ɖu͙©, nhẹ nhàng đậu trên môi Dung Hủ.
Thân thể phút chốc cứng đờ, Dung Hủ kinh ngạc nhìn người yêu của mình, chỉ nghe giọng đối phương trầm thấp khàn khàn chậm rãi vang lên: "Anh không có giận em, tiểu Hủ, anh vĩnh viễn sẽ không giận dữ với em. Anh chỉ giận mình, không hề phát hiện trong đoàn phim có người đối xử với em như vậy, nếu xế chiều hôm nay em không tránh thoát..."
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Tần Trình nghiêm túc hỏi: "Tiểu Hủ, anh nên làm cái gì bây giờ?"
Cặp mắt trong suốt sáng ngời hơi hơi rung động, trong mắt phản chiếu một người đàn ông thâm trầm nội liễm. Người đàn ông ấy lúc không quay phim, luôn thích che giấu tâm tình của mình, mà giờ phút này, người đó lại đang hỏi cậu, rằng hắn nên làm cái gì bây giờ?
Trong tích tắc này, nghi hoặc đã được giải thích, trong lòng giống như có cái gì đó đột nhiên mềm nhũn. Ấm áp, nong nóng, cảm giác ấm áp kia theo mạch máu, chảy khắp toàn thân.
Dung Hủ không tự chủ được mà nâng khóe môi, thoáng ngẩng đầu, hôn một cái trên môi Tần Trình.
"Không có lần sau. Tần Trình, về sau loại chuyện này em sẽ nói với anh đầu tiên, em sẽ không giấu anh bất cứ chuyện gì mữa."
Trong mắt người đàn ông hiện lên một chút kinh ngạc, ngay sau đó, hắn đột nhiên cúi đầu, lại hôn lên thiếu niên.
Cái hôn lúc này, lưu luyến mà triền miên. Không có sấm chớp mưa rền như trước, chỉ có nhu hòa ấm áp. Hai tay Dung Hủ nhẹ nhàng ôm lấy Tần Trình, Tần Trình cũng ôm eo cậu, dùng động tác nhẹ nhất hôn thiếu niên mình yêu mến nhất, cũng là vảy ngược không thể đυ.ng vào nhất.
Xế chiều hôm nay khi hắn nhìn thấy đống phế tích kia, lần đầu tiên hắn cảm giác được, có chuyện gì đó mình không thể khống chế.
Dung Hủ... nếu xảy ra chuyện, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Về sau sẽ không còn được gặp lại thiếu niên ấy, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Lúc đó, lý trí trực tiếp biến mất, ai cũng không biết hắn dùng nghị lực thế nào mới đè nén được nội tâm sợ hãi và bất an. Tận đến khi hắn nghe được giọng Dung Hủ, trái tim gần như trống rỗng kia mới nhét đầy trong tức khắc. Nhiêt độ lại quay về trong thân thể, hắn cảm giác máu mình rốt cuộc đã có nhiệt độ, rốt cuộc có thể tiếp tục sống sót.
Kỳ thật khi Tần Trình biết được Dung Hủ đã sớm biết diễn viên kia có khả năng mưu đồ gây rối, quả thật hắn giận đến cực hạn.
Nếu đã sớm biết, vì sao không tránh? Vì sao không trực tiếp đuổi diễn viên đó ra khỏi đoàn phim, vạch trần bộ mặt đích thực của hắn ta, để tất cả mọi người biết rốt cuộc hắn ta là dạng tiểu nhân gì? Nhưng ngay sau đó, Tần Trình liền hiểu rõ: tiểu Hủ của hắn còn đang trưởng thành.
Thiếu niên của hắn còn chưa trưởng thành đến mức có thể quyết định diễn viên trong đoàn phim, thiếu niên của hắn đang gian nan đi tới trên một con đường phủ kín bụi gai. Như vậy người chân chính nên trách cứ không phải Dung Hủ, mà là bản thân hắn. Từ sáng tới tối gọi điện thoại, thế mà hắn lại chưa từng phát hiện, Dung Hủ có hoài nghi với người kia.
Hắn chỉ nghĩ tới việc nói lời ngọt ngào tâm tình với thiếu niên, cùng cậu chia sẻ từng tí một trong cuộc sống của hai người, lại căn bản không đủ cẩn thận.
Một nụ hôn chấm dứt, Tần Trình tựa vào trán Dung Hủ, cong môi: "Là lỗi của anh."
Dung Hủ hơi hơi ngơ ngẩn, mới thoát ra từ trong một nụ hôn ngọt ngào, cậu còn chưa kịp phản ứng: "Cái gì?"
Không trả lời vấn đề này, Tần Trình lại cúi đầu hôn hôn lên mũi thiếu niên, tiếp đó buông lỏng hai tay, bên môi nâng lên một độ cong khó có thể phát hiện, hắn nghiêm túc mở miệng, nói ra một câu ——
"Dung Hủ, anh yêu em."
Hai mắt Dung Hủ phút chốc trợn to, hồi lâu, cậu cũng cười nhạt nói: "Em cũng yêu anh, Tần Trình."
Hai người ngưng mắt nhìn đối phương, không có một ai nói chuyện, cũng không có một ai động thủ trước.
Dung Hủ dần dần cảm giác được, nhiệt độ vừa mới giảm xuống lại từ dưới thân cuồn cuộn dâng lên, trong lòng cậu có chút khô nóng, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trịnh trọng của người đàn ông ấy, luồng khô nóng kia càng khó có thể phai mờ.
Mà bên kia, Tần Trình cũng như thế.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, dung nhan thiếu niên dát một tầng sáng nhạt. Mặt mày tinh xảo như tranh, mũi cao thẳng, đôi môi sưng đỏ hơi hé, giống như đang hấp dẫn hắn tiếp tục hôn lên, mà cặp mắt kia cũng đắm chìm trong một tầng nước không thể xem nhẹ.
Diễm quang tươi đẹp, khi thiếu niên ấy nâng mắt nhìn bạn, thậm chí bạn sẽ nhịn không được muốn hôn lên mắt cậu ấy, chiếm đôi mắt xinh đẹp ấy làm của mình.
Ngón tay nắm chặt thành quyền, Tần Trình đột nhiên xoay người, giọng khàn khàn nói rằng: "Em đi sấy tóc đi."
Lời vừa nói ra, Tần Trình liền nâng bước đi, Dung Hủ lập tức ngơ ngẩn. Cậu chưa từng nghĩ rằng, Tần Trình sẽ đột nhiên dứt áo ra đi như vậy, cậu trực tiếp kéo cánh tay Tần Trình lại, nói: "Tần Trình, anh..."
"Xoạt —— "
Cùng lúc người đàn ông xoay người lại, tay hắn ôm lấy đai lưng áo choàng vốn đã lỏng la lỏng lẻo, trong tức khắc, đai lưng rớt ra, rơi trên mặt đất...
Áo choàng tắm màu trắng lập tức rộng mở sang hai bên, Tần Trình mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm phong cảnh tốt đẹp kiều diễm trong áo choàng, mà Dung Hủ cảm thấy thân thể đột nhiên chợt lạnh, theo bản năng kéo lại quần áo, lập tức cúi người nhặt đai lưng dưới đất lên, tiếp tục buộc chặt.
Không khí đọng lại, một lúc lâu, Tần Trình mở miệng nói: "Anh..." Âm thanh mới vừa nói ra, hắn liền dừng lại.
Giọng nói thật sự vô cùng khàn, rõ ràng là đang đè nén. Trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một chút phức tạp, im lặng thật lâu, Tần Trình lại mở miệng nói: "Anh đi trước, Từ Tấn đã thuê một phòng, hôm nay anh ngủ cách vách."
Nói xong, Tần Trình nâng bước vòng qua người Dung Hủ, đi về phía cửa.
Tay hắn run rẩy chạm vào nắm cửa lạnh như băng, gần như là dùng hết sức lực toàn thân, mới ép mình nắm chặt tay nắm cửa. Nhưng ngay sau đó, bàn tay vẫn luôn trắng nõn xinh đẹp từ phía sau hắn vòng qua, nhẹ nhàng khoát lên trên tay hắn.
Tần Trình lập tức dừng lại.
Hắn thong thả quay đầu, chỉ thấy ngọn đèn mờ tối từ đỉnh đầu chiếu xuống, chiếu rọi trên hàng mi nhẹ nhàng của thiếu niên, đổ xuống một cái bóng mờ mê người. Cặp mắy thanh nhã thấu triệt giờ phút này nhộn nhạo sóng nước lân lân, đôi môi hồng nhuận hơi hơi mở ra, cả người Dung Hủ kề sát sau lưng Tần Trình, nhẹ nhàng khoát cằm lên trên vai Tần Trình.
Cậu nâng mặt lên, dịu dàng cắn vành tai người đàn ông một phát.
Giây tiếp theo, giọng thiếu niên vang lên trong huyền quan: "Tần Trình, anh thật sự... không muốn làm với em sao?"
"Phựt —— "
Sợi dây lý trí vào giờ khắc này đã đứt đoạn, Tần Trình bỗng nhiên xoay người, một tay đặt thiếu niên trên tường điên cuồng hôn môi.
"Hưm Tần Trình... ưʍ..."
