Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 911: Muốn đánh cứ tiếp tục đánh

CHƯƠNG 911: MUỐN ĐÁNH CỨ TIẾP TỤC ĐÁNH..

Tống Thanh Thư khẽ giật mình, Hoàn Nhan Bình rõ ràng không có oán trách hắn? Phải biết rằng loại chuyện này, nói lớn thì có thể lớn, nói nhỏ cũng không phải là nhỏ, đây là chuyện hủy cả đời hạnh phúc của một nữ nhân, Hoàn Nhan Bình phản ứng ôn hòa như vậy, chẳng lẽ là bởi vì nàng là nữ nhân trên vùng thảo nguyên? Về phương diện này quan niệm so với nữ nhân tiểu thư khuê các Giang Nam thì cởi mở hơn?

-Này, ngươi làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy.

Gặp hắn nhìn không chuyển mắt cứ nhìn mình chằm chằm, Hoàn Nhan Bình xấu hổ gắt lấy.

-Bởi vì cô nương nhìn rất đáng yêu a, tại hạ đương nhiên không nỡ chuyển dời ánh mắt.

Tống Thanh Thư cười đáp.

-Hừ, miệng lưỡi trơn tru.

Hoàn Nhan Bình làm sao là đối thủ của một tên cao thủ chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt đầy nghệ thuật như hắn, một câu nói đã làm cho nàng có chút chịu không nổi, liền cưỡi ngựa chạy ra xa.

Nhìn qua Hoàn Nhan Bình xinh đẹp lúc rời đi, bóng lưng mỹ lệ, ánh mắt của hắn dần dần dời xuống cái mông của nàng vung tròn vễnh lên rơi trên lưng ngựa, còn có đôi chân dài cân xứng, Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán:

“ Đơn thuần chỉ lấy dung nhan mà nói, Hoàn Nhan Bình có lẽ so ra thì kém hơn tỷ tỷ của nàng cùng với Đào Hoa phu nhân, bất quá trên thân nàng hơi thở xuân khí sống động dào dạt rõ ràng, đây là khí tức thanh xuân mà hai vị phu nhân kia không có sở hữu đấy…”

Kế tiếp Tống Thanh Thư cố ý lấy lý do thân thể của mình tại trong thiên lao bị tra tấn, thể cốt còn mệt nhọc, không ngừng kéo chậm lại tốc độ toàn bộ đội ngũ, nhìn thấy hắn toàn thân không có vết thương nào, Bồ Sát A Hổ Đặc thiếu chút nữa đem tròng mắt đến rơi xuống, nghĩ thầm trên người của ngươi nếu mà có thương tích chính là đang lừa người gạt quỷ đây?

Bất quá chút mặt mũi này vẫn là phải có đối với nhau, huống chi lần này trên thánh chỉ cũng không có quy định thời gian cụ thể phải hoàn thành nhiệm vụ thời gian, Bồ Sát A Hổ Đặc coi như là mình đang du sơn ngoạn thủy, về phần quân binh lại càng là mừng rỡ tiêu dao, dù sao làm quân lính cũng đâu có ai muốn mệt nhọc hành quân gấp gáp chạy mỗi lần hơn mười dặm đường a.

Cứ như vậy rời đi cũng không lâu lắm, khi mặt trời sắp xuống núi, Bồ Sát A Hổ Đặc liền ra lệnh đại quân tạm thời dừng chân.

Hoàn Nhan Bình một người tìm một chỗ yên lặng gần triền núi ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn qua nơi xa xa trời chiều hoàng hôn, nghĩ đến tỷ phu kính yêu của mình im hơi lặng tiếng chết ở Khai Phong thành, hai nước mắt liền chảy xuống không ngừng được.

-Công chúa…. công chúa?

Sau lưng truyền đến thanh âm của một nam nhân, Hoàn Nhan Bình vội lau khô nước mắt trên mặt, vẻ mặt bất thiện quay đầu nhìn qua nhìn một nam nhân cao lớn đang đi tới:

-Bồ xem xét Thế Kiệt? Ta đã nói qua rất nhiều lần, hãy gọi ta là đại đương đầu, không được kêu ta là công chúa rồi mà?

Bồ Sát Thế Kiệt cười khổ nói:

-Công chúa, chuyện lần trước đã xảy ra, bên trong nội viện của Hoán Y hầu như toàn quân tinh nhuệ bị diệt, chỉ còn lại có mấy người cao tầng chúng ta, mà Hoàng Thượng lại không có ý kiến thiết lại Hoán Y viện, hiện nay thì Hoán Y viện chỉ còn có trên danh nghĩa mà thôi..

Hoàn Nhan Bình không vui nói:

-Câm miệng! Chỉ cần Hoán Y viện còn lại một người, thì cũng sẽ không tiêu tan hy vọng.

Nàng tuy rằng tại trước mặt Tống Thanh Thư thường xuyên lấy một bộ tư thái tiểu nữ nhi ra mặt, nhưng mà trước mặt người khác, có thể đnói đúng là lãnh huyết nữ vương, dù cho hiện nay thanh thế không lớn bằng lúc trước, nhưng khi nàng đối mặt với thuộc cấp thì cách nói chuyện vẫn như cũ không hề có chút khách sáo nào.

-Công chúa có biết vì cái gì mà tại hạ không muốn xưng hô là đại đương đầu, mà là cứ gọi là công chúa?

