CHƯƠNG 247: TỶ MUỘI DÁNG NGƯỜI GIỐNG NHAU.
Đến Tử Cấm thành, Tống Thanh Thư nhờ thái giám vào trong bẩm báo, hắn đứng chờ ở bên ngoài Khôn Ninh cung, quamột lúc lâu, vẫn không có tin tức gì báo ra, Tống Thanh Thư cho rằng Đông hoàng hậu không muốn gặp mình, nên xoay người rời đi.
-Tống đại nhân xin dừng chân, Hoàng hậu nương nương truyền đại nhân vào.
Ngay vào lúc này thái giám chạy ra, hô to.
Tống Thanh Thư sững sờ, nhất thời tỉnh ngộ ra, đây là Đông hoàng hậu muốn lập uy với mình đây, nếu hắn còn đừng chờ, nói không chừng vẫn còn tiếp tục đứng dài cổ ra mà không có ai gọi vào..
Tiến vào Khôn Ninh Cung, quả nhiên như Tống Thanh Thư dự liệu, Đông hoàng hậu vẻ mặt mang sương lạnh, không nói tiếng nào nhìn mình.
Tuy rằng Tống Thanh Thư cũng xem như là tâm phúc của Khang Hi, nhưng hắn thường xuyên ở bên ngoài bôn ba, do đó đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng dấp của Đông hoàng hậu.
Tống Thanh Thư âm thầm quan sát đánh giá Đông hoàng hậu, thấy nàng thân mang một bộ trang phục màu đỏ rực, cổ áo thêu tơ màu vàng hình Phượng Hoàng, gấu váy thì thêu màu vàng Tường Vân, kế trung gian thêu hình Phượng, Loan trong miệng ngậm lấy minh châu nhẹ nhàng buông xuống, khuôn mặt của nàng cực kỳ mỹ lệ.
-Không biết Tống phó tổng quản tìm bản cung có chuyện gì quan trọng không?
Đông hoàng hậu nâng chung trà lên nhấp một miếng, cũng không có nhìn thẳng vào hắn.
Nhìn Đông hoàng hậu tuyệt sắc mỹ nữ, thân hình đầy đặn kiều mỵ vạn phần, chỉ thấy mái tóc đen tuyền như mây của nàng được vấn lên cao, dưới vầng trán tú lệ lộ ra gương mặt trắng hồng, một thân mềm mại y phục đem bộ ngực sữa xinh đẹp vươn cao…
Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán.
-Bản cung đang chờ ngươi trả lời đấy.
Đông hoàng hậu thấy Tống Thanh Thư vẫn đứng im hơi khom người, có chút tức giận nói.
-Bẩm nương nương, có lẽ đã biết hạ thần vì chuyện gì mà tìm đến nương nương.
Tống Thanh Thư dù có chút khϊếp sợ, nhưng vẫn ung dung đáp.
-Tống Thanh Thư, ngươi thật là to gan!
Đông hoàng hậu nhướng lên đôi lông mày phượng, ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư không để ý đến, lúc này nhìn kỹ lại nàng, cũng không nói gì.
Đông hoàng hậu tức giận cứng lại, phất tay đối với thái giám, cung nữ nói:
-Các ngươi lui ra ngoài.
-Bẩm vâng..
Nhìn thái giám cung nữ lục tục đi ra ngoài, hắn bước đến hơi gần Đông hoàng hậu nhìn thấy nàng mềm mại vũ mị, cái áo mặc ngoài bằng tơ lụa nhu hòa trong suốt nhuyễn sa thể hiện đẹp đến tận cùng, bộ ngực của nàng bên dưới cái yếm phình lên như hai tòa cao phong, dưới làn tơ lụa đỏ tươi động lòng người, khó trách nói sắc đẹp có thể ăn được, hắn nghe thấy được từ trên người Đông hoàng hậu tản mát ra mùi thơm ngát mê người, mỉm cười nói:
-Nương nương lá gan cũng không nhỏ, chẳng lẽ không sợ hạ thần đối với nương nương có ý đồ bất chính sao?
