CHƯƠNG 246: NẢY MẦM TÌNH YÊU…
Phảng phất là phối hợp tâm ý linh thông, hắn tiếp tục nhấn côn ŧᏂịŧ vào sâu trong u cốc Song Nhi, suýt chút nữa thân hình của nàng bị hắn hẩy mạnh làm thân thể nhích lên khiến cho đầu đυ.ng đến thành giường, nàng liền kháng nghị tiếp.
-Lần này bị đưa đến Giáo Phường Ty, Tống đại ca nói muội phối... phối hợp trước mặt mọi người diễn tuồng, là... là bắt đầu có ý... đánh trộm lên thân thể của ta phải không?
Qui đầu côn ŧᏂịŧ của Tống Thanh Thư chạm đến hoa tâm Song Nhi, làm nàng đứt quãng hỏi.
Tống Thanh Thư một bên xoa xoa hai đầu núʍ ѵú của nàng, một bên thở dài nói:
-Đó là ta muốn tự trông coi khối bạch dương chi ngọc này không để cho trộm vào trước.
Thấy Song Nhi rêи ɾỉ đứt quãng, cái mông bắt đầu hẩy cái âʍ ɦộ lên, Tống Thanh Thư hiểu được tâm ý của nàng, chậm rãi nhúc nhích cây côn ŧᏂịŧ, nàng e thẹn nói:
- Tống đại ca….
Hắn nhẹ nhàng nói:
- Để tại hạ tiếp tục hầu hạ thiếu phu nhân nhé?
- Không cần nói vậy..
Song Nhi thần thái kiều mị, mắt phượng khẽ nhắm, hiển nhiên nàng đang muốn u cốc mình tiếp tục nhận lấy côn ŧᏂịŧ của hắn ..
Theo động tác côn ŧᏂịŧ của hắn thọc nguấy trong âʍ đa͙σ, lông mày của nàng một hồi nhíu chặt, một lúc giãn ra...
……………………………………………………………………………………..
Đang trong lúc giao hoan, hắn chợt ngừng lại cười nói:
- Chúng ta thay đổi thế khác đi.
Song Nhi không để ý tới hắn, Tống Thanh Thư liền lật người nàng nằm úp lại, một tay giữ lấy chân nàng theo tư thế quì, một tay nâng lấy cái mông nàng vễnh cao lên, hai mảnh mông thịt tuyết trắng có vẻ hết sức đầy đặn cong tròn.
-Uầy..uầy….muội không muốn cái loại tư thế ngượng ngùng này.
Không biết qua bao lâu, trên giường vang lên một tiếng mềm mại phản ứng.
- Đây là luyện công cần… cần phải phối hợp một hồi mà.
Tống Thanh Thư vội vã hống lên.
-Võ công gì …. hạ lưu như thế....
Song Nhi cắn chặt môi dưới, có điều tuy nói như vậy nhưng nàng cũng mặc cho hắn làm thế nào thì chiều thế đó, côn ŧᏂịŧ của hắn lại mạnh mẽ tiến vào từ phía sau, hạ thể hắn va chạm đánh mạnh vào mông nàng, phát ra thanh âm "Phạch..phạch….”
……………………………………………………………………………………….
Tống Thanh Thư trong lòng kích động, ra sức ngày càng nhanh càng mạnh hơn, trên người Song Nhi mồ hôi tươm ra ra như tắm, chảy dọc theo đôi bắp đùi xuống dưới, môi nàng mím chặt để không phát ra tiếng rên, đầu dựa vào gối nằm, mông đít vễnh cao lên, từ yết hầu phát ra tiếng rên kiều mị mơ hồ, tiết tấu côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư càng lúc càng dần dập, Hoan Hỉ Thiệp Pháp bắt đầu phát sinh tác dụng, hắn thấy trong cơ thể long hổ giao hội, khí huyết thông suốt, cả thân thể lẫn linh hồn đều cảm thấy thư thái, cả người của hắn cũng đều ra mồ hôi, vô cùng sảng khoái.
