Truyền Sơn đang luyện chế bước cuối cùng khi chế tác Ma dực cung, kết hợp tiến hành thân cung và dây cung lại với nhau, chỉ cần coi giữ lò qua được ba ngày, để thân cung và dây cung hoàn toàn dung hợp thành một thể, cũng thêm vào máu tươi của tộc Một Mắt khi nó thành hình thì chiếc cung này, sau khi thành công đã có thể trở thành pháp bảo chỉ riêng tộc Một Mắt có mà thôi, dù sau đó các chủng tộc khác có đạt được pháp bảo này cũng không thể phát huynh được sáu phần uy lực.
“Ầm!”
Căn nhà gỗ Truyền Sơn náu mình bỗng dưng tán thành mảnh nhỏ, người từ trong nhà gỗ cũng xuất hiện.
“Bảo vệ Truyền Sơn huynh đệ!”
Theo tiếng hô của Mắt To, chiến sĩ tộc Một Mắt bị công kích của tộc Sừng Xà ép tách ra nhanh chóng xúm lại, cả đám cầm gậy gỗ trong tay mặt hướng ra ngoài kết thành hình vòng tròn, vững vàng bảo hộ Truyền Sơn và Canh Nhị ở vòng trong.
“Nha, ta đã bảo mà, loại pháp khí này không phải do Ma tộc Huyết Hồn Hải ta luyện chế ra, tộc Một Mắt quả nhiên cấu kết với người từ ngoài tới luyện chế pháp bảo công kích, phế cái tên người từ ngoài tới không có mắt kia đi!”
Chuyện Truyền Sơn giúp tộc Một Mắt luyện vũ khí, mặc dù có tộc trưởng tộc Một Mắt hạ mật lệnh, nơi ở của Truyền Sơn cũng được bảo hộ kỹ, nhưng bởi vì có nhiều người nhiều miệng, hơn nữa tâm lý trẻ nhỏ thích khoe khoang, cuối cùng vẫn bị truyền ra ngoài. Hôm nay cuối cùng cũng bị người tìm tới cửa.
“Các ngươi sao có thể không tuân thủ ước định từ xưa? Trong lúc chiến tranh không cho phép đánh vào hậu phương, lẽ nào các ngươi quên hết rồi sao?” Đây là tiếng hô của một vị chiến sĩ tộc Một Mắt nào đó phẫn nộ.
“Rõ ràng các ngươi phá hỏng ước định trước, ai bảo các ngươi tìm người từ ngoài tới luyện chế pháp bảo!” Tiếng gào từ trận doanh của tộc Một Mắt còn gào to hơn nữa.
“Nói bậy! Trong ước định từ xưa căn bản không có!”
“Bây giờ có!”
“Các ngươi trơ tráo!”
“Ngươi nói ai trơ tráo? Ngươi dùng pháp bảo của người từ ngoài tới công kích chúng ta thì không trơ tráo sao? Các ngươi những tên thô lỗ cục cằn vừa thối vừa bẩn, mấy ngày nay các ngươi dùng pháp bảo của người từ ngoài tới đã hại chết bao nhiêu tộc nhân của chúng ta rồi?”
“Các ngươi cũng gϊếŧ bao nhiêu tộc nhân của bọn tau, các ngươi còn lấy trẻ nhỏ của bọn tau làm thức ăn! Các ngươi còn tởm hơn!”
Nếu lúc này Truyền Sơn có thể phân tâm, hắn nhất định sẽ nghe ra giọng nói trong trận cãi vã bên tộc Sừng Xà khá quen thuộc với hắn. Người tới không phải ai khác, chính là vị mỹ nữ Tư Nạp của tộc Sừng Xà đã coi trọng hắn ở thánh địa Tiễn tộc, muốn gả cho hắn.
“Trịnh tôn giả, ngươi nói muốn giúp chúng ta, ngươi xem đi, người từ ngoài tới kia ở chỗ này, ngươi chỉ cần gϊếŧ hắn thôi, chúng ta đồng ý trả thù lao hậu hĩnh cho ngươi, hơn nữa người ta cũng có thể…” Lúc này Tư Nạp thoạt nhìn không khác gì mấy với nữ tử nhân loại, bộ ngực lộ non nửa, e thẹn dựa sát vào một gã Ma tu nhân loại.
Ma tu kia thoạt trông tầm hai mươi mấy, nhưng chỉ cần là tu giả đều biết không thể nhìn vẻ ngoài của tu giả mà phán đoán tuổi tác gã, nói không chừng vị Trịnh tôn giả thoạt nhìn như công tử nhà giàu có này đã hơn một nghìn tuổi rồi ấy.
Ma tu được xưng là Trịnh tôn giả rất lãnh đạm, cũng không thấy Tư Nạp xinh đẹp đáng yêu mà kính trọng vài phần với nàng, mặc nàng ăn nói nũng nịu câu hồn, chỉ tỉ mỉ quan sát ma xương khô hắc y được tộc Một Mắt bảo vệ qua khe hở.
“Tôn giả.” Có Ma tu cũng là người từ ngoài tới tiến lên một bước, tựa hồ có lời muốn nói.
“Đã thấy chưa?” Trịnh tôn giả bỗng nhiên mở miệng hỏi nói.
“Rồi.”
“Tam muội chân hỏa không có gì ngạc nhiên, nhưng lấy trận pháp làm căn bản, thiên địa làm lò, bản tôn mới chỉ nghe qua, chưa từng nghĩ tới lại thấy được nó trên người một ma xương khô nho nhỏ trong Huyết Hồn Hải.
“Ý của Tôn giả là?”
Vẻ mặt Trịnh tôn giả lạnh lẽo. Gã tiếp nhận công việc thuê của tộc Sừng Xà, chẳng qua là muốn nhận âm tinh của một trăm vị nữ tử tộc Sừng Xà chưa phá thân mà đối phương có thể cống hiến, Tước La Đan gã muốn luyện chế vừa vặn thiếu vị thuốc quan trọng ấy.
Vốn dĩ nhiệm vụ của gã là chỉ cần gϊếŧ được luyện khí sư luyện khí giúp tộc Một Mắt là được, nhưng bây giờ gã đã thay đổi chủ ý rồi.
Một luyện khí sư chỉ dùng thủ pháp tồn tại trong truyền thuyết viễn cổ để luyện khí, mặc kệ hiện tại tu vi của hắn ra sao, phẩm cấp pháp bảo luyện chế ra thế nào, khả năng tương lai gần như có thể nói là vô hạn, chỉ cần hắn có thể sống sót.
Người như vậy dù cho tương lai trở thành tông sư luyện khí cũng rất có khả năng, mà người như thế là nhân tài cực kỳ quý giá đối với bất kỳ một môn phái nào đi nữa, dù không thể sử dụng cho mình, chỉ cần có thể đạt được khẩu quyết tu hành và thủ pháp luyện khí mà hắn lấy thiên địa làm lò thôi, cũng đủ là một sự phát triển lớn đối với môn phái.
Trịnh tôn giả là một vị luyện đan sư lừng lẫy tiếng tăm, tu vi đã đạt Phân Thần Kỳ của Thanh Ngọc Tinh Thanh Ngọc Môn, thủ pháp mà Truyền Sơn dùng để luyện khí làm bản thân hắn còn chảy dãi chứ nói chi những Ma tu luyện khí sư tới theo nữa.
