Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Bị Bạch Bạch Bạch

TG3 - Chương 55: Làm trò trước mặt nữ chính thượng nam chính (H)

Chương 12. Làm trò trước mặt nữ chính thượng nam chính (H)

-

Quần áo thiếu nữ cởi ra một nửa, đôi mắt lóng lánh làn nước mùa xuân, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cùng với vành tai kẽ tóc kề cận bên nhau, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tuy là như Diệp Hàn Chu, cũng nhịn không được cảm xúc ái muội lưu động.

Lại nói hai người vốn là từng có một hồi sương sớm tình duyên, ký ức lần trước vẫn còn đọng lại, thậm chí ở trong giấc mộng lúc đêm khuya nhớ lại hắn cầm lòng không được mà mơ về, để nhấm nuốt dư vị ấy lần nữa.

Lúc này một tay hắn sờ đến da thịt như ngưng chi tinh tế như tơ lụa, Diệp Hàn Chu ánh mắt dừng ở dây yếm tinh tế cột ở trên lưng trơn bóng trần trụi của Nguyễn Kiều Kiều, hô hấp của hắn cứng lại.

Nguyễn Kiều Kiều dán ở trên người Diệp Hàn Chu, tự nhiên có thể trực quan cảm nhận được thân thể hắn phản ứng, nàng cũng có chút tâm viên ý mã, ở trên người hắn cọ cọ, chớp đôi mắt hồn nhiên vô tội kia của nàng, bàn tay tội ác lại vươn ra mò lều trại giữa háng Diệp Hàn Chu.

"Diệp ca ca, nơi này của ngươi..."

Diệp Hàn Chu còn không có phản ứng lại đây, tay nhỏ của nàng đã cách vải dệt nhanh chóng nắm lấy côn ŧᏂịŧ, còn chơi xấu mà nhéo nhéo, nhận thấy được hắn hô hấp trở nên dồn dập, thân thể càng thêm căng chặt.

"Đồ tồi côn ŧᏂịŧ này của ngươi chọc ta đau quá, còn đổ máu..." Nàng dẩu miệng nũng nịu oán giận.

"Diệp ca ca... Ngươi lần này không được dùng sức như vậy... Đối với người ta ôn nhu một chút được không?"

Diệp Hàn Chu đang bị Nguyễn Kiều Kiều lên án làm cho xấu hổ chột dạ không thôi khi, đột nhiên nghe một câu như thế, hắn quả thực không thể tin được, nội tâm lại nhấc lên một trận sóng gió động trời mừng như điên.

Nàng ý tứ là...

Nguyễn Kiều Kiều ở trên giường ngồi quỳ lên, lộ ra nụ cười giảo hoạt như mèo nhỏ, đôi mắt nàng nheo lại thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Diệp Hàn Chu, cánh tay tuyết trắng như ngó sen duỗi đến sau lưng, nhẹ nhàng kéo một áci, cởi xuống dây cột tinh tế kia , sau đó đem yếm cởi xuống dưới.

"Oanh" một chút, Diệp Hàn Chu chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, thiếu nữ trước mắt thân thể mềm mại như tuyết, trắng bóng lóa mắt như vậy, nàng giống như rắn nước dán lên ngực hắn.

Nguyễn Kiều Kiều nhào vào trong ngực, làm hô hấp của hắn gian đều là mùi hương thơm ngọt trên người thiếu nữ, bị mê đến đầu váng mắt hoa, chỉ hận không đem tiểu yêu tinh này tử hình ngay tại chỗ.

Cái tiểu yêu nữ này!

Diệp Hàn Chu suy nghĩ bay xa, chờ hắn hoàn hồn, đã đem Nguyễn Kiều Kiều áp lên trên giường.

Cánh môi đỏ mọng ướŧ áŧ của Nguyễn Kiều Kiều khẽ nhếch, Diệp Hàn Chu tuấn nhan cúi xuống, mυ'ŧ vào cánh môi mềm mại của nàng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, tham nhập đến trong miệng nàng một hồi dùng sức dây dưa triền miên, tham lam hút lấy nước bọt trong miệng nàng.

