Băng Cơ tuyệt đối không cho Lan Thương sống khá giả, có chủ tâm tra tấn Hải Hoàng cao ngạo một chút.
Đến ngày thứ hai không thể tiếp tục tra tấn, bởi vì bụng thật sự quá lớn, thật sự bánh bao nhỏ muốn ra ngoài.
Băng Cơ lấy thuốc cho Lan Thương uống, bất an của dựng phu lập tức liền trấn định lại.
Lan Thương khi sinh con đã biến lại thành hình dáng người cá. Những sợi tóc màu lam giống như sợi tảo đổ xuống, mặt mũi của hắn khi trở thành người cá trở nên âm nhu, lại đặc biệt tinh xảo, phân không rõ nam hay nữ. Từ hông trở xuống là dày đặc vẩy cá màu đen, một cái đuôi cá kéo dài trên mặt đất. Cũng bởi vì ở dạng này, bụng của hắn càng lớn.
Băng Cơ phân phó hạ nhân chuẩn bị một cái hồ có dược liệu rất lớn, cũng rất kín đáo. Nói chung, khi sinh con không thể có người bên ngoài xem, ngoại trừ vài người.
Hơn nữa bởi vì quá trình sinh con sẽ có đổ máu rất nhiều, Băng Cơ cùng Tử Hiên thống nhất ý kiến không cho người nào đó nhìn, vì sợ tương lai đối với việc sinh con có sự sợ hãi. Liễu Khanh Nhan đã bị cái bụng to của Lan Thương làm hoảng sợ, nếu để cho chứng kiến quá trình sinh sẽ sợ tới mức nào.
"Ta muốn đi xem bánh bao nhỏ là cái dạng gì?"
Hình như đối với mấy thứ kỳ lạ Liễu Khanh Nhan rất chấp nhất. Vì thế Băng Cơ cảm thấy khó hiểu.
"Ngươi là nam nhân của người cá kia sao?"
Băng Cơ cũng không quan tâm đối phương là Hải Hoàng, Liễu Khanh Nhan để ý cha con Lan Thương như thế, điều này làm cho hắn khó chịu.
"Không phải."
"Không phải nam nhân của hắn, tới xem làm gì, chờ hắn sinh xong sẽ cho ngươi xem, cũng không chạy đi đâu được."
Liễu Khanh Nhan đứng ở cửa phòng sinh thật lâu, không nỡ rời đi. Băng Cơ cùng Tử Hiên thật sự là nhìn không được. Người không biết còn tưởng rằng Liễu Khanh Nhan là phụ thân của đứa bé kia, mới để ý như vậy!
"Thôi, thôi, chờ đứa bé sinh ra, sẽ cho ôm cho ngươi đầu tiên được chưa."
"Vậy được rồi."
Trấn an người nào đó xong, Băng Cơ lúc này mới tiến vào phòng sinh.
Liễu Khanh Nhan ở bên ngoài chờ, thấy thời gian trôi qua phi thường chậm. Tử Hiên nhìn đối phương thiếu kiên nhẫn, trong nội tâm càng phát ra kinh ngạc. Liễu Khanh Nhan làm sao vậy, từ lúc hắn biết Liễu Khanh Nhan cho tới bây giờ chưa từng thấy người này nôn nóng như thế.
Tử Hiên cố gắng tìm chủ đề, cộng thêm nói bóng nói gió dò xem tâm tư Liễu Khanh Nhan như thế nào.
"Khanh Nhan rất thích trẻ con?"
"Trẻ con?"
Liễu Khanh Nhan tựa như suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, sau đó nhìn về phương xa, như hoài niệm cái gì. Hồi lâu mới lấy lại tinh thần, Tử Hiên lúc này mới phát hiện ánh mắt mình quá mức nhiệt tình, hắn kiềm chế lại, ho khan, tiếp tục nói.
"Ta thấy ngươi rất để ý con của Lan Thương, giống như rất thích?"
"Ha ha."
Vốn thật cao hứng, đột nhiên thoáng cái lạnh lẽo.
"Nếu ngươi thích, tương lai ta vì ngươi sinh thì như thế nào?"
Tử Hiên trong lòng nghĩ con là của chúng ta, nhưng người sinh có thể không phải ta.
Liễu Khanh Nhan đánh giá hắn, sau đó mới nói.
"...... Ta lo lắng."
Không có cự tuyệt, nói lên có hi vọng.
Kế tiếp mặc cho Tử Hiên hỏi như thế nào, Liễu Khanh Nhan cũng không lộ ra vì sao thích trẻ con. Bất quá hai người nói chuyện coi như không tệ, thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
Hai canh giờ sau, Băng Cơ từ trong phòng sinh đi ra, trong ngực của hắn ôm một đứa bé quấn trong gấm vóc, người hầu đẩy xe lăn.