“Thân là Ma tu nhân loại lại đi luyện chế pháp khí pháp bảo mà chỉ có nhân loại chúng ta mới sử dụng cho thổ dân ở đây, ma xương khô này rõ ràng đã làm trái với lợi ích của tu giả chúng ta.” Một Ma tu mở miệng nói.
Sắc mặt của Tư Nạp có chút thay đổi, những người từ ngoài tới này quả nhiên cũng không phải kẻ tốt đẹp gì, dám trước mặt nàng nói họ là thổ dân, cái giọng điệu cao cao tại thượng đó rõ ràng là không coi Ma tộc ở Huyết Hồn Hải là chủng tộc ngang hàng.
Trịnh tôn giả đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tư Nạp, bắt lấy bộ ngực bồ câu của nàng, bóp nắn mấy cái rồi nói: “Âm tinh của một trăm năm mươi xử nữ, ngươi và tỷ tỷ ngươi đêm nay cùng tới hầu hạ bản tôn đi.”
Mặt Tư Nạp sầm xuống.
“Thế nào? Không muốn?”
Tư Nạp đang định mở miệng, chợt nghe đằng sau có tiếng ho khan.
Tư Nạp biến sắc, rút lại lời muốn nói ra miệng. Tuy nàng thân là người chỉ huy của trận đột kích lần này, nhưng cũng không dám cãi ý của người vừa ho khan kia, chỉ có thể cười gượng rồi nói: “Tư Nạp và tỷ tỷ cùng tới hầu hạ ngài không thành vấn đề, nhưng âm tinh của một trăm năm mươi nữ tử tộc ta, điều này cần tộc trưởng đồng ý.”
“Hừ! Cái thứ gì chứ? Chẳng qua là một đám kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng được, Trịnh tôn giả có thể để ý tới nữ tử tộc Sừng Xà các ngươi, đó là vinh hạnh của các ngươi! Đừng nói một trăm năm mươi, kể cả là một nghìn năm trăm, các ngươi cũng chỉ nên quỳ xuống kính dâng.” Ma tu vừa nói vẻ mặt khinh thường.
Tư Nạp cúi đầu, trong mắt âm ngoan lóe qua.
“Được rồi, Trầm Bân, đuổi tộc Một Mắt đi, luyện khí sư kia bản tôn cần còn sống.”
“Vâng, tôn giả.”
Truyền Sơn vốn khinh thường chuyện xảy ra bên ngoài, hiện tại hắn toàn thân tâm đều chỉ tập trung lên việc dung hợp Ma dực cung. Đây chính là vũ khí đầu tiên cấp pháp bảo hắn luyện ra được, nếu luyện chế tốt, đây là một chiếc pháp bảo thứ cấp uy lực lớn, dù chống lại tu giả Nguyên Anh Kỳ cũng có khả năng gϊếŧ được.
Truyền Sơn mặc kệ chuyện bên ngoài, nhưng Canh Nhị không thể.
Nếu không phải y dùng bùa bảo vệ thì công kích phá nhà vừa rồi rất có khả năng đã ảnh hưởng tới La xui xẻo, tâm thần luyện khí đó mà chia ra, đừng nói pháp bảo không luyện được, ngay tới cả người có một vết thương nhẹ thôi cũng đã là chuyện may mắn rồi.
Ừm, bốn gã Ma tu thì có tới ba kẻ là Ngưng Khí Kỳ 3, còn một kẻ là Phân Thần Kỳ rồi cơ, xem ra tộc Sừng Xà lần này trút hết vốn đây.
Canh Nhị hiểu rõ, ở trước mặt tu giả Phân Thần Kỳ, phần lớn chiến sĩ tộc Một Mắt tu vi chỉ mới bỡ ngỡ ở Ngưng Khí Kỳ căn bản không chống đỡ được một lần xuất lực.
Kẻ vừa mới ra tay phá nhà có lẽ là một kẻ Ma tu trong ba kẻ Ngưng Khí Kỳ, không biết Phân Thần Kỳ kia có tự mình ra tay không, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ không giống có ý ra tay.
Đào Hoa thối, bình thường ngươi không phải thích xuất hiện đột ngột lắm sao, sao lúc này vẫn chưa tới?
Đào Hoa tới rồi, nhưng mà trốn ở trong một đám Ma tộc xem náo nhiệt từ xa cơ.
Ai nha, chỗ người ta bây giờ có rất nhiều con sâu đáng ghét, bình thường bắt sâu còn không kịp, sao có thời gian tới quản những chuyện vớ vẩn này, huống chi hiện tại tu vi của người ta chỉ có Ngưng Khí Kỳ 3, chỉ hơn chút đỉnh so với rùa chết tiệt nhà ngươi thôi à.
Hơn nữa, ở đây còn có một vị Phân Thần Kỳ tai to mặt lớn, nếu hắn ta chủ động ra mặt, vậy không phải cũng ngu như con rùa kia sao?
Đào Hoa lấy ra một tấm gương đồng, soi bông hoa đào cắm bên tai, say sưa nhìn bóng mình trong gương, thỏa mãn rồi thì thu cái gương lại tiếp tục coi hí.
Ai nha nha, hắn ta tuyệt đối không có ý trả thù đâu, đây đều là thiên ý a thiên ý a. Hắn ta còn chưa bắt đầu trả thù mà!
“Tôn giả, ở kia có một đứa trẻ…” Trầm Bân thấp giọng hỏi.
“Trẻ con?” Trịnh tôn giả cau mày, “Bản tôn nhớ kỹ trước đó có người kể âm thai ngàn năm xuất thế ở Huyết Hồn Hải, có phải chính là nó hay không?”
“Vâng, tôn giả ngài nói rất đúng.”
“Ừm, âm thai ngàn năm, đây chính là bảo bối có thể gặp chứ không thể cầu.” Trịnh tôn giả cực kỳ suồng sã giở trò với Tư Nạp trong lòng, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, sức dưới tay không có chút thương hại nào.
Trong miệng Tư Nạp phát ra tiếng rêи ɾỉ cực tiêu hồn, áo tơ mỏng trên người cũng tụt gần hết, làm mấy Ma tộc xem náo nhiệt xung quanh đều hít nước bọt. Nhưng Tư Nạp có thực sự cảm thấy tiêu hồn như vậy hay không thì chỉ có mình nàng ta biết.
Tộc Sừng Xà đi theo đằng sau Tư Nạp đã chẳng còn lạ gì với tình cảnh này, cả đám liều mạng cãi vã với tộc Một Mắt, tựa hồ ai cũng không chú ý tới sự thay đổi của đồng bạn mình.
“Trịnh tôn giả, phiền các ngươi nhanh chóng ra tay được không? Đợi lát nữa chủ doanh tộc Một Mắt nhận được tin tức, quân tinh nhuệ của họ tới thì có mà…”
“Ta cho ngươi nói chuyện rồi sao?” Trịnh tôn giả tát mỹ nữ xà trong lòng một phát ngã lăn xuống đất.
