Trên đường đến nhà nhóc An, tôi càng tô vẽ mường tượng ra tòa biệt thự cao sang lộng lẫy bao nhiêu thì. Ngôi nhà hai tầng nhỏ xinh ngay trước mắt lại khiến tôi choáng bấy nhiêu.
"Bố em muốn xây biệt thự nhưng mẹ em là người đơn giản ấy mà. Tầng hai thật ra cũng đầy phòng trống, chủ yếu là cho bạn của bố em ở tạm khi gặp nguy hiểm."
Khi gặp nguy hiểm??
Trong lúc đứng đợi nhóc An tra chiều khóa vào nhà, lòng tôi thấp thỏm lo âu lắm luôn á.
"Cẩn thận!!"
"Hả!?"
Cửa vừa mở ra, tôi chưa kịp hiểu cái quần gì thì đã bị nhóm An ôm lấy ngã nằm xuống. Ngay sau đó là tiếng va chạm rất lớn vang lên ở đằng sau.
Dường như vừa có thứ gì đó rất khủng bố vừa bị ném tới chỗ tôi.
Trời ơi, hết hồn chim én!!
"Bố điên rồi hả!!! Lỡ trúng thầy ấy thì sao?? Thầy có sao không?" - Nhóc An đỡ tôi dậy, cứ như mèo mẹ che chở mèo con. Chốc chốc xoa xoa liếʍ liếʍ má tôi như đúng rồi.
Giọng nói của bố nhóc An lần nữa vang lên tạo điều kiện cho tôi được cảm thụ trực tiếp độ đáng sợ của nó.
"Cút vào."
Bây giờ tôi... Bây giờ tôi xin về nhà sớm có được không?
Run cầm cập, tay tôi không tự chủ được mà bám chặt lấy cánh tay nhóc An.
"Thầy bình tĩnh, sốc văn hóa tí thôi, lâu rồi sẽ quen."
"..." - Lâu rồi sẽ quen?
"Em được rèn phản xạ né cú ném bóng chày của bố từ năm lớp 6. Lớn hơn nữa bố dạy em né gạt tàn. Em sợ mấy nữa bố sẽ xài súng với em."
"..." - Tôi như chết lặng.
Ngôi nhà này bề ngoài đầm ấm hạnh phúc nhưng thật ra đã bị mục nát từ bên trong đúng không? Thách ai tưởng tượng được cảnh một cu cậu lớp 6 vừa hớn hở mở cửa vào nhà thì ăn ngay quả bóng chày vào mặt.
Rụng không thiếu cái răng nào, máu mũi chảy tong tong, mắt nai to tròn ngơ ngác vẫn chưa hiểu sự đợi.
Rèn cái gì mà rèn chứ!! Đây là mưu sát con cái!!
Lúc bước vào trong phòng khách, tôi vẫn chưa thể thích ứng nổi với hai màu sơn hồng trắng cute phô mai que. Trên tường treo đầy ảnh gia đình nhóc An cùng vài bức tranh vẽ nguệch ngoạc được đóng khung.
Bức ảnh to nhất đặt ở giữa là tấm ảnh cưới đóng khung vàng. Hiện lên là hai người đàn ông mặc vest đen, người ngồi trên ghế nổi bật với đường nét hình thể mềm mại với nụ cười dịu dàng, người đứng sau quàng tay qua cổ anh ta lại vô cùng cục súc hầm hố, sặc mùi chiếm hữu.
Không sai vào đâu được, nhóc An là sản phẩm pha trộn của hai con người này. Ngũ quan làn da của mẹ, cục súc vô lý của cha.
"Anh ấy là bạn con."
"Chào anh, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em An."
Nhóc An quay phắt sang nhìn tôi, miệng nó lẩm bẩm: "Ai hỏi đâu mà thầy khai ra làm gì?"
Tôi ngồi xuống ghế, mặt đối mặt với bố nhóc An - Người đàn ông ở nhà vẫn mặc nguyên cây vest đen cùng sắc thái lạnh như tiền âm phủ. Ông ta để tóc ngắn cũn cỡn để cho vết sẹo trắng phớ nổi lên thật rõ ràng.
"Giờ tan học là 11 giờ 25 phút, lúc tôi gọi là 11 giờ 45 phút. Cậu có thể giải thích về việc ở cạnh con trai tôi suốt 20 phút?"
