Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Bị Bạch Bạch Bạch

TG3 - Chương 54: Ăn trong chén

Chương 11. Ăn trong chén

-

Diệp Hàn Chu nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều, vội vàng bước nhanh đi tới.

"Cẩn thận đừng để thân thể cảm lạnh."

Hắn nhu tình viết ở trên mặt, bị hai người khác xem ở trong mắt.

"Cha, Nguyễn cô nương." Lục Tuyết Nhạn lễ phép mà chào hỏi.

Lục Nguyên Bằng gật gật đầu, lại căn bản không thấy Lục Tuyết Nhạn liếc mắt một cái, mà là đối với Diệp Hàn Chu nói.

"Diệp hiền đệ, Nguyễn cô nương vết thương cũ chưa lành, lại nhiễm phong hàn, không bằng ở trong trang lại nhiều ở mấy ngày đi. Hơn nữa nghe nói Ma giáo gần nhất có dị động, giang hồ không yên ổn a."

Lục Nguyên Bằng cùng Diệp Hàn Chu cũng coi như có giao tình, tuy rằng hai người tuổi kém rất nhiều, nhưng là người trong võ lâm cũng là dùng thực lực nói chuyện, cho nên Lục Nguyên Bằng mới đối với hắn xưng huynh gọi đệ.

Suy xét đến danh dự của nữ nhi, cho nên Diệp Hàn Chu đối với bên ngoài nói Nguyễn Kiều Kiều là muội muội bạn bè, hắn cũng nhận làm muội muội.

Nội dung hai nam nhân nói chuyện phiếm đối với Nguyễn Kiều Kiều mà nói là nửa điểm hứng thú cũng không có, Diệp Hàn Chu chú ý thấy nàng nhàm chán, liền lập tức tìm lấy cớ ứng phó Lục Nguyên Bằng, muốn mang Nguyễn Kiều Kiều đi dạo ở trong trang giải sầu một chút, sợ nàng buồn hỏng rồi, mà Lục Tuyết Nhạn cũng lo lắng sốt ruột mà dính đi lên.

Đồng dạng thân là nữ nhân, Nguyễn Kiều Kiều tự nhiên nhìn ra Lục Tuyết Nhạn động cơ không thuần.

Diệp Hàn Chu phong tư lỗi lạc, kiếm pháp độc bộ võ lâm, nữ chính vừa gặp đã thương cũng không kỳ lạ.

Nhưng là mọi việc đều có cái thứ tự đến trước và sau chứ, đùi vàng này rõ ràng đã có người ôm, nữ chính lại dán lên tới, Nguyễn Kiều Kiều tự nhiên khó chịu.

Nàng khó chịu, nam chính cũng đừng mơ tưởng được tốt lành!

Vì thế nàng tìm đủ mọi cách lăn lộn Diệp Hàn Chu, trong chốc lát chân mỏi trong chốc lát miệng vết thương đau, Diệp Hàn Chu cơ hồ toàn bộ hành trình cõng nàng, nơi nào còn có tâm tư để ý tới Lục Tuyết Nhạn.

Lục Tuyết Nhạn cũng là nữ nhân, nơi nào nhìn không ra Nguyễn Kiều Kiều là cố ý mà làm, nhưng mà Diệp Hàn Chu cố tình ăn này bộ dạng này, còn đau lòng muốn chết, móng tay nàng đâm vào lòng bàn tay, hận không thể xé gương mặt giả nũng nịu làm bộ làm tịch củanữ nhân này.

Bất quá là lớn lên xinh đẹp một chút, liền cậy mỹ hành hung, những cái di nương tâm như rắn rết của nàng đó chính là dựa vào cái này đem mẫu thân nàng đạp lên dưới lòng bàn chân.

Cuối cùng Lục Tuyết Nhạn nhìn Diệp Hàn Chu không màng lễ nghĩa nam nữ, đơn giản đem Nguyễn Kiều Kiều bế lên, hắn ném xuống nàng cũng không quay đầu lại mà đi nhanh rời đi.

