Hai người ngồi ở trên giường nhỏ, bên cạnh là đèn bàn tỏa ra ánh sáng màu cam.
Thiết Ngưu nửa người trên trần trụi, cơ thịt rắn chắc thoải mái lộ ra, làn da màu đồng bị ngọn đèn mờ nhạt soi lên từng vòng vầng sáng, có vẻ dị thường cường tráng mạnh mẽ.
Chỉ là, nếu không có và vết thương kia sẽ càng thêm hoàn mỹ......
"Có hòm thuốc sao?"
Lâm Thu Ngôn mở miệng nói.
Thiết Ngưu kinh ngạc, rồi sau đó khóe miệng cong cong cười,
"Lâm thiếu gia muốn giúp tôi bôi thuốc?"
"Không thì cái gì?"
Lâm Thu Ngôn nhướn mày, ghét bỏ nói:
"Chẳng lẽ khiến kẻ tàn tật tự mình bôi thuốc cho mình sao?"
Lâm thiếu gia muốn hầu hạ, Thiết Ngưu hắn tự nhiên không thể từ ý tốt này, bên trong mắt tràn đầy ý cười nhìn tiểu thiếu gia bận rộn tìm kiếm hòm thuốc.
"Không cho lộn xộn!"
Lâm Thu Ngôn mặt đối mặt ngồi ở trên giường nhỏ ngữ khí thối thối nhắc nhở. Tuy rằng bộ dáng bên ngoài của cậu cực kỳ không tình nguyện nhưng động tác trên tay lại thật là mềm nhẹ.
Nam nhân thân thể vạm vỡ, trừ vài vết thương mới ngoài da làm cho người ta sợ hãi còn có mấy vết thương cũ lớn nhỏ giăng khắp nơi, tản ra dã tính. Đương nhiên những vết sẹo kia cũng ám chỉ quá khứ nam nhân trải qua không hề tầm thường.
Lâm Thu Ngôn nhíu mày, ánh mắt có chút phức tạp,
"Anh là đồ ngốc sao, một đám người đánh anh, anh không biết trốn đi sao!"
Thời điểm nói tức giận, sức trên tay không khống chế tốt, thình lình chọc đến miệng vết thương Thiết Ngưu.
"Au......"
Thiết Ngưu ngược lại hít vào một hơi, cúi đầu nhìn xuống đỉnh đầu mái tóc đen như mực của tiểu thiếu gia, ý cười càng sâu,
"Tôi trước tiên không phải sợ cậu đi ra tìm không thấy tôi sao, mấy vết thương nhỏ không có vấn đề gì!"
" Xí..."
Lâm Thu Ngôn vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà khi nghe Thiết Ngưu mà nói, sâu trong đáy lòng thế nhưng sinh ra một tia vui vẻ, động tác kế tiếp tay càng thêm cẩn thận làm.
Ngón tay tinh tế thon dài dính thuốc mỡ màu đen nâu. Chậm rãi bôi trên l*иg ngực nam nhân, một vòng lại một vòng đem cao thuốc vẽ loạn đều đều, thủ pháp tuy trúc trắc lại dị thường mềm nhẹ cẩn thận.
Giữa hai người khoảng cách có chút gần, trước ngực ngón tay không nhẹ không nặng đi vòng quanh. Biến thành Thiết Ngưu có chút tâm viên ý mã*. Hắn hơi hơi cúi đầu liền có thể thấy khuôn mặt trắng nõn của Lâm Thu Ngôn bên dưới. Nhẵn nhụi đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng nhìn không thấy, so với Yên Chi nữ tử mặt còn muốn nhẵn nhịn trơn bóng khiến hắn nhịn không được muốn dùng miệng cắn lên một cái, mυ'ŧ vào một chút, cẩn thận cảm thụ sự non mềm kia.
*Đứng núi này trông núi nọ
"Lâm thiếu gia, cậu như vậy là đau lòng sao?"
Nam nhân giọng nói trầm thấp ái muội, l*иg ngực chấn động khiến Lâm Thu Ngôn như bị điện giật nhanh chóng rút tay về. Vì che giấu nội tâm bối rối cậu xoay người đi sửa sang lại hòm thuốc. Nâng cái cằm xinh đẹp lên một chút, liếc xéo nam nhân liếc mắt nhìn, cười nhạo,
"Não anh chỉ để trang trí thôi à?"
Thiết Ngưu:"......"
Nam nhân trầm mặc khiến cậu có chút băn khoăn, chung quy phu xe này là vì chính mình mà thụ thương. Lâm Thu Ngôn cho mình tìm trăm ngàn lý do, bĩu môi nhỏ giọng bổ sung một câu,
"Chỉ có một chút xíu...... Mà thôi......"