Tống Thanh Thư đứng không đến hai trượng, cũng nhìn thấy cái mông của Đông hoàng hậu rất đẫy đà, đường cong hình bán cầu hai bên mảnh thịt mông tròn tựa như khêu khích ánh mắt nhìn, nên bất chợt mới thốt ra một câu mạo phạm như thế, vừa nói xong hắn cũng có chút hối hận, do cùng Song Nhi trêu đùa quen rồi, khi nói chuyện với Đông hoàng hậu đã quên không phân biệt nặng nhẹ.
Nghe được câu nói của hắn, Đông hoàng hậu rõ ràng sững sờ, hiển nhiên nàng cũng không ngờ được trước mắt tên nô tài này lại gan to lớn mật như vậy, lạnh lùng nói:
-Ngươi có biết chỉ bằng vào câu nói này, nếu bản cung nói cho Hoàng thượng, ngươi sẽ nhận lấy hậu quả như thế nào không?
Tống Thanh Thư sợ hãi cả kinh, hắn biết tâm thái những người đang nắm quyền sinh sát này, có quỳ xuống đất xin tha thì cũng không có chút tác dụng nào, chuyện đến nước này, đành nhắm mắt liều mạng chống đỡ:
-Bẩm nương nương sẽ không vì chuyện nhỏ này mà làm phiền đến hoàng thượng, dù sao nương nương cũng phân ra được chuyện nào nặng nhẹ. . .
-Ngươi đang uy hϊếp ta?
Đông hoàng hậu biết dựa vào thân phận của mình, chỉ cần doạ một câu, đa số những đại thần trong triều sẽ vội vả quì xuống đầu lưỡi xin tha, không ngờ tới Tống Thanh Thư lại không dựa theo lẽ thường ra chiêu, nàng kỳ thực trong lòng biết rất rõ, mình không phải như những phi tần trong hậu cung được hoàng thượng sủng ái mà tùy ý làm bậy, mà mình chính là mẫu nghi thiên hạ hậu cung chi chủ, giúp cho Hoàng đế phân ưu giải nạn còn không kịp, thì những chuyện nhỏ nhặt không thể làm phiền đến Hoàng đế.
-Bẩm hạ thần không dám…
Tống Thanh Thư cung kính đáp lễ nói.
Đông hoàng hậu lúc này mới hài lòng, đột nhiên tựa như có điều thắc mắc nói:
-Gần đây trong kinh thành đang có lời đồn, Tống phó tổng quản diễm phúc không cạn, trường kỳ lưu luyến trong khuê phòng gia quyến của tội thần Vi Tiểu Bảo. . .
Tống Thanh Thư không chờ nàng nói xong, lập tức đánh gãy nói:
-Đó chỉ là do bọn thảo dân ác ý muốn hãm hại hạ thần nên nói như vậy, hạ quan cùng Vi phu nhân trong sạch, thiên địa chứng giám, sở dĩ thường đến Phường Ty Giáo, chỉ là vì phòng bị bọn tặc tử đến trộm đồ mà thôi.
Đông hoàng hậu thân là người nhà họ Đông, nên rõ ràng hắn ở tại Phường Ty Giáo vì mục đích, nàng cũng không cho rằng Tống Thanh Thư cùng Song Nhi có chuyện gì xảy ra, dù sao thì hắn cũng thuộc loại quan lại có thứ bậc ở trong triều đình, muốn dạng nữ nhân nào mà không có, nếu vì một quả phụ, huyên náo làm danh tiếng bị hủy hoại không có đáng, trong suy nghĩ của nàng, thực sự không thể nào mà lại có kẻ ngu ngốc như thế, có điều khi nghe được Tống Thanh Thư thanh minh nói, nàng cau mày hỏi:
-Ngươi nói ai là bọn tặc tử?
-Nương nương đã biết rõ hà tất còn hỏi ..
Tống Thanh Thư mỉm cười, đương nhiên cũng sẽ không ngốc mà nói thẳng ra là Đông Ngạc Luân Đại, dù như thế nào đi nữa nói, Đông Ngạc Luân Đại cũng là đường đệ của Đông hoàng hậu.
-Ngươi so với các đại thần thật sự là không giống nhau.
Đông hoàng hậu ngạc nhiên, tựa như lẩm bẩm nói rằng,
-Bình thường các đại thần đến Khôn Ninh cung, vừa nhìn thấy bản cung, trong lòng đã run sợ, nào giống ngươi cứ đàm luận bình thản như thường. . .
Đột nhiên nàng chuyển đề tài, nhìn Tống Thanh Thư hỏi,
-Tống phó tổng quản thân là người Hán, có phải là tâm tư không có muốn để lâu dài ở lại với Đại Thanh?
Tống Thanh Thư âm thầm cảnh giác, vừa có đôi câu vài lời, lại bị Đông hoàng hậu thăm dò tâm thái của mình, xem ra Đông hoàng hậu cũng không phải là bình hoa để làm kiểng trong hậu cung, hắn liền ứng đối nói:
-Bẩm nương nương đừng có trêu đùa, trong chốn võ lâm trung nguyên, hạ thần thân là một kẻ phản bội, từ lâu đã trở thành hạng người bị truy đuổi, may là có hoàng thượng thu nhận giúp đỡ hạ thần, còn ủy thác cho trọng trách, hoàng thượng có ân sâu tựa biển như vậy….
Nhìn thấy Tống Thanh Thư dáng dấp lo sợ tát mét mặt mày, Đông hoàng hậu lúc này mới hài lòng gật gù, có điều vẫn lạnh tanh nói:
-Hừ… ý đồ của người đến đây, bản cung cũng biết rõ ràng, có điều Vi Tiểu Bảo ngày xưa đã cán quấy với Đông gia như vậy, hôm nay gặp phải báo ứng cũng đáng tội, ngươi nếu vì gia quyến của hắn mà cầu xin, thì không cần phải mở miệng nói với ta.
Tống Thanh Thư trong lòng rất tức giận, lâu nay, chính hắn ở trong tay Khang Hi cũng là một con cờ, Đông Giai Thị tuy là hoàng hậu cao quý, nhưng thiên hạ ngày nay quần hùng nổi lên khắp nơi, danh xưng hoàng hậu, vương phi nhiều không kể xiết, cho nên Đông hoàng hậu, hắn cũng không để vào trong mắt, cố nén lửa giận, từ tốn nói:
-Bẩm nương nương, đã là như vậy, thì hạ thần không dám quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.
Nói xong liền xoay người rời đi, lưu lại Đông hoàng hậu ngạc nhiên sững sờ tại chỗ.
Vừa ra khỏi cửa cung không bao lâu, suýt chút nữa thì va vào một mỹ nhân cung trang, ngẩng đầu nhìn lên, thấy rõ chính là Tiểu Đông hậu, hắn vội vã tạ lỗi nói:
-Suýt chút nữa chạm vào Quý phi nương nương, mong rằng nương nương thứ tội.
Tiểu Đông hậu lui về sau một bước, kinh ngạc nói:
-Hóa ra là ngươi… ngươi cũng tới tìm tỷ tỷ của ta?
-Bẩm vâng..
Tống Thanh Thư gật đầu, bởi vì bực tức Đông Ngạc Luân Đại cùng Đông hoàng hậu, nên hắn giờ nhìn Tiểu Đông hậu cũng có chút ngứa mắt.
Để ý tới vẻ mặt của hắn, Tiểu Đông hậu cũng không tức giận, nhẹ nhàng hỏi:
-Ngươi có phải là có việc đến cầu tỷ tỷ, nhưng nàng không đáp ứng?
Tống Thanh Thư nhìn trước mắt quý phi trang nghiêm này, gật đầu, lúc này Tống Thanh Thư xem ra, Tiểu Đông hậu dường như không sành sỏi giống tỷ tỷ của nàng, hay là có thể lợi dụng một chút sự thương cảm của nàng, vì vậy liền đem chuyện của gia quyến Vi Tiểu bảo giản yếu nói qua một lần.