Hết thảy ập đến quá nhanh, Dung Hủ nhất thời không thể thích ứng, nhưng theo đầu lưỡi kia luồn vào khoang miệng cậu, hơi thở quen thuộc rong chơi giữa mũi cậu, cậu dần dần trầm tĩnh lại, vươn hai tay ra ôm người đàn ông phía trước, tận tình hôn trả đối phương.
Đầu lưỡi chơi đùa khiến thân thể hai người đều càng thêm khô nóng, tiếng nước bọt mờ ám cũng quanh quẩn trong huyền quan nhỏ hẹp.
Một nụ hôn chấm dứt, Dung Hủ dựa vào tường, thô thô thở dốc, mà Tần Trình lại theo sườn mặt hoàn mỹ kia, hôn gò má cậu, hôn chóp mũi, cuối cùng dừng trên vành tai mềm mại tinh xảo của thiếu niên, nhẹ nhàng nhay cắn.
"Tần Trình..."
Người đàn ông liếʍ cắn vành tai, khiến thiếu niên phát ra từng tiếng kêu rên khẽ đến không thể nghe thấy.
Dung Hủ cũng không biết, thân thể của mình thế mà lại mẫn cảm như vậy. Lúc hôn môi với người đàn ông ấy, mỗi lần đều bởi vì quá mức mẫn cảm, cậu nhiều lần rơi vào hạ phong, bất luận mới đầu thế lực ngang nhau cỡ nào, thì sau đó đều sẽ mềm nhũn trong ngực đối phương.
Mà hiện giờ, Tần Trình cắn vành tai cậu, thế mà cậu cũng cảm thấy hai chân chậm rãi nhũn ra.
Hơi thở ấm áp và liếʍ cắn mềm nhẹ, khiến một chút điện lưu rất nhỏ chui vào đầu óc cậu. Cậu ôm eo Tần Trình, hai người gắt gao dán vào nhau, mà áo choàng tắm thô ráp của khách sạn không ngừng ma xát thân thể cậu.
Tần Trình dán chặt bao nhiêu, áo choàng tắm kia liền ma xát kịch liệt bấy nhiêu.
Bên trong áo choàng cũng không có mặc bất cứ thứ gì, cho nên khi tay Tần Trình ôm eo cậu, áo choàng tắm liền không ngừng ma xát thịt mềm mẫn cảm bên hông cậu; khi Tần Trình kề sát ngực cậu, áo choàng tắm liền ma xát ngực cậu, khiến hai điểm trước ngực cậu càng thêm run rẩy; khi đùi phải Tần Trình đột nhiên chen vào giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng nhấc lên trên...
"A..."
Vải áo choàng thô ráp cọ qua hạ thân đã sớm nửa cương lên của thiếu niên, cũng cọ qua nơi phía sau chưa bao giờ được chủ nhân chú ý tới.
Qua hồi lâu, người đàn ông rốt cuộc buông tha vành tai bị cắn đến hoàn toàn sung huyết đỏ lên, hạ xuống một nụ hôn dịu dàng trên mắt Dung Hủ. Nụ hôn dịu dàng này khiến Dung Hủ không khỏi có chút mê man, nhưng mà ngay sau đó, Tần Trình liền hôn lên cổ cậu, khiến cậu phát ra một tiếng hừ nhẹ.
"Hưm nhột..."
Dung Hủ sợ nhột, đυ.ng tới cổ rất nhột, đυ.ng tới eo rất nhột, đυ.ng tới lòng bàn chân cũng rất nhột.
Mà hiện tại, từng nụ hôn vụn vặt rơi trên cổ cậu, Dung Hủ nhột đến mức hận không thể nhanh chóng đẩy người đàn ông ra, nhưng mà ai ngờ, bỗng nhiên, người đàn ông nâng tay phải lên, cách vải vóc thô ráp, xoa l*иg ngực thiếu niên.
Trong phút chốc, kɧoáı ©ảʍ tê dại vượt qua cơn nhột, khiến hai chân Dung Hủ mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.
Tần Trình nhanh chóng ôm lấy người yêu, Dung Hủ nâng đôi mắt ướŧ áŧ lên, hung hăng trừng Tần Trình một cái. Cậu cũng không biết, cái nhìn này căn bản không có bất cứ sức lực gì, chỉ có vô tận phong tình, vì thế một thứ nóng bỏng đột nhiên thẳng tắp chỉa vào bắp đùi cậu.
Gần như là theo bản năng, Dung Hủ hỏi: "Không phải anh không được à?"
Tần Trình phút chốc sửng sốt, một lát sau, rốt cuộc hắn hiểu rõ ý của thiếu niên.
Môi khẽ nhếch, Tần Trình hơi nở nụ cười, thản nhiên hỏi: "Vì sao cảm thấy... anh không được?"
Hoặc có lẽ là vì thân thể quá mức khô nóng, khiến đại não cũng nóng đến độ có chút chóng mặt, Dung Hủ không nghe ra được sự nguy hiểm trong giọng nói của người đàn ông, theo phản xạ nói rằng: "Vậy nhiều lần trước, tới lúc mấu chốt mà anh vẫn không làm, không phải là vì không được sao?"
Nhẹ nhàng "a" một tiếng, Tần Trình lạnh nhạt nói: "Hôm nay anh cho em biết, rốt cuộc anh có được không."
"A!"
Bỗng nhiên, Tần Trình ôm lấy thiếu niên gầy yếu, đi nhanh về hướng phòng ngủ.
Xuyên qua căn phòng khách nhỏ, liền trực tiếp đến phòng ngủ, chính giữa bày một cái giường lớn thuần trắng.
Tần Trình trực tiếp ném thiếu niên lên giường, Dung Hủ đυ.ng vào giường chăn mềm mại, trong đầu choáng váng. Chờ lấy lại tinh thần, cậu mới vừa mở miệng nói một câu "em thật sự sợ nhột, anh đừng đυ.ng nơi đó", nhưng mới nói đến chữ "anh", ngay sau đó, người đàn ông liền nhào lên, đè cậu ở trên giường.
"Tần Trình! Ưʍ..."
Người đàn ông cúi đầu, lần thứ hai hôn lên cần cổ mẫn cảm của thiếu niên. Hắn nhẹ nhàng hạ xuống một cái lại một cái hôn trên đó, Dung Hủ nhột đến hai chân không ngừng run rẩy, tận đến khi Tần Trình giơ tay lên, lần thứ hai cách vải vóc, ấn lên đầu v* đã đứng lên trước ngực cậu.
"A..."
Lúc này đây, không chỉ là chạm một chút liền chấm dứt. Ngón tay cách áo choàng tắm mỏng manh, không ngừng đảo quanh xoa nắn trên đầu v*. Vải vóc thô ráp từng chút một cọ vào điểm đỏ mềm mại nhẵn nhụi, rất nhanh liền càng thêm sung huyết, tê dại truyền đến từ ngực dần dần vượt qua cơn nhột trên cổ, Dung Hủ khó nhịn lắc mông, nói không rõ rốt cuộc là nhột nhiều hơn một chút, hay là thích nhiều hơn một chút.
Mà Tần Trình rốt cuộc cũng buông tha cần cổ sợ nhột của cậu, cách vải vóc, hôn lên ngực trái cậu.
đầu v* bên trái vốn dĩ cô đơn ưỡn lên ở nơi đó, thậm chí đội vải vóc lên thành một điểm nhô ra, khi đầu lưỡi người đàn ông dùng sức lướt qua điểm đỏ cao thẳng kia, Dung Hủ nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng, hạ thân cũng triệt để đứng lên.
Tay trái người đàn ông không ngừng vuốt ve quầng vυ' non mềm, mà điểm bên trái Dung Hủ thì bị Tần Trình triệt để liếʍ cắn đùa bỡn. Kɧoáı ©ảʍ đáng sợ theo xương sống vọt vào đầu óc cậu, sảng khoái mà hai đời chưa bao giờ trải nghiệm khiến Dung Hủ nhịn không được cong eo lên, chủ động đưa ngực vào trong miệng người đàn ông.
"Hưm a... Tần Trình, dùng sức chút..."
Chỉ mỗi kɧoáı ©ảʍ do hai điểm trước ngực tạo thành, cũng đã khiến Dung Hủ cảm thấy hạ thân muốn bạo phát. Vật bên dưới thẳng tắp dựng đứng lên, chọt vào bụng Tần Trình. Nhưng mà ngay lúc vật kia sắp phun trào, một bàn tay đột nhiên nắm chặt nó, ép cơn cao trào trở về.
Hai mắt thiếu niên rưng rưng, ngây thơ nhìn người đàn ông phía trên.
Nhìn vẻ mặt người yêu sa vào tìиɧ ɖu͙©, ánh mắt Tần Trình càng trầm xuống, nhưng mà hắn cũng không vội. Hắn kéo tay Dung Hủ, bắt đầu giúp mình cởϊ qυầи áo.
Quần áo mùa hè vẫn rất dễ cởi, chỉ hai phát, hắn liền lộ ra nửa người trên, nhưng Dung Hủ còn mặc một cái áo choàng tắm. Tuy rằng cổ áo đã lỏng lẻo vắt trên bả vai, vạt áo cũng đã bị cọ đến gốc đùi, nhưng cố tình chính là che ngực, che hạ thân.
