Hết ngày thứ 7 buồn bã ấy, ngày chủ nhật cũng mau đến rồi lặng lẽ trôi.
Hôm nay là thứ hai. Nốt tuần này nữa thôi chị giáo viên chủ nhiệm 12A7 sẽ về.
Nhìn đồng hồ sắp sửa vào tiết chào cờ đến nơi mà lũ học sinh vẫn chưa thèm xuống sân, tôi đang tính lên lớp gọi chúng nó thì thấy nhóc An với bé Linh.
"A... À Nhi ơi! Em lên lớp gọi các bạn xuống sân giúp thầy nhé."
"Okiiiiii thầy."
Nhóc An nhìn tôi trong chốc lát rồi quay ngoắt đi.
Chỉ có tôi ôm tiếc nuối nhìn theo tấm lưng của nó đang dần xa. Rồi thở dài một hơi, bặm môi không đành lòng nhìn về hướng khác.
Tôi ra chỗ bảng tin để xem thời khóa biểu, dụi dụi mắt, tôi vẫn không tin được tuần này mình chẳng có tiết Văn nào ở 12A7 cả.
Ý trời cmnr.
Hai tiết đầu trôi qua quá nhạt nhẽo, tôi tranh thủ ra chơi xuống căng tin mua đồ ăn vặt nhai cho đỡ chán.
"Cho em một lon bò húc với gói bò khô."
"Cho cháu hộp Milo lạnh."
Thật tình cờ, tôi đang đứng chờ bên cạnh nhóc An. Học sinh chen lấn ghê quá nên tôi bị xô cho một phát, suýt bị đẩy ra ngoài thì được nhóc An nắm tay kéo lại.
Thế quái nào tôi lại có cảm giác hồi hộp thấp thỏm của thiếu niên mới lớn khi đứng cạnh crush thế này. Tim tôi lại đập rộn ràng, hai má của tôi dần đỏ lên.
Tay nhóc An nắm chặt lấy bàn tay tôi, để đến khi tôi ngước lên nhìn nó thì nó vội buông lỏng tay ra, nhận lấy hộp Milo vừa gọi, bước nhanh ra ngoài.
"An!"
Tôi cố lao ra từ trong đám đông rắc rối, lúc ra ngoài được thì đã mất bóng nhóc An mất rồi.
Những ngón tay của tôi co lại, nắm tay siết chặt như muốn lưu giữ chút hơi ấm còn sót lại từ nhóc An khi nãy.
Cơn nhói vô cơ xuất hiện khi lòng thắt lại chợt thoáng qua thêm lần nữa. Tôi tự hỏi chính bản thân mình có chăng đang nảy sinh thứ tình cảm bị cấm đoán với nhóc An hay không.
"Ngơ ngẩn gì thế. Có chuyện gì à?"
"Không có gì."
Tôi định đi thì Tiến Đức kéo tay tôi lại. Miệng cậu ta thì thầm vào tai tôi.
"Cậu biết điều gì sẽ khiến con người ta tự gϊếŧ bản thân mình không?"
"Cậu muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói rằng, cậu sống thật với những gì mình đang nghĩ đi. Dám nghĩ dám làm. Cậu càng cố giấu cậu càng khổ thôi."
Đẩy Tiến Đức ra, tôi vội vàng bỏ đi.
Bị người như cậu ta vạch trần quá dễ dàng khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. Đúng là người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn kẻ trong cuộc.
Nhưng kẻ ngoài cuộc như cậu ta nào có thấu hàng trăm mối tơ vò đang trói chặt tim tôi lúc này.
Vấn đề ở đây là, khi tôi kịp chấp nhận thứ tình cảm đặc biệt mình dành cho nhóc An đang lớn dần thì đã muộn mất rồi.
Thân phận khác biệt, nhóc là học sinh của tôi, tôi là giáo viên của nó. Một mối quan hệ đáng lẽ phải thật chuẩn mực trong sáng trong xã hội.
Việc nhóc An quyết định buông tay tôi vào ngày hôm ấy chỉ để bảo vệ tôi thôi. Tôi hiểu mà.
Tiếng trống báo hiệu tiết 3 bắt đầu vang lên, tâm trạng của tôi lại trùng xuống, mệt mỏi cất bước đi vào lớp học.
Tôi đang dạy học, bỗng, có tiếng nhóc An vang lên. Nhưng âm thanh ấy chẳng hồ hởi vui vẻ như mọi hôm nữa rồi.
"Thầy cho lớp em xin viên phấn."
"Ừm." - Tôi lấy ra viên phấn còn nguyên trong hộp đưa cho nhóc An.
Khi ngón tay nhóc An miết lên mu bàn tay tôi, tôi như cảm nhận được có luồng điện đang truyền vào người mình.
