*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiết Ngưu bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở cửa Lâm Công Quán. Nhưng dù cho có khách muốn ngồi xe kéo, hắn cũng hờ hững.
Đại ca không ở nhà, Lâm Thu Ngôn muốn mỗi ngày đi tới trông nom cửa nhà mình. Lâm gia có thể nói là độc quyền trong giới kinh doanh ở Nam Thành, có công ty bách hóa duy nhất của nội thành. Cho nên Lâm Thu Ngôn du học ngành quản lý kinh tế vì muốn giúp đại ca đem Lâm gia phát triển rực rỡ.
Lâm Thu Ngôn vừa ra khỏi cửa liền thấy Thiết Ngưu tay đút túi tựa vào trước cửa sắt, nhàm chán đá chân vào tảng đá dưới chân.
Thật ra Lâm gia là có xe ô tô chuyên dụng dùng đưa đón Lâm Thu Ngôn, đáng tiếc cậu có tật xấu say xe. Hơn nữa xe khác đều không say, duy nhất say ô tô. Cho nên xe ô tô chuyên dụng liền bị gác lại một bên.
Từ lần trước, sau khi Thiết Ngưu nói cho cậu biết bị người giám thị, cậu thường thường nhìn thấy phu kéo xe kia đi lại trước cửa nhà mình. Không cần nghĩ cũng biết Thiết Ngưu nhất định là đang chờ cậu. Lâm Thu Ngôn càng thêm khẳng định, phu xe kia chắc chân là thích điên đảo phần từ dưới quần âu cậu xuống. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thích cậu đến mức độ không thể miêu tả.
Lâm Thu Ngôn thích đỏm dáng, mỗi ngày đều mặc quần áo khác nhau, tóc chải ngay ngắn, nghênh ngang đi ra ngoài cửa. Nhìn Thiết Ngưu bộ dạng ngày ngày như nhau, không nói hai lời ngồi xuống xe, dương cằm nói:
"Công ty bách hóa Lâm thị."
Thiết Ngưu không trực tiếp kéo xe ngay, hắn chậm rãi bước đến trước xe kéo, từ sau lưng cầm ra một con rồng
làm bằng đường đưa qua.
"Cho tôi?" Lâm Thu Ngôn nhận lấy.
Thiết Ngưu thản nhiên "Ừ" một tiếng, xoay người kéo xe chuẩn bị xuất phát.
"Tôi đã nói rồi, tôi không ăn đồ ăn vỉa hè gì đó."
"Không ăn thì vứt đi." Thiết Ngưu bước chân đem xe kéo chuyển động.
Lâm Thu Ngôn đương nhiên không có khả năng vứt đi, cậu cúi đầu nhìn đồ chơi màu vàng làm bằng đường, trong lòng thầm mắng đầu trâu ngốc nghếch này không có kiến thức. Ngay cả việc theo đuổi người khác cũng không biết, chọn đồ vật hình dáng cũng không ra gì.
"Này! Tôi hỏi anh một chuyện!"
Lâm Thu Ngôn vừa ăn vừa nói:
"Trước anh nói cho tôi biết có người giám thị tôi, người giám thị tôi là người Trần tứ gia sao?"
Thiết Ngưu không hề nghĩ ngợi trực tiếp trả lời:"Không biết."
Kỳ thật Trần tứ quả thật nhiều lần phái người đến, muốn tìm Lâm Thu Ngôn gây phiền toái, nói chung lần trước không thành công, hắn cũng sẽ không cam tâm. Nhưng mà mấy người của Trần tứ kia đối Thiết Ngưu mà nói vẫn là có thể dễ dàng âm thầm giải quyết được, không đủ sức gây sợ hãi. Nhưng mà người thực sự giám thị lại không thể thoải mái giải quyết được như vậy. Bây giờ cứ để vậy ám binh bất động, không thể đả thảo kinh xà.
"Không biết?"
Lâm Thu Ngôn trợn trắng mắt,
"Kéo xe kéo đúng là kéo xe kéo, khó trách cái gì cũng không biết."
"Lâm thiếu gia chớ coi thường, ít nhất tôi vẫn biết một chuyện."
"Chuyện gì?" Lâm Thu Ngôn có chút tò mò, thân thể ngồi thẳng dậy.
