Sau khi Lan Thương sinh bánh bao nhỏ xong, Băng Cơ liền vô tình hạ lệnh trục xuất. Điều này làm cho rất nhiều người khó hiểu, Băng Cơ thì cười lạnh:
"Kẻ gây tai họa."
Bởi vì Liễu Khanh Nhan, hắn tạm thời đem chuyện khác gác lại. Tối hôm qua số tử vi đại biến, Băng Cơ suốt đêm bói một quẻ, không khỏi quá sợ hãi. Thầm nghĩ Lan Thương thật đúng là âm hiểm vô cùng, tới nơi này sanh con thì thôi, rõ ràng cũng dẫn Thiên Kiếp tới nơi này. Nếu thật sự Thiên Kiếp giáng xuống, Thần Tích Tuyết Phong sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Kể từ đó, Băng Cơ đối với Hải Hoàng này cười nhạt tính toán.
Hắn cho rằng muốn lợi dụng lãnh địa của ta, thật đúng là buồn cười.
"Vì sao? Ta vừa sinh con, trong cốc cũng không thiếu chỗ ở mà?"
Lan Thương biết rõ còn cố hỏi, giả bộ như không biết rõ tình hình, bộ dáng ủy khuất.
Lan Thương lần này đến đây, một là tránh trượng phu Phạn Ngữ hóa ma, mặt khác là tìm một chỗ tốt tránh nạn.
Đáng tiếc, hắn sai rồi, Băng Cơ không có lòng tốt.
"Ngươi muốn ta cùng toàn bộ sơn cốc bị tiêu diệt. Tâm tư của ngươi có thể nói là ác độc, có thể nói là không được. Nếu không phải Phạn Ngữ cùng ta có một chút giao tình, đừng nói ngươi mà ngay cả con của ngươi, ta cũng không nương tay."
Tử Hiên nghe hắn vừa nói như vậy, cũng hiểu được một ít. Bọn họ tu vi hơn người, đối với Thiên Kiếp là cực kỳ mẫn cảm, huống chi còn là Cửu Cửu Thiên kiếp dị thường hiếm thấy. Vượt qua Cửu Cửu Thiên Kiếp không chỉ có thân thể bất diệt, hồn phách bất tử, mà còn giống như Băng Cơ hiện tại.
Lan Thương sắc mặt trắng nhợt, ôm con có chút không biết làm sao.
Tử Hiên nhìn Liễu Khanh Nhan không nói còn tưởng rằng không hiểu, hắn phải giúp giải thích, nên thì thầm.
"Hắn đem Thiên Kiếp dẫn tới chỗ này, là muốn có người thay hắn chịu."
Cửu Cửu Thiên kiếp tổng cộng có chín đạo, chỉ cần đứng ở khu vực người độ thiên kiếp sẽ bị hút vào. Nếu có người đứng cách người độ thiên kiếp khá gần, cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tử Hiên sợ Liễu Khanh Nhan nhất thời nổi lên lòng tốt mà hại tánh mạng là không tốt.
Liễu Khanh Nhan nhìn hắn một cái nói.
"Ta đây sao có loại tâm tư đó. Bất quá chỉ nghĩ hắn đi độ thiên kiếp, ta liền đem đứa bé kia ra."
Giọng Liễu Khanh Nhan tuyệt đối rất nhỏ, như là tự thì thầm, nhưng mấy người ở đây tu vi đều cao đã nghe rõ ràng. Lan Thương lập tức hung hăng, như muốn gϊếŧ người.
"Cả ngươi cũng muốn lấy con của ta, ngươi đúng là vọng tưởng!"
Lan Thương ôm chặc lấy bánh bao nhỏ trong ngực, nhìn một vòng.
Băng Cơ tỏ vẻ không tham dự việc này. Thanh Viễn đã mở miệng nói.
"Kỳ thật ngươi ôm đứa nhỏ này cũng không được, sao không đem bảo bối giao cho người khác. Cũng không chịu nghĩ một người là Yêu đế, một người là Ma Đế, con của bọn ngươi đâu có đơn giản. Khi nó sinh ra đã có yêu tính và cả ma tính. Bọn ngươi là nghịch thiên, đứa nhỏ này chính là đứa con nghịch thiên, tính cách chắc hẳn là khác thường. Nghịch thiên chính là trái với luân thường đạo lý, cũng không phải là sai trái sao. Từ xưa đến nay đã là như thế, ăn sâu vào trong xương tủy, không thể xóa bỏ, cũng không có thể thay đổi."