Tại sao trước đó tôi vẫn đυ.ng chạm tay chân với nó nhưng lại không có cảm giác lạ như thế này. Hay là bây giờ tôi mới cẩn thận để ý?
Bẵng đi gần một tuần không có thêm bất cứ sự tiếp xúc nào giữa tôi và nhóc con đó. Tôi cảm thấy hai tư giờ mỗi ngày luôn bị khiếm khuyết đi một khắc, một giây, một phút, một giờ.
Có lẽ khiếm khuyết trong tim tôi lúc này mới là vấn đề, thật trỗng rỗng, thật hoang vắng.
Sẽ không có tiếng gọi "Thầy ơi" nhe nhe nhởn nhởn của nó, không còn cái điệu huênh hoang "Thầy chỉ cần dạy thôi, cái lớp để em lo", không còn nụ cười ngây ngô khi tôi xoa đầu quan tâm nó, không còn ánh mắt đong đầy dịu dàng mỗi khi đôi ngươi đen thẳm chăm chú nhìn tôi giảng bài.
Đột nhiên tôi muốn khóc quá.
Tiết sinh hoạt lớp cuối cùng với tư cách là chủ nhiệm lớp diễn ra trong không khí âm u chỉ vì tâm trạng buồn thiu của tôi.
"Thầy ơi, tuần này lớp mình không vi phạm lỗi nào cả."
"Thầy ơi, thầy buồn gì thì nói đi để chúng em sửa."
"Nhìn thầy buồn làm em cũng buồn quá huhuhu."
Thấy mấy đứa học sinh đang quắn lên vì sợ tôi buồn khiến tôi cảm thấy được an ủi một chút.
"Không sao đâu. Hôm qua thầy đánh con 68 thì nó về con 69 ấy mà." - Tôi gắng cười nói với lũ trẻ. - "Thầy cảm ơn lớp mình tuần qua đã cố gắng hoàn thành tốt các nhiệm vụ. Sang tuần cô Mai sẽ lại về chủ nhiệm lớp ta."
"Ôi thầy ơi!! Thầy làm chủ nhiệm lớp em hết năm luôn được không ạ!!"
Ỷ giáo viên thực tập hiền lành dễ xin xỏ nên muốn người ta làm chủ nhiệm chứ gì. Khôn như chúng mày quê thầy bị đánh bả đầy.
"À thầy ơi thầy! Mình chơi trò chơi cho vui đi thầy!"
Tháo cặp kính xuống, tôi hỏi xem tụi nó muốn chơi trò gì.
"Đoán tên ấy thầy! Lần này thầy lại đoán sai thì phạt nặng hơn lần trước nha!"
Với hai tuần chủ nhiệm cái lớp này, tôi lạ gì tên mấy đứa nhỏ nữa.
Mọi thứ vẫn diễn ra trơn tru cho đến khi tôi đọc tên nhóc An.
"Lê Trương Đức... An."
Đúng rồi, mới hôm nào tôi còn ghét cay ghét đắng bốn chữ này cơ mà. Sao giờ đây khi đọc ra lại có cảm giác thân thương thế này.
Kết thúc tiết sinh hoạt lớp, tôi đứng đợi các em học sinh về hết chỉ chừa lại nhóc An vẫn đang nằm vật ra mặt bàn ngủ say.
Không cầm lòng nổi, tôi rón rén bước từng bước tới gần nhóc An. Từ trên nhìn xuống, thấy góc nghiêng thần thánh với sống mũi đã cao còn thẳng tắp không chê vào đâu được của nó.
Ngón tay khẽ gạt đi lọn tóc đang che khuất hàng mi của nhóc An.
Không gian tĩnh lặng được vài phút thì đã bị tiếng ve đang râm ran ngoài kia xâm chiếm. Gió thổi nhẹ, cánh rèm lất phất bay bay.
Khom người, đôi môi dường như sắp chạm đến má nhóc An, tôi cất tiếng thầm thì.
"Thầy cũng thích em nhiều lắm. Thầy xin lỗi." - Nói ra được lời ấy, tôi thấy lòng mình như nhẹ bẫng lại như được giải tỏa.
Tôi mong sao tiếng ve sẽ át được lời thú nhận đáng xấu hổ của mình.
________________
Đức An nhìn ra ngoài cửa sổ. Gương mặt dường như rạng rỡ hơn sau chuỗi ngày đen tối.
"IM MẸ MÀY ĐÊ MẤY CON ĐĨ VE!!! KHÔNG PHẢI TAI TAO THÍNH THÌ TAO CÒN ĐÉO BIẾT THẦY VỪA TỎ TÌNH VỚI TAO ĐÂU!!"
_______________
Sơ: = ))) Lại k tin đi, Sơ đã bảo là vừn trừn trong sáng rùi mak. Chỉ là hok bt vừn trừn thêm được mấy chập thui 😂