Tư Nạp che mặt, nước mắt rơi tí tách. Người từ ngoài tới chết tiệt, ngươi chờ đó cho lão nương! Tỷ muội lão nương không tìm cách hút khô ngươi, sau này lão nương sẽ không lập gia đình nữa!
“Tôn giả, ngài yên tâm, tại hạ nhất định giúp ngài lấy đứa trẻ kia một cách hoàn chỉnh.” Trầm Bân tham lam khinh thường liếc Tư Nạp người ngợm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đang khóc hu hu, quay đầu đánh mắt ra hiệu với đồng bạn.
Trịnh tôn giả “ừ” một tiếng không rõ ràng, chỉ nhìn kỹ nhất cử nhất động của Truyền Sơn, thỉnh thoảng lại liếc sang đứa trẻ ngồi bên cạnh hắn.
Ba gã Ma tu Ngưng Khí Kỳ 3 nhất tề sải lên trước một bước. Trước đây họ cũng không quen nhau, đều là tiến vào Huyết Hồn Hải để tôi rèn, tiếp nhận công việc thuê của tộc Sừng Xà nên mới tụ tập lại. Hiện ở đây có vị Phân Thần Kỳ tai to mặt lớn này, ba người không dám làm bộ làm tịch, rất tự nhiên kết thành một tổ ba người công kích, dẫn đầu phát động công kích với tộc Một Mắt.
“Có cần giúp đỡ hay không?”
“Nhưng mà người từ ngoài tới thoạt nhìn rất lợi hại.”
Các Ma tộc xem náo nhiệt khe khẽ nói nhỏ. Tuy họ xuất hiện ở hậu phương tộc Một Mắt, nhưng không nhận nhiệm vụ đánh thuê nên không cần tiến lên giúp đỡ. Đây có lẽ cũng là phong thổ nhân tình đặc biệt trong Huyết Hồn Hải, đổi lại là cố hương của Truyền Sơn, lúc này người cùng một trận doanh bất kể có nhận nhiệm vụ hay không, sợ rằng chín phần mười đều sẽ chung mối thù cùng nhau chống địch, ít nhất cũng không đứng một bên xem náo nhiệt như thế này.
“Gã cũng dám đánh nữ tử tộc Sừng Xà, còn đánh ngay trước mặt bao nhiêu người tộc Sừng Xà như thế, người này ta thấy là đừng nghĩ sống rời khỏi Huyết Hồn Hải rồi.”
“Cũng chưa chắc. Hắn dám chủ động trêu chọc nữ tử tộc Sừng Xà, tu vi ít nhất cũng hơn đám đàn bà kia ba cấp, bằng không cũng chỉ có nước bị hút khô. Ừm, ta cảm thấy tên kia còn lợi hại hơn tộc trưởng của chúng ta.” Đây là người của Tiễn tộc giữ thế trung lập, nghe nói tộc Sừng Xà tới đánh người từ ngoài tới giúp tộc Một Mắt luyện khí, đệ tử Tiễn tộc ở hậu phương tộc Một Mắt lập tức truyền tin về.
Những suy nghĩ này của Tiễn tộc rất đơn giản, đây chính là đối thủ cạnh tranh phá hủy mối buôn bán của họ, không thể trực tiếp đối phó hắn thì nhìn hắn bị người đánh cũng rất sướиɠ.
Quách Khanh tự nhiên cũng chú ý tới sự thay đổi ở đây, nhưng lúc hắn ta cảm giác được cao thủ tới gần đã thu Linh lung bảo ốc lại. Không phải sợ, mà là không muốn bị làm phiền. Đối với tu giả, ngoại trừ tán tiên, tán ma, những tu giả Hợp thể như hắn ta chính là sự tồn tại tối cao nhất.
Ở bên ngoài, một cao thủ Phân Thần Kỳ trên cơ bản đã có thể tung hoành một phương, đây cũng là nguyên nhân gã được coi là tôn giả. Mà tu giả hậu kỳ Hợp Thể Kỳ gần như không có, căn bản rất ít xuất hiện trên thế gian, đối với họ thì bất luận ân oán tình thù gì cũng không quan trọng bằng việc độ kiếp thành tiên thành ma cả. Đương nhiên, nếu là đại nạn cướp vợ gϊếŧ con, diệt môn tuyệt tự thì họ chắc chắn là phải ra mặt rồi.
Chẳng hạn như bây giờ ấy, ma xương khô và đứa trẻ kia tuy có nghĩa hàng xóm với hắn, nhưng cảm tình đôi bên còn chưa tới mức hắn phải ra mặt.
Tu giả tu giả, nhất là Ma tu, không trải qua nhiều đau khổ sao có thể tu thành ma thực chứ?
Quách Khanh sống đến bây giờ cũng biết, người có giao tình thực sự rất nhiều, kể cả thân nhân của hắn, thậm chí phụ mẫu huynh đệ, tử nữ thê thϊếp (con trai, con gái, vợ, vợ nhỏ), những người ấy không phải cũng chết rồi sao? Ngay từ đầu hắn còn khổ sở, sau thì dù tận mắt thấy họ chết đi thì cũng chỉ thở dài một tiếng mà thôi.
Thực ra không phải hắn quá lạnh nhạt, mà tu giả tu đến cảnh giới như hắn thì đều na ná như thế. Họ đã nhìn thấy quá nhiều sinh tử, truy tìm ý nghĩa sâu xa của thiên địa làm sao có thể quan tâm tới sự sống chết của hai con người nho nhỏ xa lạ?
Tư Nạp đã bò dậy, ba Ma tu đã phát động công kích với tộc Một Mắt, nhưng những chiến sĩ tộc Một Mắt tới đây bảo vệ Truyền Sơn cũng có tu vi không yếu, người tu vi yếu nhất thì tu vi cũng ở Ngưng Khí Kỳ 2. Công kích của ba gã Ma tu ít ỏi này muốn phá vỡ vòng bảo hộ của họ căn bản là không có khả năng.
Ba Ma tu thấy công kích lâu mà không có tác dụng, cảm giác rất mất mặt, nhất là ở trước mặt vị tai to mặt lớn và nhiều thổ dân như thế. Ba người gần như đồng thời dùng pháp khí của mình.
Ba pháp khí cấp cao vừa xuất hiện, lập tức xuất hiện khác biệt. Tộc Một Mắt dù có mạnh thì cũng chỉ mạnh về mặt thân thể, gậy gỗ công kích trên tay đâu có bì được với pháp khí vừa có thể đánh xa, vừa có thể đánh gần như họ.
Các Ma tộc xem náo nhiệt cũng trở nên kích động, còn có người vỗ tay nữa. Chỉ vì ba pháp khí đang công kích thì phát ra ánh sáng rực rỡ kia.
Có pháp khí hình đĩa phát ra ánh sáng bảy màu rực rỡ khi lượn vòng, được chúng Ma tộc nhiệt liệt hoanh nghênh, chỉ cần pháp khí hình đĩa đó vừa ra, chúng Ma tộc đã hú lên trợ uy.
So với ba gã Ma tu diễu võ dương oai, các chiến sĩ tộc Một Mắt bắt đầu xuất hiện người bị thương, vòng bảo hộ cũng bắt đầu thu nhỏ lại.
Thần sắc Mắt to cứng lại, nhìn về phía quan chỉ huy vẫn không hề ra tay.
