Mỗi Lần Xuyên Qua Mở Mắt Đều Bị Bạch Bạch Bạch

TG1 - Chương 15: Sướng đến kêu la không muốn

Chương 15: Sướиɠ đến kêu la không muốn

-

Gương mặt Nguyễn Kiều Kiều lộ ra tia đắc ý, ánh mắt Hoắc Úc Đình càng sâu, nữ nhân này thật giảo hoạt!

Lúc nãy là nàng chơi hắn?

Lạt mềm buộc chặt?

Nhưng mà Hoắc Úc Đình căn bản không rảnh quan tâm cái này, ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lòng hắn, một phen xoa nắn bàn tay tinh tế của nàng, hắn chưa từng có xúc động du͙© vọиɠ không thể kiềm chế nổi thế này.

Ngón tay hắn quơ nhẹ một cái, liền đen vải dệt mỏng manh trên người nàng kéo xuống, môi lưỡi tham làm liếʍ mυ'ŧ thẩn thể nàng, hai tay vuốt ve da thịt nàng, mạnh mẽ xoa nắn.

"Kiều Kiều...Tôi muốn đi vào ngay bây giờ..."

Hơi thở nóng bỏng của Hoắc Úc Đình phả lên cổ nàng, nơi đó vốn rất mẫn cảm, lại bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cả người đều muốn mềm nhũn, phảng phất hoá thành hư không, hắn hận không thể lập tức cắm nàng, đem nàng ăn vào bụng.

Hơn nữa thanh âm hắn trầm thấp gợi cảm, thật là muốn mạng của nàng mà.

Nguyễn Kiều Kiều không có làm ra vẻ mặt xa cách, thật sảng khoái mà câu lấy cổ nam chính, hai chân quấn lên eo hắn.

"Làm ở chỗ này hay là lên giường nha?"

Cả người nàng trần trụi quấn lên người Hoắc Úc Đình, hắn làm gì hưởng qua cảnh tượng hương diễm như thế, đôi tay nâng mông nàng lên, lòng bàn tay dán lên da thịt nàng, trong lòng hắn dâng trào, hận không thể ngay lập tức triền miên trên người nàng.

Hoắc Úc Đình ẩn nhẫn dục hoả thêu đốt, trầm mặc mà ôm Nguyễn Kiều Kiều mở cửa đi ra ngoài.

Hai người cùng nhau lăn đến trên giường, lần này hắn chủ động cởi bỏ nút áo sơ mi, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình.

Nguyễn Kiều Kiều lúm đồng tiền như hoa, thưởng thức cảnh đẹp nam chính thoát y.

Chậc chậc...

Dáng người thật đẹp.

Dáng người Hoắc Úc Đình ở giữa Tần Duệ và Thẩm Mộ Ngôn, không giống thân thể rắn chắc cơ bắp vì huấn luyện khủng khϊếp của Tần Duệ, cũng không giống thân thể thiếu niên mảnh khảnh của Thẩm Mộ Ngôn, mà là nam nhân thành thục cường tráng.

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy có chút thèm thuồng, đem ngón trở mυ'ŧ mυ'ŧ trong miệng, không hề chớp mắt mà thưởng thức dáng người Hoắc Úc Đình.

Hoắc Úc Đình bị ánh mắt của nàng lấy lòng đến thoả mãn tự tôn nam giới rồi, hắn đem tay nàng cầm lên, rút ngón tay từ trong miệng nàng ra, kiềm lòng không được mà dán lên môi nàng, liếʍ mυ'ŧ cánh môi mềm mại, dùng đầy lưỡi tham lam tiến vào trong miệng nàng, cùng chiếc lưỡi phấn nộn của nàng chơi đùa triền miên.

Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên ngu đần một chút.

Nam chính cùng nàng hôn môi?

Lên giường thì lên giường, đang êm đẹp tự nhiên hôn nàng làm gì!

Nguyễn Kiều Kiều nhăn mi, tuỳ ý hắn liếʍ láp môi nàng, như đang thưởng thức món ăn mỹ vị trân quý, đầu lưỡi nàng bị hắn quấn lấy, hút đến tê rần, cánh môi cũng hơi đau.