Nguyễn Kiều Kiều bị hắn liếʍ đến tận chỗ sâu trong yết hầu, thứ này quá thô lỗ, nàng bị nghẹn ra nước mắt, cả người mềm mại bị hắn ôm lấy, thân hình Diệp Hàn Chu giống như bóng ma đem thân thể nhỏ xinh của nàng bao phủ, nam nhân ôm ấp giống như tường đồng vách sắt cộm đến nàng sinh đau.

Đôi mắt Nguyễn Kiều Kiều mờ mịt sương mù như mang theo xuân dược, đem Diệp Hàn Chu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thú tính sôi trào.

Thời điểm nam nhân bị du͙© vọиɠ chiếm lĩnh đều có loại bản lĩnh không thầy dạy cũng hiểu, cho dù độc bộ giang hồ hiệp khách cũng là như thế.

Bàn tay ấm áp của hắn theo vòng eo mảnh khảnh của nàng trượt xuống, một đường sờ qua, cả người Nguyễn Kiều Kiều run run, khi ngón tay hắn ấn ở nhụy hoa của nàng, trong cơ thể nhấc lên một trận rùng mình, giống như mưa to gió lớn đánh vào một đoá kiều hoa, làm thân kiều thể nhuyễn của nàng ở trong gió lắc lư run rẩy.

Mặt mày tuấn lãng của Diệp Hàn Chu chiếu vào trong mắt Nguyễn Kiều Kiều, dần dần phóng đại, hơi thở lạnh lẽo trên người hắn đem nàng vây quanh, hắn đem một bàn tay to xoa nắn một bên vυ' xinh xắn lanh lợi của nàng, một bàn tay khác thì ở giữa hai chân nàng lưu luyến vuốt ve, ngón tay hàng năm cầm kiếm luyện ra vết chai mỏng, lúc này tùy ý vuốt ve mảnh đất mẫn cảm của thiếu nữ.

Áo váy cùng quần áo cởi bỏ toàn bộ, hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gặp nhau, da thịt màu lúa mạch cùng da thịt tuyết trắng mềm mại hình thành tiên minh đối lập, hai người thân thể dây dưa đan chéo ở bên nhau.

"Kiều Kiều..."

"Ưʍ..." Nguyễn Kiều Kiều hừ một tiếng.

Côn ŧᏂịŧ thô dài cường tráng của Diệp Hàn Chu để ở bên ngoài hoa phùng tinh tế hồng nhạt kia, lúc sắp nguy cấp, hắn lại cường mạnh mẽ tự kiềm chế xúc động nhất cử tiến công, thấp thấp mà gọi nàng một tiếng, đôi mắt u ám khóa chặt thiếu nữ dưới thân, như một đầu dã thú ngo ngoe rục rịch, trước khi cắn xé con mồi mà tuyên cáo.

Nguyễn Kiều Kiều trong lòng tràn đầy tiểu chờ mong tiểu nhảy nhót, nàng đến thế giới này tới nay, này đây thân phận của một cái đứa bé, tuy rằng cùng tiểu thịt tươi Thích Thâm cùng chung chăn gối bồi dưỡng ra thâm hậu tình nghĩa, nhưng là căn cứ vào tiết tháo ít ỏi còn xót lại cùng với băn khoăn, chỉ có thể xem chỉ có thể sờ mà không thể ăn.

Lần đó bị người hạ dược mà cùng Diệp Hàn Chu tuy rằng điên đảo gối chăn, nhưng mà phá dưa đau đớn làm nàng căn bản không có nửa phần sung sướиɠ.

Rốt cuộc... Thịt mỡ thơm ngon đưa đến bên miệng, nàng quả thực kích động đến muốn lệ già tuôn rơi.

"Diệp ca ca..."

Nàng cắn môi ra vẻ ngượng ngùng, cố nén tâm tình kích động chờ mong nũng nịu mà gọi một tiếng, uyển chuyển mà thúc giục.

Liền ở côn ŧᏂịŧ chống hoa phùng sắp cắm vào đi vào, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một đạo tiếng nói như hoàng oanh trong trẻo dễ nghe.