Đợi người hầu lui xuống, Băng Cơ cười đem cái bọc trong ngực đưa ra.
"Ai da, đây là bánh bao nhỏ, đến xem."
Liễu Khanh Nhan đã sớm không thể chờ đợi được, đưa tay cẩn cẩn ôm lấy, như là ôm bảo bối. Tử Hiên ở một bên ăn dấm chua. Đối với vật nhỏ này để ý như vậy, cũng không thấy để ý hắn chút nào.
"Em bé thật đáng yêu."
Tử Hiên đi qua nhìn, liền nhìn thấy một em bé được gói trong gấm vóc màu trắng, có bộ dạng giống y như cha của nó. Một đầu tóc như tảo biển, gương mặt mũm mĩm phúng phính nhỏ nhắn, thật sự cực kỳ giống cái bánh bao nhỏ. Trong cái miệng nhỏ ngậm một ngón tay, nước miếng theo ngón tay chảy ra ngoài.
"Ở đâu đáng yêu, xấu chết."
"Ở đâu xấu, ngươi xem nó thật mềm mại, non mịn, lấy tay ấn xuống, còn lún vào."
Liễu Khanh Nhan dùng ngón tay chọc vào gò má phúng phính của bánh bao nhỏ. Mới sinh nên làn da thật non, cái chọc này liền lưu lại dấu đỏ, Liễu Khanh Nhan đau lòng thổi thổi, cũng chưa từ bỏ ý định, lại nhẹ nhàng chọc vài cái.
Đứa bé kia từ từ nhắm hai mắt, như thể cảm thấy nguy cơ, chính sự đáng yêu vô địch của mình đã bị uy hϊếp, cũng tỏa ra oán khí cảnh báo xung quanh. Đáng tiếc oán khí này không ai đếm xỉa, bánh bao nhỏ lập tức nổi giận, trừng đôi mắt trong veo như thủy tinh màu lam, mang theo một tầng nước khi chứng kiến phẫn nộ cùng coi rẻ.
Phía trên bánh bao nhỏ là một mỹ nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe miệng mang theo vài phần điềm tĩnh cùng ý cười. Bánh bao nhỏ càng thêm nổi giận.
Tại sao khi dễ người ta như vậy!
Hơi nước mịt mờ, con mắt dùng sức trừng, hai má nhỏ phồng lên như quả bóng, như thể sắp nổ.
Người kia chọc ngón tay trúng quả bóng nhỏ này, chọc chọc.
"Phốc"
Quả bóng nhỏ bị xì hơi......
"Thật đáng yêu, thật mềm."
Người trên đỉnh đầu nói như vậy.
Bánh bao nhỏ tức giận rồi, dùng sức giãy dụa.
Không thể khi dễ ta, ta không muốn bị chọc!
Ô ô.... cha, phụ thân, các người ở nơi nào, có người ức hϊếp con.... ô ô......
Bánh bao nhỏ oán trách không tiếng động, đáng tiếc không ai nghe hiểu. Bất quá cử động kia không thể nghi ngờ là khiến Liễu Khanh Nhan thấy đáng yêu.
Tử Hiên cùng Băng Cơ nhìn người nào đó yêu thích không buông tay, có lẽ không chịu buông tay.
"Ta thấy nó khóc, có thể là buồn ngủ."
Tử Hiên nhìn trời sâu kín nói.
"Hẳn là đói bụng, đói bụng mới có thể khóc. Ngươi xem xem khóc thật đáng thương."
Bánh bao nhỏ càng thêm nổi giận.
Ai khóc? Ai khóc? Ngươi mới khóc, cả nhà ngươi đều khóc! Hừ hừ.
Đôi mắt mịt mờ vì đầy hơi nước, đôi mắt ướt sũng mà trẻ sơ sinh mới có! Bánh bao nhỏ càng phẫn nộ càng vặn vẹo.
Mỹ nhân lạnh lùng trên đỉnh đầu có chút khẩn trương, tựa như có chút chần chờ. Bánh bao nhỏ sung sướиɠ.
Hắc hắc, ngươi cũng biết sợ hãi à. Ta biết mà, ta biết rõ, ta dùng sức uốn éo, ta uốn éo, uốn éo......
"Hay là muốn đi ngoài. Thân thể nhỏ khí lực thật là lớn, không khéo từ trên tay ta trợt xuống đi."
"............"
Không phải! Không phải! Tuyệt đối không phải muốn đi ngoài....!
Bánh bao nhỏ tuyệt vọng.