Cũng may Hoắc Úc Đình chỉ hôn một chút liền ngừng, dời đi trận địa, theo khoé môi nàng đi xuống, cổ, xương quai xanh, đến bộ ngực sữa, bụng nhỏ...

Hắn tham lam một đường liếʍ mυ'ŧ, như là đóng dấu trên người nàng, tham lam muốn hôn từng tấc da thịt trên người nàng.

Mắc ói muốn chết...

Nguyễn Kiều Kiều không muốn tiếp tục làm màn dạo đầu, tay nàng luồng vào tóc hắn, hai chân giơ ra kẹp lấy đầu hắn, hoa huyệt ấm nóng bị hắn liếʍ một chút, đột nhiên nàng rùng mình một cái, thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy.

Hoắc Úc Đình ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm loé ra một tia sáng, môi mỏng dính một vệt nước trong suốt.

"Hiện tại đủ ướt, tôi có thể vào được không?"

"Tiến vào... Mau tiến vào..."

Giọng nói Nguyễn Kiều Kiều run run, thân thể bởi vì kɧoáı ©ảʍ chưa tan hết mà thở hỗn hển.

Nàng quả thực không ngờ tới, nam chính đại nhân sao đột nhiên lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ giống nàng thay đổi một linh hồn khác?

Hoắc Úc Đình đối mặt với ánh mắt mờ mịt tràn ngập hơi nước của Nguyễn Kiều Kiều, nhìn thấy phản ứng của nàng thì hắn biết được, hắn có thể làm nữ nhân này sướиɠ đến kêu la không muốn, nhất định có thể làm còn tốt hơn nam nhân kia!

Hắn đỡ côn ŧᏂịŧ, nhắm ngay tiểu huyệt đang chảy nước của nàng, vòng eo hạ xuống, tinh thần hăng hái mà cắm vào.

Không ngoài dự đoán, bên trong đã ướŧ áŧ lầy lội, có dâʍ ɖị©ɧ bôi trơn, lần này Hoắc Úc Đình vọt vào không có chịu trở ngại quá lớn, nhưng đi vào một nửa, hắn vẫn dừng lại, đem hai chân nàng tách ra, chậm rãi tiến đến chỗ sâu nhất.

Tấc tấc mất hồn!

Giờ phút này, Hoắc Úc Đình cùng Nguyễn Kiều Kiều đều vì hạ thân hai người ma sát mà sinh ra kɧoáı ©ảʍ tê dại tận xương, thoải mái muốn chết, hai người đồng thời thở dốc, Hoắc Úc Đình cảm giác được độ co dãn của tiểu huyệt, còn một chút khoảng cách nữa, hắn dùng sức mà thọc vào, thẳng đến chỗ sâu nhất của hoa huyệt ẩm ướt, tiến đến tử ©υиɠ nàng.

"A..." Nguyễn Kiều Kiều không khống chế được mà rêи ɾỉ một tiếng, tiểu huyệt toàn bộ nuốt vào côn ŧᏂịŧ của hắn.

Cắm vào thật sâu, thật trướng...

Hoắc Úc Đình nắm eo nàng, duy trì tiết tấu cùng tần suất rút ra cắm vào, nguyên cây thọc vào rút ra, ma sát với tiểu huyệt nàng.

Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mình giống như là một con thuyền rong chơi trên biển lớn, một ngọn sóng đánh lại đây, cơ hồ muốn nuốt chửng nàng, cảm giác điên cuồng khuây khoả nàng, làm nàng ngẩng đầu, đôi tay gắt gao cầm lấy cánh tay Hoắc Úc Đình, cào xuống mấy vết.

Ngón chân nàng đều căng thẳng, tiếp theo cả người mềm nhũn ngã xuống giường.

