Thần Cấp Tiên Giới Hệ Thống

Chương 79: Tương lai ta tất chém ngươi!

Dịch giả: Thần Thiên

"Dưới kiếm xin lưu người."

Một tiếng hét lớn từ ngoài cốc truyền vào trong Hồ Lô Cốc.

Lấy tu vi bây giờ của Phương Viêm, vẫn chưa thể làm cho kiếm khí cách không gϊếŧ người, nhiều nhất chỉ đánh trọng thương.

Không biết là nguyên nhân gì, Vương Yên Nhiên ở trong lúc sinh tử nguy cấp, tiềm năng đại bạo phát, kéo theo thân thể trọng thương dĩ nhiên như kỳ tích vọt ra ngoài Hồ Lô Cốc.

Mà giờ khắc này, bên ngoài Hồ Lô Cốc một đội tu sĩ Ngạo Hàn Tông đóng quân trông coi yếu đạo, thật là xảo hợp, ngày hôm nay vừa vặn do Lý Vân Thông tọa trấn.

Lý Vân Thông cùng Vương Yên Nhiên đã từng có duyên gặp mặt mấy lần, hắn đáp ứng đưa cho hai nhà Cao Vương mười danh nghạch nhập môn, Vương Yên Nhiên này chính là một người trong đó. Giờ khắc này hắn không thể để cho Vương Yên Nhiên chết trước mặt mình, huống chi Vương Yên Nhiên này còn là một mỹ nhân khó gặp, thêm việc này nữa thì càng không thể chết được.

"Người nào?" Thanh âm này chấn động lỗ tai hơi tê tê, Phương Viêm biết người này nhất định là cao thủ, mà tiếng hét lớn này còn có chút quen tai. Hắn có chút đắn đo không biết có phải là sứ giả Ngạo Hàn Tông không, Phương Viêm cũng không có manh động, nhảy một cái, tiếp theo liền đuổi tới cốc khẩu, ngăn cản đường đi của Vương Yên Nhiên, hướng về phía nơi phát ra thanh âm quát hỏi.

Vương Yên Nhiên nghe có người cứu viện, đã dùng hết khí lực, mềm oặt nằm trên mặt đất. Phương Viêm trước tiên giơ kiếm liền đâm, chỉ cần hắn nhẹ nhàng hơi dùng sức, cái đầu lâu xinh đẹp này sẽ ly thể.

"Tiểu tử, ngươi thật can đảm, ai đưa cho ngươi quyền lợi tru diệt đệ tử khảo hạch." Hầu như là trong cùng một lúc một bóng người xuất hiện trong tầm mắt Phương Viêm, đỉnh đầu tâng bốc lên chân khí liền giam cầm Phương Viêm.

"Là ngươi!" Phương Viêm ngẩng đầu, xem người tới là ai, mày kiếm hơi nhíu. Người đến là Lý Vân Thông là đệ tử tinh anh của Ngạo Hàn Tông, không biết nguyên nhân gì, Lý Vân Thông này đối với hắn ôm ấp địch ý rất đậm.

"Là ta, ngươi còn không đem Yên Nhiên tiểu thư thả ra." Lý Vân Thông cau mày, đối với Phương Viêm ngôn ngữ rất là không thích, đối với đệ tử hai nhà Cao Vương bốc lên một trận căm ghét, ngàn vạn lần dặn dò, không nghĩ tới tiểu tử Phương Viêm này còn sống khỏe re.

"Ngươi lại muốn can thiệp, một khi đã tiến vào Hồ Lô Cốc sinh tử nghe theo mệnh trời, đệ tử hai nhà Cao Vương dám ra tay với ta, bọn họ nên có giác ngộ phải chết." Phương Viêm cười gằn, không nghĩ tới tên này ngôn ngữ dĩ nhiên lại nặng nề như vậy, vừa thấy mặt đã dùng giọng ra lệnh muốn hắn thả Vương Yên Nhiên. Mà nơi đây vừa vặn là thời cơ tốt để chém gϊếŧ đệ tử hai nhà Cao Vương, bỏ qua lần này thì biết bao giờ mới có cơ hội tốt như vậy. Cười lạnh một tiếng, kiếm trong tay hơi dùng sức, không chút do dự đâm về phía Vương Yên Nhiên.