"Nguyễn cô nương, ngươi biết Diệp đại ca ở đâu sao?"

Má nó!

Nguyễn Kiều Kiều thân thể cứng đờ, nữ chủ có biết hay không quấy rầy chuyện tốt của người khác chính sẽ bị thiên lôi đánh xuống a!!

Diệp Hàn Chu ánh mắt trầm xuống, hiển nhiên tâm tình cũng không tốt đẹp.

Ngoài cửa, Lục Tuyết Nhạn ra vẻ ngữ khí nhẹ nhàng, kỳ thật nắm tay siết chặt, sắc mặt khó coi.

Nàng biết Diệp Hàn Chu ở bên trong, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, đối phương vẫn là Ma giáo yêu nữ, nàng lo lắng Diệp Hàn Chu sẽ bị yêu nữ này dùng sắc đẹp mê hoặc lừa gạt, càng lún càng sâu.

"Nguyễn cô nương! Nguyễn cô nương!! Ngươi ở đâu?!"

Lục Tuyết Nhạn thấy người trong phòng không đáp, tâm tình nàng càng thêm nóng nảy, tiếng kêu cũng càng ngày càng dồn dập.

Mả cha cách gọi y như gọi hồn này, nam chính đều phải bị ngươi kêu mà thành bệnh liệt dương có biết hay không!!

Dám quấy rầy chuyện tốt của lão nương!!

Nguyễn Kiều Kiều thấy Diệp Hàn Chu hết sức tiến thoái lưỡng nan đang chuẩn bị nổ súng thu binh, cánh tay tuyết trắng của nàng giống như dây đằng bám lấy cánh tay kiên cố của nam nhân, thò lại gần ở trên môi mỏng của hắn hôn một cái, mông hướng lên trên đỉnh đầu, nháy mắt hoa huyệt chảy đầy da^ʍ thuỷ bị xâm nhập nửa tấc.

"Ưʍ... Thật lớn..." Nguyễn Kiều Kiều bị đau đớn căng trướng trong nháy mắt làm cho cả người cứng đờ.

Nhưng là tính tình hoả bạo của nàng trỗi dậy, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, nàng đem Diệp Hàn Chu bởi vì hành động lớn mật của nàng mà ngơ ngẩn dùng sức đẩy, Diệp Hàn Chu đột nhiên không kịp phòng ngừa, thế nhưng bị nàng xoay người áp đảo ở trên giường.

Nguyễn Kiều Kiều một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, cưỡi ở giữa háng hắn, vòng eo mảnh khảnh trầm xuống, liền đem côn ŧᏂịŧ thô dài của hắn nuốt vào trong hoa huyệt, đi được nửa đường, nàng bắt đầu trên dưới dao động, tiết ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn, mới chậm rãi đem một đoạn ăn cuối cùng nuốt vào.

Hoa huyệt chặt chẽ nhỏ hẹp, lại tham lam mà muốn ăn vào nguyên cây côn ŧᏂịŧ thô to như vậy, Nguyễn Kiều Kiều chịu đau mà ngồi xuống, người cũng bởi vì sợ đau mà khẩn trương ra một tầng mồ hôi mỏng, hiện tại mục tiêu đạt thành, nàng căng chặt thần kinh đột nhiên lơi lỏng xuống dưới, khẩu khí không tự chủ được mà thở hổn hển.

Diệp Hàn Chu bị loại thái độ khẳng khái hy sinh này của nàng chọc cho bật cười, lúc này, cửa chợt bị người đẩy ra.

Lục Tuyết Nhạn nghe được động tĩnh của người bên trong, nhất thời tình thế cấp bách, liền đạp cửa mà vào, không nghĩ tới gặp được một màn này.

Nàng trừng lớn hai mắt, khó có thể tin nhìn đến hai người không manh áo che thân mà dây dưa ở bên nhau, hơn nữa lại là Nguyễn Kiều Kiều ở mặt trên, lấy tư thế cưỡi ngựa đè ở trên người Diệp Hàn Chu.