Hoắc Úc Đình biết nàng đã cao triều, hắn lại không chịu buông tha nàng, đem bắp đùi nàng kéo đến quấn lên eo hắn, rút ra côn ŧᏂịŧ nóng bỏng như chày sắt, mang theo chất lỏng ấm áp, lại nguyên cây thọc đi vào, như là mãnh thú càn quấy, lại lần nữa xâm phạm tiến vào trong thân thể nàng.

Đầu ngón tay Nguyễn Kiều Kiều cũng đã mềm nhũn luôn rồi, nàng như một con cá bị bắt lên bờ, thở hỗn hển, mặc kệ Hoắc Úc Đình tuỳ ý đùa bỡn thân thể nàng, nàng bị hắn bế lên, trọng lượng toàn thân cơ hồ đều đặt lên người hắn, vòng eo mềm mại bị hắn ôm lấy.

"Sướиɠ?"

Âm thâm sung sướиɠ của Hoắc Úc Đình lộ ra tia đắc ý vang lên bên tai nàng, tựa như một đứa nhỏ cầu khích lệ, trình độ ấu trĩ suýt chút nữ làm nàng cười ra tiếng.

Nam chính đây là làm sao vậy?

Cằm Nguyễn Kiều Kiều đặt trên vai Hoắc Úc Đình, thổi khí bên tai hắn, nén cười mà đồng ý với hắn.

"Ừm, thật thoải mái, Hoắc tiên sinh thật lợi hại."

Hoắc Úc Đình cảm thấy mỹ mãn, rồi lại cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ.

Nguyễn Kiều Kiều chưa đã thèm, ngồi lên đùi hắn, đem vυ' mình đè lên mặt hắn.

"Sướиɠ muốn chết, làm một lần nữa."

Nàng nâng mặt hắn, ở trên môi hắn hôn một cái, lấy lòng khen ngợi, ngay đó cong lưng, lưỡi nhỏ linh hoạt liếʍ hạt đậu đỏ sậm trên ngực hắn, vòng eo quấn lên người hắn, cọ qua cọ lại hắn liền cương.

Nguyễn Kiều Kiều thật vừa lòng năng lực xuất sắc của nam chính, mở ra chân, tiểu huyệt nhắm ngay dươиɠ ѵậŧ hắn mà ngồi xuống.

"Ưʍ..."

Đem tiểu Úc Đình nuốt vào tiểu huyệt, hai tay nàng ôm lấy hắn, vòng eo yểu điệu nhấp nhô lên xuống, hai mắt thoả mãn híp lại, giống như động vật nhỏ tham ăn, tận tình thưởng thụ thân thể vui sướиɠ.

Ánh mắt Hoắc Úc Đình đen nhánh như mực, tay nắm lấy vòng eo không ngừng vặn vẹo của nàng, côn ŧᏂịŧ bị tiểu huyệt nàng gắt gao hút lấy, một màn trình diễn trước mắt này quả thật hoang tưởng da^ʍ mĩ đến cực điểm, hắn nhắm mắt lại, sau đó lập tức mở ra, gương mặt Nguyễn Kiều Kiều nhiễm một tầng tìиɧ ɖu͙© mị sắc, càng thêm mỹ diễm mê người, điên đảo chúng sinh, làm nam nhân hận không thể dâng lên linh hồn cho thân thể quyến rũ mị hoặc của nàng.

"A..."

Nguyễn Kiều Kiều bị Hoắc Úc Đình đẩy một cái, ngã lên trên giường, đảo khách thành chủ, bàn tay khô ráo ấm áp nắm lấy eo nàng, như làm khống chế thân thể nàng, hắn đột như bùng nổ như một con dã thú, liều mạng đâm tới chỗ sâu nhất trong thân thể nàng, khí thế hung ác như vậy, phảng phất muốn đâm nàng hồn lìa khỏi xác.

"Không... Không được... Chậm...A a...Ra rồi..."

Nguyễn Kiều Kiều thốt ra âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều, dưới sự nhiệt tình hăng hái thọc vào rút ra của Hoắc Úc Đình, nàng cao triều lần nữa, cảm giác sảng khoái đánh úp lại, trong đầu nàng trống rỗng, đến đầu ngón tay cũng nâng lên không nổi.