Ô ô, không phải, ta không muốn đi ngoài, còn phải đi ở trước mặt nhiều người như vậy, đúng là dọa người. Ta mới không cần. Các ngươi nghĩ sai rồi, ta không phải ý này!!!! A? A!!!! Phía dưới thân sao mát mẻ như vậy, còn có chút lạnh......
Ba ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào phía dưới xem. Bánh bao nhỏ phát hiện dưới thân càng lạnh hơn!
Căm tức! Lửa giận!
Nguy cơ xuất hiện, không chỉ là nhìn chằm chằm, mà ngay cả phúc tính của nó cũng không buông tha. Bánh bao nhỏ phát hỏa, lắc lư mông nhỏ.
Đứng bên cạnh mỹ nhân lạnh lùng là nam tử cực kỳ đẹp, đôi mắt tím, còn có một mái tóc màu trắng bay bay.
Người kia cúi xuống nhìn, bánh bao nhỏ thật cao hứng.
Mỹ nhân là thích ta, là muốn thần phục ta sao?
Bánh bao nhỏ hài lòng.
Người kia duỗi ngón tay thon dài ra....
Mỹ nhân mắt tím muốn chọc vào mặt của ta sao?
Có thể nha, mỹ nhân ta cho ngươi chọc...... đợi đã, vị trí này không đúng. Mỹ nhân ngươi có phải sai rồi hay không.
Bánh bao nhỏ hoảng sợ trừng to mắt, không dám nhúc nhích......
"............"
Tử Hiên nhìn phía dưới một cái, thu tay về, lành lạnh nói.
"Vật này thật là kỳ quái, như con sâu lông mềm mềm nhăn nhăn."
Như con sâu lông...... Sâu lông!!!!!!
Đó là phúc tính của ta, sâu lông ở đâu. Ánh mắt ngươi có vấn đề à. Mới không phải sâu lông, đệ đệ của ngươi mới là sâu lông, cả nhà ngươi mới là sâu lông!!!!
Hắn tuyệt đối nhìn lầm rồi, mỹ nhân mắt tím cùng hắn có thù oán! Đúng, nhất định là có oán thù!
Ô ô, không chịu, ta bị ức hϊếp.
Sau đó, bánh bao nhỏ chợt nghe một giọng rất êm tai, hướng mắt nhìn bên kia.
Oa, là một đại mỹ nhân nha, cũng có mái tóc trắng, so với mỹ nhân mắt tím còn đẹp hơn.
"Tử Hiên, ngươi ức hϊếp hắn."
Hì hì, bánh bao nhỏ muốn bổ nhào vào trong ngực mỹ nhân.
Ánh mắt Băng Cơ như có ý xấu.
Chuông cảnh báo trong đầu bánh bao nhỏ vang lớn.
Không đúng!! Cố ý, bánh bao nhỏ cảnh giác nhìn nam tử.
Băng Cơ cười nói.
"Đây mà là sâu lông, là con ốc nhỏ mới đúng, không tin nhìn kỹ đi, thấy chưa....."
Bánh bao nhỏ khóc.
Ô ô các ngươi đều khi dễ ta, đều khi dễ ta, ta không để cho các ngươi nhìn ô ô......
"Bảo Bảo ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Em bé sơ sinh đều như vậy. Ta nhớ Lạc Uyên lúc ấy cũng thế này, còn không cho ta xem đâu, thật sự là đáng tiếc......"
Ba người cùng đổ mồ hôi!
"Không đúng. Lạc Uyên nhỏ thế này đã quen ngươi sao?"
Tử Hiên hoang mang hỏi. Minh Lạc Uyên có thể nói là tình địch, là cái gai đối với hắn, nhổ như thế nào cũng không được.
"Thời điểm ta nhặt được hắn về, Lạc Uyên cũng nhỏ như tiểu Bảo Bảo, trong nháy Lạc Uyên đã lớn như vậy......"
Thì ra là thế.
Hắn đã từng thấy kỳ quái vì sao Liễu Khanh Nhan trong trẻo như thế lại ở cùng với khối băng kia? Thì ra Minh Lạc Uyên là do Liễu Khanh Nhan một tay nuôi lớn. Lúc đó Liễu Khanh Nhan mấy tuổi? Năm sáu tuổi đã nuôi một đứa bé?
Liễu Khanh Nhan lớn lên cùng Minh Lạc Uyên giống như huynh đệ nối khố, tình cảm do chậm rãi vun đắp mới có. Hiện tại thích em bé như thế có lẽ cũng có liên quan Minh Lạc Uyên..... Nhìn vật nhớ người......
"Cũng không biết Lạc Uyên hiện tại thế nào......"
Liễu Khanh Nhan nhìn bánh bao nhỏ chầm chậm nói.
Tử Hiên trong lòng nguyền rủa bánh bao nhỏ, trăm ngàn lần!!!