Bồ Sát Thế Kiệt cười khổ nói.

Hoàn Nhan Bình nhướng mày:

-Vì cái gì?

-Bởi vì nếu xưng hô là đại đương đầu, dường như giữa chúng ta chỉ có quan hệ lạnh lùng giữa thượng hạ cấp, thế nhưng nếu xưng hô là công chúa, thì mối quan hệ chúng ta tựa hồ kéo gần lại hơn rất nhiều.

Bồ Sát Thế Kiệt hai mắt bộc phát ra tình cảm cực nóng với nàng.

Hoàn Nhan Bình chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói:

-Ngươi có phải là rất yêu thích ta?

Bồ Sát Thế Kiệt nào ngờ tới nàng hỏi thẳng như vậy, một trận lúng túng mặt trướng đến đỏ bừng, đứng ở nơi đó quẫn bách không thôi, thật lâu sau đó hắn mới hồi phục tinh thần lại, hạ quyết tâm:

-Tại... tại hạ….công…công chúa….

Hoàn Nhan Bình không nhịn được:

-Cái gì mà cứ nói ấp úng, nếu không nói thì ta đi đây..

Nhìn xem nàng muốn xoay người rời đi, Bồ Sát Thế Kiệt lập tức gấp gáp, thốt ra:

-Đúng vậy, tại hạ rất là ưa thích công chúa…

Hoàn Nhan Bình khựng lại một chút, quay đầu nhìn hắn:

-Nói xong chưa?

Bồ Sát Thế Kiệt vừa thổ lộ xong tâm tư còn kích động, vô thức trả lời:

-Nói xong rồi.

-Ta đi đây.

Hoàn Nhan Bình lại bước đi..

-Um…

Bồ Sát Thế Kiệt vội vàng gọi nàng,

-Công chúa có đồng ý hay không vậy?

Hoàn Nhan Bình chau mày:

-Ta đồng ý cái gì?

-Đồng ý lời cầu ái vừa rồi của tại hạ…!

Bồ Sát Thế Kiệt trợn tròn mắt, hắn phát giác được có chút không ổn.

-Điên sao, ta lại không thích ngươi.

Hoàn Nhan Bình lại đi vài bước.

-Tại hạ biết rõ công chúa ưa thích tỷ phu của mình, thế nhưng chuyện này thì không thể nào được đấy!

Nghe Bồ Sát Thế Kiệt nói như thế, Hoàn Nhan Bình bỗng nhiên quay người:

-Ngươi nói cái gì?

Bồ Sát Thế Kiệt cắn răng, lấy dũng khí nói ra:

-Hoán Y viện vốn là chuyên thu thập tin tức, tâm tư của công chúa đối với Đường Quát Biện, người nào trong Hoán Y viện lại không biết? Mọi người chẳng qua là không nói ra mà thôi, trong khi Đường Quát Biện đã là trượng phu của tỷ tỷ công chúa rồi, từ xưa cho tới bây giờ tại hạ chưa từng có nghe nói qua hai vị công chúa cùng lúc gả cho cho một vị phò mã, vì vậy chuyện của công chúa đã định trước là không thể nào được đấy.

-Có được hay không là chuyện của ta không cần đến ngươi quản tới.

Hoàn Nhan Bình ngữ khí như hàn băng,

-Còn có, chuyện này nếu là truyền đi ra ngoài có chút phong thanh, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi.

-Công chúa, đừng có chấp mê bất ngộ như vậy được không?

Gặp người trong mộng tựa hồ chấp nhận mọi chuyện rủi ro về sau, Bồ Sát Thế Kiệt cũng gấp,

-Đường Quát Biện có cái gì tốt, luận võ công luận tướng mạo, hoặc là luận gia thế, hắn có gì so qua được với tại hạ?

Hoàn Nhan Bình trong mắt hàn quang lóe lên, cây roi bên hông liền thoáng cái phóng ra, một kích này tuy rằng xuất kỳ bất ý, nhưng Bồ Sát Thế Kiệt cũng là đệ nhất cao thủ, phản ứng cũng rất nhanh, một phát bàn tay nắm bắt được cây roi ….

-Buông tay!

Hoàn Nhan Bình muốn thu hồi cây roi, nhưng vẫn không nhúc nhích được.

-Không …

Bồ Sát Thế Kiệt tính khí cố chấp cũng nổi lên.

Ngay trong lúc hai người bất phân thắng bại, thì phía trên sườn núi đột nhiên truyền đến tiếng của Tống Thanh Thư:

-Khục khục, hình như ta đến đây không phải lúc?

Hai người quay nhìn lại là hắn, ai cũng sắc mặt cổ quái, cùng lúc thu tay.

Tống Thanh Thư nhìn thấy cảnh tượng trong mắt, vừa cười vừa nói:

-Không có việc gì, các ngươi muốn đánh thì cứ tiếp tục đánh, ta đến chỉ nói một câu thì sẽ liền đi.

Hắn chuyển chuyển hướng nhìn qua Hoàn Nhan Bình:

-Bình nhi, tối nay hãy đến phủ trướng của ta một chuyến.

Trong lúc Bồ Sát Thế Kiệt trợn mắt há mồm, thì Hoàn Nhan Bình nhẹ gật đầu:

-Được..