Giờ phút này nàng ghen ghét ghen tuông cùng với hận ý đối với những cái di nương đó, toàn bộ đều hóa thành địch ý đối với Nguyễn Kiều Kiều.

Nàng nhất định phải hung hăng xé xuống mặt nạ ngụy trang của nữ nhân kia!!

Lục Tuyết Nhạn theo dõi Nguyễn Kiều Kiều, không nghĩ tới cơ hội buông xuống đến nhanh như vậy.

Nàng thế nhưng phát hiện nàng cùng Ma giáo âm thầm cấu kết!

Nữ nhân này thế nhưng là Ma giáo yêu nữ!

Lục Tuyết Nhạn kích động đến không kềm chế được!!

Nhưng mà nữ chính chính là nữ chính, nàng thực mau bình tĩnh lại, nàng nghĩ đến một cái kế sách, nàng phải làm chứng vạch trần gương mặt giả của Nguyễn Kiều Kiều, vạch trần âm mưu của Nguyễn Kiều Kiều!

Hệ thống đối với Nguyễn Kiều Kiều cố ý đối với nữ chính tiết lộ thân phận của mình tỏ vẻ không thể hiểu được.

Nào có ai đào hố chính mình, là ngại ngày tháng sống đến quá thoải mái sao?

"Ta liền tính không làm như vậy, ngươi cũng sẽ cho đào hố ta."

Dựa theo bản tính của cái hệ thống này, Nguyễn Kiều Kiều đành chấp nhận.

Hơn nữa nàng đã kiến thức tới rồi lực lượng của cốt truyện, cho nên chi bằng tiên hạ thủ vi cường, tự phơi thân phận.

Nữ chủ âm thầm chọc chọc làm sự tình, Nguyễn Kiều Kiều cũng không nhàn rỗi.

Thân thể nàng dần dần khôi phục, lại tung tăng nhảy nhót, tâm tư ở phương diện nào đó liền lập tức lung lay lên.

Trong phòng.

Nguyễn Kiều Kiều nhẹ nhành cởi váy, đem áo váy cởi đến vòng eo, thân trên chỉ chỉ một một cái yếm hồng đào, tư thái lười nhác mà ghé vào trên giường.

Diệp Hàn Chu cầm bình dược, thuần thục mà đào ra một chút thuốc mỡ, bôi ở trên vết sẹo lúc trước độc tiêu lưu lại cho nàng.

Lưng thiếu nữ nguyên bản tuyết trắng trơn bóng, giờ phút này xuất hiện một vết sẹo màu nâu, cho dù sớm thành thói quen, Diệp Hàn Chu vẫn như cũ tâm tồn áy náy.

"Kiều Kiều, ta sẽ tìm đại phu tốt nhất, nhất định xoá được vết sẹo này."

Nguyễn Kiều Kiều xoay người lại, nhìn Diệp Hàn Chu.

"Như thế nào, Diệp ca ca đây là ghét bỏ?"

Diệp Hàn Chu không nghĩ tới bị nàng hiểu lầm, vội vàng sốt ruột giải thích.

"Không, ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ngươi, ta chỉ là đau lòng, phi thường đau lòng."

Trong lúc nói chuyện, Diệp Hàn Chu đem Nguyễn Kiều Kiều ôm vào trong ngực.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều của ta mặc kệ bộ dáng gì, ta đều thích."

Mẹ! Kỹ năng nói lời âu yếm của nam chính đột nhiên thăng cấp.

Ngón tay Nguyễn Kiều Kiều đặt ở vạt áo Diệp Hàn Chu, giương mắt nhìn mặt mày tuấn dật xuất trần của đối phương.

Ai, nam chính tuy rằng lớn lên soái, nhưng một loại phong cách xem lâu rồi cũng có chút ngán, nàng có chút nhớ Thích Thâm tiểu ca ca.

Đối với thói quen đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi của ký chủ, thậm chí đang lăn giường cùng nam chính, còn có thể nhớ nhung nam chính thế giới khác có kỹ thuật giường chiếu đỉnh cao, hệ thống đã thấy nhiều không trách.