Chỉ có một chút, một chút lớn như móng tay cái! Lâm tiểu thiếu gia rất chi là bình tĩnh nghĩ.
Loại nói năng chua ngoa tâm đậu hũ, bộ dáng này Thiết Ngưu rất là thích, hắn nâng nâng mày kiếm, tiếp tục truy hỏi:
"Một chút là một cái gì? Lâm thiếu gia cậu ngược lại nên nói rõ ra?"
Lâm Thu Ngôn bên tai đều ửng đỏ, cố gắng không nhìn ánh mắt nóng rực của nam nhân, cứng thân mình biện giải nói:
"Anh, anh đừng lầm ý tôi nói! Ý tôi là nói, anh bởi vì tôi thụ thương, tôi tâm thiện lương......"
Thình lình một cỗ lực mạnh mẽ đánh gãy lời giải thích của Lâm Thu Ngôn.
Thiết Ngưu ôm chặt eo Lâm Thu Ngôn, cường thế đem cằm cậu lại gần, không cho phép Lâm Thu Ngôn có một tia một né tránh, con ngươi đen trắng giống như vực thẳm nhìn không thấy đáy,
"Chỉ cần em đau lòng vì tôi, thì dù đầu tôi rơi xuống, miệng vẫn sẽ cười."
Lời nói mãnh liệt như vậy Lâm Thu Ngôn vẫn là lần đầu tiên nghe, trong lòng cậu không nhịn được run rẩy, lông mi đen cong cong trên dưới rung rung một chút.
Thực ra bộ dáng Thiết Ngưu không tồi, trừ bỏ râu mọc lôi thôi đầy cằm, cả người tràn ngập một cỗ khí chất ngay thẳng, ánh mắt thâm sâu, mũi cao ngất......
"Thu Ngôn......"
Giọng nói nam nhân trầm thấp dễ nghe giống như mang theo mê lực làm người ta say mê, Lâm Thu Ngôn có chút thất thần, hoàn toàn không chú ý gương mặt cương nghị của nam nhân kia từng chút một tới gần cậu, chậm rãi...... Chậm rãi...... mãi đến khi môi toàn bộ bị bao trùm lên.
"Ưʍ......" môi bị người nhẹ nhàng cắn cắn, lại dùng nước bọt làm ướt. Lâm Thu Ngôn ý thức được nguy hiểm cả người đều bị nam nhân ôm ở trong lòng, cậu muốn tránh thoát, nhưng là lại cố kỵ đầu trâu ngốc trên người thương, giãy dụa vài cái cho có, liền trầm mê trao đổi miệng lưỡi.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cậu......
Lâm Thu Ngôn mơ mơ màng màng nghĩ, cánh môi đang bị nam nhân liếʍ làm không sai biệt lắm. Đầu lưỡi ướŧ áŧ linh hoạt đẩy răng cậu ra lập tức tiến vào khoang miệng ấm áp. Thỉnh thoảng liếʍ loạn hàm trên cậu, dây dưa ngượng ngùng với đầu lưỡi vụng về cùng nhau phi vũ triền miên.
Loại này cảm giác mãnh liệt này cùng kɧoáı ©ảʍ cao trào hoàn toàn bất đồng. Rất giống như cả người ngâm trong tại ôn tuyền, ôn nhu lưu luyến, chậm rãi thâm nhập toàn thân, khiến cậu mỗi một tấc da thịt đều thoải mái vô cùng. Trong đầu thế nhưng tạm thời trở trống rỗng, sau liền nở ra một chút lại một chút pháo hoa rực rỡ.
"Ưʍ......"
Trong khoang miệng không ngừng trao đổi nước bọt, phát ra tiếng nước diễm tình.
Lâm Thu Ngôn cánh tay bất tri bất giác chủ động ôm trên cổ nam nhân, hai chân tách ra ngồi ở trên đùi rắn chắc, hai phiến mông căn tròn mềm mại bị người ta đặt ở trong tay một chút lại tiếp một chút dùng lực xoa nắn.
Lại tiếp tục đi xuống, liền muốn khống chế không xong!
côn th*t cứng thẳng dưới háng ưỡn lên lộ ra sự tồn tại của chính mình, Thiết Ngưu dè nén nội tâm cường liệt chiếm hữu du͙© vọиɠ, rời khỏi đầu lưỡi, buông lỏng ra cánh môi mê người. Hai tay ôm lấy mông cong nảy đè xuống "người anh em" đang cương của mình.
"Ưm a......" Lâm Thu Ngôn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cái loại cảm giác nhẹ bẫng, một đôi mắt đào hoa bên trong thấm đẫm hơi nước vẫn còn mông lung. Đôi môi căng mọng ướŧ áŧ mang theo màu đỏ diễm lệ.