Song Nhi trong miệng khẽ rêи ɾỉ, ngọc thể run rẩy, sâu trong hoa tâm u cốc từng trận trận co rút, xì xì ra ra lượng lớn âm tinh, qui đầu côn ŧᏂịŧ thô to áp đảo đánh sâu chạm vào hoa tâm, nàng như muốn hít thở không thông, toàn thân nàng từng giây khắc đang thiêu đốt trong kɧoáı ©ảʍ ba đào, côn ŧᏂịŧ thô to gia tốc kéo ra đưa vào trong u cốc, bị thành thịt non u cốc gắt gao kẹp lấy cự mãng…
-A... ta lại muốn …. nha...... cho...cho...ta… muốn...
Qui đầu côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư xâm nhập cũng đã kịch liệt bành trướng sau tiếng rêи ɾỉ lộn xộn của Song Nhi, từ mã nhãn kích xạ ra từng làn trắng sữa trơn ướt tϊиɧ ɖϊ©h͙, liên tục không ngừng đánh sâu vào hoa tâm của nàng đang nhúc nhích, tϊиɧ ɖϊ©h͙ róc rách phun ra, trong nháy mắt lấp đầy u cốc Song Nhi, hướng ra phía ngoài cửa miệng u cốc tràn ra…
Song Nhi sướиɠ khoái kêu lên, rốt cuộc lại đạt tới cao triều lần nữa, Tống Thanh Thư chậm rãi buông nàng ra, nàng lúc này thở gấp, đôi mắt đẹp khẽ nhắm, nằm xuống xụi lơ trong lòngTống Thanh Thư, hắn đem hạ thân của nàng lau sạch sẽ, vén mái tóc của nàng lên, hôn lên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve:
-Muội mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi…
………………………………………………………………………………….
Vân tiêu vũ nguôi qua đi, Song Nhi như một con mèo nhỏ cuộn mình nằm ở trong lòng Tống Thanh Thư, bàn tay của hắn ve vuốt trên da thịt non mềm bóng loáng phần lưng Song Nhi, hắn chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nghĩ đến bên trong thân thể nàng dồi dào thuần âm chi khí, Tống Thanh Thư mấy lần muốn nói lại thôi.
Phảng phất là cảm giác được hắn nghi hoặc, Song Nhi hiền lành mỉm cười:
-Tống đại ca muốn hỏi cái gì?
-Song Nhi, muội cùng Tiểu Bảo không phải là đã kết hôn sao, làm sao vẫn còn một thân xử tử?
Tống Thanh Thư cẩn thận từng câu nói.
-Đó chỉ là vì Tiểu Bảo thích vậy... hắn cứ lão bà… lão bà gọi ta như vậy, sau đó dặn dò người trong phủ cũng gọi là ta là thiếu phu nhân, chúng ta cũng chưa có chính thức bái đường.
Song Nhi nhẹ nhàng thở dài,
-Nhân gia vốn là trong lòng cũng đã ngầm thừa nhận là người củaTiểu Bảo, do đó cũng yêu thích hắn gọi ta như vậy.
Tống Thanh Thư nhớ tới trước hai người có động tác tựa hồ khá là thân thiết, nhất thời kỳ quái hỏi:
-Hành động của Tiểu Bảo ta có thể biết rất rõ, hắn làm sao lại giống như Liễu Hạ Huệ, bày ra trò mà lại không động vào?
Song Nhi hơi đỏ mặt, có chút sợ ngứa nhộtuốn éo vòng eo, cách hắn xa một chút, rồi mới nói:
-Tiểu Bảo đương nhiên không phải cái gì chính nhân quân tử... Tống đại ca, ngươi cũng biết Tiểu Bảo ở thân phận Thiên Địa Hội, nhưng vì hắn theo ở trong triều đình chức quan càng làm càng lớn, ta lo lắng hắn mê muội trong đó, bản tính sẽ quên đi, cho nên mới cùng hắn ước định, chỉ cần khi nào đến thời điểm thì hắn quy ẩn ra ngoài, thì ta mới để hắn gần...
Đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi Tống Thanh Thư vừa nói qua, vội vã sửa lại lời nói,
-Mới để hắn …đâm vào, vậy mà..vậy mà...