"Ha ha......" Thiết Ngưu cười cười, bước nhanh,
"Tôi biết mông cậu vừa trắng lại vừa mềm"
"... Cút!"
Công ty bách hóa Lâm thị cách Lâm Công Quán không xa, thời gian khoảng uống cạn một chén trà là đến. Thiết Ngưu vững vàng dừng lại, nhìn Lâm Thu Ngôn xuống xe.
"Ô! Đây không phải lâm tiểu thiếu gia sao?"
Lâm Thu Ngôn nghe tiếng ngẩng đầu lên, một người đàn ông trung niên bụng phệ, bên cạnh còn ôm một người phụ nữ tuổi còn trẻ mặc quần áo diễm lệ. Cậu sửng sốt trong chốc lát mới nghĩ ra người đàn ông trung niên này là ai, Nam Thành có đảng phái thân Nhật mà đại biểu là Lương Quang Huy.
"Lương tiên sinh, chào ngài."
Lâm Thu Ngôn vốn căm hận loại người này, nhưng ở chỗ đông người cũng chỉ có thể khách khách khí khí đáp lại.
"Xuân Lệ này, đây chính là Lâm gia tiểu thiếu gia."
Lương Quang Huy nói với mỹ nhân trong lòng.
Nàng kia trên người nồng nặc mùi nước hoa, một khí chất phong trần, đong đưa bước tới, ngọt ngào cười chào hỏi Lâm Thu Ngôn.
"Hôm nay tôi tự mình mang Xuân Lệ đến cửa hàng các cậu xem trang sức đá quý."
Lương Quang Huy một bộ dáng ra vẻ giàu có.
"Lương tiên sinh đã đến đây là đối với Lâm gia chúng tôi tín nhiệm, ngài yên tâm lựa chọn, tôi sẽ nói với quản lý để bọn họ phục vụ chu đáo."
"Ha ha ha ha, Lâm tiểu thiếu gia quá khách khí, chúng tôi đi trước một bước."
"Mời." Lâm Thu Ngôn lễ phép vươn tay.
Lương Quang Huy ôm nữ nhân mặt vui vẻ rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người, Thiết Ngưu nheo ánh mắt lại hỏi:
"Đó là Lương Quang Huy?"
"Anh cũng biết hắn?"
Lâm Thu Ngôn có chút ngạc nhiên.
Thiết Ngưu đem khăn mặt trên cổ cởi lỏng,
"Đại hán gian ai không biết chứ."
"Anh nói nhỏ thôi."
Lâm Thu Ngôn lo lắng trừng Thiết Ngưu,
"Nơi này thế đạo hỗn loạn, nói chuyện phải chú ý! Cẩn thận bị người ta bắt đi!"
Thiết Ngưu nhìn Lâm tiểu thiếu gia đáy mắt quan tâm, cong khóe miệng cười cười.
"Anh cười cái gì?"
Thiết Ngưu lắc đầu.
Lâm Thu Ngôn coi như đầu trâu ngốc kia lại phát bệnh, sửa sang lại vạt áo,
"Tôi đi làm, anh...... anh......"
Cậu muốn hỏi Thiết Ngưu đi đâu, có phải muốn chờ cậu hay không, nhưng lại ngại mặt mũi nói không nên lời, ấp úng mãi chưa xong.
Điều này làm ý cười trên mặt Thiết Ngưu càng thêm sâu, bàn tay thô to đặt trên đầu Lâm Thu Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói:
"Yên tâm, chờ cậu tan tầm tôi sẽ tới đón cậu."
"Đừng có xoa kiểu tóc của tôi!"
Lâm Thu Ngôn trên mặt có chút nóng lên,
"Ai muốn anh tiếp! Tự mình đa tình!"
Nói xong sải bước vào công ty bách hóa.
Thiết Ngưu vẫn ở sau quan sát, đợi Lâm Thu Ngôn vào trong cửa, mới lên đường đi theo hướng vừa rồi Lương Quang Huy đi.