Khi nhìn thấy Lý Vân Thông thì, Vương Yên Nhiên tự cho là đã được cứu trợ, chỉ là bị trọng thương, điều dưỡng một trận là tốt rồi, không nghĩ tới Phương Viêm lại tàn nhẫn như vậy, đối mặt với sứ giả Ngạo Hàn Tông lại vẫn dám động thủ với nàng, trên mặt còn đọng lại vẻ vui mừng khi được cứu tiếp theo liền bị một vẻ sợ hãi thay thế.

"Hừ, không biết tự lượng sức mình, ở trước mặt bản công tử còn muốn gϊếŧ người!" Phương Viêm không chút do dự liền động thủ, Lý Vân Thông lạnh lẽo nói một tiếng, vung tay lên, quạt giấy trong tay quét ra một đạo kình phong, đem công kích của Phương Viêm đánh cho tán loạn.

Phương Viêm tàn nhẫn như vậy, nói động thủ liền động thủ, việc này đã khơi lên một cỗ sát ý điên cuồng sâu trong nội tâm Lý Vân Thông. Một luồng chân khí quét ra, ngoại trừ cứu viện Vương Yên Nhiên ra, còn xoay một cái, đánh úp về phía Phương Viêm, hắn dự định mượn cơ hội hiếm có này chém gϊếŧ Phương Viêm, tiểu tử này ngoại trừ gieo vạ, lại dám cùng hắn cướp nữ nhân.

"Ngươi muốn gϊếŧ ta?" Vốn cho là Lý Vân Thông chỉ là vì cứu viện Vương Yên Nhiên, không nghĩ tới tên này lại còn muốn gϊếŧ hắn. Đã như vậy, Phương Viêm liền nổi lên ác tâm, Băng Sơn Quyền trong nháy mắt đánh tới quạt giấy đối phương quét tới.

"Phốc!"

"Ầm!"

Cực phẩm linh Binh Huyết Nhận trong tay Phương Viêm rời tay mà bay, hoá thành một độ cong duyên dáng bắn về phía khuôn mặt nhợt nhạt của Vương Yên Nhiên. Quyền ấn cùng quạt giấy của đối chạm vào nhau, sức mạnh khủng bố truyền đến, Phương Viêm trực tiếp bị đánh bay, miệng phun máu tươi.

"Ta muốn ngươi chết."

Phương Viêm trường kiếm rời tay mà bay, bắn về phía Vương Yên Nhiên, chuôi kiếm kia cắm thẳng vào thân thể Vương Yên Nhiên, Lý Vân Thông lộ ra răng nanh dữ tợn, trong mắt sát ý điên cuồng bạo phát, không nghĩ tới hắn vẫn còn có chút đánh giá thấp Phương Viêm, tiểu tử này so với tưởng tượng của hắn còn tàn nhẫn hơn, ở cục diện như vậy, cái mạng nhỏ của hắn đều sắp không bảo đảm, lại vẫn muốn chém gϊếŧ Vương Yên Nhiên. Quát mắng một tiếng, tay vỗ một cái, một đạo chân khí đại thủ ấn đánh tới Phương Viêm đang ở giữa không trung.

"Đinh! Chúc mừng kí chủ vượt gϊếŧ địch thành công, đạt được hai mươi điểm tích luỹ."

Phương Viêm thân ở giữa không trung, trong đầu vang lên thanh âm của hệ thống, nhưng hắn cũng không có vui sướиɠ khi gϊếŧ chết đại địch, tinh thần căng thẳng tột cùng, chân khí đại thủ ấn mà Lý Vân Thông bổ tới cho hắn một sự uy hϊếp mạnh mẽ.

Phương Viêm ở giữa không trung lăn lộn, nhưng bất luận hắn cố gắng như thế nào, chưởng ấn này vẫn là vỗ tới trước ngực hắn, Phương Viêm bị đánh bay, rơi xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn, đây là một đòn của tu sĩ Tiên Thiên cảnh tu sĩ, thậm chí là tu sĩ Bạo Khí Cảnh cũng phải bị tươi sống đập chết.

