Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 910: Rời kinh

CHƯƠNG 910: RỜI KINH.

Hoàn Nhan Lượng trước giờ luôn là tính trước làm sau, không có mười phần nắm chắc, thì tuyệt sẽ không động thủ, vì vậy trong khoảng thời gian này đang ưu phiền về chuyện này, tuy rằng lúc trước mượn cớ sự tình Hoán Y viện, thừa cơ lấy lòng Bồ Sát Thế Kiệt, nhưng vì thời gian quá ngắn, một chút giao tình xa không đủ để kéo gần đến.

Nghĩ tới đây Hoàn Nhan Lượng liền đem Dương Quá hận đến nghiến răng, hắn sở dĩ hao phí nhiều tinh lực như vậy để tìm đem Dương Quá đang lưu lạc quay trở về, để cho Dương Quá nhận tổ quy tông, là muốn lôi kéo Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt buộc lại, thứ hai là lợi dụng hôn sự của Dương Quá cùng với nhi nữ của Bồ Sát A Hổ Đặc, đến lúc đó bởi vì Dương Quá là người bên trận doanh của hắn, Bồ Sát A Hổ Đặc đến lúc đó không nhìn mặt tăng thì cũng phải xem mặt phật, cho dù là không giúp mình, cũng sẽ có khả năng lớn là bảo trì trung lập, nào ngờ Dương Quá rõ ràng lâm trận bỏ chạy, làm cho tâm huyết của hăn trôi theo dòng song..

Bởi vậy thời điểm này nghe được Đồ Đan Tĩnh có biện pháp điều đi lực lượng chi trung với hoàng thất, Hoàn Nhan Lượng làm sao mà không hưng phấn?

Đồ Đan Tĩnh hồi tưởng lại lúc Tống Thanh Thư nói cho nàng biết cách, khóe môi hơi cong lên:

-Vương gia lúc trước đi tham gia đại hội Kim Xà, lúc ở trong tửu điếm gặp phải người Mông Cổ?

-Không sai.

Hoàn Nhan Lượng sắc mặt lập tức âm trầm xuống, lúc trước gặp được đàn người Triệu Mẫn, tuy rằng nhìn thấy quận chúa trong truyền thuyết Triệu Mẫn vô cùng kinh diễm, thế nhưng dưới trướng Mông Cổ cao thủ rất nhiều, khiến cho đám người của hắn dính đầy bụi đất chật vật không chịu nổi, thậm chí suýt chút nữa về không được, bởi vậy đoạn trí nhớ phiền muộn này thì hắn thật sự không thế nào quên được..

-Thϊếp nhớ được vương gia lúc trước nhắc tới đã nhìn thấy đệ tử đời thứ ba của Trùng Dương cung cùng với Mông Cổ có mối quan hệ mập mờ?

Đồ Đan Tĩnh hỏi.

- Doãn Chí Bình đệ tử đời thứ ba Trùng Dương cung cùng Triệu Chí Kính, có tin đồn là Doãn Chí Bình là người được chọn lựa sau này sẽ lên làm chưởng giáo …

Hoàn Nhan Lượng trong lòng động, tựa hồ mơ hồ hiểu được mạch suy tính của thê tử mình...

Đồ Đan Tĩnh vừa cười vừa nói:

-Nếu thế thì chúng ta có cái có sẵn lý do này, cấu kết Mông Cổ là cái tội danh kiêng kỵ nhất, vậy thi hãy để cho Đường Quát Biện lập công chuộc tội, mang binh tiến đến chiêu an Trọng Dương Cung, vừa có thể khiến cho Hoàng Thượng được một bậc thang về chuyện phò mã phạm tội mà tha thứ, thứ hai còn có thể nhân cơ hội điều đi Bồ Sát A Hổ Đặc với lực lượng chủ yếu của hắn, đến lúc đó toàn bộ kinh thành chẳng phải nằm trong tầm khống chế của vương gia sao?

-Hay a!

Tiêu Dụ vỗ án thốt lên,

-Vương Phi kế này quả thực là một mũi tên hạ song điêu, rõ ràng giải quyết được cái nan đề chúng ta đang đau đầu, còn có thể thuận tiện thi ân đối với đại quốc công chủ Ca Bích, thật sự là quá thượng sách rồi.

-Tốt, thế thì cứ như theo như vương Phi nói mà làm.

Hoàn Nhan Lượng vui mừng nói.

……………………………………………………………………….

Liền sau đó Hoàn Nhan Lượng có một chuyến đến hoàng cung, rất nhanh từ trong nội cung truyền tới ý chỉ, bởi vì Trùng Dương cung có thể là cùng Mông Cổ cấu kết, nên đặc phái thượng thư tả thừa phò mã Đường Quát Biện tiến đến Chung Nam sơn để điều tra về việc này, đồng thời phải làm cho Trọng Dương cung tiếp nhận sắc phong triều đình, xét thấy giáo chúng của Trùng Dương cung rất nhiều, đều là cao thủ võ lâm danh vọng, nên phái Hoàn Nhan Bình dẫn đầu cao thủ Hoán Y viện đi theo hiệp trợ, nhập cùng điện tiền tả phó đô kiểm Bồ Sát A Hổ Đặc suất lĩnh ba nghìn cấm quân để chuẩn bị bất cứ tình huống nào xảy ra.