Tên tướng quân thứ năm của tộc Một Mắt này đang ở thì tráng niên, chiều cao thậm chí còn hơn Mắt To một cái đầu, hắn vẫn bình tĩnh quan sát tình thế, đến ngay cả chiến sĩ phe mình liên tục bị thương cũng không ra tay, càng không có bất luận chỉ thị gì.
“Ngũ tướng quân, tụi tau không thể bị đánh mãi thế được. Người đưa tin đã đi rồi, nhưng ít nhất cũng phải nửa canh giờ nữa, chủ quân bên kia mới có thể điều chiến sĩ tinh nhuệ tới đây trợ giúp được.” Mắt To gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.
Người được gọi là Ngũ tướng quân tộc Một Mắt liếc Mắt To một cái, Mắt To lập tức ngậm miệng, mắt cũng nhìn thẳng về phía trước không dám nhìn lung tung nữa.
Lại có thêm hai chiến sĩ tộc Một Mắt bị thương, Ngũ tướng quân tính thời gian cuối cùng giơ cổ tay lên, đoạn quát một tiếng: “Biến trận! Tam trọng doanh, chín, mười hai, ba.”
Trận doanh bảo hộ của chiến sĩ tộc Mộ Mắt lập tức xuất hiện thay đổi, vòng bảo hộ vốn là một vòng tròn lớn lập tức tản ra biến thành ba vòng trong ngoài.
Vòng thứ nhất chín người, ba người một tổ đánh về phía một Ma tu, họ định dùng cận chiến để đối phó ba gã Ma tu này.
Vòng thứ hai mười hai người, cứ cách một khoảng thời gian thì ném mạnh một cây gậy gỗ, lấy năng lực đánh từ xa để đối kháng ba Ma tu kia.
Vòng thứ ba chỉ có ba người, nhưng tu vi của ba người này cũng là cao nhất, tính cả ngũ tướng quân đứng ở phòng tuyến cuối cùng.
“Hử?” Sắc mặt của Trịnh tôn giả cuối cùng cũng có sự thay đổi, tựa hồ cũng khá giật mình.
“Quan chỉ huy? Những người này đều là binh sĩ? Ở đây lại có cả quân đội hiểu cách bày binh bố trận?”
Là một tu giả đã tu tới Phân Thần Kỳ tự nhiên biết sự đáng sợ của quân đội chống lại cá nhân, dù là một cao thủ Kết Đan Kỳ đối mặt với một đội binh sĩ Ngưng Khí Kỳ có chỉ huy thì đại khái cũng chỉ có nước chạy trốn.
Xem ra gã không ra tay thì không được rồi. Trịnh tôn giả cười nhạt, nếu như không phải vì muốn tay Luyện khí sư kia còn sống, những thổ dân ở đây này đừng nghĩ sống sót được.
Ngũ tướng quân một mực chú ý Trịnh tôn giả nhìn như tu vi cao nhất kia, trước đó hắn không trực tiếp ra chỉ thị, chính là vì để kéo dài thời gian. Tuy hắn không nhìn ra được thực lực của người từ ngoài tới này rốt cuộc ra làm sao, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cho hắn biết, người này chỉ cần vừa ra tay, dù cho có thêm một đội quân nữa cũng không chống đỡ được.
Nhưng hắn thật không ngờ trên tay ba kẻ Ma tu kia đều có pháp khí, khiến kế hoạch kéo dài của hắn không thể thành hiện thực, thấy nguy sắp tới, hắn chỉ có thể bại lộ thủ đoạn công phòng cuối cùng. Đồng dạng, cũng đưa tới kẻ địch đáng kiêng kỵ nhất.
Chiến sĩ tinh nhuệ tộc Một Mắt nhận được tin tức đều cố chạy về phía này, về tình về lý họ đều không thể để La Truyền Sơn mất mát gì, huống chi hậu phương của họ bị kẻ địch công phá, tuy đối phương làm trái với công ước chiến tranh từ xưa của Huyết Hồn Hải, nhưng sơ sẩy như vậy cũng đủ lăng nhục họ rồi.
Đào Hoa hưng phấn bắt lấy cánh tay một kẻ rồi cắn. Ai nha nha, cao thủ cuối cùng đã ra tay rồi, rùa chết tiệt sắp xui xẻo rồi, oa ha ha!
“Nương ai! Đau chết tau rồi! Đào Hoa ngươi buông miệng mau, a a a ───!”
“Ha ha ha, thảm quá thảm quá, Đào Hoa ra sức cắn, hắn cắn gãy luôn cả cánh tay kìa!” Tộc tinh tinh mỗi người sung sướиɠ hả hê vừa cười vừa nhảy, chỉ vào kẻ xui xẻo mà cười nhạo.
“Ồn chết đi được! Câm miệng hết cho ta!” Đào Hoa đẩy cánh tay của kẻ xui xẻo ra, đạp chân phát lên một đại tinh tinh đang cười man rợ.
“A ───!”
“Ầm!”
“A” là tiếng kêu thảm thiết của Ma tộc tinh tinh, tiếng nổ vang lại là tiếng phát ra do Trịnh tôn giả đẩy mấy chiến sĩ tộc Một Mắt đập lên trận pháp phòng thủ do Canh Nhị bày ra.
“Kết giới? Không, có thể ngăn được lực đánh của bản tôn, đây là… trận pháp?” Trịnh tôn giả đứng giữa không trung, nhìn từ trên cao xuống quan sát trận pháp phòng thủ – nơi vừa phát ra ánh huỳnh quang.
Không ngờ, thực là không ngờ. Cứ tưởng chẳng qua là một tay luyện khí sư bình thường nằm giữa phương pháp luyện khí đặc biệt, thế mà lại là một Trận tu tinh thông cả trận pháp nữa!
Trên mặt Trịnh tôn giả xuất hiện vẻ hưng phấn, đó là hưng phấn khi gặp được cao thủ cuối cùng, dù đối thủ của hắn chỉ là một trận pháp.
Được! Bản tôn thật muốn xem trận pháp bảo vệ này của ngươi rốt cuộc có thể ngăn được mấy lần công kích của bản tôn?
Tiểu Canh Nhị tội nghiệp mà ngó Truyền Sơn đang chăm chú, lại ngẩng đầu nhìn Ma tu Phân Thần Kỳ đang di động trên cao, hu hu! Biết ngay tên xui xẻo này không tốt đẹp gì mà.
Đáng thương cho thân thể y giảm hết lần này tới lần khác, bao nhiêu tích lũy cứ dần dần tiêu hao!
Y tu một thân thể dễ thế sao! Hu hu!
“Họ La kia, nếu không phải thấy ngươi bị người hủy tanh bành, xương cũng không đầy đủ thì ta sẽ không dùng, dùng… Oa, ta tiếc a!”
Đứa bé nho nhỏ sờ tấm bùa trong tay, đau lòng xuýt xoa.