Lâm thị công ty bách hóa nguồn cung cấp sung túc, hàng mẫu đầy đủ, bất luận là hàng nhập khẩu vẫn là hàng nội đều cái gì cần có đều có, phục vụ
nam thống nhất mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, còn phụ nữ lại là sườn xám. Lâm Thu Ngôn đến cũng chỉ là tùy tiện đi nhìn một cái, so sánh một chút khoản mà thôi.
Ngốc nửa ngày không có chuyện gì, Lâm Thu Ngôn tính rời đi. Cậu còn đang suy nghĩ, không biết Thiết Ngưu còn ở bên dưới chờ cậu không, nếu không đợi cậu, phải chăng cậu sẽ gọi một chiếc xe kéo khác, nhưng cậu cảm giác xe khác so với xe Thiết Ngưu đều bẩn, cậu ngồi như thế nào đây!
Nghĩ đến đây, Lâm Thu Ngôn bước càng nhanh. Mới ra cửa lớn liền nghe thấy tiếng cãi nhau. Người qua đường có người nhanh chạy đi, có người từ phía xa nhìn chỉ trỏ thảo luận cái gì.
Lâm Thu Ngôn đi về phía đám người kia nhìn chạy chậm vài bước, trong lòng run lên. Quả nhiên thấy Thiết Ngưu bị mười mấy nam nhân vây quanh, một đối nhiều đánh nhau.
Phiền toái tìm đến chính là người của Trần tứ gia. Lần trước sau khi Lâm Thu Ngôn bị Thiết Ngưu mang đi, Trần tứ liền ghi hận trong lòng, liên tiếp phái người bắt Lâm Thu Ngôn đi đều bị Thiết Ngưu âm thầm giải quyết. Lần này mười mấy người đến đều là đặc biệt tìm đánh Thiết Ngưu, muốn đem phu xe rắc rối này đánh cho tàn phế.
Dù cho Thiết Ngưu thân thủ tốt cũng không chịu nổi một đám lang đói, huống hồ bọn họ người người cầm trong tay gậy sắt trường đao làm vũ khí. Đánh vài cái qua lại, Thiết Ngưu liền có hơi mệt, động tác né tránh cũng trở nên chậm chạp, trên cánh tay cũng bị thương.
Ban ngày ban mặt, trước đám đông đánh nhau như vậy, cảnh sát đâu? Tuần cảnh đâu?
Lâm Thu Ngôn lòng nóng như lửa đốt, lại đánh tiếp Thiết Ngưu nhất định sẽ chịu thiệt! Cậu vừa định trở về công ty bách hóa gọi điện thoại báo nguy, ai ngờ vài tên du côn thừa dịp Thiết Ngưu ứng phó không lại, giơ gậy sắt trong tay phá tới xe kéo ở ven đường.
"Dừng tay!!!"
Lâm Thu Ngôn không hề nghĩ ngợi trực tiếp xông lên.
Thiết Ngưu vốn nghèo kiết hủ lậu, nếu lại không có xe kéo, về sau làm sao mà sinh hoạt, dùng cái gì đón cậu tiếp đây!
Lâm Thu Ngôn phấn đấu quên mình che ở phía trước xe kéo, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt. Nhưng mà thân thể nhỏ bé của cậu không phải đối thủ của bọn du côn lưu manh này, đối phương dùng lực vung đem cả người cậu ném sang một bên.
"Các người, các người dừng tay!"
Lâm Thu Ngôn lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất,
"Tôi không cho các người đập xe! Có nghe hay không! Tôi là Lâm gia thiếu gia Lâm Thu Ngôn! Không cho đập xe! Không cho!!"
Những người đó nào quan tâm cậu là ai, tiếp tục dùng gậy sắt nện, vài cái liền đem xe kéo hoàn chỉnh đập tan hoang.
Thiết Ngưu thấy Lâm Thu Ngôn che chở xe kéo, hấp tấp nhảy nhót, lại sợ mấy kẻ kia đả thủ thương Lâm Thu Ngôn. Hắn đột nhiên phát lực, một cước đá văng người đang lao tới, khóa chặt cổ tay đoạt được gậy sắt trên tay, nắm ở trong tay bắt đầu sống mái với nhau.
Có vũ khí, Thiết Ngưu liền thoải mái hơn. Hắn đánh ngã vài người trước, sau đó chậm rãi di chuyển đến trước mặt Lâm Thu Ngôn.