-Chuyện của thiếu phu nhân Song Nhi ta cũng có nghe qua, chính ta cũng cảm thấy hơi quá, Đông gia cùng Vi Tiểu Bảo có ân oán, dù như thế nào đi nữa cũng không nên liên lụy đến trên người của các nàng. Có điều ngươi cũng không nên trách tỷ tỷ, nàng đối với thể diện của Đông gia, rất coi trọng so với bất cứ chuyện gì, đương nhiên tỷ tỷ sẽ có sắc mặt không tốt với ngươi.
Tiểu Đông hậu hé miệng cười nói,
-Chuyện này cứ để cho ta, ta sẽ xử lý giùm cho.
-Bẩm vâng… hai tỷ muội khi nói chuyện chắc sẽ thuận tiện hơn một chút.
Tống Thanh Thư lúc này mới quan sát tỉ mỉ dung mạo của Tiểu Đông hậu, cùng tỷ tỷ của nàng giống nhau y hệt, có điều khuôn mặt nàng tinh xảo hơn một ít, còn luận về mông, về hai bầu vυ' nhô cao trước ngực thì chẳng hề khác gì so với Đông hoàng hậu.
Con bà nó… Khang Hi nếu mà bị hai nàng quần thảo ở trên giường chắc sẽ sớm kiệt sức mà chết, sức lực Khang Hi làm gì mà chịu nỗi với hai thân thể ngồn ngộn căng tràn sức sống mãnh liệt như thế này, Tống Thanh Thư trong lòng oán thầm không ngớt.
Tiểu Đông hậu tuy rằng chú ý tới vẻ mặt quái lạ của hắn, nhưng nàng làm gì biết được trong lòng hắn xấu xa, lắc đầu nói:
-Chuyện này cùng tỷ tỷ nói không thông đâu, để ta tìm cơ hội sẽ nói cùng hoàng thượng chỉ cần hoàng thượng gật đầu, thì thiếu phu nhân Song Nhi sẽ không có chuyện gì.
-Không biết nương nương lúc nào có thể gặp hoàng thượng để nói?
Tống Thanh Thư cũng biết mình hỏi như thế này rất vô lễ, nhưng chuyện đến nước này, cũng không kịp nhớ nhiều như vậy,
-Nương nương hẳn biết, Giáo Phường Ty nơi đó nữ nhân luôn bị nam nhân các loại đến quấy, huống chi biểu hunh của nương nương cũng muốn….
Tiểu Đông hậu biết biểu huynh Đông Ngạc Luân Đại muốn gì, có điều không ngờ tới Tống Thanh Thư đuổi đến tận cùng không buông, nên nàng nhìn chung quanh, thấy thái giám cung nữ cũng không có gần bên mình, lặng lẽ thấp giọng nói:
- Đêm nay sẽ đến phiên. . phiên hoàng thượng sủng hạnh..
Nói xong khuôn mặt của nàng hơi ửng đỏ, liền vội bước vào trong cung tìm tỷ tỷ nàng.
Tống Thanh Thư đứng ngây ra như trời trồng, không ngờ Tiểu Đông hậu đem chuyện bí ẩn như vậy tiết lộ cho hắn biết, không biết là nàng thật tình hay là ngây ngốc nữa…
Tống Thanh Thư nhanh chân hướng về bên ngoài hoàng cung đi, bây giờ chỉ còn có thể chờ đợi tin tức của Tiểu Đông hậu.
……………………………………………………………………………………….
Đêm trong bên trong nội cung, Khang Hi sau khi nghe được Tiểu Đông hậu nói qua, liền cau mày hỏi:
-Chuyện đó, trẫm không cần quý phi lo tới.
Tiểu Đông hậu ôn nhu nói:
-Hoàng thượng, thần thϊếp cũng không muốn quản, chẳng qua là cảm thấy hoàng thượng đối với việc này xử lý dường như là chưa thích hợp lắm..
-Nghe nói qúy phi ngày hôm nay gặp Tống Thanh Thư, có phải là hắn nhờ Qúy phi tìm đến trẫm để nói?
Khang Hi hỏi.