“Ngươi biết làm tấm bùa này phiền phức thế nào không? Khi đó ta vừa tu được thân thể, vì chế tác một chút đồ giữ mạnh, lên núi đao xuống biển lửa, ăn gió nằm sương, chịu biết bao đau khổ, biết bao tội lỗi, cơm cũng không ăn, vất vả lắm mới thu thập đủ tài liệu chế ra tấm bùa này. Thời gian lâu như thế, ta mới chỉ dùng hai tấm, thế nhưng ta mới quen ngươi được bao lâu? Thế mà đã phải tung ra một tấm bùa giữ mạng rồi…”
Canh Nhị thầm gào thét, ban đầu y không nên dính vào với người này, đến Hậu Thổ Tinh rồi thì mỗi kẻ đi một đường mới đúng.
Lúc đó sao y lại ở bên cạnh quỷ xui xẻo này chứ? Vì sao chứ?
Y nhớ rất rõ, khoảng thời gian đó y không uống nhầm thuốc, cũng không bị ai đánh vào đầu.
Kỳ lạ, thực sự là quá kỳ quái!
A! Canh Nhị vỗ ót, lẽ nào đây nghiệt duyên nhân gian kể sao?
“Ầm!”
Trận pháp bảo hộ Truyền Sơn rung lên, ánh lửa trong hai tròng mắt Truyền Sơn cũng bập bùng.
Cao thủ Phân Thần Kỳ không hổ là Phân Thần kỳ, pháp bảo chưa dùng mà đã đại sát tứ phương, làm đội quân do ngũ tướng quân chỉ huy bị đánh tan tác tả tơi.
Ba Ma tu thấy tôn giả ra tay, lập tức cùng thu tay lại. Đây không phải lúc giúp đồng bạn, đối với những tiền bối tai to mặt lớn, một tiểu Ma tu Ngưng Khí Kỳ như ngươi ra tay không phải giúp đỡ, đó là nhục nhã trắng trợn.
“Canh Nhị, bảo Mắt To vào đây!”
Canh Nhị đang chuẩn bị dùng tấm bùa giữ mạng, chợt nghe Truyền Sơn gào bên tai y.
Ha? Lúc này bảo Mắt To vào? Ngươi muốn chết à?
“Nhanh lên một chút!”
Canh Nhị tay kẹp bùa bắt đầu do dự, là bỏ cái Ma dực cung này, hay bỏ cái mạng của họ La kia?
“Canh Nhị!”
“Đây là yêu cầu của ngươi, đừng có hối đấy.” Tiểu Canh Nhị cắn răng một cái, mở một góc trận pháp hô to với bên ngoài: “Mắt To, vào! Mau!”
Mắt To nghe thấy tiếng la của trẻ con, kinh ngạc quay đầu lại.
“Ngươi ngốc gì đó? Mau vào!” Canh Nhị gấp quá kêu to.
Mắt To nhìn ngũ tướng quân bên cạnh, hắn lo mình đi rồi sẽ ảnh hưởng tới phòng tuyến cuối cùng, tuy bây giờ phòng tuyến này không còn nhiều tác dụng.
Mắt To cũng cảm thấy người từ ngoài tới trên cao kia cũng chưa xuất hết toàn lực, tựa hồ đang cố kỵ điều gì, bằng không họ có thể đã chết hết cả.
“Đi vào!” Ngũ tướng quân thấy Canh Nhị sốt ruột, thuận thế đẩy Mắt To một cái.
Mắt To thuận theo lực đẩy chạy vào trong trận pháp.
Trịnh tôn giả trên cao vẫn không nhìn rõ được trận pháp, càng không tìm được then chốt phá trận mà giận dữ, vừa thấy có người vào trận, nào còn có thể bỏ lỡ cơ hội trước mắt. Lập tức hạ xuống, cấp tốc xong theo Mắt To vào trận.
“Nha!” Canh Nhị vừa thấy Ma tu Phân Thần Kỳ kia kề sát Mắt To xông vào, khẩn trương quá liền không suy xét được gì, tung tấm bùa giữ mạng vẫn kẹp trong tay ra ngoài.
Trịnh tôn giả vẫn không coi tấm bùa đứa trẻ ném ra gì, dù thấy tấm bùa bay tới phía gã cũng chỉ thuận tay vung lên, chân áp sát Truyền Sơn đang luyện khí.
Còn về Mắt To đồng thời vào, gã cũng căn bản không để vào mắt.
Lúc Mắt To vào thậm chí vẫn chưa biết đằng sau có người vào theo hắn, vào rồi liền lớn giọng hỏi: “Gọi gì tau? Không thấy bên ngoài đang bận sao!”
“Mắt To, máu!”
“Gì?” Mắt To gãi đầu khó hiểu.
Truyền Sơn ngẩng đầu, đưa tay rạch ngón tay Mắt To, đồng thời thấy kẻ xa lạ xông vào.
Quang mang hai mắt Truyền Sơn thoáng cái biến đổi, máu tươi chảy ra từ ngón tay Mắt To nhỏ giọt vào trong Kết hỏa trận.
Vừa phân tâm một cái, Ma dực cung đang bị khống chế bên trong Kết hỏa trận cũng lắc lư, phát ra tiếng rung động ‘ong ong’, máu tươi hóa thành chuỗi chuỗi giọt máu, sắp rơi xuống biến mất trong tam muội chân hỏa.
Nguy rồi! Truyền Sơn mặc kệ gã Ma tu vẻ mặt lạnh lùng và hưng phấn đầy mắt kia, một lần nữa tập trung tinh thần lại trên Ma dực cung. Đây chính là pháp bảo đầu tiên hắn luyện chế, cứ như vậy hủy diệt thì thật là đáng tiếc.
Thế nhưng Ma dực cung không biết xảy ra chuyện gì, đã bắt đầu không còn bị Truyền Sơn khống chế. Truyền Sơn cố lấy tu vi toàn thân, miễn cưỡng mới đưa máu tươi của Mắt To nhỏ lên thân cung. Nhưng máu tươi cũng không dung nhập được, Ma dực cung ‘ong ong’ liên hồi, tựa hồ đang bài bác máu này.
Không, chỉ thiếu bước cuối cùng thôi, lẽ nào vào lúc này sắp thành lại bại ư? Truyền Sơn gấp quá, hai ngọn lửa linh hồn trong mắt đổi sang màu đỏ đậm.
“Truyền Sơn huynh đệ?” Mắt To không hiểu gì cúi đầu cẩn thận hỏi Truyền Sơn, hắn tin Truyền Sơn cắt ngón tay hắn chắc chắn là có lý do.
Chân trái của Trịnh tôn giả sắp đạp lên người Truyền Sơn, ngón tay gã cũng đυ.ng phải tấm bùa Canh Nhị ném ra.
Nói thì dài, chẳng qua tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Canh Nhị thấy ngón tay Ma tu Phân Thần Kỳ sắp đυ.ng tới bùa, vừa nhếch môi lộ ra nét cười lại đổi thành đủ vẻ kinh khủng.
Nguy rồi! Y quên mất ở đây còn hai người nữa, à, còn có một Ma dực cung gần ra lò nữa.
Thế nhưng đã muộn! Mặc kệ Canh Nhị lúc này hối hận thế nào, đồ đã ra khỏi tay cũng đã ra khỏi tay rồi, hơn nữa đã tiếp xúc tới kẻ địch rồi.
Canh Nhị ảo não quát to một tiếng, thân thể nhỏ bổ nhào lên Truyền Sơn. Có thể cứu một người thì một người đi.