"Cẩn thận" Thiết Ngưu cầm gậy để trước ngực nói khẽ với Lâm Thu Ngôn.
Lâm Thu Ngôn cảnh giác đi theo sau Thiết Ngưu, ánh mắt nhìn chằm chằm người đối diện.
Người của Trần tứ cũng có chút mệt mỏi, bọn họ thật sự không ngờ Thiết Ngưu sức chiến đấu khỏe như vậy, nhiều người như vậy đều không làm hắn chết. Một đám thở hổn hển như hổ rình mồi tới gần, chuẩn bị đợt đánh tiếp theo.
Thiết Ngưu quan sát cực kỳ kỹ, một
khe hở bị hắn nắm được. Hắn đột nhiên cầm tay Lâm Thu Ngôn"Chạy!" Sau đó một bước chạy trốn ra ngoài.
Nhìn hai người chạy đi một đoạn, người Trần tứ mới phản ứng lại, hô to một tiếng "Đuổi theo", hồng hộc đuổi theo.
Lâm Thu Ngôn mấy cái khác không được ngược lại chạy rất nhanh, cậu chăm chú đi theo sau Thiết Ngưu, thỉnh thoảng còn nhìn về phía sau xem có người đuổi theo hay không.
Nam Thành ngõ nhỏ nhiều, hai người rẽ trái rẽ phải liền đem mấy kẻ đuổi theo bỏ lại
"Hộc...... Hộc......" Thiết Ngưu ôm lấy Lâm Thu Ngôn tựa sát vào tường nghỉ ngơi.
Nam nhân ngực phập phồng rất lớn, mùi máu tươi nồng lên khiến Lâm Thu Ngôn tâm run lên. Cậu nhìn đến bả vai cùng trên cánh tay Thiết Ngưu đều bị thương, sợ động đến miệng vết thương, nhanh chóng từ trong lòng nam nhân đứng dậy, sửa sang lại quần áo, bĩu môi nói:
"Chân bẩn. Này, anh không sao chứ?"
"Không chết được." Thiết Ngưu không quan tâm nói.
"Hừ, không chết được giỏi rồi."
Lâm Thu Ngôn mạnh miệng, cậu cau mày suy nghĩ lại hỏi;
"Những người đó là loại người nào? Vì sao tìm anh gây phiền toái?"
"Bọn họ là người của Trần tứ."
Thiết Ngưu chỉ trả lời một nửa, về phần lý do đương nhiên không cần nói cũng biết.
Lâm Thu Ngôn nhìn miệng vết thương của nam nhân, nhỏ giọng nói:
"Thật phiền, người thích tôi quá nhiều rất phiền toái."
"A......" Thiết Ngưu nhẹ nhàng cười, vươn cánh tay ra ôm eo Lâm Thu Ngôn, tay theo tuyến eo trượt xuống dưới đến hai cái mông nẩy, sau đó dụng lực nhấn một cái, lưu manh hiên ngang nói:
"Bọn họ thích mông cậu, mà tôi......"
Thiết Ngưu tạm dừng một chút, cúi đầu ở bên tai Lâm Thu Ngôn nói:"Mà tôi cũng thích mông cậu lại thích cả con người của cậu."
Nghe lưu manh nói như vậy, Lâm Thu Ngôn nháy mắt mặt đỏ tai hồng, đẩy một cái nam nhân ra, tức giận mắng một câu "Đi chết đi", sau đó xoay người muốn đi.
May mà Thiết Ngưu nắm tay hắn lại.
"Lâm thiếu gia cứ như vậy đi sao? Như vậy sao được, Thiết Ngưu tôi là vì cậu mới bị thương, nên chăm sóc tôi xử lý miệng vết thương mới phải."
Lâm Thu Ngôn mềm lòng, tất nhiên sẽ không để Thiết Ngưu như vậy, chỉ là tỏ vẻ không muốn một chút sau đó lau miệng đi cùng Thiết Ngưu.
_______________________
Kẹo đường của Thiết Ngưu mua cho Lâm Thu Ngôn là đường nấu chảy rồi được rót ra tạo hình trên một mặt phẳng.
Hình rồng
Thấy hình này đẹp bên bê vô