Tuy rằng màn giường che đậy một phần tầm mắt, nhưng bộ vị tư mật của hai người hiển nhiên dính chặt bên nhau.

Hiển nhiên nàng đánh vỡ hai người gian tình tằng tịu với nhau!!

Không biết xấu hổ yêu nữ!!

Lục Tuyết Nhạn thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, may mắn nàng chỉ là trong lòng phun ra câu đó, lại bởi vì một màn kia mà xấu hổ đến đầy mặt đỏ bừng.

Kỳ thật Diệp Hàn Chu phản ứng thực nhanh chóng, ở trong nháy mắt Lục Tuyết Nhạn đẩy cửa mà vào kia, hắn đã đem màn giường hoàn toàn buông xuống đồng thời dùng chăn đem thân thể hai người giao triền bao lấy.

Không nghĩ tới Lục Tuyết Nhạn thế nhưng sẽ phá cửa mà vào, Diệp Hàn Chu một trương tuấn nhan cũng là như phủ băng sương, ánh mắt đông lạnh âm trầm.

"Ta... Thực xin lỗi..."

Lục Tuyết Nhạn hai má nóng bỏng, lại nhịn không được nhớ lại làn da lúa mạch cùng cùng dáng người gợi cảm của Diệp Hàn Chu, mãnh liệt hormone giống đực làm nàng hãi hùng khϊếp vía.

Cách màn giường, giống như cách biệt hai thế giới.

Một bên là Lục Tuyết Nhạn, một bên còn lại là Nguyễn Kiều Kiều cùng Diệp Hàn Chu ôm vào cùng nhau.

Nguyễn Kiều Kiều còn ghé vào trên người Diệp Hàn Chu, ngón tay nàng xoa xoa tuấn nhan đang khó chịu của Diệp Hàn Chu, ngữ khí sâu kín lạnh lạnh mà đối với Lục Tuyết Nhạn nói.

"Lục cô nương, không nghĩ tới tiếng tăm lừng lẫy Tiêu Dao sơn trang giáo dưỡng cùng quy củ chính là như vậy, tùy tiện xông vào sương phòng khách nhân."

Nàng trong lời nói châm chọc làm Lục Tuyết Nhạn cảm thấy thẹn cơ hồ dâng lên một ngụm huyết.

Cái da^ʍ oa đãng phụ không biết xấu hổ này, quả nhiên là người trong Ma giáo, không biết xấu hổ!

Nhất định là nàng dùng sắc đẹp câu dẫn Diệp đại ca, nàng tuyệt đối sẽ không làm cái yêu nữ này tiếp tục mê hoặc Diệp đại ca!!

Lục Tuyết Nhạn dù sao cũng là nữ chính, nơi nào sẽ dễ dàng bị một câu bức lui, nàng vội vàng làm bộ kinh hoảng mà liên tục xin lỗi, thái độ cũng coi như khiêm tốn, cũng không làm người thấy thật hùng hổ doạ người.

Nhưng là Nguyễn Kiều Kiều nơi nào muốn nghe nàng vô nghĩa bla bla không ngừng.

"Lục cô nương, xin hỏi ngươi còn muốn ngốc tới khi nào, ngươi đã nhìn thấy Diệp ca ca ở nơi này của ta, chúng ta đang vội, thỉnh ngươi đi ra ngoài được sao?"

Lục Tuyết Nhạn ngẩn ra, không dự đoán được Nguyễn Kiều Kiều mặt dày vô sỉ đến trình độ này.

Lúc này, vẫn luôn bảo trì lặng im Diệp Hàn Chu cũng nói câu.

"Lục cô nương, thỉnh ngươi rời đi."

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị đóng lại.

Nguyễn Kiều Kiều đem màn giường kéo ra, sau khi Diệp Hàn Chu lên tiếng, Lục Tuyết Nhạn trầm mặc mà rời đi, quả nhiên là dạng nữ chính ẩn nhẫn.

Bất quá đồng dạng cũng khó đối phó a, nhưng mà làm trò trước mặt nữ chính thượng nam chính, thật sự quá mẹ nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ!