Yêu Quá Khó Khăn

Chương 5

Sau khi

Lam Vũ rời đi, một lát sau

tôi mới dám khóc thành tiếng. Tôi không biết chính mình nên oán hận ai, là hận chính mình không nên sinh ra hay là hận Lam Vũ cường bạo tôi. Tôi một thân người dính đầy vết máu đỏ tươi cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ghé vào trên giường lặng lẽ khóc,

tuyệt vọng không phải bởi vì chính mình vô năng, mà là biết chính mình vô năng nhưng không cách nào thay đổi.

Tôi không có đi ăn cơm, cơ thể của tôi ngay cả đứng lên cũng đã rất khó khăn, gỡ ra hai tay bị trói buộc, bước xuống giường, chậm chậm đi đến phòng tắm tự rửa sạch thân thể. Hạ thể còn ẩn ẩn đau, vừa tiếp xúc với nước ấm

lại bắt đầu đổ máu. Tôi đem thân thể co lại thành một đoàn, nước mắt lại

chảy xuống. Tôi vừa khóc vừa rất sợ hãi, tôi sợ những ngày như thế này sẽ vẫn liên tục, tôi sợ Lam Vũ sẽ lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy, bị một người nam nhân hơn nữa còn là em trai của mình cường bạo, tôi thật không biết về sau nên sống như thế nào.

Tôi chỉ là một người mà có cũng được không có cũng không sao, cho dù tôi có mất tích cũng sẽ không có ai để ý. Lúc tôi 7 tuổi, vì muốn đối với ba mẹ kháng nghị, tôi từng rời nhà trốn đi 3 ngày, vốn đang ngóng trông ba mẹ có thể sốt ruột mà tìm kiếm tôi, nhưng mà sau 3 ngày không ăn uống, tôi đói đến hấp hối,tôi được người tốt đưa về nhà

mới phát hiện ra tôi quá ngây thơ. Đối với việc tôi trốn đi ba mẹ tuyệt không để ý, bọn họ thậm chí còn không biết là tôi có 3 ngày liền không ở nhà, cũng càng không biết tôi ở bên ngoài thiếu chút nữa đói chết. Sau đó tôi liền biết, nhà này tuyệt đối sẽ không có ai thương tôi, để ý tôi. Tôi chỉ có tự mình trân trọng chính mình, sau đó thì cứ như vậy cố gắng sống. Nhưng hiện tại, ngay cả cái nguyện vọng nhỏ bé này cũng tan biến. Tôi rõ ràng biết Lam Vũ hận tôi, tuy rằng tôi cũng không hiểu được Lam Vũ vì cái gì hận tôi. Nhưng tôi biết tôi sau này sẽ sống không bằng chết.

( tội bé quá đi)

Buổi chiều là tiết

thể dục, tôi vội vàng mang quần áo đi thay thành đồng phục thể dục. Không nghĩ tới ở nơi này lại gặp được Lam Vũ, sau khi Lam Vũ cường bạo tôi thì ngày hôm sau tôi liền sốt cao, ở trên giường nằm một tuần không có

xuống giường. Cho nên đã lâu Lam Vũ

không có tới quấy rầy tôi, tôi cũng vẫn tránh cùng hắn một chỗ.

Cho dù phòng thay quần áo

có rất nhiều người, tôi vẫn như cũ cảm thấy một trận bất an, tận lực thay đồ thật nhanh, hy vọng có thể nhanh chóng rời đi. Nhưng là càng là sốt ruột lại càng loạn,

khóa kéo quần của tôi

tựa hồ rối ở chỗ nào, kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Bởi vì

thay quần áo nên mắt kính của tôi

đặt ở một bên, cận thị như tôi thì như thế nào cũng thấy không rõ

khóa kéo rối ở chỗ nào. Nhìn thấy bộ dáng tôi chật vật không chịu nổi, Nhất Chí vỗ vỗ

bả vai tôi: ” Cậu bị gì thế? ”

” Hình như là khóa kéo bị rối.” Tôi có chút sốt ruột nói.



Để tôi xem, không sao đâu, đừng nhúc nhích.”

Nhất Chí

hạ thắt lưng, cẩn thận quan sát một hồi:” Không có việc gì, là

bị kẹt áo vào. Cậu chờ tôi

một chút.”

Nhất Chí giúp tôi gỡ ra, cậu ấy ngồi xổm xuống cẩn thận đem góc áo bị kẹt trong khóa kéo tháo ra. Đúng lúc này, tôi cảm thấy chung quanh không khí tựa hồ có chút không đúng, quay đầu lại nhìn thấy, rất nhiều bạn học lặng lẽ cười. Mặt tôi lập tức đỏ, nhìn nhìn lại Nhất Chí,

tư thế chúng tôi hiện tại xác thực có một chút ái muội. Tôi vội vàng

lui về phía sau, nói:” Tôi tự mình làm là được rồi.”

” Cậu đừng cử động, cẩn thận ngã

xuống.” Không đợi Nhất Chí nhắc nhở xong, tôi đã giữ không được cân bằng,

ngã xuống phía sau.

” Cẩn thận, Lam Thiên!” Tiếng la của Nhất Chí

ở bên tai tôi vang lên, tôi nghĩ mình nhất định sẽ té rất thảm, cũng chuẩn bị

tốt tâm lý, kết quả tôi lại ngã xuống một cái gì đó

mềm mềm. Không đau chút nào. Kỳ quái, nghi hoặc nhìn lại…. Trời ạ! Cư nhiên là Lam Vũ đỡ lấy tôi.

” Cẩn thận một chút.” Lam Vũ thản nhiên nói, nhìn không ra cảm xúc ở bên trong, giống như chúng tôi là người xa lạ.



Thực xin lỗi, cám ơn……” Tôi cúi đầu, như thế nào cũng không dám tin là Lam Vũ vừa rồi đã cứu tôi.

Vì cái gì? Hắn vì cái gì cứu tôi. Lam Vũ ghét tôi như thế, hắn không ngừng tra tấn tôi, thậm chí coi đây là thú vui, vì cái gì lại

cứu tôi? Chẳng lẽ là do lương tâm cắn rứt? Mang theo

nghi vấn, tôi vượt qua giờ học.

Vừa đến nhà tôi lại trốn vào phòng của chính mình. Vì tránh

cùng Lam Vũ gặp mặt, tôi mấy ngày nay ngay cả cơm đều

ở trong phòng bếp ăn. Thời điểm ăn cơm, chạm mặt Lam Vũ, hắn cũng

không có

phản ứng gì, trước sau như một đối với tôi làm như không thấy. Có thể là hắn

cảm thấy tra tấn tôi là quá

nhàm chán đi, tôi vui mừng an ủi chính mình, mang theo tâm tình có vài phần thoải mái

đi vào phòng tắm.

Quả nhiên vẫn là bồn tắm thư thái nhất. Ngồi trong bồn tắm lớn ngâm nước ấm là

hưởng thụ tuyệt vời nhất, tâm tình của tôi thập phần thoải mái.

” Cửa mở sao?.” Xuyên

qua

không khí tràn ngập hơi nước, tôi cảm thấy một trận gió lạnh thổi

vào. Không tình nguyện đứng lên, định đóng cửa lại rồi tiếp tục hưởng thụ, nhưng khi tôi đi tới cửa, miệng tôi lập tức há to, Lam Vũ đang đứng ở trước cửa.

” A! ” Tôi nhảy dựng, theo bản năng kêu lên một tiếng.

Lam Vũ lạnh lùng nhìn tôi:” Có

vấn đề gì sao?”

” Không, nhưng em vào bằng cách nào?”

” Cửa cũng không có khóa, bất quá cho dù khóa cũng không thể làm khó tôi

.” Lam Vũ thực bình tĩnh nói.

Tôi chỉ cảm thấy hắn thực dọa người, không tự chủ được liền lui một bước về phía sau.

” Anh muốn chạy trốn sao?”

Trốn? Một câu nhắc nhở tôi, tôi nhanh chóng phán đoán một chút khoảng cách giữa cửa phòng tắm

cùng tôi trong lúc đó. Ngay tại lúc tôi muốn chạy, Lam Vũ đã

dễ dàng bắt được tôi. Hắn hung hăng đẩy tôi một phen, tôi lập tức té ngã trên mặt đất.

” Anh thật đúng là dâʍ đãиɠ, trước mặt nhiều người như vậy

cùng tên Nhất Chí kia tình chàng ý thϊếp. Dục cầu bất mãn sao? Vài ngày

không động tới anh thì anh không thể thỏa mãn? Anh thích như vậy thì chúng ta hôm nay liền làm một lần.” Tôi đang muốn giãy dụa, nghe đến mấy câu nói này liền lắp bắp kinh hãi.

” Lam Vũ, em đang nói cái gì

? Anh cùng Nhất Chí chỉ là bạn bè mà thôi.”

” Bạn bè? Giúp anh giải quyết bất mãn mà là bạn bè,

nghĩ

xem? ” Lam Vũ tựa hồ càng nói càng tức giận.

” Anh không có…….”

Không đợi tôi nói hết, Lam Vũ một cước hung hăng đá vào

người tôi, tôi đau nhịn không được kêu một tiếng.

” Em sao lại đánh anh chứ?” Tôi vô lực chất vấn Lam Vũ.

” Tại sao? Bởi vì anh là cái đồ đê tiện, cùng mẹ anh giống nhau là một loại cɧó ©áϊ thích động dục.”

( ứ ư tiểu Vũ Vũ ~ em nói ghê quá đi TT.TT)

” Không cho em mắng mẹ anh.” Cho dù mẹ đối với tôi không tốt, tôi cũng không

cho phép có người

mắng mẹ tôi:” Mẹ của em cũng không biết tại sao lại xuất hiện, nếu không vì mẹ em, mẹ của anh sẽ chết sao?” Phẫn nộ, tôi nói không suy nghĩ. Cái này liền chọc giận Lam Vũ, Lam Vũ bắt lấy tóc của tôi đem tôi kéo lên, đánh tôi 2 cái tát. Mặt của tôi một trận tê rát, miệng cũng tràn ngập mùi vị máu tươi, hắn vừa buông lỏng tay,

toàn bộ thân thể

tôi liền mềm oặt trượt xuống dưới, nhưng Lam Vũ cũng không có bởi vậy mà

bỏ qua cho tôi, hắn không ngừng dùng chân đá tôi, tôi nghĩ muốn tìm một chỗ để vịn đứng lên, nhưng cái gì cũng không với tới, trước ngực bị đạp mạnh, làm cho tôi không thở nổi, chỉ cảm thấy sau lưng từ đau nhức dần dần trở nên tê liệt, tôi theo bản năng đem thân thể lui thành một đoàn, muốn thương tổn hạ thấp tới nhỏ nhất.

Cứ như vậy nữa tôi sẽ chết, tôi

thầm nghĩ. Đúng lúc này, Lam Vũ lại đem tôi bắt lại gắt gao giam ở trên tường. Tôi có thể cảm thấy lửa nóng của hắn

đỉnh ở

mông tôi, cũng đoán được bước tiếp theo sẽ là cái gì. Nhưng mà khi Lam Vũ

đâm

vào, tôi lại đau đến lớn tiếng kêu lên.

” Đau quá! A!~~ không cần, anh về sau không nói nữa! Không cần như vậy, Lam Vũ!” Tôi la lớn, vặn vẹo phần eo muốn rời đi cái thứ làm tôi đau nhức kia, nhưng mà càng muốn

thoát, Lam Vũ lại càng xâm nhập sâu hơn, cái hung khí thật lớn kia cơ hồ đem tôi chặt chẽ cố định ở

trên tường. Hắn cũng không chỉ trừu sáp đơn giản như vậy, mà là lấy tay bắt lấy thắt lưng tôi, đem khoảng cách của tôi cùng hắn lui đến nhỏ nhất, đưa

phân thân hắn ở trong cơ thể tôi

đâm vào càng sâu, tôi cảm thấy vách tường non mềm của mình lần lượt thừa nhận

lửa nóng thật lớn của Lam Vũ đang thô bạo ma sát, thần trí lại phá lệ thanh tỉnh. Tôi có thể tinh tế cảm thấy đau, có thể rõ ràng nghe được phân thân Lam Vũ cùng mật huyệt của tôi ma sát phát ra từng đợt dâʍ đãиɠ tiếng vang. Tôi hai tay vô lực bám lấy vách tường, thừa nhận

thống khổ.



Bên trong anh thật nóng, thật tuyệt. Anh đã cùng Nhất Chí

làm qua sao?” Lam Vũ một bên đâm thật mạnh, một bên hỏi.

” Không có, anh không.. có…. A ~~ cầu em….. Nhẹ một chút được không….” Tôi đứt quãng trả lời.

” Không có sao? Anh dâʍ đãиɠ như vậy, muốn tôi như thế nào tin tưởng anh?”

” Không cần! Anh thật sự không có….., van cầu em …..” Tôi

khóc van xin, nhưng

Lam Vũ cũng không có bởi vậy mà buông tha tôi.

Hắn ở

trong cơ thể tôi không ngừng tiến lên, thẳng đến khi

đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở nơi sâu nhất của tôi.

” Quỳ xuống!” Lam Vũ ra lệnh.

Tôi nghe lời quỳ trước mặt hắn. Tôi trong đầu đã

không còn nghĩ muốn

phản kháng.

” Tốt lắm, dùng

miệng của anh đem nó liếʍ sạch sẽ.”

Tôi chần chờ một chút, Lam Vũ lập tức cho tôi một cái tát.

” Không cần, anh lập tức liếʍ. Không cần đánh, không cần đánh ……”

Vì không muốn bị đánh, nhắm mắt lại, tôi đem phân thân của Lam Vũ ngậm trong miệng. Nhưng mà tôi không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ,

ngậm vào rồi lại phun ra, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ phân thân thật lớn của hắn.

