Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 79

Hiền bây giờ thay đổi nhiều lắm, trông cô hiền hơn nhiều thì phải, ăn nói nhỏ nhẻ, dễ thương mực thước lắm, suốt bữa ăn cô cứ huyên thuyên hỏi thăm hết người này tới người kia với thái độ quan tâm rất chân thành, Tuấn có lẽ vẫn còn ái ngại với cô hay sao mà trả lời cũng khá dè chừng, chỉ có Quân là hỏi thăm cô nàng tới tấp. Hai người họ cứ giống như một đôi bạn già lâu ngày gặp lại vậy, muốn nói ra cho hết vì sợ ngày mai sẽ xuống lỗ không bằng. Kỳ Trương thì rơi vào trạng thái chán nản và câm lặng, lâu lâu nó liếc nhìn thì bắt gặp ánh mắt vừa chế giễu, vừa thách thức, vừa đe dọa của thằng Tuấn khiến nó muốn bỏ về quách cho rồi. Còn con quỷ Hiền chả biết chuyện tình cảm của hai thằng kia có gì hấp dẫn, hay ho mà nó cứ tấm tắc khen tặng, hỏi thăm hoài làm thằng Kỳ Trương ngứa mũi hết sức. Oh! Bổng nhiên thằng Kỳ Trương lại nảy ra một ý tưởng, tại sao không nhỉ? Thằng Tuấn được, mình nhất định cũng được! Đang suy nghĩ thì thì chuông điện thoại của nó reo, ôi đám lâu la kia nó thức dậy rồi, Kỳ Trương chạy ra ngoài mở máy:

– Đại ca, giờ tính sao đây? Xe của tụi em, tiền bạc của tụi em, điện thoại vô nước hết hết ráo rồi, phải mua cái cùi bắp xài đở để gọi đại ca nè…- Biết rồi, đừng bao giờ gọi cho tao nha, sau này có gì gấp lắm thì nhắn tin tao sẽ gọi lại!

Bọn chúng bắt đầu chửi thề và cáu giận:

– Giờ tụi này đói meo, xe cộ hư hết, người gợm vẫn còn tanh tưởi vậy mà ông kêu không gấp chứ muốn tụi này rũ xương ở cái xứ khỉ ho cò gáy này mới là gấp àh!

Kỳ Trương cũng bực bội không kém:

– Biết rồi, chịu nó nằm đó chờ đi, chút tao ghé đưa tiền và lo cho! Phiền quá, nhớ là không được gọi lại đó!- Mấy thằng đó sao rồi?

Vừa cúp máy quay qua thì Kỳ Trương bắt gặp ánh mặt chọc tức của thằng Tuấn đang khoanh tay đứng kế bên nhìn nó trân trân và nở một nụ cười tươi tắn chưa từng có. Nó giật mình, nhìn dè chừng giống như một con thú hoang đang bị dồn vào góc rừng:

– Mày… mày… muốn gì?

Tuấn cười thật dễ thương:

– Ha ha.. có muốn gì đâu bạn, chỉ là hỏi thăm coi mình có giúp đỡ được gì không đó mà… ha ha ha…- Tao không cần, mày coi chừng tao đó!

Tuần nghiêm mặt, gầm gừ nói với nó mà không hở kẻ răng:

– Mày mà hó hé với ông Quân vụ hôm qua thì tao nhận đầu mày vô bồn cầu đó nha thằng kia. Tao nói là tao làm đó!

Sau đó anh chàng cười khanh khách đi trở vào tiệm ăn. Ở trong quán Hiền tỏ ra sốt sắng:

– Anh Quân nè, chút anh phải kể cho em nghe hết thiên tình sử của anh với anh Tuấn đó nha, làm sao mà anh có thể chinh phục được anh Tuấn hay vậy?

Quân ghẹo:

– Hỏi để… cướp lại từ tay tui hả cô, đừng có mơ nha!- Anh này, đó là đồ em bỏ em xài chán em cho anh chứ bộ…

Rồi cả hai cùng cười nghiêng ngã. Quân lại hỏi tiếp:

– Vậy sống ở dưới có quen được anh chàng nào chưa?- Xì… em không nói đâu, nói mắc công anh giựt của em nữa thì sao?- Trời ơi! Lâu ngày không gặp Hiền ở dưới quê đi câu cá dữ lắm hay sao mà mài lưỡi câu bén quá ha!

Lúc đó thằng Tuấn đi vào Hiền quay qua hỏi:

– Sao em thấy anh Tuấn gặp em mắc cở hay sao áh nha!- Ơ.. đâu có… tại anh.. hơi mệt!- Xạo, sợ em… kua anh nữa hả? Ha ha ha!

Tuấn không đùa hưởng ứng với Hiền mà nó đang lo trong đầu là chả biết thằng Kỳ Trương còn tính giở trò gì nữa hay không thôi. Nói tóm lại là nó không sợ. Muốn đánh nhau thì nó đánh nhau miễn là đừng có trước mặt ông Quân là được chứ gì! Quân nhìn nó, giả bộ hỏi giọng xa cách, lơ là khi có mặt con Hiền:

– Ăn ngủ đã rồi vậy có chịu lên đi làm chưa hả?- Ông đuổi tui hả?- Không! Cái đó là mình tiển khéo bạn đó!