Phương Viêm khí nhược suy yếu, nếu hắn không điên cuồng điều động kinh nghiệm kích hoạt hệ thống chữa trị bảo vệ ngũ tạng lục phủ của hắn, không phải vậy giờ khắc này hắn đã bị luồng sức mạnh khủng bố này tươi sống đánh chết rồi.

"Chết rồi?"

"Tiện nghi cho ngươi, xem viên đoạt mệnh đan này có thể cứu ngươi một mạng hay không." Lý Vân Thông quét mắt về phía Phương Viêm, hắn có tự tin, Phương Viêm không thể đón đỡ một đòn toàn lực của hắn mà còn sống, mày kiếm hơi nhíu, nhìn Vương Yên Nhiên nằm dưới đất, thấy đã là đình chỉ hô hấp, tồn thân, tự lẩm bẩm một tiếng, lấy ra một bình ngọc màu trắng, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một vẻ đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn đem một viên đan dược màu đỏ tươi toả ra từng trận bảo quang để vào trong miệng Vương Yên Nhiên.

Đoạt mệnh đan, có thể hướng thiên đoạt mệnh, có công hiệu có thể làm người chết sống lại, người chỉ cần còn không triệt để chết hồn quy Địa phủ liền còn có thể cứu..

"Khặc khặc..." Một lúc sau, Phương Viêm mở hai con mắt, khóe miệng ho ra một dòng máu, cánh tay gắng gượng ngồi thẳng người.

"Tiểu tử, ngươi mạng đúng là lớn a, nhận một đòn như vậy đều còn chưa có chết." Nghe được tiếng ho khan của Phương Viêm, Lý Vân Thông lộ ra một vẻ bất ngờ, đứng dậy hướng về phía Phương Viêm đi đến.

"Lần này ta xem ngươi còn sống được hay không."

"Lý Vân Thông, ngươi muốn làm gì?" Lý Vân Thông ra vẻ muốn đánh, đột nhiên, một đạo thanh âm nũng nịu đột nhiên từ sau lưng Lý Vân Thông vang lên.

"Nghê Thường sư muội, ngươi làm sao lại đến đây ngày hôm nay không phải phiên ngươi trực ban a." Lý Vân Thông thu tay lại, mỉm cười làm làm ra một dáng tự nhận là khiến người ta như gió xuân ấm áp mê người, thản nhiên nói.

"Hừ, nếu như ta không đến, ngươi liền muốn ra tay đánh chết đệ tử ưu tú của Ngạo Hàn Tông ta." Hạ Nghê Thường nhìn sắc mặt trắng bệch của Phương Viêm, hừ lạnh nói.

"Nghê Thường sư muội, ngươi hiểu lầm rồi, việc này không phải như ngươi thấy, Phương Viêm phá hoại quy củ trước, truy sát đệ tử Vương gia Vương Yên Nhiên, sư huynh nhìn thấy, đương nhiên phải nói cảnh cáo một phen." Lý Vân Thông có chút vô tội vẫy vẫy tay nói. Một mặt đầy vẻ vô tội.

"Lý Vân Thông, ngươi đồ tiểu nhân hèn hạ, ngày hôm nay ta may mắn không chết, tương lai ta tu vi thành công phải gϊếŧ ngươi," Phương Viêm lại cảm nhận được một đạo khí tức mạnh mẽ quét qua nơi đây, sắc mặt tái xanh, hướng về phía Lý Vân Thông gằn từng chữ từng chữ lạnh giọng nói.

Từ trước đến nay, hắn cùng Lý Vân Thông chưa có bất luận thù oán gì, hiện tại, bọn họ đã là kẻ thù sống còn, Lý Vân Thông không ngừng muốn gϊếŧ Phương Viêm.

"Liền ngươi, Luyện Khí kỳ giun dế cũng xứng?" Lý Vân Thông cười gằn, trên mặt mang theo vẻ khinh thường.