Bộ dáng trầm luân quả thực khiến người ta hận không thể tiến vào trong xương cốt, Thiết Ngưu không khỏi hôn lên đôi môi đỏ mềm mại thêm một cái, chậm rãi gọi
"Thu Ngôn......"
Râu ở cằm nam nhân cọ vào hai má cậu khiến cậu nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn nam nhân rất giống như cất giấu lửa cháy trong con ngươi, cùng với cái hậy đang chọc vào giữa mông. Lâm Thu Ngôn hai má ửng hồng, xấu hổ từ trên thân nam nhân nhảy xuống, vội vàng sửa sang lại quần áo mình, đuôi mắt bồn chồn liếc tới liếc lui.
"Anh đừng quá đắc ý!"
Thiết Ngưu đặt hai tay ra sau giường, lộ ra túp lều phồng lên giữa hai chân cười mà không nói.
Như vậy khiến Lâm Thu Ngôn càng thêm chân tay luống cuống, cậu biết chính mình vừa rồi có điểm thất thố, nhưng là đều do Thiết Ngưu! Là hắn câu dẫn cậu!
Vì thế hắn thở hổn hển đạp một cước,
"Anh... anh! Tôi đi!!"
Thiết Ngưu tỏ vẻ không có gì nhún nhún vai, không có động tác khác.
Lâm Thu Ngôn cảm giác lại chùng xuống, cậu toàn thân đều phát nhiệt hỏa! Nhấc chân chuẩn bị rời đi, vừa bước ra một bước, bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện gì, nhanh chóng quay lại đến, hừ lạnh một tiếng, cao ngạo hất cao cằm, nói:
"Lúc nãy xe anh bị người đập nát, có phải sẽ không có kiếm tiền biện pháp không?"
Thiết Ngưu bên trong mắt tràn đầy ý cười, phối hợp nói:
"Lâm thiếu gia có cao kiến gì?"
"Hừ!" Lâm Thu Ngôn vòng tay ra phía sau,
"Tôi đây nhân tâm thiện lương, nếu anh xe không có, tôi lại đưa anh một chiếc xe mới, nhưng tốt xấu phải nói trước! Kéo xe của tôi không cho tùy tùy tiện tiện tiếp đưa nam nam nữ nữ vớ vẩn gì đó. Mỗi ngày phải ngoan ngoãn đến Lâm công quán báo cáo, làm tài xế cho tôi!"
Thật ra Thiết Ngưu muốn nói cho Lâm Thu Ngôn biết, xe hắn cũng không phải là tùy tùy tiện tiện người nào đều có thể ngồi được. Trừ Lâm gia tiểu thiếu gia, hắn còn không có kéo qua bất cứ một người nào khác. Nhưng khó có khi được xem bộ dáng Lâm thiếu gia không được tự nhiên ghen, Thiết Ngưu nhịn cười, nghiêm túc trả lời:
"Được, về sau Thiết Ngưu tôi chỉ phục vụ mình tiểu thiếu gia."
Nghe được đáp án vừa lòng, Lâm Thu Ngôn lúc này mới cao ngạo xoay người, đi ra cửa phòng.
Nhưng mà không đi bao lâu, Thiết Ngưu đamg một người nằm ở trên giường, định ổn đinhk lại dục hỏa trong thân thể. Một chuỗi bước chân dồn dập vang lên, hình ảnh tiếp là khuôn mặt trắng nõn của Lâm Thu Ngôn đỏ ửng.
Lâm tiểu thiếu gia ánh mắt nhìn nơi khác. Cậu vốn định về nhà, nhưng mà sau cái hôn kia, toàn bộ thân thể đều vượt qua khống chế của cậu, nơi nào đó không biết từ khi nào đã ẩm ướt, khiến cậu không thể nào làm gì khác, chỉ có thể trở về tìm xe kéo phu.
"Giúp tôi một chút......"
cậu nhỏ giọng phát ra thỉnh cầu. NếuThiết Ngưu này hầu hạ rất tốt, kia liền lại cho hắn chiêma tiện nghi thêm một lần.
"Cái gì?"
Thiết Ngưu từ trên giường ngồi dậy, không nghe rõ hỏi.
"Tôi muốn anh giúp tôi một chút!"
Nơi đó ngứa khiến Lâm Thu Ngôn nổi nóng, không để ý mặt mũi, phi người nhào vào trên thân nam nhân, la lớn:
"Giúp tôi ra!"
Thiết Ngưu sửng sốt một chút, sau đó hôn hôn trán Lâm Thu Ngôn, mang theo sủng nịch tự nhiên nói:
"Được"
"Thứ kia không cho tiến vào!"
Lâm Thu Ngôn bổ sung.
"...... Được."