Mắt To trừng Mắt To, giờ khắc này hắn nhìn thấy cái gì?
Trịnh tôn giả quả thực còn giật mình hơn Mắt To gấp vạn lần, gã đã thấy tấm bùa kia thoáng cái biến thành một cái lỗ đen ngòm, mà cái lỗ ấy đang hút tu vi của gã?
“Vô liêm sỉ!” Trịnh tôn giả tức giận công tâm ra tay toàn lực, gã phải thoát thân, gã phải hủy diệt cái lỗ này!
Ma tu Phân Thần Kỳ ra tay toàn lực là như thế nào? Cứ nghĩ tới Trách Yểm lúc đó, bị nhốt trong tiên trận vẫn có thể đưa ra được một tia Phân Thàn, còn đưa ra được một phần nguyên thần trong trận nổ cuối cùng. Đó còn là lúc công lực hắn ta bị tổn hao không ít nữa.
Tu vi của Trịnh tôn giả tuy cũng bị lỗ đen cắn nuốt một chút, nhưng gã rất nhanh đã phát giác, để thoát khỏi vòng vây, một kích này càng dùng hết tu vi toàn thân. Lúc này, gã nào còn để ý được cái gì mà phương pháp luyện khí viễn cổ láy thiên địa làm lò trong truyền thuyết, cái gì mà luyện khí sư đặc biệt, cái gì mà âm thai ngàn năm nữa, so với những điều đó, mạng và tu vi của gã còn quan trọng hơn!
“Ầm!” Đây là tiếng nổ vô thanh, nhưng dư âm của trận nổ này không đơn giản như trận nổ phá nhà, chỉ có vài miếng gỗ bảy ra thôi.
Canh Nhị ôm lấy cổ Truyền Sơn rồi giơ chân, trong lúc chỉ mành treo chuông, đạp Mắt To ra ngoài.
Nhưng cái danh xui xẻo của Truyền Sơn không phải là gọi vô ích, không có gì là xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn thôi, tình thế vốn đã vạn phần nghiêm trọng, Canh Nhị cũng bắt đầu lo ‘tương lai’ mà y đã từng thấy có lẽ không thể trở thành hiện thực, lúc này Ma dực cung vẫn bị Truyền Sơn khống chế cũng xảy ra vấn đề.
Thực ra nói đến cùng vẫn do Canh Nhị làm hại, Truyền Sơn đang dùng hết lực muốn vãn hồi Ma dực cung, nào ngờ Canh Nhị chẳng nói chẳng rằng đã nhào về phía hắn.
Nếu là người khác, nói không chừng Truyền Sơn đã đánh bay người ra, nhưng Canh Nhị đã theo hắn quá lâu, quen đến nỗi khi Canh Nhị ôm cổ hắn, hắn mới nhận ra, chỉ giây lát thế thôi, Ma dực cung vừa bị khống chế lại đã thoát khỏi khống chế lần nữa.
“Canh Nhị!” Truyền Sơn gào cũng không có ý gì khác, chỉ là thấy kết quả sắp đạt được nhưng lại mất đi trước mắt, một loại thất vọng tới cực điểm muốn phát tiết mà thôi.
Thế nhưng Canh Nhị vốn là kẻ nhát gan sợ phiền phức, huống chi việc này xác thực sai là do y, nếu ngay từ đầu y không ném tấm bùa về phía Ma tu Phân Thần Kỳ kia, nói không chừng Ma dực cung này Truyền Sơn đã luyện thành rồi, Canh Nhị cũng sau đó mới cảm thấy Ma tu kia vào nhưng cũng không có bao nhiêu sát khí.
Bị Truyền Sơn gào một tiếng như thể răn dạy như thế, Canh Nhị tâm hoảng ý loạn cũng trở nên hồ đồ, chỉ muốn tận lực vãn hồi tổn thất, nếu Ma dực cung này có thể cứu lại được là rất tốt, thế là người này liền phạm phải một việc dại dột không thể dại dột hơn…
Bên ngoài, các Ma tộc xem náo nhiệt, cãi nhau, đánh nhau đều im miệng ngừng tay, cả đám chỉ ngây ngốc nhìn chỗ căn nhà gỗ lúc đầu của Ma tu xương khô kia.
Mắt To bị đá ra đến tận giờ vẫn không hiểu ra sao, tự dưng bị gọi vào, lại tự dưng bị đá ra, giữa chừng còn bị huynh đệ xin ít máu nữa chứ. Mắt To bối rối đứng lên tìm ngũ tướng quân, đang muốn báo cáo thì lại thấy trên mặt ngũ tướng quân luôn bất động thanh sắc đã xuất hiện vẻ cực kỳ khoa trương.
Mắt To thuận theo ánh mắt ngũ tướng quân quay đầu nhìn lại.
Một chùm ánh sáng rực rỡ đẹp mắt vô cùng bao phủ nơi hắn vừa đi ra, ánh sáng đó còn đang khuếch tán ra ngoài, phạm vi đã vượt qua cả khổ của căn nhà gỗ, tiếng ‘ong ong’ càng ngày càng rõ hơn.
“Đây là?” Quách Khanh kinh ngạc khẽ tán thưởng, động tĩnh này chính là cảm giác pháp bảo cấp cao xuất thế. Không ngờ tới, thật không ngờ tới, một Ma tu Ngưng Khí Kỳ bình thường mà lại có thể luyện ra một pháp bảo cấp cao mà phải tu giả Nguyên Anh Kỳ mới có thể chế ra được.
Chỉ có Đào Hoa, hắn ta không đi xem chỗ nhà gỗ ban đầu, mà ngẩng đầu há to miệng nhìn trừng trừng lên trời.
Bầu trời sầm sì không biết trôi từ đâu tới những đám mây đen, mây đen càng tích càng nhiều, càng tích càng dày, bầu trời vốn đang coi như là sáng sủa thoáng cái đã trở nên đen kịt, ‘đoàng đoàng!’ từng tia sét như những con rắn điện lóe ra từ trong những đám mây, ‘rầm rầm’ tiếng sấm mơ hồ lọt vào tai.
“Con mịa ngươi… Rùa chết tiệt! Ngươi lại dám làm tiên khí xuất hiện trong Huyết Hồn Hải của lão tử! Ta gϊếŧ ngươi!” Khuôn mặt của Đào Hoa thoáng cái trở nên dữ tợn vô cùng, giơ chân to lên xông tới chùm ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Canh nhị choáng váng, ngơ ngác trừng Ma dực cung hoành tráng dựng đứng giữa không trung kia.
“Thành? Thế mà lại thành thật à?” Truyền Sơn cũng ngây người, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao Ma dực cung sắp bị hủy diệt không những không sao mà còn thăng cấp nữa?
Dù hắn chưa thấy pháp bảo cấp trung, nhưng cứ nhìn món đồ này thôi, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống mặt hàng bình thường.
“Đây là pháp bảo thượng phẩm?” Truyền Sơn cẩn thận hỏi.
Canh Nhị vẫn đang đờ ra.
Còn về uy hϊếp của họ, Trịnh tôn giả Phân Thần Kỳ sau khi phát ra một kích đầy uy lực đã bị lỗ đen hút sạch, đống xương xẩu còn thừa trên mặt đất chính là đồ còn thừa lại lỗ đen chẳng thèm hút nốt. Lỗ đen sau khi hấp thu xong mục tiêu cũng tự động biến mất.