Tử Hiên có chút đồng ý gật đầu. Kỳ thật mọi người đều hiểu, chỉ có Liễu Khanh Nhan cố tình không hiểu. Cũng may Liễu Khanh Nhan biết cái gì nhẹ cái gì nặng trong nội tâm cũng có cân nhắc.
"Ngay cả như vậy, đứa bé là của ta, các ngươi đừng mơ tưởng từ trong tay của ta cướp đi."
Băng Cơ cười nhạo, thần sắc thật là khinh thường.
"Lời này của ngươi thật đúng là buồn cười. Ngươi ảo tưởng cho rằng con của ngươi là chuyển hồn đan sao. Chỉ là một tai họa! Được rồi, lời khó nghe ta cũng không muốn nói nhiều, giúp ngươi sinh con cũng là nhượng bộ lớn nhất, hiện tại mời ngươi xuống núi. Thần Tích Tuyết Phong còn muốn tồn tại lâu trên thế gian, việc tốt này chúng ta làm không được."
Lan Thương chỉ có thể ôm con đứng tại chỗ.
Ánh mắt mọi người đều có dị sắc.
Được một tấc lại muốn tiến một thước đây là bản tính không tốt. Nếu Lan Thương có tấm lòng rộng lượng một chút, cũng không cần làm song phương cứng ngắc.
"Thiên kiếp đến đây, con của hắn phải làm sao?"
Lan Thương cho rằng Liễu Khanh Nhan còn muốn đứa con trong lòng ngực của hắn, suýt nữa liền muốn tấn công. Nhưng trong sơn cốc người nhiều, đâu cho hắn làm càn.
Tử Hiên rất là khó chịu tên người cá này.
"Ngươi thật đúng là không hiểu chuyện. Khanh Nhan muốn nói ngươi đem thiên kiếp đến đây, con của ngươi cứ ôm trong ngực của ngươi sẽ bị liên lụy!"
"...... Hừ! Xen vào việc của người khác!"
Tử Hiên ra hiệu, ý bảo Thanh Viễn giải thích, Thanh Viễn bị hắn làm mơ hồ không rõ phương hướng, thật là nghe lời.
"Sẽ có người thiên giới đến. Đứa con nghịch thiên, tuy là nghịch thiên, nhưng mang trong người tính chất hai chủng tộc, là tốt nhất cũng là xấu nhất, trước nay hiếm có. Người thiên giới cũng không phải loại gϊếŧ chóc tùy tiện, có thể thu làm đồ đệ. Bọn họ sẽ đem đứa con nghịch thiên về bồi dưỡng, thành tiên thành ma thì đó chính là tạo hóa."
Thì ra là thế.
Liễu Khanh Nhan đã lĩnh hội, xem thái độ của người cá sẽ không muốn cho người khác mang con mình đi, cũng không tình nguyện để cho ai nuôi dưỡng. Thật không biết Lan Thương nghĩ như thế nào.
"Lan Thương đại nhân, chủ nhân mời ngài xuống núi."
Thanh Viễn mở miệng hạ lệnh trục xuất.
Lan Thương khó thở, cũng không có cách nào ở lại đây. Nhưng hiện tại thân thể hắn vừa ra ngoài gặp thiên kiếp đến chỉ sợ là hồn phi phách tán. Quan trọng hơn là con của hắn và Phạn Ngữ, còn chưa gặp Phạn Ngữ một lần. Phạn Ngữ sẽ như thế nào? Lan Thương ngẫm lại liền cảm thấy áy náy.
Băng Cơ biết rõ trong lòng của hắn suy nghĩ gì, cũng không hề làm khó Lan Thương.
Hắn muốn ở trước mặt Liễu Khanh Nhan làm người tốt, như thế cuộc sống sau này Liễu Khanh Nhan cũng không đề phòng hắn nữa.
Lan Thương nào biết đâu rằng lòng tốt của Băng Cơ phát từ ý niệm như thế, nếu biết vậy nắn còn không bị tức chết sao.
"Ngươi sẽ an toàn xuống núi không cần lo, trượng phu của ngươi có lẽ cũng đã đến dưới núi. Nếu hắm không có tới, Phạn Ngữ chính là thấy thẹn đối với ngươi, không xứng làm phu quân của ngươi."
