CHƯƠNG 447: KẺ TÀN PHẾ.
Mộ Dung Phục sắc mặt biến đổi, '’ Nhất Phách Lưỡng Tán '’ của Thiếu Lâm Tự hắn cũng có nghe biết, mỗi một chiêu thức tinh diệu của bảy mươi hai tuyệt kỹ thì '’ Nhất Phách Lưỡng Tán ‘' lại khác loại, bởi vì nó chỉ có một chiêu, lấy nội lực bài sơn đảo hải làm căn cơ hướng về mục tiêu đánh tới, nếu vỗ vào trên tảng đá, đá vụn bay ra, vỗ vào trên thân người, thì hồn phi phách tán, vì lẽ đó có tên gọi là ‘' Nhất Phách Lưỡng Tán ’' .
‘' Nhất Phách Lưỡng Tán ’' chỉ có một chiêu mà nằm trong bảy mươi hai tuyệt kỹ hàng đầu của Thiếu Lâm Tự, tất có chỗ hơn người, Mộ Dung Phục ám hối mình quá mức bất cẩn, định biến chiêu phòng ngừa cứng đối cứng cùng đối phương, nhưng làm sao kịp!
Song chưởng va chạm, lấy hai người làm trung tâm trên lôi đài, hiện lên từng vòng ánh sáng sóng gợn hướng về bốn phía tản ra, Mộ Dung Phục lão đảo lui về phía sau vài ba bước, sắc mặt trở nên trắng xám.
-A Di Đà Phật, đa tạ Mộ Dung công tử đã nhường nhịn..
Hư Trúc hai tay chấp lên, khom lưng bái chào.
-Ngươi...
Mộ Dung Phục trong lòng quýnh lên, hắn cho là sau khi đối chưởng thì mình chỉ rơi xuống thế hạ phong mà thôi, còn Hư Trúc có động tác như vậy lại khiến cho giống như thắng bại đã phân, Mộ Dung Phục mới vừa mở miệng, chân khí thoát ra, phát hiện trước ngực muốn ói, thoáng cái cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, hai chân mềm nhũn, toàn bộ thân thể không chịu được ngồi bệt xuống đất.
-Biểu ca…..!
Vương Ngữ Yên mặt vẻ lo âu.
-Này… chiêu gì mà lại làm cho đường đường Nam Mộ Dung bị chật vật như vậy?
Nhìn thấy Mộ Dung Phục đặt mông như ngã trên đất, giữa trường mọi người xôn xao, ngay Chu Chỉ Nhược cũng xoay người lại hỏi dò Tống Thanh Thư.
-Chiêu này gọi là Nhất Phách Lưỡng Tán, uy lực cực kỳ vô cùng lớn, nhưng nhiều lắm cũng chỉ làm cho Mộ Dung Phục trong khoảng thời gian ngắn cả người không còn chút sức lực nào mà thôi, Mộ Dung Phục sở dĩ chật vật như vậy, là bởi vì lúc đối chưởng lại nghe được biểu muội mình nhắc nhở, trong lòng sinh ra ba phần khϊếp ý, theo bản năng dự định biến chiêu, nên lúc đó bị thu hồi mấy phần nội lực, cứ như vậy mà đối chưởng qua đi, hắn không chỉ là phải chịu đựng uy lực của Nhất Phách Lưỡng Tán, mà còn phải chịu đựng tự thân nội lực của mình phản phệ, cho nên mới bị như vậy..
Tống Thanh Thư lắc đầu, Mộ Dung Phục rõ ràng là cao thủ đỉnh cao trong chốn giang hồ, có thể mỗi lần vào thời khắc mấu chốt, đều là do nguyên nhân như vậy, lúc phát huy không hết đến bất tận nhân ý, lần này bị bại chật vật như vậy, e rằng người trong giang hồ sẽ cảm thấy Cô Tô Mộ Dung Phục chỉ là hữu danh vô thực.
Nghe được bên dưới xì xào bàn tán nghị luận, Mộ Dung Phục sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lần này được tham gia đại hội Kim xà đâu với đối thủ này, hắn có thể nói là đã thoả mãn nguyện, ngay khi trước khi lên lôi đài, hắn còn có suy nghĩ vòng thứ hai sẽ ứng đối với A Thanh ra sao, nào ngờ mới ngay vòng thứ nhất đã thất bại, còn bị bại một cách chi thảm.
Điều tức trong chốc lát, Mộ Dung Phục đẩy Vương Ngữ Yên đang dìu tay hắn, đứng lên cũng không quay đầu lại, hướng đi ra phía ngoài.
Thấy Vương Ngữ Yên oan ức đến mắt đυ.c đỏ ngầu, Đoàn Dự trong lòng sốt ruột, bất quá vào giây khắc này lại không biết nên nói cái gì, hắn hơi ngây người, thì Vương Ngữ Yên đã truy đuổi theo Mộ Dung Phục rồi, Đoàn Dự đang muốn chạy theo, thì Bao Bất Đồng sớm có phòng bị tự đưa tay ra cản ở trước mặt hắn.