Tống Thanh Thư thấy mặt nàng lộ vẻ bi thương, liền đưa tay kéo nàng sát gần, cố ý trêu ghẹo nàng:
-Vậy mà cuối cùng cũng để cho ta chiếm lấy tiện nghi?
Song Nhi tàn nhẫn mà đập hắn mấy quyền kháng nghị, đột nhiên phiền muộn nói rằng:
-Tống đại ca, ngươi có thể hay không đáp ứng ta một chuyện?
-Đừng nói một chuyệni, một ngàn chuyện ta cũng đáp ứng.
Tống Thanh Thư vuốt lấy vành tai tinh xảo của nàng, thâm tình nói.
-Chuyện ngày hôm nay chúng ta coi như chưa từng xảy ra, vẫn là duy trì quan hệ tốt như trước đây được không?
Song Nhi mở to đôi mắt, tràn ngập ước ao nhìn hắn.
-Tại sao?
Tống Thanh Thư trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
-Ta cùng Tiểu Bảo tuy không phu thê chi thực, nhưng có danh xưng phu thê. Hắn vừa tạ thế không bao lâu, ta lại cùng với nam nhân khác chung giường, người trong thiên hạ kia sẽ nhìn ta như thế nào, rồi lại còn thanh danh của Tống đại ca nữa? Mấu chốt chính là Tiểu Bảo sẽ bị người đời nhạo báng, ta biết hắn là người rất thích hãnh điện mặt mũi, nếu như mọi người biết thê tử của hắn, từ phía sau thâu lấy nam nhân khác, chỉ sợ hắn ở phía dưới cửu tuyền cũng sẽ không được an bình.
Song Nhi thở dài.
-Cái gì mà thâu lấy nam nhân khác, nói gì mà khó nghe quá vậy…
Tống Thanh Thư đưa nàng ôm chặt lấy, tựa như buông lỏng tay sẽ mất đi nàng,
-Thời gian gần đây ta luôn ở nơi này, trong kinh thành đã sớm đầy rẫy lời đồn đãi rồi, thế thì sợ cái gì nữa chứ?
- Không giống nhau đâu Tống đại ca,
Song Nhi lấy ngón tay ở trên l*иg ngực Tống Thanh Thư vẽ thành vòng tròn nhỏ,
-Những lời đồn đãi chỉ có thể lừa gạt người không biết, ở trong mắt mọi người, Tống đại ca thủ hộ chúng ta là vì tình huynh đệ ngày xưa với Vi Tiểu Bảo, còn những bằng hữu trước đây của hắn thì đã buông tay mặc kệ vào lúc chúng ta nguy nan, chỉ có Tống đại ca vẫn không rời không bỏ, chuyện này vốn là hành động của người có tình có nghĩa, nhưng nếu như quan hệ của ta và Tống đại ca lộ ra ánh sáng, thì Tống đại ca sẽ lập tức bị vạn người chỉ trích xấu xa..
-Song Nhi.. có phải là đang vì ta mà suy nghĩ đúng không?
Tống Thanh Thư trầm mặc chốc lát, kích động nhìn nàng.
Song Nhi hai má nóng lên, lúng túng nói,
-Nhân gia suy nghĩ vì chính mình và Tiểu Bảo….
Nghĩ đến lễ nghi của thế tục, Tống Thanh Thư cảm thấy trong l*иg ngực có chút khó chịu, chính mình có thể không để ý những chuyện này, nhưng Song Nhi thì khác...
-Muội nếu vì ta mà suy nghĩ như thế, thì ta cũng không thể vì bản thân mình mà nhỏ nhen, không để ý tới thanh danh của muội, được rồi…. cứ như muội nói vậy, chuyện chúng ta làm ngày hôm nay qua đi như chưa từng xảy ra, sẽ khôi phục lại như trước đây vậy.
-Ngay cả Đào Hồng, Liễu Lục cũng phải giấu đi không cho bọn chúng biết.
Song Nhi vội vã dặn dò thêm nói.