Nếu lúc này Canh Nhị còn giữ được tỉnh táo, chắc chắn y sẽ đắc ý một phen, thuận tiện bốc phét bùa giữ mạng của y lợi hại cỡ nào, ai kia lại thiếu y bao nhiêu nợ các kiểu, nhưng bây giờ Canh Nhị rõ ràng không có tâm tư ấy.
Nhân vật tai to mặt lớn không ai bì nổi, có thể gϊếŧ Truyền Sơn vô số lần ấy đã biến mất im lặng như thế, không có chút rung động nào, thật giống như người vừa chết chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi.
Giờ này khắc này, tất cả tâm thần của họ đều bị bộ Ma dực cung thoạt nhìn cực kỳ kiêu ngạo đẹp đẽ kia hấp dẫn mất rồi.
Ma dực cung chậm rãi xoay tròn giữa không trung, thật giống như đang triển lãm thân thể hoàn mỹ của nó.
Đúng vậy, hoàn mỹ, bất luận một tu giả nào thấy pháp bảo này chỉ có thể phun ra hai chữ này, hay là phong hoa tuyệt đại?
“Nhị ngốc, ngươi vừa rồi làm gì đó?”
Canh Nhị còn đang muốn trả lời, bỗng giật mình một cái, ngậm chặt miệng lại.
Đánh chết y cũng không nói! Để tên này biết một giọt máu của y là có thể khiến tiên khí ra, sau này y cứ chờ bị lấy máu mỗi ngày mất!
Vừa nghĩ tới La xui xẻo dùng ánh mắt cực kỳ tham lam trừng y, trên tay cầm một con dao rạch từng vết lên người y, bên dưới là vô số lọ đựng máu tươi của y…
Canh nhị bị tưởng tượng của mình dọa sợ chết khϊếp, mặt mày trắng bệch.
“Canh Nhị, ngươi tốt nhất…”
“Ầm ầm ầm ───!”
“Lôi kiếp?” Một lớn một nhỏ cùng ngẩng đầu không dám tin mà hét lớn.
Truyền Sơn vừa tránh lôi kiếp, vừa thê thảm kêu to: “Làm gì vậy, sao lại gặp phải lôi kiếp? Canh Nhị, lẽ nào ngươi tu thành kim đan rồi? Nhưng mà không đúng a, kết đan sao lại giáng lôi kiếp được chứ? A, lẽ nào do ngươi là yêu quái?”
“Không phải, là cung! Là bộ Ma dực cung kia! Mau rời khỏi đây!”
Ma dực cung dừng xoay tròn, thân thể lại bắt đầu hơi run, như đang sợ cái gì đó.
“Rời khỏi? Thế nếu Ma dực cung kia không thể chống được lôi kiếp…” Truyền Sơn luyến tiếc, mặc kệ bộ cung kia luyện ra thế nào, tốt xấu gì cũng là pháp bảo đầu tiên hắn luyện ra, những sóng gió vừa mới đã qua rồi, nếu bị hủy trong lôi kiếp, hắn chẳng thể nào cam tâm.
“Mặc kệ đi!”
“Nói thì dễ. Thứ này khác gì con ta, ngươi hiểu không? Cũng giống như ngươi ấy, đều là thứ ta vất vả lắm mới sinh ra được!”
“Thối lắm! Qủy mới là do ngươi sinh ra, ta chẳng qua là mượn…”
“Ầm ầm ầm ───!”
“Oa a!” Hai người cùng nhau gào lên, Ma dực cung đã chạy theo họ, xem ra là muốn để họ chống lại lôi kiếp.
“Ầm ───!”
“Lôi kiếp này vì sao cứ đuổi theo ta a?”
Bởi vì Ma dực cung cứ chạy đằng sau mông hắn.
Truyền Sơn bị nổ hết sức tiêu hồn, kêu thảm thiết liên tục. Sợ liên lụy tới Canh Nhị, hắn còn thả Canh Nhị ra.
Một lớn một nhỏ hai kẻ ngu ngốc cũng không biết bị mất sợi thần kinh nào, lại cũng không nhớ tới bỏ trận pháp đi, cứ chạy tới chạy lui trong vòng hai trượng nhỏ ( 6,66m) xung quanh. Lôi này muốn đánh họ còn không dễ sao?
“Rùa chết tiệt! Ta gϊếŧ ngươi ───!”
“Phịch!” Trận pháp vững vàng bị người tới làm thủng một lỗ.
“A a a! Đào Hoa ngươi tới làm cái gì!” Canh Nhị không đề phòng bị Đào Hoa đánh ôm đầu chạy tới chạy lui, lúc này y cuối cùng cũng nhớ ra phải xóa trận pháp đi. Nhưng mọi việc có tốt thì cũng có xấu, trận pháp vừa bỏ, người ở bên trong có thể chạy ra, nhưng người bên ngoài cũng có thể chạy vào.
Vừa thấy Canh Nhị bị đánh, Truyền Sơn đau lòng quên hết cả lôi kiếp, nổi trận lôi định giơ đao xương khô xông tới, “Ngươi làm gì thế! Ngươi cũng dám đánh y, y mới bao tuổi? Ngươi tên hỗn đản này, ta bổ ngươi!”
Rối loạn, tất cả đều rối loạn.
Đào Hoa đuổi đánh Canh Nhị, Truyền Sơn hóa tay thành đao xương khổ đuổi đánh Đào Hoa, Ma dực cung trốn theo Truyền Sơn, lôi kiếp trên trời đánh Ma dực cung, mà lôi kia đánh ba lần thì ít nhất có một lần sẽ đánh lên người Truyền Sơn.
“Tiên khí xuất thế! Đây là lôi kiếp tiên khí xuất thế!”
Bên ngoài có người điên cuồng kêu to. Đây rõ ràng là lời nói kích động, chờ hắn hối hận muốn rút lại lời cũng không còn kịp nữa, huống chi người có ánh mắt tinh tường cũng không chỉ có mỗi mình hắn, tiên khí xuất thế tuy chưa ai từng gặp, nhưng một vài đặc thù thì cũng đã từng nghe qua, nhìn hình dạng của lôi kiếp kia thì cũng đoán được bảy, tám phần.
“Tiên khí lôi kiếp! Trời ạ! Luyện khí sư kia còn luyện ra được tiên khí!”
“Là của ta! Tiên khí là của ta, đây là duyên phận của ta!”
Sự hấp dẫn của tiên khí là vô cùng, từng bóng người phóng về chỗ lôi kiếp, da mặt Quách Khanh giần giật, nhịn nhịn nữa, vẫn không thể chịu được sự hấp dẫn của tiên khí, lập tức cũng không để ý được điều gì nữa, triển khai phi kiếm bay qua chờ lôi kiếp dừng lại thì lập tức cướp giật tiên khí.
Cùng tiến lên không chỉ có một mình hắn ta, cái tên của tiên khí thôi cũng đủ làm toàn bộ Ma tu ở Huyết Hồn Hải điên cuồng.