"Tôi đưa em An về phòng trọ của mình mất 10 phút, thời gian còn lại tôi bôi thuốc cho em ấy."
"Bôi thuốc?"
"Vâng. Tiện đây với trách nhiệm là người làm trong ngành giáo dục, tôi muốn trao đổi với anh về phương thức nuôi dạy con cái đứng đắn."
"Mời cậu."
Nhận cốc nước từ nhóc An, ngôi uống một ngụm lớn rồi nói tiếp.
"Tôi được một học sinh khác báo lại rằng những vết tích trên người em An lúc này là do anh gây ra từ tối qua. Nguyên nhân xuất phát từ việc em ấy đi chơi đêm không có sự cho phép của anh."
"Đúng."
"Ông cha ta từng dạy "Thương cho roi cho vọt" thế nhưng việc lạm dụng điều này sẽ phản tác dụng."
"Cậu có biết thằng nhóc này là loại bất trị như nào chứ?"
"Vâng. Tôi biết chứ."
Trong một khắc nào đó, tôi và bố nhóc An đã có chung một dòng cảm xúc thấu hiểu sâu sắc.
"Và tôi cũng muốn xác nhận lại rằng tối đó người đi với em ấy chính là tôi."
"Thầy!!"
"Nhóc An tối đó trốn đi cũng là vì có hẹn với tôi. Nếu điều đó là lỗi lầm thì tôi mới là người có lỗi nhiều nhất chứ không phải em ấy."
Nhóc An cầm tay tôi toan kéo đi thì bị bố nó đập bàn quát quay lại. Nó chắn trước mặt tôi, nhất quyết không cho tôi tiến thêm bước nào.
"Con biết bố sắp sửa định làm gì rồi! Bố có thể đánh mắng con bao nhiêu cũng được. Nhưng con không cho phép bố động đến thầy đâu!"
Nét mặt bố nhóc An vẫn cứ lạnh lẽo như thế, ông ta nheo mắt nhìn một lúc rồi nhướng mày nói.
"Mẹ mày mà thấy cảnh này thì sao nhỉ?"
"Ý bố là cảnh gì?"
"Con trai bé bỏng sẵn sàng hỗn láo với bố vì thầy chủ nhiệm." - Ông ta chuyển hướng nhìn sang tôi. - "Cậu giải thích sao về việc này?"
Đáng lẽ tôi định đường đường chính chính, đoan trang trong sạch nói chuyện với phụ huynh học sinh. Nào ngờ nhóc An cứ sồn sồn lên làm cho mọi chuyện càng rối ren hơn.
Từ người đàn ông đang có dáng vẻ ung dung tự tại kia, tôi cảm nhận được khí thế hắc ám rợn ngợp. Đôi mắt đen sâu hoắm của nhóc An có được là đúc từ đôi mắt của ông ta.
Đáng sợ nhất là khi đôi mắt ấy tập trung nhìn vào một thứ gì đó như thể xác định mục tiêu.
"Tôi với em ấ-"
"Bố, con thích thầy, nhưng chỉ là đơn phương thôi! Thầy không liên quan gì cả!"
"An! Em đừng tự vơ hết vào m--"
"Thầy về đi! Em sẽ không theo đuổi làm phiền thầy nữa."
Tận đến lúc bị nhóc An kéo ra khỏi nhà rồi cánh cửa trước mắt bị đóng sầm lại, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.
Tôi cố gắng bấm chuông muốn được quay trở lại nói rõ trắng đen nhưng không thể.
Trong tôi ngập lên dồn dập là nỗi sợ hãi, tôi sợ ngay cánh cửa này là cảnh nhóc An cố chấp vơ hết tội lỗi vào mình để chịu những đòn roi vô lí của bố nó.
"AN!!" - Tôi bất lực gào lên.
Khi trời đã quá trưa, tôi thất thiểu trở về nhà trọ. Tựa như kẻ vô hồn, tôi thả mình rơi xuống đệm giường.
"Thầy về đi! Em sẽ không theo đuổi làm phiền thầy nữa."
Gương mặt lúc nói ra câu đó của nhóc An như sắp khóc đến nơi. Nó ghim sâu vào tâm trí tôi, thật dai dẳng.
Thật đau đớn.
_____