-Song Nhi..sau khi chúng ta trãi qua chuyện này, làm sao muội có thể nói nhẹ như mây gió như thế, tâm trí của ta thì buồn sắp chết rồi đây này. Không được… sau này sẽ không còn hưởng thụ được muội nữa, ngày hôm nay ta sẽ tận tình rong ruỗi cho đủ.
Tống Thanh Thư nói xong liền vươn mình đè lên người Song Nhi .
Song Nhi mặt đỏ tới mang tai nói rằng:
-Nhân gia… cũng không nói tới… việc Tống đại ca đoạn tuyệt chuyện lui tới gặp muội... Tống đại ca có thể lén lút…đến tìm nhân gia mà.
Tống Thanh Thư sững sờ, trên mặt rất nhanh vui mừng:
-Chỉ cần lúc nào ta muốn, thì muội sẽ cho?
Song Nhi ngượng ngùng:
-Chỉ cần …không có người khác biết...
-Há….vậy ngày sau còn dài, ngày hôm nay sẽ thôi vậy, để cho muội nghỉ ngơi..
Nói xong một cách đầy ý vị sâu xa , Tống Thanh Thư nhấc người lên khỏi thân thể nàng, dù côn ŧᏂịŧ của hắn đã bắt đầu cương cứng trở lại..
Vậy mà Song Nhi lại duỗi tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn giữ lại, hai gò má ửng đỏ:
-Đằng nào nó cũng đã đâm vào…thì cứ cho nó tiếp tục đâm vào đi…
Ai nói chỉ có nam nhi mới có du͙© vọиɠ? Song Nhi này thân thể nay nếm được khuê phòng chi nhạc, ăn tủy trong xương dù có liếʍ cũng thấy ngon rồi, làm sao bỏ qua cho được…
……………………………………………………………………………………..
Song Nhi tay giữ côn ŧᏂịŧ, hắn lại yên lặng phối hợp, nàng kê qui đầu côn ŧᏂịŧ của hắn ngay cửa miệng ngọc môn quan ướŧ áŧ của mình, ngượng ngùng hai chân co lên không nói gì, mặt phủ đầy một áng mây đỏ.
Côn ŧᏂịŧ Tống Thanh Thư tiến vào, tại trong hang động u cốc đã có sẵn dòng suối trơn nhớt, Song Nhi run rẩy thân thể uốn lại, trong lòng hắn một cỗ nhiệt huyết dâng lên, liền đem hai chân Song Nhi đẩy cao lên đến ngực, để cái u cốc lộ rõ cho dễ xâm nhập sâu vào, côn ŧᏂịŧ cường lực đâm vào thật nhanh, cái mông săn chắc tròn vo của Song Nhi di chuyển về phía trước, giúp cho côn ŧᏂịŧ mỗi lần đút vào rút ra dễ dàng nhắm ngay u cốc để đâm thọt, mãnh liệt dục hỏa tích tụ đang chờ để được phát tiết.
Phần mông Tống Thanh Thư trầm xuống... côn ŧᏂịŧ của hắn lại lập tức tiến nhập một cái sào huyệt ấm áp, thách vách thịt non u cốc xiết thật chặt giữ lấy côn ŧᏂịŧ, chính hắn bây giờ được hòa cùng Song Nhi giao hoan, hắn quả thực thấy sướиɠ như mau muốn qua đời, nàng liều lĩnh vặn vẹo thân hình như rắn nước cao thấp khuấy động, trong miệng phát ra mất hồn tiếng rêи ɾỉ,
-A... Tống đại ca … thật thoải mái.... ân...
Kɧoáı ©ảʍ ái ân cũng làm cho Tống Thanh Thư đầu óc trống rỗng, chỉ có thể cảm giác được thân thể tươi non của Song Nhi mang tới đánh sâu vào tâm trí, tiếng thở dốc cũng thêm to nặng hơn.
…………………………………………………………………………………………
U cốc của Song Nhi không ngừng trào ra dịch nhờn, theo thân cây côn ŧᏂịŧ trào ra, làm cho côn ŧᏂịŧ ra vào càng thêm thông thuận, trong không khí tản ra cái mùi hăng hắc nồng nàn, hai mắt Tống Thanh Thư sắp nhỏ ra huyết, trên thân thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại mau đẩy tốc độ, mãi đến khi cảm giác sâu trong hoa tâm Song Nhi lại sắp có âm tinh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sắp phún ra, cái loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.