Không ai nghĩ tiên khí sao lại tự dưng xuất hiện ở Huyết Hồn Hải, họ chỉ biết các loại uy lực vô cùng của tiên khí, cùng với uy phong ngạo thị thiên hạ của họ sau khi đạt được tiên khí.
Tiên khí a, đó là chí bảo tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong giới tu giả, đến ngay cả tán tiên tán ma cũng không thể có, hiện nay xuất hiện ở giới tu giả chỉ có bán tiên khí, đây là do tán tiên tán ma giỏi về luyện khí luyện thành, toàn bộ giới tu giả cũng chẳng qua có bốn chiếc ít ỏi. Hơn nữa, ba chiếc trong đó đều nằm trong tay tán tiên tán ma, chỉ có một thanh phi kiếm bán tiên khí làm bảo bối trấn phái trong Chân Vũ Đạo Quan – một trong ba đạo quan.
Quách Khanh đã từng nghe nói giới tu giả thời kỳ viễn cổ cũng từng xuất hiện tiên khí, nhưng đây đã là truyền thuyết từ xa xưa rồi.
(Lưu ý: tiên khí cũng như pháp khí, pháp khí thường do luyện khí sư trong giới tu giả luyện chế ra, còn tiên khí thì do tiên luyện ra, tán tiên tán ma không phải là tiên hoàn chỉnh nên cùng lắm cũng chỉ có bán tiên khí thôi.)
Mà lúc này, truyền thuyết xuất hiện trước mắt hắn. Nếu không thể nắm bắt cơ hội này, Quách Khanh tin chắc mình sẽ thành tâm ma, dù thế nào cũng không thể độ kiếp thành ma thực sự.
“Ngươi xem xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì rồi!” Đào Hoa tức quá há cái mồm to đùng.
Canh Nhị ôm xương đùi Truyền Sơn khóc oa oa, y không phải cố ý đâu, thật sự không phải cố ý, hu hu!
“Này, bây giờ là lúc khóc sao? Lôi kiếp này lúc nào mới dừng?” Truyền Sơn mới muốn khóc đây, trên người hắn đã bắt đầu bốc khói đen rồi đây này. Thảm nhất chính là một cái cánh tay hắn đã bị nổ bay, chỉ có thể nhặt lên ôm vào lòng.
Ma dực cung đi theo đằng sau mấy người cũng giãy dụa, nó cũng bị nổ không nhẹ, lúc này đừng nói tốt đẹp, đến ngay cả rác rưởi tùy tiện nhặt trên chiến trường cũng đẹp hơn nó.
Canh Nhị và Đào Hoa cùng ngẩng đầu nhìn trời, “Xem ra vẫn còn nhiều đấy, cấp độ của Ma dực cung này kể cũng cao phết.”
Canh Nhị vừa tỏ vẻ đắc ý được tí ti, Đào Hoa đã đạp một phát, “Ngươi còn đắc ý?!”
“Phịch!” Truyền Sơn đạp cho hắn ta một phát.
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám làm gì y, ta mặc kệ các ngươi có quan hệ gì, ta đều phế các ngươi!”
“Quan hệ? Ta và y có quan hệ gì?” Cũng không phải Đào Hoa giận quá rồi không mà đến cả cái từ ‘người ta’ ngay cửa miệng cũng không thấy nữa.
“Ngươi đến giờ vẫn còn bảo vệ y? Ngươi có biết bây giờ ngươi bị sét đánh đều là họa do tên này gây ra không?”
“Thế thì làm sao?” Truyền Sơn ôm lấy Canh Nhị, đặt cánh tay phải của mình trong lòng y, một tay nâng y.
Canh Nhị cảm động nhếch miệng cười với Truyền Sơn.
“Ta có dự cảm, phiền phức lớn rồi.” Truyền Sơn đột nhiên quay đầu nhìn về phía một bóng đen chạy tới từ đằng xa.
“Ầm ầm ầm ───!”
“Đùng đoàng!”
Lôi kiếp đánh xuống lần thứ hai, Truyền Sơn biết mình chắc chắn không giữ được Ma dực cung này rồi, tiếc cho vũ khí tuyệt thế hắn chế riêng cho Mắt To và tộc Một Mắt. Hiện tại quan trọng là… giữ được cái mạng nhỏ của hắn và Canh Nhị, khổ nỗi Ma dực cung cứ chạy theo hắn.
Truyền Sơn không biết rằng, thực ra Ma dực cung không phải chạy theo hắn, mà là chạy theo Canh Nhị, ai bảo Canh Nhị nhỏ một giọt máu vào giây phút cuối cùng cho người ta cơ. Nhưng Canh Nhị quá nhỏ, Truyền Sơn lại cứ dính vào với y, thế là thoạt nhìn như là Ma dực cung chạy theo hắn.
“Tiên khí là của ta! Giao tiên khí ra cho ta!” Thế mà có Ma tu nhanh hơn cả Quách Khanh, nhìn thân pháp ra tay như điện ấy, tu vi tuyệt đối không thấp hơn Trịnh tôn giả.
Những Ma tu bình thường ẩn dấu rất sâu này đều xông tới.
Canh Nhị hối hận, hiện tại muốn bày binh bố trận phòng thủ cũng không kịp nữa, sớm biết thế thì sẽ không xóa bỏ trận pháp phòng hộ vừa rồi. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
“Đùng ─── đùng đoàng!”
“A!” Truyền Sơn kêu thảm thiết, bởi vì Ma dực cung, hắn bị lôi kiếp và Ma tu tới cướp giật đồng thời đánh trúng.
Tứ chi nổ tung, ‘tương lai’ Canh Nhị đã từng thấy trở thành hiện thực. Thân thể Truyền Sơn dù không tứ phân ngũ liệu thì cũng chẳng khác mấy.
Nhưng Truyền Sơn mặc kệ công kích thế nào, hắn vẫn cứ bảo vệ chặt Canh Nhị trong lòng.
Mặt Canh Nhị đỏ bừng lên, đầu óc càng nóng, dương tay tung ra hơn mười tấm bùa chú.
“Ngươi điên rồi!” Đào Hoa vừa thấy bùa chú bay đầy trời, sợ quá gào to.
“Hai hỗn đản các ngươi chỉ biết gây sự, cút hết cho ta ───!”
P/s: có ai có chút ghét ghét Canh Nhị như mình không, nhưng ko phải cái cảm giác ghét hẳn, mà là có đoạn thì ghét có đoạn thì thích ấy. Mình là đứa theo trường phái công bằng, không thiên vị công hay thụ riêng biệt, chỉ cần cốt truyện có nhân có quả, kẻ nào cũng phải nhận cái này mất cái kia, không thể cứ thắng thế mãi được. Mình thấy Truyền Sơn xui xẻo lắm rồi, cứ nói hắn xui xẻo mãi í, làm mình gõ cái từ xui xẻo không cũng muốn điên. Được Canh Nhị giúp đỡ, Canh Nhị hao tổn bn thứ đấy nhưng mình vẫn thấy nó chẳng là gì cả. Haizz, mình muốn thấy cảnh Canh Nhị ghen lắm rồi í. (Cái đoạn p/s này có ai hiểu mình muốn nói gì không, suy nghĩ bắt đầu ‘tư mã hành không’ rồi =)))