Dung Hủ vươn tay muốn cởi bỏ đai lưng, nhưng Tần Trình lại ngăn cản cậu.
Thiếu niên khó hiểu mà nhìn hắn, hắn lại cong eo, cách lớp vải, đột nhiên hôn lên vật thẳng tắp kia.
"A... Tần Trình!"
Cách áo choàng tắm, căn bản thấy không rõ dáng vẻ bên trong, nhưng mà lại tăng thêm một phần cảm giác thần bí. Hơn nữa vải vóc thô ráp không ngừng ma xát trên dương cụ mẫn cảm, không có chật hẹp ấm áp như khoang miệng, nhưng có một loại tình thú khác.
Tần Trình đẩy hai chân Dung Hủ sang bên cạnh, vạt áo càng nâng lên vài phần, đã có thể nhìn thấy bóng mờ sâu thẳm. Nhưng mà, Tần Trình vẫn không cởi cái áo đó ra, hắn vẫn cách lớp vải liếʍ cắn hạ thể thiếu niên, tận đến khi thiếu niên cả người run rẩy bắn ra lần đầu tiên, vạt áo bị bắn ướt, hắn mới xoa xoa đôi môi ướŧ áŧ, ngẩng đầu nhìn Dung Hủ.
Lúc này, Dung Hủ đang đắm chìm trong dư vị cao trào.
Trước đó cậu luôn hoài nghi có phải Tần Trình không được hay không, nhưng trên thực tế, bản thân cậu mới là một người tương đối lãnh đạm trên phương diện này.
Đời trước sống hơn hai mươi năm, tuy rằng Dung Hủ từng xem qua loại phim đó, còn xem qua không chỉ một bộ, nhưng không hề có tâm tư tɧẩʍ ɖυ. Mà đời này, cậu cũng chưa từng nghĩ tới việc tɧẩʍ ɖυ, cố tình sau khi có người yêu, mới nghĩ về việc đó, không có phản cảm với loại việc đó.
Tròn hai đời, đây đều là lần đầu tiên của cậu.
Người yêu của cậu chỉ dùng miệng, còn cách quần áo, khiến cho cậu thích đến bắn ra.
Loại nhận thức này khiến Dung Hủ sau khi cao trào qua đi, trong lòng sinh ra một chút ngượng ngùng, nhưng đa phần vẫn là thỏa mãn: hóa ra loại chuyện này, thoải mái như vậy. Chờ cậu triệt để hồi tỉnh lại từ trong kɧoáı ©ảʍ bắn tinh, ánh mắt Tần Trình sâu thẳm nhìn cậu, khàn giọng hỏi: "Tiểu Hủ... còn tiếp tục làm không?"
Từ bất cứ phương diện nào mà nói, Tần Trình là một người yêu tốt nhất.
Nhẹ nhàng cong môi, Dung Hủ đột nhiên vươn tay, đặt trên dây lưng Tần Trình. Tần Trình khẽ kinh ngạc, giấu kín du͙© vọиɠ dưới đáy mắt vô cùng tốt, nhưng mà đồ vật đã sớm đứng lên lại trắng trợn biểu đạt tìиɧ ɖu͙© của hắn giờ phút này.
"Em đến... giúp anh..."
Dung Hủ nhanh chóng cởi thắt lưng người đàn ông, trực tiếp cởϊ qυầи ra. Vật kia đột nhiên rơi vào ánh mắt, còn cách một cái qυầи ɭóŧ, nhưng kích cỡ đáng sợ khiến Dung Hủ lập tức ngây người.
Thứ này, lớn hơn cậu nhiều! Sao lại lớn như vậy?!
Tần Trình lạnh nhạt nói: "Tiểu Hủ, còn làm không?"
Trực tiếp cúi đầu hôn lên vật lớn ấy, Dung Hủ dùng hành động thực tế trả lời vấn đề của Tần Trình.
Tần Trình không tiếng động nở nụ cười, nhìn người yêu xinh đẹp của mình đang khẩu giao vì mình. Theo động tác Dung Hủ cúi người, cổ áo rộng thùng thình thõng xuống, rốt cuộc lộ ra hai điểm hồng bên trong. Tần Trình hạ mắt, an tĩnh mà nhìn.
Hai điểm kia thẳng tắp đứng ở trên l*иg ngực bằng phẳng trắng nõn, chói mắt, xinh đẹp như mai hồng trong tuyết.
Dung Hủ học theo dáng vẻ Tần Trình, cố ý không cởϊ qυầи lót hắn, chính là muốn cách vải vóc hôn lên thứ đó. Cậu không ngừng dùng đầu lưỡi liếʍ cắn vật lớn tráng kiện kia, rất muốn trực tiếp đem người người đàn ông này liếʍ bắn, nhưng đáng sợ chính là, cậu liếʍ mười mấy phút đồng hồ, căn bản không có một chút hiệu quả, vật kia vẫn cứng rắn đứng ở trong qυầи ɭóŧ.
Chần chừ một tích tắc, thiếu niên vươn tay, lột qυầи ɭóŧ người đàn ông xuống.
Giống như không ngờ Dung Hủ sẽ làm như vậy, Tần Trình cũng kinh ngạc nhìn về phía cậu. Sau đó, dương cụ màu đỏ tím đột nhiên đánh vào trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu niên, dịch tuyến tiền liệt dinh dính dính vào trên đôi môi hồng nhuận, khiến Dung Hủ mãnh liệt ngây người.
Không có qυầи ɭóŧ ghìm lại mới phát hiện, thế mà còn lớn hơn tưởng tượng!
Dung Hủ nhớ lại mấy bộ phim mình đã từng xem qua, miễn cưỡng vươn đầu lưỡi, không có vải vóc ngăn cản, liếʍ liếʍ đỉnh chóp hạ thể của người đàn ông.
"Hưʍ..."
Thiếu niên kinh ngạc nâng mắt lên, chỉ thấy Tần Trình hơi hơi nhếch môi, thế mà lại phát ra một tiếng kêu rên.
Vừa rồi cậu liếʍ lâu như vậy, đối phương đều không có một chút phản ứng. Hiện tại, đột nhiên liền có cảm giác ư?!
Du͙© vọиɠ muốn đối phương bắn ra ở trong lòng, đã vượt qua thẹn thùng với loại chuyện này, Dung Hủ bỗng nhiên cúi đầu, trực tiếp nuốt toàn bộ thứ đó của người đàn ông vào.
"Khụ khụ khụ khụ..."
Mới vừa nuốt vào, cậu liền kịch liệt ho khan. Bởi vì dị vật xâm lấn, yết hầu nhanh chóng co rút đè ép, hung hăng nghiền lên hạ thể Tần Trình, khiến hắn lại thấp giọng hừ hừ: "Tiểu Hủ ưʍ..."
Có một tiếng này cổ vũ, Dung Hủ nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong cổ họng, lần thứ hai phun ra nuốt vào. Tiếng kêu nghèn nghẹn của Tần Trình vang lên, Dung Hủ nâng mắt, chỉ thấy hai mắt Tần Trình mở to, ánh mắt thâm trầm nhìn mình.
Sau cái đối mắt ngắn ngủi, Tần Trình cong khóe môi, bỗng nhiên vươn tay kéo eo Dung Hủ, xoay người cậu qua.
Sau đó, trực tiếp lấy tư thế 69, khẩu giao cho đối phương.
Lúc này Tần Trình vẫn chưa cởϊ áσ Dung Hủ, nhưng mà hắn lại mở áo sang hai bên. Vạt áo chặn đi ánh sáng, Tần Trình chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ nhàn nhạt, hắn một phen cầm lấy hạ thể sạch sẽ kia, sau đó trực tiếp nuốt xuống.
"Hưm a..."
Trong miệng là cự vật của người đàn ông, nhưng mà sảng khoái từ hạ thân truyền đến lại làm cho Dung Hủ không kìm lòng nổi mà thấp giọng rêи ɾỉ.
Kɧoáı ©ảʍ mà khoang miệng ướŧ áŧ mang đến hoàn toàn khác với vừa rồi, Dung Hủ thích đến hai chân mềm nhũn, bên hông cảm thấy từng đợt tê dại, cậu run rẩy thân thể, vẫn phun ra nuốt vào dương v*t trước mắt, nhưng mà dần dần, cậu đột nhiên nhịn không được mà ngã sang một bên.
"A... Tần Trình... nhanh..."
"Hưm a... A a... Thật thoải mái..."
Quá chú tâm hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ người đàn ông cho mình, Dung Hủ cũng không có phát hiện, tay phải Tần Trình chậm rãi dời xuống, duỗi về phía tiểu huyệt chưa có ai đυ.ng vào. Khi ngón tay vuốt ve quanh huyệt khẩu, Dung Hủ không cảm thấy có cái gì dị thường, ngược lại có loại thích thú kỳ dị.
"Hưʍ... Tiếp tục..."