-A...... a...
Trong miệng Song Nhi rêи ɾỉ, cái mông nàng đã đẩy cao cũng còn muốn hẩy cao hơn nữa, tiếng phóng đãng rêи ɾỉ càng lúc càng vang…
Cuối cùng Tống Thanh Thư cũng chịu không nổi nữa, kèm theo tiếng thở dốc, dương tinh phá thể mà ra, từng luồng sóng tinh đặt bắn vào ở chỗ sâu trong hoa tâm Song Nhi, thân thể nàng từng trận run run, phát ra một trận dâʍ đãиɠ tiếng kêu, thân thể khuấy động càng thêm vội vàng, vẫn theo Tống Thanh Thư đưa cùng đi tới tới cảnh giới tối cao của tính dục...
-Ta lại không được... lại muốn ra...... a... đánh mất...
, Song Nhi thân thể kịch liệt run rẩy, âm tinh vỡ ra, hoa tâm mãnh liệt co rút lại, nàng cũng đã theo chân hắn bay lên khoái hoạt đỉnh phong, ôm chặt lấy tình lang, thân thể được cày cấy tăm tưới dồi dào nên vô cùng thỏa mãn rêи ɾỉ, khoái ý sinh ra trong giao hợp không ngừng truyền đến hai người.
………………………………………………………………………………………..
Khi Tống Thanh Thư giúp Song Nhi mặc lại y phục, nhìn cái yếm đặc thù của nàng, dù biết nhưng hắn cũng hỏi:
-Song Nhi.. phía trên cái yếm này thêu cái gì vậy?
Nhìn bảo đồ của Tứ Thập Nhị Chương Kinh, Song Nhi trong lòng giãy dụa một lúc lâu, suy nghĩ không muốn nói cho Tống Thanh Thư biết sự thật, sau đó nàng nghĩ lại, thân thể chính mình cũng đều đã cho hắn, thì còn có cái gì mà không tin hắn nữa, nên đem đầu đuôi lai lịch tàng bảo đồ kể lại cho hắn nghe.
Tống Thanh Thư trong lòng cảm động, vốn tưởng rằng nàng sẽ tìm lý do qua loa rồi tránh né, không ngờ nàng lại không hề bảo lưu,
-Song Nhi… việc quan hệ chuyện trọng đại như thế, thiếu phu nhân lại nói với tại hạ…
-Tại vì muội cũng đã nhìn thấy Tống đại ca cùng Thiên Địa Hội có lui tới, hơn nữa rõ ràng tâm không ở trong chốn quan trường của Mãn Thanh, nên muội mới nói với Tống đại ca, với lại bây giờ thân thể nhân gia đều đã cho Tống đại ca, đương nhiên sẽ đối với Tống đại ca không hề giấu diếm điều gì.
Song Nhi nhẹ nhàng nói.
Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, Song Nhi phần toàn tâm toàn ý tín nhiệm lại làm cho hắn cảm thấy đặc biệt trầm trọng, chần chừ rồi nói:
-Vạn nhất ngày sau uội phát hiện ta có chuyện lừa muội, thì muội sẽ nghĩ như thế nào.
-Chỉ cần Tống đại ca không đem bảo tàng này hiến cho Khang Hi để tiến thân hoặc là dùng nó tham lam của cải để tạo lợi ích riêng một mình, còn những chuyện khác muội sẽ không trách gì Tống đại ca,
Song Nhi mặt giãn ra cười nói,
- Tống đại ca nếu có gạt tathì cũng có lý do của Tống đại ca, ta tin tưởng Tống đại ca…
-Song Nhi thật không hổ là làm một thê tử hoàn mỹ.
Tống Thanh Thư ngẩn ngơ,
-Nhưng là ta thật sự có chuyện lừa muội đấy.