Trên thánh chỉ rất là nghiêm khắc, thúc giục hành động nhanh, những người tương quan nhận được thánh chỉ lập tức khởi hành ngay, Tống Thanh Thư liền suy nghĩ: “ Xem ra Hoàn Nhan Lượng đã nhịn không được, muốn động thủ ngay rồi…”

Bởi vì Tống Thanh Thư thân ở thiên lao, cần hàng loạt thủ tục, trong lúc chờ hắn chuẩn bị ra khỏi thành, thì những người khác sớm đã chờ ở ngoài thành, khi nhìn thấy Hoàn Nhan Bình cũng ở trong đám người đó, Tống Thanh Thư lại suy nghĩ: “ Hoán Y viện trải qua sự kiện lần trước thì nguyên khí đã thương tổn, vậy mà Hoàn Nhan Lượng vẫn cố tình đem lực lượng còn sót lại của Hoán Y viện đẩy đi ra ngoài, quả nhiên là hắn quá đủ cẩn thận đấy…”

Ca Bích cũng đứng chờ ở nơi đó, vừa nhìn thấy hắn vẻ mặt kích động chạy tới bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn:

-Phu quân ..

Đồng thời thấp giọng nói ra:

-Thúc thúc trên đường phải cẩn thận, lần này phái thúc thúc đi đến Trùng Dương cung là chủ ý Hoàn Nhan Lượng, hắn chắc chắn là không có ý tốt gì ..

Tống Thanh Thư nghĩ thầm “Đây đều là kế hoạch của ta, chẳng qua hiện nay thời gian cấp bách, hắn cũng không kịp cùng Ca Bích nói tỉ mỉ, đành phải an ủi:

-Yên tâm đi, lấy bản lĩnh của đệ, Hoàn Nhan Lượng ép hại không được đệ đâu, ngược lại thì đệ có chút lo lắng cho tẩu, tuy rằng đệ đã phái người âm thầm bảo hộ tẩu, bất quá chính tẩu cũng phải tự mình cẩn thận, trong khoảng thời gian này cũng đừng có ra khỏi cửa, tăng cường hộ vệ trong phủ, chờ đệ qua trở lại.

-Ừ!

Ca Bích muốn nói lại thôi, nhìn cách đó không xa Hoàn Nhan Bình đang đứng, trong ánh mắt nổi lên vui vẻ,

-Nhớ kỹ ….thay ta chiếu cố thật tốt cho Bình nhi….

-Được….đệ tuyệt đối sẽ bảo vệ cho nàng chu toàn.

Tống Thanh Thư tuy rằng cảm thấy ngữ khí Ca Bích có chút cổ quái, nhưng lúc này cũng không có nghĩ quá nhiều.

Lúc này Hoàn Nhan Bình hắng giọng nhắc nhở:

-Tỷ phu, tất cả mọi người đang chờ huynh, nhanh lên đường đi!

Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ tỷ phu, đồng thời mở trừng hai mắt nhìn lấy Ca Bích.

Lúc ban đầu khi nhìn thấy hắn thì kích động, Ca Bích lúc này mới nhớ tới hai người ôm chặt nhau đang bị mấy nghìn người nhìn chăm chú qua, má ngọc ửng đỏ, liền đẩy hắn ra.

Tống Thanh Thư cũng có chút xấu hổ, cùng nàng cáo biệt sau đó liền vội vàng đuổi theo đại quân, chỉ để lại Ca Bích lưu lại tại chỗ lẳng lặng vẫy tay từ biệt đối với thân ảnh của hắn dần dần đi xa.

Lúc này ẩn núp trong bóng tối Hoàn Nhan Trọng Tiết đhừ một tiếng:

-Tên hỗn đãn kia không có lương tâm, lúc ra đi cũng không gặp chúng ta cáo biệt …

Bồ Sát A Lý Hổ bật cười:

-Ngươi làm sao giống như liếc mắt đưa tình vậy, chẳng lẽ ngươi ăn dấm chua với cô cô của ngươi hay sao vậy?

Hoàn Nhan Trọng Tiết nhếch miệng nói ra:

-Trước kia nghe người ở kinh thành nói cô cô cùng cô phụ cảm tình tốt đến cỡ nào, hiện tại xem ra thì cũng không hơn gì nữ nhân bình thường, cô cô tâm nhanh như vậy liền đã quên đi cô phụ, chốt đến trên thân người nam nhân khác rồi.

-Tống công tử là nhân vật kỳ tài, lại là anh vũ bất phàm, cô cô của ngươi ưa thích hắn cũng là chuyện rất bình thường, tốt rồi đừng nhìn nữa, ta đi về trước, ngươi hãy bảo vệ cho thật tốt cô cô của ngươi...

Bồ Sát A Lý Hổ dặn dò.

-Biết rồi…

Hoàn Nhan Lượng quơ quơ bàn tay nhỏ bé tạm biệt.

……………………………………………………………………………

Đại quân sau khi ly khai khỏi kinh thành, Tống Thanh Thư vốn là cùng Bồ Sát A Hổ Đặc hàn huyên một hồi, sau đó tìm một cơ hội gặp Hoàn Nhan:

-Bình nhi….ta có lời muốn hỏi muội một chút..

Hoàn Nhan Bình cưỡi ngựa nhích lại gần nói nhỏ:

-Mở miệng cứ gọi là Bình nhi, ta với ngươi rất quen thuộc sao?

Tống Thanh Thư giật mình:

-Ngươi có phải vẫn còn tức giận tỷ phu à?

-Hừ!

Hoàn Nhan Bình phun nói,

-Làm như mình là tỷ phu thật của ta vậy.

-Thì ra cô nương cũng đã biết rồi..

Tống Thanh Thư cười khổ nói,

-Lúc trước đối với những đã làm vơi cô nương thật sự có lỗi, tại hạ sẽ đối với cô nương phụ trách.

-Ai mà thèm ngươi phụ trách chứ!

Hoàn Nhan Bình sắc mặt đỏ lên,

-Chuyện này về sau chậm rãi ta sẽ tính sổ sách cùng với ngươi, trước tiên hãy nói tìm ta có chuyện gì?