Thấy Đoàn Dự kinh ngạc, Bao Bất Đồng cười gằn:
-Đoàn công tử định đi theo để nhìn xem chuyện cười của công tử nhà ta sao?
Đoàn Dự liên tục xua tay:
-Không đúng… không đúng, Bao tam ca hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ là lo lắng cho Vương cô nương...
Bao Bất Đồng châm chọc:
-Nhà Cô tô Mộ Dung dầu gì cũng thừa khả năng bảo vệ được cho Vương cô nương, Đoàn công tử.. sau này không gặp lại!
Vừa dứt lời, liền phẩy tay áo bỏ đi.
Lấy Tống Thanh Thư công lực bây giờ, bên đó phát sinh tất cả mọi chuyện đương nhiên chạy không thoát khỏi pháp nhãn của hắn, thấy Đoàn Dự phiền muộn nhìn theo phương hướng Vương Ngữ Yên đang dần biến mất, Tống Thanh Thư thấy Đoàn Dự đúng là một kẻ si tình...
- Cho mời Tuyệt Tình cốc chủ Công Tôn Chỉ cùng... Dương Quá.
Hoàng Dung giọng nói không được tự nhiên, làm cho Tống Thanh Thư nhìn lại, chú ý tới một nam nhân mang theo cây trọng kiếm cụt một tay đang lên đài ..
Nhìn thấy ống tay áo Dương Quá trống rỗng, trong mắt Hoàng Dung loé ra một tia áy náy, bất quá trong lòng nàng rõ ràng tính tình của Dương Quá quá cực đoan, dù sao Dương Khang phụ thân hắn cũng là gián tiếp chết ở trong tay mình, đã kết thành mối thù hận không thể nào quên của hắn.
Kỳ thực muốn hóa giải mối thù này cũng không phải là hết cách, nếu thật sự theo chủ ý của Quách Tĩnh, lúc đó chém đứt một cánh tay của Quách Phù bồi cho hắn, dù cừu hận Dương Quá to lớn đến đâu cũng sẽ hóa giải, chỉ có điều Hoàng Dung làm sao cam lòng!
Một biện pháp khác chính là đem Quách Phù gả cho Dương Quá, để cho Quách Phù cả đời này phải theo Dương Qúa, nhưng ngay từ lúc ban đầu trong đại hội anh hùng Dương Quá đã kiên quyết từ chối một lần, lần này hắn lại bị Quách Phù chém đứt cánh tay, càng không thể đồng ý.
Hoàng Dung khổ não lắc đầu, dù là nàng cơ trí hơn người, giờ khắc này cũng thấy cảm giác vô lực, không biết bằng cách nào mới có thể hóa giải đoạn cừu hận này.
Bất chợt nàng ngẩng đầu lên, thì phát hiện vị Tuyệt Tình cốc chủ mục quang sáng quắc đang nhìn mình chằm chằm, không chút nào che giấu du͙© vọиɠ trong ánh mắt, Hoàng Dung trong lòng nảy sinh căm ghét, nên liền quay vị trí bên trong ngồi xuống, trong lòng đột nhiên bay lên một ý nghĩ: “ Nếu như hai người các ngươi lát nữa luận võ cùng nhau đồng quy vu tận là tốt biết bao..”
Hoàng Dung lắc đầu, vội đưa cái ý nghĩ trục đáng sợ xuất ra khỏi tâm trí, bắt đầu chuyên chú nhìn xem, trải qua thời gian không gặp, Dương Quá võ công tựa hồ đã cao hơn trước rất nhiều..
-Nàng không đi cùng với ngươi sao?
Nhìn thấy người đối diện, Công Tôn Chỉ chính là gặp lại kẻ thù, lúc trước nếu không phải là vì Dương Quá đột nhiên xuất hiện ở Tuyệt Tình cốc, thì mình đã sớm cùng Tiểu Long Nữ thành tựu chuyện tốt, mỗi ngày khoái hoạt giống như thần tiên, hắn chẳng những mang đi hôn thê của mình, đã vậy lại còn đem Cừu Thiên Xích tiện nhân kia cứu lên, làm hại chính mình không thể tiếp tục chờ ở Tuyệt Tình Cốc được nữa, suốt ngày tìm kiếm lang thang như chó mất chủ.
Dương Quá nhướng mày, hừ lạnh một tiếng:
-Không cần lão quan tâm.
Công Tôn Chỉ chú ý tới vẻ mặt Dương Quá, rất nhanh cười to lên:
-Lúc trước còn tưởng rằng nàng cùng với ngươi sẽ có bao nhiêu hạnh phúc, nhưng ta không ngờ tới bây giờ ngươi không những để cho mất nàng, mà ngay cả chính mình cũng biến thành kẻ tàn phế, bây giờ thì ngươi làm sao xứng được với nàng?
Dương Quá vừa nghe lão nói đến câu tàn phế liền tức giận, lại nghĩ tới lúc trước cùng Tiểu Long Nữ bị đối phương dùng độc tình hoa hành hạ thống khổ không thể tả, trong lòng sát cơ nổi lên, hừ lạnh nói:
-Các hạ cũng mù một con mắt, không phải cũng là tàn phế sao?