” Ân…” Lam Vũ miệng phát ra thanh âm thoải mái.

Tôi cắn răng một cái, đem phân thân Lam Vũ

toàn bộ nuốt vào, Lam Vũ thân thể mạnh mẽ chấn động một chút, ánh mắt cũng trở nên mê ly.

” Anh thật đúng là biết lấy lòng người! Còn dám nói mình là xử nam!” Lam Vũ rời khỏi tôi, ở trước ngực tôi đá một cước, tôi đau đến cong

thắt lưng lại, lấy tay bưng kín ngực. Nhưng ngay sau đó Lam Vũ lại túm

tóc tôi

đem tôi kéo đến, hắn dùng hai tay cố định đầu tôi, đưa phân thân đã muốn sưng to của hắn cắm vào

miệng tôi, ở trong miệng tôi dùng sức đâm vào, hắn đâm sâu vào yết hầu tôi, tôi bị

phân thân của hắn làm cho không thở nổi, cảm thấy vừa ghê tởm lại khó chịu. Mỗi khi Lam Vũ rút ra, tôi có thể

thấy rõ ờ trên phân thân hắn dính một tầng nước bọt. Lam Vũ động tác càng lúc càng nhanh, hiển nhiên nhanh đến cực hạn, đột nhiên trong lúc đó, hắn ở trong miệng tôi bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.

” Toàn bộ

nuốt vào cho tôi.”

Tôi không dám nói lời nào, cố gắng đưa tϊиɧ ɖϊ©h͙ nuốt vào bụng. Nhưng mà nhiều lắm, tôi ho khan,

tϊиɧ ɖϊ©h͙ dư theo cằm chảy xuống dưới.

” Hôm nay vội vàng, không có chuẩn bị

đủ vật phẩm, quên đi, hay dùng cái này thay thế đi. Yên tâm, nó nhất định sẽ làm anh thỏa mãn.” Lam Vũ lộ ra nụ cười ác ma,

cầm trong tay vật gì đó.

” Đây là tôi cố ý chuẩn bị cho anh. Hưởng thụ đi.” Lam Vũ cầm một quả dưa leo thật to

đến

trước mặt tôi.

” Lam Vũ, không cần như vậy.” Tôi bị dọa lui về phía sau.

” Anh cho là anh thoát được rồi?” Lam Vũ một tay

hướng nơi còn chảy máu phía sau tôi

đâm vào.

( ù ôi sεメtoy đồ~ SM đồ.. chẹp~ tuổi trẻ tài cao mà =)))

)

” A!~~ đau ~~ a…….” Tôi khóc không thành tiếng.

” Lại đây, nhìn xem bộ dáng của anh.”

Lam Vũ túm lấy tôi, đem tôi kéo

tới trước gương, bắt buộc tôi nhìn trong gương. Kia là tôi sao? Trong gương,người kia không ngừng vặn vẹo

thân thể,

mặt đầy nước mắt, trên người còn dính rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia là tôi sao? Lam Vũ xoay người tôi một vòng, làm cho tôi nhìn rõ ràng hơn, trên đùi còn dính máu, mông sau còn cắm một quả dưa leo.

” Đẹp không?”

” Không ~~” Tôi gào thét, muốn lấy dưa leo rút ra.

” Anh dám!” Lam Vũ đẩy tay tôi ra, thuận tay cầm lấy dây lưng áo tắm trói hai tay tôi lên.” Không có tôi đồng ý, anh đừng hòng lấy nó rút ra.” Hắn đe dọa tôi, đem dưa leo dùng sức đâm xuống.

” A ~! Không cần, Lam Vũ.”

Nhìn tôi thống khổ, Lam Vũ tựa hồ càng cao hứng. Một bàn tay hắn cầm dưa leo, đâm đến nơi

sâu nhất, lại chậm rãi rút ra, rất nhanh

lại mạnh mẽ đâm đến chỗ sâu nhất,

cổ họng tôi đau rát, phát không ra

thanh âm. Phía sau nội bích phi thường mẫn cảm chịu không được

tra tấn thô bạo, lại chảy ra máu.

” Thoải mái như vậy sao, đồ đê tiện, anh thích người khác đối đãi như vậy đúng không?.” Lam Vũ nói xong, tay càng thêm nhanh. Quả dưa leo mượn độ trơn của máu, một lần lại một lần tiến vào nơi sâu nhất. Tôi vô lực thừa nhận, cho đến khi hôn mê bất tỉnh.

Lời tác giả:

Cám ơn các vị đã kiên nhẫn đọc, bất quá tôi lại có điểm viết không nổi nữa, các bạn nếu có ý kiến gì cứ việc đề xuất, nói không chừng tôi sẽ có linh cảm