Chỉ với câu này, Lan Thương đã lệ rơi như mưa.
Phu phu bọn họ cũng thật đáng thương, thật vất vả mới ở cùng một chỗ cũng là bị áp chế mấy ngàn năm. Một lần nữa đi ra lại gặp kiếp nạn, không thể không tách ra. Tuy ở bên ngoài Lan Thương là người ích kỷ tư lợi, bất quá xét về mặt khác sống trong thiên đạo như thế cần phải có thủ đoạn vậy mới còn sống.
Hắn cũng là bị buộc bất đắc dĩ, cao ngạo như hắn chưa từng hướng người khác cúi đầu khẩn cầu, ủy khuất cầu toàn, tất nhiên là ẩn nhẫn gian nan.
Băng Cơ nói ra lời này trong lòng của hắn chua xót, cũng không nói thêm nữa cái gì, lên tiếng cám ơn liền xoay người rời đi.
"Cửu Cửu Thiên kiếp khó gặp. Ngươi sau này cũng phải độ, lần này cũng đi nhìn xem, có lẽ học được những thứ gì."
Liễu Khanh Nhan kinh ngạc, lời này là Băng Cơ nói ra.
"Ngươi cho ta đi xem?"
Tử Hiên ho khan.
"Hắn là cho ngươi đi học chút ít kinh nghiệm, sau này thiên kiếp đến sẽ không quá bỡ ngỡ. Hơn nữa hôm nay là thiên kiếp rất ít có, vừa lúc có thể vừa thưởng ngoạn, coi như là tam sinh hữu hạnh."
Qua Cửu Cửu Thiên Kiếp chính là sánh cùng trời đất.
"Nhưng mà......"
Hôm nay thiên kiếp lợi hại như thế, Liễu Khanh Nhan có chút lo lắng cho mạng nhỏ của mình.
Băng Cơ cười khẽ.
Liễu Khanh Nhan bừng tỉnh ngộ, thì ra là có người bảo hộ. Kỳ thật Tử Hiên cũng muốn đi xem, nên hắn giật dây Liễu Khanh Nhan. Thiên kiếp của hắn cũng sắp đến, trong lòng của hắn cũng có nhiều nghi kị, lại sợ độ kiếp thất bại, lần này đi quan sát có thể nói là cơ hội tốt khó gặp.
"Chúng ta chỉ là quan sát, nếu có một hai yêu ma không có mắt
quấy rầy, những người chúng ta có thể diệt trừ."
Hiếm khi Băng Cơ có được hảo tâm, còn giúp Lan Thương loại trừ quấy nhiễu.
Nói chung độ thiên kiếp thật sự không phải là chuyện tốt, còn bị người vây quanh xem, tâm lý càng khó chịu. Bất quá lời Băng Cơ
nói giống như là trao đổi, Lan Thương cũng không bị thiệt thòi.
Độ thiên kiếp, sẽ có một số kẻ đến rình rập, còn có kẻ muốn kiếm chác lợi ích. Thiên kiếp thất bại, người độ thiên kiếp còn chưa tán đan nếu cứu vãn kịp thời, không thành được tiên sau này cũng có thể làm tán tiên. Nhưng một khi nội đan bị người khác chiếm đi, thì liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
"Các ngươi nói vậy ta cũng yên tâm, ta tin Băng Cơ đã mở miệng cũng tuyệt đối làm được. Chỉ là ta có một yêu cầu quá đáng. Ta xuống núi không biết có thể vượt qua thiên kiếp không. Nói ra cũng không sợ bị chê cười, có thể cũng không thành tán tiên. Chỉ sợ Phạn Ngữ chưa tới, con của chúng ta sẽ có nguy hiểm. Ta cũng biết rõ ta đưa ra yêu cầu quá phận, bất quá trừ bọn ngươi ra ta cũng không biết nên nhờ ai bây giờ."
Nói như thế chính là nhờ bảo vệ bánh bao nhỏ.
Liễu Khanh Nhan lúc này mở miệng hỏi.
"Nếu tương lai Phạn Ngữ bỏ ngươi đi, ngươi có oán hận hay không?"
"Oán hận? Cả đời này, được ở cùng Phạn Ngữ là hạnh phúc của ta. Cho dù là tan xương nát thịt, hồn phi phách tán, từ đầu đến cuối chưa từng oán hận, chỉ có vui vẻ."