Song Nhi nhìn hắn, nghi ngờ trên mặt, đột nhiên nghĩ đến chuyệni gì, ngượng ngùng vùi đầu ở trong l*иg ngực của hắn:
-Tống đại ca, muội biết vì muốn chiếm đoạt thân thể của muội, nên Tống đại ca sử dụng các loại thủ đoạn, nhưng không liên quan gì đâu, muội không trách Tống đại ca.
Tống Thanh Thư ngắm nhìn mỹ nhân trong lòng mình, không kìm lòng được ôm chặt lấy nàng, trong ánh có chút rướm lệ,
-Ta thật lòng yêu thương Song Nhi.
Đồng thời trong lòng hắn cũng đã quyết định, chuyện gϊếŧ Vi Tiểu Bảo, hắn nhất định phải giấu nàng suốt cả đời.
Một bên giúp nàng thu dọn gian phòng, Tống Thanh Thư vừa nói:
-Thiếu phu nhân… bí mật Tứ Thập Nhị Chương Kinh tại hạ cũng biết, Long mạch là chuyện hư vô phiêu miểu, có điều về bảo tàng là chân thật, tại hạ dự định đem bảo tàng này sau này dùng để giúp cho nghĩa quân của tại hạ.
Tống Thanh Thư liền đem một ít kế hoạch trong đầu tiết lộ cho Song Nhi g biết.
Song Nhi nghe qua, đôi mắt đẹp thay đổi thần sắc liên tục, mừng rỡ nói:
-Muội quả nhiên không nhìn lầm người! Muội biết Tống đại ca là thuộc dạng đại anh hùng, thì làm sao cam tâm làm tay sai cho Thát tử chứ.
Nói xong thì nàng lại trở nên sầu lo:
-Nhưng tấm bảo đồ này còn thiếu ….
Tống Thanh Thư mỉm cười nói:
- Hai bản Tứ Thập Nhị Chương Kinh còn lại đang ở trong tay ta..
Hắn kể sơ qua, sau đó nói,
-Lần sau ta sẽ đem kinh thư đem đến cho muội, để thiếu muội nghiên cứu lắp ráp cho hoàn chỉnh.
Tứ Thập Nhị Chương Kinh có thể nói là bảo đồ có rất nhiều thế lực trong gianh hồ tranh tương cướp giật, Song Nhi đối với chuyện này biết rõ ràng, nàng thấy Tống Thanh Thư không chút nào đề phòng với mình, liền chuẩn bị đem kinh thư đưa cho mình giữ, trong lòng rất là ấm áp.
-Có điều hiện tại việc cấp bách là làm sao cứu mọi người từ trong Giáo Phường Ty ra ngoài…
Tống Thanh Thư chuyển đề tài. ..
- Thân phận của Tống đại ca còn ở trong triều đình rất có lợi cho ngày sau làm việc, tuyệt đối đừng vì cứu ta, mà dẫn lửa thiêu thân, bây giờ đã có Tống đại ca âm thầm trong bóng tối che chở, thì Giáo Phường Ty cũng không phải đáng sợ gì nữa..
Song Nhi xấu hổ nói.
Tống Thanh Thư cười nói:
-Nhưng cũng không thể để cho muội ở chỗ ô uế này, ta đã có biện pháp.
-Đã có biện pháp?
Song Nhi ngạc nhiên, nàng là bị Khang Hi biếm đến Giáo Phường Ty, ngoại trừ cao bay xa chạy, thì không có pháp thuật nào khác nữa.
-Cũng nhờ có vừa rồi hưởng dụng thân thể tươi đẹp của muội, âm dương giao hòa nên tại hạ mới nghĩ ra..
Tống Thanh Thư trơ tráo nói.
-Tống đại ca, nhân gia vẫn cho Tống đại ca là chính nhân quân tử, nào ngờ so với Tiểu Bảo cũng miệng lưỡi trơn tru, nói lời hạ lưu khinh bạc, e rằng ngay cả Tiểu Bảo cũng không sánh nổi với Tống đại ca.
Song Nhi tức giận nói.
-Miệng lười ta rất trơn tru sao? Thiếu phu nhân lại đây nếm thử xem sao..