Tuấn phụng phịu:

– Bữa nay có Hiền về chơi, tui nghỉ làm!

Quân ngó lơ và nhỏ nhẹ nói:

– Vừa thuê đố, vừa thách mướn, vừa cho tiền ai dám nghỉ làm hôm nay đó! Lên làm một chút rồi anh với Hiền lên tới trển chơi! Đừng có làm biếng rồi viện cớ nha!

Hiền há hốc mồm:

– Anh Quân ăn hϊếp anh Tuấn quá trời luôn nha, chà bù với em hồi đó… mai mốt em phải rút kinh nghiệm với thằng ghệ của mình mới được!

Quân không nói lời nào nữa chỉ mỉm cười với Hiền và nhìn thằng Tuấn hất mặt lên ra dấu: ” Biến!”. Tội nghiệp anh chàng tiu nghĩu bước ra ngoài như chú mèo con. Hiền thán phục:

– Cha! Dữ luôn, anh Quân oai quá mợi!

Quân cười:

– Dạy vợ từ thưở ban sơ mới về mà em!

Thằng Tuấn nghe nói vậy bổng nhiên quay qua cãi:

– Cái gì? Ai làm vợ? Ông là vợ thì có!

Quân chau mày, giả bộ thị uy:

– Nhóc thì có, còn chưa đi làm nữa hả!

Tuấn quay lại, ngồi ịch xuống ghế:

– Dẹp, ông không chịu làm vợ thì tui… nghỉ làm!

Thằng nhóc này trở chứng hung dữ quá nên Quân phải xua tay:

– Thôi được rồi… ai làm vợ cũng được! Đi làm đi ông tướng!

Sau đó Quân quay qua cười với Hiền giải thích:

– Trong gia đình thì vợ sợ và nghe lời chồng phải không em?

Hiền gật gù, nhìn xung quanh quán, có một số đôi mắt tò mò đang nhìn về hai thằng làm cô hơi… nhột mà sao hai thằng này tỉnh bơ vậy trời? Tuấn đập tay xuống bàn cười hì hì:

– Ai nói ông vậy? Vậy là chưa nghe câu: “Kính vợ thì sống lâu mà đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử” hả?

Sau đó anh chự cười khanh khách đượm bước ra khỏi quán, bàn đối diện có hai người phụ nữ đứng tuổi nãy giờ đang nói chuyện huyên thuyên từ khi thằng Tuấn quay lại tranh cãi chuyện “chồng vợ” với thằng Quân thì họ ngừng ăn, há hốc nhìn trân trối qua đôi bạn trẻ. Tuấn đi ra, họ hướng mắt nhìn theo, phát hiện ra điều đó, tiện miệng cậu buông một câu:

– Há… há… hai cái bà già nhăn nheo này nhiều chuyện ghê, ăn không lo ăn đi để ý chuyện người ta! Đúng là dân quê!

Nếu bạn là hai người phụ nữ đó mà bị một tên nhóc choai phán như vậy thì bạn sẽ… như thế nào? Quân chụp một miếng chanh chọi mạnh vô đầu thằng vừa phát ngôn, rồi chạy tới cúi đầu xin lỗi hai vị phụ nhân đang cúi gầm mặt xuống bàn… gấp lấy, gấp để thức ăn một cách vô thức để che đi đôi gò má đỏ chót vì sượng sùng. Sau đó Quân kéo Hiền tính tiền rồi trốn nhanh ra khỏi quán lòng thì chửi rủa bản thân mình đã quá ngu ngốc và vô ý khi quên một chuyện rằng: nó đang sở hữu một gã người yêu là ” đệ nhất có duyên”. Tuấn chạy về thành phố đi làm sau khi bị một cú đập vô ót mạnh hết sức của thằng Quân. Cái quán nhỏ trở về không khí ban đầu như lúc thằng Tuấn chưa bước vô. Một số câu hỏi được đặt ra, sau khi ai đó nhìn và chắc chắn rằng thằng Tuấn đã lên xe đi mất:

– Hai thằng đó là ai vậy?- Có một thằng là con bà cô giáo ở chợ cũ đó, thằng còn lại tui không biết!- Hai tụi nó nói gì vậy?- Ôi, con nít bây giờ nó quỷ như vậy đó, chắc là giỡn với nhau chứ gì, thiệt tình….- Chậc.. chậc… chuyện như vậy mà tụi nó lôi ra giỡn tỉnh bơ hay thật!

Một vị khác cũng khá già nhưng vẫn tỏ ra mình rất xì tin:

– Tui là tui pó-tay toàn tập với lũ trẻ bây giờ, chúng nó loạn lên hết rồi, chuyện gì cũng lôi ra nói được, thằng cháu ở nhà tui hả….

Và rồi câu chuyện lê la hàng quán đã được láy sang một hướng khác với màu sắc đa dạng và hấp dẫn hơn….