Giờ phút này, Dung Hủ nằm trên người Tần Trình, vạt áo choàng tắm che khuất khuôn mặt người đàn ông. Tần Trình cũng không thể thấy rõ thứ trước mắt mình, nhưng mà ngón tay hắn lại vuốt ve tìm được tiểu huyệt gắt gao đóng chặt kia, sau đó nhẹ nhàng nhấn một cái...
"A..."
Tiếng rêи ɾỉ ngọt nị của Dung Hủ khiến người đàn ông tăng nhanh tốc độ.
Ngón tay cũng không có trực tiếp vói vào, mà là không ngừng ấn xoa ở huyệt khẩu. Tiểu huyệt chưa từng bị đối đãi như vậy, huyệt khẩu mẫn cảm bị ngón tay thô ráp lần lượt ấn xoa, Dung Hủ nói không rõ đó là cảm giác gì, chỉ có thể than nhẹ một tiếng.
Ngay sau đó, khi Tần Trình cảm thấy huyệt khẩu đã mềm mại gần đủ, hắn đột nhiên luồn vào một ngón tay.
"A a a a a..."
Cảm giác dị vật xâm nhập trong cơ thể khiến Dung Hủ đột nhiên tỉnh táo, cậu chống thân thể mềm yếu lên, nhìn về phía hạ thân mình. Nơi đó bị quần áo ngăn cản, căn bản nhìn không thấy Tần Trình đang làm cái gì, chỉ là trong hậu huyệt miêu tả ra rõ ràng hình dạng một ngón tay.
Dung Hủ dần dần nhớ lại, bộ GV duy nhất mình đã từng xem qua. Dường như cậu có chút hiểu rõ Tần Trình đang làm cái gì, cắn chặt răng, suy tư một khắc, cậu hé môi đang chuẩn bị mở miệng, ai ngờ ngón tay trong thân thể đột nhiên hoạt động.
"Hưm a... Tần Trình..."
"Tần Trình... em..."
Loại cảm giác này thật kỳ quái, một ngón tay cắm trong hậu huyệt mình, ma xát qua vách tường chưa bao giờ có người đến. Tần Trình lần lượt thăm dò mà cong lại, giống như đang tìm kiếm cái gì đó, mà Dung Hủ đã sớm mẫn cảm đến mềm nhũn thân thể, thích đến sắp khóc.
Thân thể cậu sao lại mẫn cảm như vậy.
Trong đầu mơ mơ màng màng tức tối vấn đề này, Dung Hủ còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, đột nhiên! Một cảm giác như điện giật kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể cậu, khiến cả người cậu run lên, ngón chân thích đến độ cuộn mình lại.
"A a a a a a... Không cần... Tần Trình..."
"Tiểu Hủ, là nơi này sao..."
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên, Dung Hủ không hiểu rõ "nơi này" là có ý gì, nhưng mà kế tiếp, cậu tự mình thể nghiệm mà hiểu được hàm nghĩa cái từ này. Ngón tay ấy không ngừng xoa ấn một điểm trên vách tường, kɧoáı ©ảʍ như thủy triều cũng điên cuồng cắn nuốt Dung Hủ, khiến cậu lên tiếng rêи ɾỉ.
May mà hiệu quả cách âm của khách sạn này rất tốt, nếu không thì có khả năng căn phòng
cách vách cũng có thể nghe được âm thanh mờ ám mê người của cậu.
Giờ phút này Dung Hủ nào còn quản được nhiều như vậy, điểm kia quả thực muốn mạng của cậu, cả người cậu đều không có sức lực, toàn bộ cảm quan đều tập trung về tiểu huyệt phía sau, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ chết người bao phủ mình.
Dịch ruột non từng chút một phân bố ra, làm ngón tay Tần Trình ướt nhẹp. Nương theo dịch ruột non làm trơn, ngón tay thứ hai lập tức nhét vào, sau đó là ngón tay thứ ba.
Đại khái là cảm giác bị ấn tuyến tiền liệt rất thích, Dung Hủ cũng không có chú ý phía sau mình đã vào ba ngón tay. Tiểu huyệt bị khuếch trương đầy đủ, ở nơi hai người đều nhìn không tới, huyệt thịt đỏ tươi không ngừng mấp máy, giống như đang kêu gào không đủ.
Cẩn thận tự hỏi một khắc, Tần Trình lại duỗi vào ngón tay thứ tư.
Bốn ngón tay đồng thời cắm rút trong tiểu huyệt mềm mại, Dung Hủ bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ đã sắp không có ý thức, bỗng nhiên thân thể cậu khựng lại, thế mà lại bắn ra lần thứ hai. Bởi vì bắn tinh, hậu huyệt cũng kịch liệt run rẩy, ngay thời cơ này, Tần Trình bỗng nhiên ôm thiếu niên còn đắm chìm trong cao trào lên, nhìn hai mắt mông lung của đối phương, phút chốc cắm vào!
"A a a a a a..."
Cao trào vào giờ phút này ngưng bặt.
Hạ thể phía trước bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, khiến áo choàng của khách sạn triệt để ướŧ áŧ.
côn th*t của người đàn ông chỗ nào là bốn ngón tay có thể bằng được, trong khoảnh khắc dương v*t tráng kiện đáng sợ kia cắm vào, Dung Hủ đã bị chặt đứt cao trào. Cậu đau đến thân thể không ngừng run rẩy, ngón tay kéo chặt chăn dưới thân, mà Tần Trình thì đè ở trên người cậu, cúi người xuống, dịu dàng hôn lên nước mắt sinh lý vì đau đớn mà sinh ra của thiếu niên.
Sau khi côn th*t cắm vào liền bất động, cũng chỉ đâm vào một nửa.
Dung Hủ không ngừng thở dốc, qua hồi lâu, cậu nhẹ giọng nói rằng: "Không sao... Tần Trình, anh tiếp tục..."
Nhìn cậu như vậy, Tần Trình chỗ nào nhẫn tâm. Hai người cứ cứng đơ như vậy, Dung Hủ bị cơn đau đớn kịch liệt chặt đứt cao trào, nhưng huyệt thịt mẫn cảm mềm mại đáng yêu lại căn bản không bị ảnh hưởng, chúng nó vẫn đắm chìm trong cao trào, điên cuồng nghiền ép cự vật của người đàn ông, giống như một cái miệng nhỏ nhắn há to, tham lam nuốt lấy thứ đó.
Giống như cảm nhận được người đàn ông do dự, Dung Hủ nâng khóe miệng, hô một tiếng: "Tần Trình."
Thừa dịp người đàn ông nâng mắt nhìn cậu, cậu đột nhiên giữ chặt eo Tần Trình, kéo lên trên, khiến vật lớn hoàn hoàn toàn toàn vào trong thân thể của mình.
"Hưʍ..."
"A..."
Một người là thoả mãn thở dài, một người lại đau đến bật khóc.
Nhìn nước mắt của thiếu niên, Tần Trình đau đến tim cũng co rút, thở dài nói: "Anh đã nghĩ, ít nhất chờ em qua hai mươi tuổi rồi lại nói. Tiểu Hủ, hiện tại em quá nhỏ, chúng ta không nên làm loại chuyện này."
Giơ tay lên xoa xoa nước mắt sinh lý, Dung Hủ mím môi: "Vậy hiện tại... rốt cuộc anh có muốn làm hay không?"
Nếu đã cắm vào toàn bộ, vậy hiện tại mới rút ra, cũng không quá có ý nghĩa. Nhìn biểu tình kiên cường của thiếu niên, Tần Trình nắm chặt ngón tay, ngay sau đó, rốt cuộc không nhẫn nại du͙© vọиɠ sắp bùng nổ kia nữa, bắt đầu nhẹ nhàng cắm rút.
"Hưʍ..."
Động tác mềm nhẹ của người đàn ông khiến Dung Hủ bắt đầu dần dần thích ứng, vốn dĩ đã làm trơn vô cùng tốt. Hiện giờ, khi côn th*t ma xát vách tường, tràng đạo không tự chủ được mà tràn ra dịch ruột non dính dính, càng thành dịch bôi trơn tốt nhất.
Dung Hủ vươn hai tay, ôm lấy bả vai người đàn ông, dựa ở bên tai hắn, thấp giọng nói: "Nhanh một chút..."
Động tác đột nhiên thoáng khựng lại, một lát sau, Tần Trình cong môi, hôn một cái trên môi thiếu niên, sau đó...
"A a a a a... Chính là chỗ đó... Tần Trình hưʍ..."
"Ưʍ... Dùng sức... Nhanh lên..."
"Thật thoải mái... em sắp không được rồi... A a..."
Thiếu niên đã triệt để thích ứng cảm giác của côn th*t, khi mỗi một tấc mị thịt bị côn th*t thô to rút ra, trong tiểu huyệt đều hư không khó nhịn truy đuổi, giống như muốn nuốt nó trở lại; mà khi côn th*t thẳng tắp bổ huyệt đạo ra, hung hăng cắm vào nơi sâu, vách tường bị ma xát thích đến cực hạn, thích đến độ khiến người ta quả thực không thể tự kiềm chế.
Dịch ruột non dinh dính của thiếu niên và dịch tuyến tiền liệt chảy ra từ đỉnh chóp của người đàn ông dưới động tác cắm rút mãnh liệt, bị ép ra khỏi tiểu huyệt. Bụng người đàn ông hung hăng đánh lên mông thiếu niên, phát ra tiếng thân thể va chạm, toàn bộ căn phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng bành bạch và tiếng nước vang dội.
Tần Trình ôm eo Dung Hủ, lật người cậu lại, côn th*t liền ở trong thân thể Dung Hủ xoay một trăm tám mươi độ.
Dung Hủ giống như không khống chế được mà bắn ra, mà ngay trong tiểu huyệt qua cơn cao trào đè ép co rút càng thêm lợi hại của cậu, Tần Trình gia tăng tốc độ đâm vào, điên cuồng cắm rút. Dung Hủ chôn mặt trong gối, sau eo hơi hơi nâng lên, bởi vì động tác này, tiểu huyệt bị áo choàng tắm ẩn giấu cả một buổi tối rốt cuộc lộ ra.
Chỗ kia đỏ tươi da^ʍ mỹ, xung quanh đều là dịch trong suốt, mang theo một luồng hơi thở phóng đãng.
Ánh mắt Tần Trình càng thêm thâm trầm, Dung Hủ kêu rên, khàn khàn giọng: "Sao... lại lớn rồi... A a a..."
côn th*t hung hăng rút ra, lại dùng hết toàn lực đâm vào. Tần Trình mở mắt trừng trừng nhìn huyệt thịt diễm sắc theo động tác của mình lật ra khỏi thân thể thiếu niên, sau đó lại bị mình vô tình đâm vào.
Chất lỏng ướŧ áŧ không ngừng từ trong miệng tiểu huyệt nho nhỏ chảy xuôi ra, khiến gốc đùi lầy lội.
"Tiểu Hủ... tiểu Hủ..." Giọng người đàn ông trầm thấp đè nén tìиɧ ɖu͙©, vang lên bên tai Dung Hủ.
Dung Hủ gian nan nâng mí mắt lên, xoay qua nhìn đối phương một cái. Cái nhìn này khiến Tần Trình ngưng lại hô hấp, ngay sau đó đột nhiên bế Dung Hủ lên, lập tức đi về phía phòng tắm.
côn th*t mãnh liệt từ phía dưới đâm lên trên, tiến vào chiều sâu khó tin.
Dung Hủ sảng khoái đến mở to hai mắt, trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngấy. Theo động tác Tần Trình bước đi, côn th*t không có một chút quy luật đâm trái đâm phải trong cơ thể cậu, khiến vách tường bị đâm cho càng thêm mềm mại, cũng làm cho hạ thể Dung Hủ chậm rãi vểnh lên.
Chờ Dung Hủ lấy lại tinh thần, cậu mở mắt ra, liền gặp được một mặt gương.
Nhìn người trong gương, tim thiếu niên khẽ run lên. Chỉ thấy cậu trong gương, vẫn mặc một cái áo choàng tắm màu trắng. Nhưng mà cổ áo đã triệt để rơi xuống, bị kéo đến hông cậu. Hai điểm đỏ trên ngực cậu đều ưỡn lên, trên cổ là từng dấu hôn hồng hồng.
Mà hạ thân cậu, vẫn bị vạt áo ngăn cản. Cậu có thể cảm nhận được một cây côn th*t thật lớn đang đâm vào trong thân thể mình, nhưng mà ở trong gương, cậu giống như chỉ là quần áo hỗn độn một chút, trên vạt áo có mấy chỗ ướŧ áŧ, ngoài ra không còn gì khác thường.
Trái tim Dung Hủ nhảy bình bịch, dường như cậu đã nghĩ ra người đàn ông sắp làm gì. Nhưng mà, cậu lại không ngăn cản, mà là trợn tròn mắt gắt gao nhìn mình trong gương sa vào du͙© vọиɠ, chậm rãi vươn tay, đυ.ng phải đai lưng.
Trong lòng Tần Trình động đậy, không kìm lòng nổi đâm về phía trước: "Tiểu Hủ..."
Dung Hủ quay đầu lại, giữ chặt đầu hắn hôn lên, hai người lại hôn chốc lát, tay Dung Hủ đã cởi bỏ đai lưng. Tiếp đó, cậu mãnh liệt kéo đai lưng ra, áo choàng tắm màu trắng nhất thời liền rộng mở sang hai bên, rốt cuộc, lộ ra hạ thể màu hồng phấn cùng với... côn th*t thật lớn cắm ở trong tiểu huyệt.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nhìn thấy vật đó, Dung Hủ vẫn không dám tin mà mở to hai mắt.
Đồ vật đó, thế mà lại cắm trong thân thể cậu. Tiểu huyệt của cậu bị căng ra cực hạn, làn da quanh huyệt khẩu sắp thành trong suốt, nhưng thứ đó vẫn không có một chút ý tứ muốn bỏ qua cho cậu, vẫn vững vàng cắm ở bên trong.
Vách tường mẫn cảm truyền đến cảm giác gân xanh trên côn th*t nhảy lên, Dung Hủ nắm chặt ngón tay, hạ thể hoàn toàn đứng thẳng. Cậu bỗng nhiên quay đầu, kéo cồ Tần Trình, điên cuồng hôn môi.
Chờ cái hôn ấy chấm dứt, ánh mắt thiếu niên hấp dẫn mà mê man, thấp giọng cười: "Tần Trình... làm em..."
Ngay sau đó, côn th*t trực tiếp rút ra, lại hung hăng đâm vào.
"A a a a a a..."
Dung Hủ hạ mắt, nhìn hạ thể của mình trong gương, cậu mở mắt trừng trừng nhìn lúc thứ kia đi ra, thân thể của mình như mê luyến truy đuổi đối phương, hận không thể ăn cây côn th*t kia vào bụng; chờ đến khi vật kia trở vào, nó hung hăng ma xát qua tuyến tiền liệt của mình, cuối cùng đâm vào chỗ sâu trong thân thể, khiến cậu thích đến rêи ɾỉ ra tiếng.
Tình ái thối nát điên cuồng duy trì liên tục từ phòng ngủ đến phòng tắm, cuối cùng khi Dung Hủ bắn lần thứ tư, vách tường co rút mấp máy rốt cuộc khiến Tần Trình nhịn không được bắn ra toàn bộ, trực tiếp bắn trong thân thể Dung Hủ.
Chất lỏng hơi lạnh mãnh liệt bắn vào vách tường nóng bỏng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Dung Hủ cả người run lên, trong tiểu huyệt đột nhiên chảy ra một đống lớn dịch dính trong suốt. Cao trào lần này, khiến Dung Hủ sảng khoái đến triệt để hôn mê bất tỉnh, phía sau còn không ngừng phun ra nuốt vào côn th*t của người đàn ông, không nỡ để đối phương rời đi, theo bản năng cảm nhận cao trào trước nay chưa từng có.
Bắn xong, Tần Trình ôm Dung Hủ trực tiếp đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen tắm rửa giúp thiếu niên nhà mình.
Lúc hai người vào phòng tắm Dung Hủ cũng đã tỉnh táo lại, cậu dựa vào gạch men sứ lạnh như băng, muốn hạ nhiệt độ cho thân thể nóng bỏng của mình. Cậu rũ mắt, im lặng không lên tiếng nhìn Tần Trình giúp mình rửa các loại chất nhầy trên thân thể, chờ Tần Trình bảo cậu uống miếng nước súc súc miệng, cậu cũng nhu thuận hé miệng, nuốt một ngụm nước to, lại phun ra hết.
Mà cuối cùng của tất cả, là rốt cuộc phải đào cái thứ trong thân thể cậu ra.
Mới đầu còn thật sự chỉ là tắm rửa đơn giản, nhưng mà theo động tác của người đàn ông càng lúc càng nhanh, thậm chí không cẩn thận đυ.ng phải điểm đã sớm sưng đỏ trong thân thể thiếu niên, rốt cuộc Dung Hủ nhịn không được ôm cổ người đàn ông phía trước, dán môi lên.
Thân thể ăn ngon biết mùi gắt gao dán vào đối phương, không ngừng cọ cọ, giống như ám chỉ cái gì đó.
Tối hôm nay Tần Trình chỉ có một lần, tự nhiên là rất nhanh đã bị thiếu niên kɧıêυ ҡɧí©ɧ cứng lên, nhưng hắn lại dùng một tay kéo người yêu nhà mình ra, hạ mắt nhìn thiếu niên ở trước mặt, giọng khàn khàn nghiêm túc nói rằng: “Tiểu Hủ… em không chịu nổi, em còn nhỏ…”
Trong ánh mắt sáng ngời của thiếu niên phản xạ ánh nước mê người, Dung Hủ lại hôn lên: “Em không nhỏ hơn anh đâu.”
Tần Trình khẽ kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi ý những lời này, hai người liền trực tiếp tắt vòi sen, lại ở trong phòng tắm làm một lần. Lúc này Tần Trình thông cảm cho thân thể Dung Hủ, cũng không có cố ý chống đỡ không ra, chờ Dung Hủ bắn ra xong, hắn cũng giao lương nộp thuế.
Nhưng mà sau lần này, Dung Hủ là thật sự mệt đến nâng không nổi một ngón tay.
Nhìn khuôn mặt thiếu niên ngủ thật say, Tần Trình nhẹ nhàng cong khóe môi, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút cưng chiều và bất đắc dĩ. Hắn ôm thiếu niên, dịu dàng cẩn thận mà làm toàn bộ thanh lý, cuối cùng lại ôm người lên trên giường.
Nhìn giường chăn lầy lội và hỗn loạn, người đàn ông tuấn mỹ tao nhã hơi hơi nhíu mày, trầm ngâm một khắc, cuối cùng vẫn kéo chăn ra, lấy ra một cái chăn khác từ trong tủ treo quần áo, mềm nhẹ đắp trên người thiếu niên.
Lấy hết vỏ chăn, bao gối lây dính thứ của hai người tới, Tần Trình lạnh nhạt bình tĩnh đi vào phòng tắm, tiếp đó… bắt đầu giặt giũ.
Trên đời này chỉ sợ không một ai có thể nghĩ ra, ngay cả dì Tần cũng tuyệt đối không thể tưởng được, vị Tần đại thiếu gia từ nhỏ mặc kệ thủ công nghiệp nhà mình, giờ phút này thế mà lại mang vẻ mặt bình tĩnh giặt! chăn! gối!
Tần Trình cẩn thận ngưng trọng giặt sạch mỗi một ngõ ngách vỏ chăn bao gối, không buông tha bất cứ một chỗ khả nghi nào. Nhất là chất lỏng trên đó, hắn dùng xà phòng chà xát nhiều lần. Đại khái bởi vì chưa từng giặt đồ, toàn bộ cái thau là một đống hỗn độn, bọt bay đầy trời, ngay cả quần áo của hắn cũng đều là bọt.
Chờ đến khi Tần Trình gian nan giặt xong hết, đã là sau nửa đêm. Hắn treo vỏ chăn và bao gối trên cái giá ở dưới điều hòa, mở gió lớn nhất, không ngừng thổi.
Làm xong hết thảy, Tần Trình kéo rèm ra, chỉ thấy không trung phía đông đã nhuộm một tầng ánh mặt trời nhàn nhạt. Hắn xoay người đi đến bên giường, cũng không có nằm ở bên cạnh ngủ, mà là vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve eo thiếu niên, sau đó lại vuốt ve hai chân thiếu niên.
Sau khi Dung Hủ tỉnh lại, đã là giữa trưa hôm sau. Cậu nhìn thời gian trên điện thoại di động, đột nhiên mở to hai mắt, trực tiếp chống cánh tay lên muốn xuống giường, chỉ là hai chân vừa mới đạp đến sàn nhà, phía sau liền truyền đến một trận đau đớn, khiến cả người cậu đổ ập xuống giường.
Giờ khắc này, toàn bộ ký ức đêm qua dũng mãnh tràn vào đại não.
Mới đầu hai người ở huyền quan bắt đầu hôn môi như thế nào, sau đó mình lại không cẩn thận cởi sạch như thế nào, sau đó nhìn thấy Tần Trình nghĩa vô phản cố rời đi, lại quyến rũ đối phương như thế nào…
Nâng tay phải che ở trên mặt, hai má dần dần nổi lên màu ửng hồng, Dung Hủ ngượng ngùng mím chặt môi.
Nhưng mà, ký ức đến đây còn chưa chấm dứt!
Còn có sau đó, cậu lớn mật giúp đối phương làm chuyện đó như thế nào, điên cuồng hô lên những lời kia như thế nào, lại chủ động cởϊ qυầи áo như thế nào, còn đặc biệt phấn chấn nhìn mình trong gương, bảo đối phương càng nhanh một chút… tận đến cuối cùng, Tần Trình đã không muốn làm, thế mà cậu lại ở trong phòng tắm lôi kéo đối phương làm thêm một lần nữa!
Dung Hủ: “…”
Hừm, đêm qua có thể là cậu uống phải rượu giả rồi.
Ngay lúc này, cửa đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài. Không bao lâu, La Thiến liền đi vào phòng, trong tay còn bưng một bát cháo và rất nhiều đồ ăn sáng nhẹ nhàng ngon miệng. Thấy Dung Hủ dậy, cô vui vẻ nói rằng: “Tiểu Hủ, cuối cùng cậu cũng dậy, lần này cậu ngủ thẳng tới giữa trưa luôn đó.”
Vừa nói, La Thiến vừa đem toàn bộ đồ ăn sáng và cháo bỏ vào một cái bàn nhỏ, lại bưng bàn nhỏ lên trên giường Dung Hủ.
Thấy thế, Dung Hủ hơi hơi ngơ ngẩn: “Chị tiểu Thiến, đây là…”
La Thiến cười cười, lý lẽ đương nhiên mà nói rằng: “Không phải cậu bị bệnh sao? Nhanh chóng ăn chút đồ thanh đạm, tiểu Hủ, ngày mai cần phải quay đó, nếu lại kéo dài nữa, tiến độ có khả năng sẽ đuổi không kịp.”
Nghe La Thiến nói, Dung Hủ không hiểu ra sao.
Kế tiếp, từ trong tự thuật của La Thiến, rốt cuộc cậu hiểu rõ từ đầu đến cuối sự việc.
Hóa ra sáng hôm nay La Thiến thấy Dung Hủ vẫn không rời giường, liền tới phòng cậu tìm cậu. Lúc ấy bất quá mới sáng sớm sáu giờ, Tần Trình cũng không biết Dung Hủ thường xuyên tới đoàn phim sớm một tiếng, vì thế khi La Thiến đến gõ cửa, cửa vừa mở ra, người cô nhìn thấy dĩ nhiên là Tần Trình.
Gần như là trong nháy mắt, La Thiến liền khẩn trương kích động nói lắp: “Tần… Tần Tần thần? Sao anh lại ở chỗ này? Đây là phòng của tiểu Hủ!”
Minh tinh mà La Thiến vô cùng thích chỉ có hai, một là Dung Hủ, một người khác chính là Tần Trình. Mỗi ngày cô và Dung Hủ ở cùng một chỗ, cho dù có thích như thế nào nữa, cũng sẽ không thấp thỏm như lúc mới đầu, nhưng nhìn thấy Tần Trình, cô vẫn có chút không quá thích ứng.
Nhưng mà, người đàn ông cao lớn ngược sáng đứng ở trước mặt cô, không có một chút xấu hổ và luống cuống, trái lại trấn định lãnh tĩnh nói rằng: “Đêm qua tôi đến xem Dung Hủ, hình như thân thể em ấy có chút không thoải mái, tôi giúp em ấy đo nhiệt độ một chút, nhiệt độ cơ thể có hơi thấp.”
La Thiến sửng sốt, theo bản năng nói rằng: “Vậy hôm nay chẳng phải là không thể quay ư? Thân thể tiểu Hủ thế nào, cần tìm bác sĩ hay không?” Nói xong, La Thiến liền định đi vào trong phòng.
Ngay khi La Thiến sắp vào, sắp nhìn thấy vỏ chăn và bao gối còn chưa triệt để hong khô, Tần Trình đã lãnh tĩnh vươn tay ngăn ở trước mặt cô. La Thiến vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Tần Trình, chỉ thấy người đàn ông tuấn mỹ lạnh nhạt ấy hạ mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Cô đi giúp tiểu Hủ xin nghỉ trước đi.”
Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, La Thiến nuốt nước miếng một cái, kích động nói “được”, tiếp đó nhanh chóng đi tìm Hứa đạo xin phép.
Nhưng mà Hứa đạo nghe chuyện Dung Hủ bị bệnh, lập tức nghĩ đến sự cố ngày hôm qua. Quả thật, trải qua loại chuyện đó, có thể sẽ sinh ra một chút ảnh hưởng với tâm tình, sau khi tâm tình kịch liệt dao động, bị bệnh cũng không phải không có khả năng.
Hứa đạo mang lòng áy náy và xấu hổ mà đồng ý cho Dung Hủ nghỉ, còn bảo cậu tĩnh dưỡng cho tốt. Nhưng chờ La Thiến không cẩn thận nói ra việc “tiểu Hủ bị bệnh là do Tần thần nói cho cháu biết ”, Hứa đạo nhướn mi, cười tủm tỉm nói: “Hóa ra là Tần Trình à? Không phải hắn đến đoàn phim thăm tôi sao? Vừa lúc, bảo hắn tới giúp tôi xem xét diễn viên nam thứ đi.”
Tần Trình biết được việc này: “…”
Vì thế, Tần Trình vừa mới thay vỏ chăn và bao gối xong, khiến cho căn phòng giống ban đầu như đúc, đã bị Hứa đạo lôi đi.
Chuyện Tần Trình thay bao gối và vỏ chăn, La Thiến tự nhiên không biết. Nếu Tần Trình nói Dung Hủ bị bệnh, vậy La Thiến tự nhiên sẽ không hoài nghi, cũng không có lấy nhiệt kế đo lại, chỉ dựa theo lời Tần Trình đã nói, chuẩn bị cơm nước thanh đạm cho Dung Hủ, chờ đối phương tỉnh dậy.
Một tay cầm thìa, múc cháo trắng, một tay khác thì nhẹ nhàng vuốt ve trên chăn đệm sạch sẽ.
Tầm mắt thiếu niên dần dần dừng trên giường chăn, nhìn chăn đệm sạch sạch sẽ sẽ, chậm rãi, cậu cong khóe môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Không cần người khác nói, Dung Hủ cũng biết, khẳng định Tần Trình đã xử lý chăn.
Nơi này là khách sạn, không phải là trong nhà, nếu không xử lý tốt đồ vật trong phòng, chờ nhân viên khách sạn đến dọn dẹp phòng, rất dễ dàng phát hiện nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.
Làm một minh tinh, không có lúc nào là không cần chú ý an toàn riêng tư của mình. Đã từng có một minh tinh yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với người thứ ba ở trong phòng khách sạn, kết quả bị dì quét dọn phát hiện trên chăn đều là thứ đó. Dì kia cũng không có tố chất nghề nghiệp gì, quay đầu đã đem tin tức bán cho một papparazi.
Tuy rằng papparazi không biết người thứ ba kia là ai, nhưng vợ của minh tinh lúc ấy đang quay phim ở bờ bên kia đại dương, căn bản không có khả năng ở trong nước. Vì thế, chuyện minh tinh đó lên giường với người phụ nữ khác tại khách sạn lập tức công khai, quậy đến ồn ào huyên náo, cuối cùng vợ chồng ly hôn.
Tần Trình… thật sự rất cẩn thận.
Ý cười bên môi Dung Hủ càng tăng lên vài phần, hai mắt chăm chú nhìn đệm chăn trắng nõn.
La Thiến đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Hủ, sao cậu đột nhiên cười… hạnh phúc như vậy? Có chuyện gì phát sinh sao?”
Khóe miệng tươi cười đột nhiên cứng đờ, Dung Hủ nghiêm trang chững chạc ngẩng đầu nhìn La Thiến, trấn định lãnh tĩnh hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
Nhìn thấy nghệ nhân nhà mình bỗng nhiên nghiêm túc như vậy, La Thiến cũng ngây người, sau một lúc lâu mới nói: “Tiểu Hủ, cậu như vậy rất kỳ quái đó.”
Dung Hủ: “… Có sao?”
La Thiến: “Có. Hơn nữa… tiểu Hủ, cậu có phát hiện hôm nay cậu càng đẹp hơn một chút hay không?”
Dung Hủ: “…”
La Thiến cẩn thận nghĩ nghĩ, tiếp đó nghiêm túc nói rằng: “Đúng, quả thật càng đẹp hơn trước kia. Làn da cậu càng trắng, cũng càng nhẵn nhụi, trắng trắng hồng hồng. A, thật hâm mộ cậu mà tiểu Hủ, làn da cậu sao lại tốt như vậy, mỗi ngày thức đêm quay phim, ba bữa không có quy luật, thế mà lại còn tốt như vậy. Tôi cũng rất muốn có làn da tốt như vậy…”
Dung Hủ: “…”
Trắng hồng… thiếu chút nữa là chị nói mặt đầy xuân sắc nhỉ!
Vì sợ bị trợ lý mắt sắc nhà mình phát hiện cái gì dị thường, buổi chiều, Dung Hủ đã rời giường, cùng La Thiến đến đoàn phim. Vốn dĩ La Thiến còn muốn bảo Dung Hủ nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng Dung Hủ lại trực tiếp mời bác sĩ của đoàn phim, bác sĩ kiểm tra thân thể cho cậu xong, tỏ vẻ: “Hết thảy đều vô cùng bình thường, thân thể Dung Hủ rất tốt.”
Lúc này, rốt cuộc La Thiến mới yên tâm.
Chỉ là động tác Dung Hủ bước đi luôn có chút quái quái, không phải tư thế quái, mà là đặc biệt chậm. Trước kia Dung Hủ đi còn nhanh hơn La Thiến một chút, làm hại cô gái nhỏ luôn phải đẩy nhanh bước chân, nhưng hôm nay Dung Hủ lại chậm hơn La Thiến rất nhiều.
Nghi hoặc trong lòng càng ngày càng sâu, suy tư hồi lâu, La Thiến bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, không phải là tiểu Hủ vừa mới bị bệnh sao, khẳng định thân thể suy yếu, cho nên đi không nhanh.”
Dung Hủ hoàn toàn không biết trợ lý nhà mình đang suy nghĩ gì: “…”
Giữa trưa hôm nay mới vừa rời giường ngã sấp xuống, là bởi vì Dung Hủ hoàn toàn không chuẩn bị, đột nhiên động đến phía sau. Dù sao thì đêm qua lần đầu tiên trải qua khuếch trương như vậy, phía sau nhất định là có chút đau đớn, dù Tần Trình có giúp Dung Hủ mát xa thế nào nữa, cũng không có khả năng khiến sưng đỏ phía sau khôi phục như lúc ban đầu.
Có điều trừ việc đó ra, thân thể Dung Hủ cũng không đau như thế nào, đi nhiều vài bước, đã cảm thấy ổn ổn. Cậu chỉ tưởng là bởi vì năng lực khôi phục của mình mạnh, đêm qua hai người làm cũng coi như khắc chế (?), vả lại có thể là khuếch trương tương đối tốt, lại không ngờ rằng người đàn ông nào đó một đêm không ngủ, mát xa cho mình cả một đêm.
Chờ về sau biết được chuyện này, đã là một trận tình
thú khác.
Lúc Dung Hủ đến phim trường, đoàn phim còn đang quay.
Hôm nay Tiêu Tử Đồng đã trở lại đoàn phim tiếp tục quay cảnh của mình, cảnh của cô đều tương đối đơn giản, không có quá nhiều cảnh trọng điểm, cho nên Hứa đạo liền để vài phó đạo diễn đến quản lý màn ảnh, mình thì đi bận chuyện thử vai nam số hai.
Tựa như lúc trước «Trang hoa la» đột nhiên vội vã cần một nam số ba, hiện giờ
«Không tiếng động» cũng vội vã muốn tìm một nam số hai.
Phim điện ảnh giống như «Trang hoa la», «Không tiếng động», đặt ở bình thường, tuyệt đối có vô số minh tinh tranh nhau muốn diễn. Nhưng chuyện bây giờ phát sinh quá vội vàng, rất nhiều diễn viên muốn đóng nhưng lại không an bài được thời gian rảnh, quả là có lòng nhưng không có lực.
Khi đó
«Trang hoa la» có thể tìm được Dung Hủ diễn, Lưu lão tuyệt đối là may mắn. Nhưng «Không tiếng động» lại không có vận khí như vậy, Hứa đạo và Tần Trình, người sản xuất thương lượng cả ngày, cũng không tìm ra một người thích hợp.
Kỳ thật cũng không phải không có tiểu sinh vừa vặn có rảnh, nhưng mà đối phương hoặc là hình tượng không phù hợp, hoặc là diễn xuất quá kém, Hứa đạo chướng mắt.
Vài người gấp đến độ ngồi túm tụm, giữa các nhân viên đoàn phim, chỉ có Tần Trình lạnh nhạt lãnh tĩnh ngồi ngay ngắn chính giữa, vô cùng thong dong uống cà phê, hình thành đối lập rõ rệt với cái nhóm sứt đầu mẻ trán bên cạnh.
Khi Dung Hủ đi vào phòng họp, mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Hứa đạo rống giận.
“Bộp!”
Kịch bản trong tay bị Hứa đạo hung hăng vứt ở trên bàn, ông cụ trừng người đàn ông an tường tự nhiên kia, nổi giận nói: “Giỏi cho cậu Tần Trình, chúng tôi gấp như vậy, thế mà cậu lại một mình uống cà phê! Cậu uống cà phê thì thôi, cậu làm gì mà uống hết cả cà phê của tôi, làm gì! Đó là cà phê của tôi!!!”
Tần Trình nhẹ nhàng buông cái tách sứ trắng trong tay xuống, nâng mắt hỏi: “Vậy ngài uống không?”
Hứa đạo sửng sốt, theo bản năng nói rằng: “Tôi đương nhiên uống rồi.”
Tần Trình nhẹ nhàng “a” một tiếng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cà phê của ngài để đó năm tiếng, không động tới một chút, ngài quá lãng phí, cháu có lòng giúp ngài giải quyết.”
Hứa đạo: “@#¥@#¥@#¥#@!!!!”
Đã sớm quen người bạn cũ này độc mồm độc miệng, giờ phút này, Hứa đạo gấp gáp cực kỳ, ngược lại liền bình tĩnh lên. Ông cười tủm tỉm kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn về phía người đàn ông được ngàn vạn fan điên cuồng nhiệt tình yêu thương bên cạnh, hỏi: “Quen biết nhiều năm như vậy, tiểu Tần, giao tình của hai chúng ta như thế nào?”
Tần Trình cười nhạt cong môi: “Đương nhiên không tồi, tính tình Hứa đạo rất tốt, vô cùng dễ ở chung.”
Lời này vừa nói ra, đừng nói người sản xuất và nhân viên khác, ngay cả chính Hứa đạo cũng co rút khóe miệng, hoàn toàn không tin. Có điều dù sao thì Hứa đạo cũng là Hứa đạo, người từng trải, da mặt đủ dày, ông cụ vung cánh tay lên: “Nếu giao tình không tồi, vậy cậu giúp tôi diễn một chút đi. Dù sao thì cũng không phải cậu chưa từng làm vai phụ cho Dung Hủ người ta, «Tầng mây màu đen» không phải chính là như thế sao? Thế nào?”