Song Nhi cười mắng vội vã né tránh, hai người trêu đùa một lúc, ngoài cửa vang lên gõ cửa tiếng:
-Tống đại nhân, thiếu phu nhân, bọn nô tỳ có thể vào chưa?
-Là Đào Hồng, Liễu Lục,
Song Nhi vội vã kéo lại vạt áo cùng mái tóc, nhìn Tống Thanh Thư lặng lẽ nói,
-Chúng ta cẩn thận đừng để bọn họ biết..
-Được rồi…
Tống Thanh Thư vội vã gật đầu, lập tức ngồi vào bàn, cách xa nàng vài trượng.
Khi hai nha hoàn đi vào, vừa nhìn Tống Thanh Thư, lại nhìn Song Nhi, thấy hai người đang ngồi bình thản nói chuyện, cảm thấy khó mà tin nổi đến cực điểm, dù rằng nãy giờ đứng ở bên ngoài, hai nàng đã nghe rõ ràng từ đầu đến cuối âm thanh giao hoan cuồng loạn ở bên trong..
-Phu nhân, vẫn còn ngồi nói chuyện sao?
Vẫn là Đào Hồng lá gan khá lớn, để xuống rượu và thức ăn rồi tựa như giễu cợt hỏi.
-Hừ… vậy các ngươi cho rằng có chuyện gì xảy ra?
Đối với hai nha hoàn bán chủ cầu vinh này, Song Nhi hận đến có chút nghiến răng,
-Các ngươi đi chuẩn bị rượu và thức ăn, làm sao chuẩn bị lâu như thế?
Hai nha hoàn cười qua loa lấy lệ, theo sau cả hai sấn tới trái phải đứng bên cạnh người Tống Thanh Thư hầu rượu, Đào Hồng ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói:
-Tống đại nhân… đúng là không có lãng phí cơ hội ..
Tống Thanh Thư bưng chén rượu lên, thích ý cười ha ha, uống rượu xong hắn lại cúi sát đầu trên bàn giả vờ ngửi lấy mùi thơm thức ăn, nhưng lén lút đầu quay sang trái rồi quay sang phải, bàn rượu thì thấp, Đào Hồng, Liễu Lục thì đứng hai bên sát cạnh bàn, hắn tha hồ thỏa thích ngửi lấy hạ thể của Đào Hồng, Liễu Lục, rỏ ràng là bên trong làn vải quần, hai cái âʍ ɦộ này cũng đang tiết dịch nên bay ra mùi hăng hăng rất là nồng đậm, thậm chí hắn còn thấy ẩn hiện dấu vết nho nhỏ chất lòng thấm ra ở bên dưới đũng quần của hai nàng, Tống Thanh Thư cũng giật mình, lẽ nào…lẽ nào…nãy giờ hai nàng đứng rình bên ngoài cánh cửa…Um..đây cũng là nguồn cung cấp âm khí dồi dào a….
Tống Thanh Thư đã thâu đạt được trái cấm, tâm tư đương nhiên sẽ không còn ở nhắm đến rượu thức ăn nữa, cũng không lâu lắm, liền hướng Song Nhi cáo từ, Song Nhi cũng đang bị hai nha hoàn đang nhìn với ánh mắt quái lạ, đến trong lòng nàng lúng túng, cũng ước gì hắn mau sớm rời đi một chút.
Để lại thủ hạ Niêm Can Xử canh giữ Giáo Phường Ty, Tống Thanh Thư liền vội vàng hướng về trong hoàng cung chạy đi. Hắn giờ đã hiểu đã rõ ràng vấn đề nằm ở đâu, bởi vì Vi Tiểu Bảo ngày trước gây thù chuốc oán với Đông gia, nên Đông Ngạc Luân Đại sử dụng các loại thủ đoạn chèn ép, chính hắn cũng bị động rất mệt mỏi tiếp chiêu, cho nên không suy nghĩ được thông suốt. Kỳ thực then chốt vấn đề không phải là làm sao hóa giải ân oán này, mà nằm ở chỗ thái độ của Khang Hi, bây giờ giỏi nhất có thể làm ảnh hưởng đến thái độ Khang Hi, chỉ có thể chính là tỷ muội Đông hậu và Tiểu Đông hậu …