Tay kéo cửa của Dung Hủ đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Tần Trình.
Lúc này Tần Trình cũng quay đầu nhìn cậu, tầm mắt hai người gặp nhau trên không trung. Trong mắt người đàn ông rõ ràng hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng mà ngay sau đó, hắn lại quay đầu nói với Hứa đạo: “Không có khả năng.”
Dung Hủ: “…”
Hứa đạo tức đến khó thở vỗ bàn: “Cậu nhìn không lọt mắt «Không tiếng động» của chúng tôi ư!”
Tần Trình giải thích: “Nhân vật kia không thích hợp với cháu. Cháu quá cao, đè áp tiểu Hủ một đầu, hơn nữa hiện tại cháu khó diễn học sinh, nếu cưỡng ép diễn, cũng không phải không thể, chỉ là có khả năng khán giả sẽ không thích ứng. Quan trọng nhất là, ” dừng một chút, Tần Trình không tiếng động nhìn Dung Hủ một cái, nói tiếp: “Quan trọng nhất là, ngày mai cháu phải bay đi Milan, tham gia hoạt động.”
Lời Tần Trình nói không phải không có lý, trong bộ phim «Không tiếng động» này, nam số hai chỉ là một vai phụ không tính là quá quan trọng, để Tần Trình đến diễn, thật sự có chút dùng dao mổ trâu để gϊếŧ gà. Nhưng lại có một điểm rất quan trọng, trước kia để “tiểu Tần Trình” Lô Tường Bác đến diễn, có khả năng khán giả sẽ mua vé; nhưng giả thiết thật sự để Tần Trình đến diễn, nói không chừng khán giả sẽ cảm giác kỳ quái.
Phải biết, từ lúc Tần Trình ra mắt tới nay, dạng nhân vật gì cũng từng diễn, chỉ chưa từng diễn học sinh.
Lúc hắn mười sáu tuổi cũng không diễn học sinh, hiện tại hai mươi bảy tuổi, còn muốn hắn đi diễn học sinh hả?
Tưởng tượng hình ảnh người đàn ông ấy sắm vai học sinh ở trong đầu một chút, Dung Hủ không tự chủ được mà rùng mình một cái, Hứa đạo cách đó không xa có khả năng cũng nghĩ tới hình ảnh kia, đồng thời rùng mình một cái.
Nhưng mà chuyện chung quy vẫn phải giải quyết, Hứa đạo thở dài, nói: “Vậy rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”
Dung Hủ nâng bước vào phòng, ngón tay Tần Trình nhẹ nhàng vuốt ve trên tách sứ trắng, miệng thì nói chuyện với Hứa đạo, nhưng mà ánh mắt lại luôn lặng lẽ dừng trên người thiếu niên.
“Hai chuyện, kỳ thật đoàn phim có thể làm. Thứ nhất, cắt cảnh diễn của nhân vật kia, nếu nhân vật của hắn không quá quan trọng, thì có thể sửa lại kịch bản một cách thích hợp. Thứ hai…”
Nói đến đây, Tần Trình đột nhiên nhìn thấy Dung Hủ kéo một cái ghế ra ngồi xuống. Khi thiếu niên ngồi xuống, trên khuôn mặt thanh nhã trắng nõn không khỏi lộ ra một chút nhăn nhó, Tần Trình lập tức ngồi thẳng, chờ Dung Hủ ngồi xuống rồi, hắn mới chậm rãi thả lỏng thân thể, quay đầu nhìn về phía Hứa đạo: “Thứ hai, không nhất định phải tìm diễn viên, có thể tìm một ca sĩ.”
Hứa đạo phút chốc sửng sốt.
Tần Trình cong môi: “Cháu nhớ rõ, bài hát cùng tên phim là «Không tiếng động», có phải do Lâm Huyên hát hay không?”
Vào ban đêm hơn chín giờ, Hứa đạo mừng rỡ mời Tần Trình ăn bữa cơm, tiễn hắn rời đi. Lần này không có mời cả đoàn phim, chỉ mời mấy cấp cao của đoàn phim là Tần Trình, Dung Hủ, Tiêu Tử Đồng, người sản xuất, biên kịch, vài người chỉ ngồi một bàn, cùng ăn cơm.
Trên bàn cơm, Tiêu Tử Đồng vẫn luôn kích động lén ngắm Tần Trình, năm lần bảy lượt muốn bắt chuyện. Nhưng mà Hứa đạo vẫn luôn kéo Tần Trình nói chuyện, cô căn bản không có một chút cơ hội “xuống tay”.
Tiêu Tử Đồng nặng nề thở dài: “Không thể xin chữ ký của Tần thần… nếu sớm biết Tần thần tới, dù mặt tôi ngã nát, tôi cũng phải đến đoàn phim.”
Nghe xong lời này, Dung Hủ bên cạnh khẽ cười nói: “Chị Tử Đồng, rất thích Tần Trình ư?”
“Chỗ nào là rất thích đâu? Tôi siêu thích Tần thần luôn đó!”
Dung Hủ nhớ lại rất nhiều người mình đã từng gặp, cậu hỏi: “Bởi vì «Mộ Thanh» ư?”
Tiêu Tử Đồng nặng nề lắc đầu, đúng lý hợp tình nói rằng: “Không phải vì «Mộ Thanh», đơn thuần bởi vì Tần thần rất ngầu. Ngầu như vậy, tôi làm chi mà không thích! Quả thực là nam thần đó!”
Dừng một chút, Tiêu Tử Đồng đột nhiên ý thức được mình đang khen một nam diễn viên trước mặt một nam diễn viên khác, cô nâng môi mỉm cười, vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Tiểu Hủ, cậu cũng rất đẹp. Thật sự, trong các đối tượng hợp tác của tôi, cậu là người đẹp nhất.”
Dung Hủ: “…”
Luôn cảm thấy, ngầu và đẹp, không quá giống nhau nhỉ?!
Lúc ăn cơm, Hứa đạo còn lôi kéo muốn chuốc rượu Dung Hủ, nhưng Tần Trình lại trực tiếp kéo tay ông xuống. Hứa đạo bất mãn hỏi “Vì sao không cho Dung Hủ uống rượu”, vẻ mặt Tần Trình trấn định nói rằng: “Thân thể em ấy không tốt.”
Vành tai đột nhiên đỏ lên, Dung Hủ yên lặng cúi đầu dùng bữa, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.
Còn không phải là thân thể không tốt sao, hiện tại ngồi mông còn có hơi đau nè!
Bất luận thế nào, buổi tối hơn muòi giờ, Tần Trình liền rời khỏi đoàn phim.
Trước khi Tần Trình đi, vài người trong đoàn phim lần lượt nói lời từ biệt với hắn, Tiêu Tử Đồng rốt cuộc cũng như nguyện lấy được chữ ký của Tần Trình. Khi Dung Hủ nói lời từ biệt với hắn, Tần Trình mở tay ra, trực tiếp ôm lấy thiếu niên.
Tất cả mọi người lập tức sửng sốt, tiếp đó giật mình hiểu rõ: Tần Trình và Dung Hủ từng hợp tác, đương nhiên đã sớm quen biết, có thể là bạn.
Mà bọn họ tự nhiên không ngờ rằng, ở trước mắt bao người, Dung Hủ bị người đàn ông đó chặt chẽ ôm vào trong ngực. Tần Trình hơi cúi đầu, hơi nóng trong miệng đều phả ra bên tai Dung Hủ, hắn thấp giọng nói một câu, Dung Hủ lập tức đỏ mặt, nhanh chóng tránh khỏi đối phương.
Chờ Tần Trình chính thức rời đi, La Thiến kinh ngạc hỏi: “Hể, tiểu Hủ, mặt cậu sao lại đỏ như vậy?”
Khóe miệng Dung Hủ hơi giật, thuận miệng giải thích: “Thời tiết hơi nóng.”
La Thiến tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu, miệng còn nói thầm: “Buổi tối không phải là còn có chút lạnh sao, không quá nóng mà…”
Hai ngày sau, dưới sự đề nghị của Tần Trình, rốt cuộc Lâm Huyên đồng ý vào đoàn phim «Không tiếng động». Vị tiểu thiên vương giới ca hát ấy sắp đến, rất nhiều nhân viên trong đoàn phim sôi nổi kích động không thôi, chuẩn bị thật sớm. Về phần Lô Tường Bác thì đã sớm bị cảnh sát mang đi, đến đồn công an, tương lai chuyện hắn phải phiền não còn có rất nhiều rất nhiều, sự cố của đoàn phim «Không tiếng động» lần này vẫn chưa xong đâu.
Mà La Thiến tự nhiên không rõ, buổi tối hôm đó, người đàn ông nói câu gì bên tai thiếu niên, thế mà lại có thể làm cho hai gò má thiếu niên ửng đỏ.
Hắn nói ——
『 Anh đi trước, tiểu Hủ, chăm sóc tốt chính mình, chúng ta… còn nhiều thời gian. 』