Anh trai không ở nhà, Tần Nguyệt buồn bã nghĩ. Cách cái đêm cậu uống say vài ngày rồi, anh trai dường như luôn có ý trốn tránh cậu… không phải đêm đó cậu làm chuyện gì không nên với anh chứ?
Tự hỏi một chút, Tần Nguyệt hoàn toàn bác bỏ khả năng này. Sao cậu có thể làm hành động gì quá trớn với anh trai mà cậu yêu quý nhất? Chỉ là muốn duy trì quan hệ anh em cũng không dễ dàng chút nào. Vậy anh trai bận rộn chuyện gì đó sao? Tại sao hầu như mỗi ngày đều đi khỏi cửa từ rất sớm, sau nửa đêm mới trở về? Tần Nguyệt cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Cậu biết anh trai đang làm một công việc chẳng hề an toàn, nhưng cậu chưa từng hỏi đó là công việc gì mà anh trai cũng không chủ động nói với cậu. Cậu muốn mình không cần hỏi mà anh tự nguyện nói cho cậu biết, mặc dù có lẽ hơi khó khăn, nhưng cậu vẫn hi vọng như thế.
Cả ngày trôi qua, người bình thường luôn vui vẻ như Tần Nguyệt không nhịn được sợ hãi không yên trong lòng. Anh trai cậu rõ ràng là đang trốn tránh cậu. Mặc dù ở cùng một căn phòng, thời gian chạm mặt nhau rất ít. Tần Nguyệt cảm thấy vô cùng khổ sở vì nhận định của mình. Có phải anh trai cảm thấy chán ghét người em trai này rồi không…
Tần Dạ vẫn đi sớm về muộn như trước, Tần Nguyệt không nói gì, chỉ im lặng đếm thầm số ngày.
Ngày cậu phải rời đi, cũng nhanh thôi. Ngay từ đầu cậu đã nói, đợi khi vết thương của anh lành lặn hẳn, cậu sẽ rời đi.
Cuối cùng một tháng trôi qua.
Ngày hôm đó, Tần Nguyệt thừa dịp Tần Dạ còn đang ngủ, len lén lấy hành lý đã được sắp xếp sẵn, chuẩn bị ra đi.
Trước khi đi, cậu không chịu nổi muốn nhìn Tần Dạ một chút. Không hề đấu tranh tư tưởng, cậu chỉ đi thẳng vào trong phòng ngủ, lẳng lặng bước đến giường ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của anh trai.
Khe khẽ thở dài, cậu xoay người lại, đang định yên lặng rời đi thì tay bị Tần Dạ bắt lấy.
“Anh? Có chuyện gì sao?” Tần Nguyệt quay đầu nhìn Tần Dạ.
“Cậu muốn đi đâu?” Tần Dạ hỏi thẳng.
“Anh, vết thương của anh đã lành rồi, em cũng nên quay về Đài Loan.” Tần Nguyệt nặng nề trả lời.
“Vậy tại sao nhân lúc tôi ngủ mới đi?” Tần Dạ cố chấp hỏi.
“Anh, em không ngốc, sao lại không biết một tháng qua anh trốn tránh em?” Tần Dạ ngập ngừng một chút, không thể kìm nén mà hít một hơi thật sâu, “Em biết anh không muốn nhìn thấy em, nên thật ra em nên rời đi thì tốt hơn.”
“Không phải tôi không muốn nhìn thấy cậu.” Tần Dạ chậm rãi nói.
“Anh hai, anh rõ ràng đang trốn tránh em.” Tần Nguyệt bất đắc dĩ nói.
“Tôi trốn tránh cậu là bởi vì cậu…” Hai vành tai của Tần Dạ hơi đỏ lên dù khuôn mặt anh vẫn không chút thay đổi, “Buổi tối hôm đó cậu uống rượu say làm chuyện gì cậu thật sự không nhớ sao?”
“Em không nhớ gì hết.” Tần Nguyệt thẳng thắn thừa nhận.
“Hôm đó cậu nói với tôi, cậu thích tôi.” Tần Dạ cúi đầu nói.
Tần Nguyệt nghe xong, khuôn mặt trở nên trắng bệch. Hóa ra anh trai đã biết chuyện này nên mới trốn tránh cậu, cũng khó trách, em ruột lσạи ɭυâи yêu mình không phải là chuyện hay ho gì… Tần Nguyệt tự giễu.
“Anh, anh biết rồi thì em cũng nói, em không muốn làm em trai anh.” Tần Nguyệt nhìn Tần Dạ, ánh mắt tràn ngập tình cảm sâu xa, “Em luôn thích anh như thích người yêu. Mặc dù anh có lẽ cảm thấy em rất buồn nôn.”
“…”
“Anh, em thật sự thích anh.” Trong bóng tối, con mắt của Tần Nguyệt trong vắt.
Tần Dạ vẫn im lặng như trước, không nhìn ra chút gì trên khuôn mặt điển trai. Tần Nguyệt cắn môi dưới, chậm rãi bước qua. Nhìn Tần Nguyệt từ từ đến gần mình, hơi thở của Tần Dạ ngừng lại, giơ tay đẩy cậu ra. Tần Nguyệt bị anh đẩy, không hề tức giận, mà nở một nụ cười cứng ngắc buồn thảm.
“Anh, xin lỗi.”
Tần Nguyệt quay người, không một chút do dự xách vali lên và đi.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Tần Dạ bỗng chốc thở dài, thả lỏng tâm trạng vốn căng thẳng của mình. Nhưng không hiểu vì sao, nhịp tim đập nhanh và mạnh hơn bao giờ hết, màng tai anh thậm chí không thể tiếp nhận nổi tiếng tim đập, vành tai nóng ran, trên mặt vẫn cảm giác được hơi thở nóng bỏng của Tần Nguyệt vừa mới quét qua. Vô thức đi đến bên cửa sổ, anh nhìn bóng lưng cao gầy cô đơn bước đi của Tần Nguyệt, một cảm giác lạ thường bỗng dâng lên trong lòng, khiến anh rất lâu không thể lý giải.
Mấy ngày sau.
Nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài, Tần Dạ thay một bộ quần áo sạch sẽ, lái xe đến một quán bar khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Anh không từ chối người phụ nữ vừa tiếp cận anh, càng không hỏi nguyên nhân cô ta đến gần anh. Hai người cùng nhau vào thang máy, thuê phòng khách sạn ở tầng cao nhất của quán bar.
Từ trước đến nay anh luôn dùng cách này để giải quyết du͙© vọиɠ. Công việc của anh không thích hợp cùng người khác quan hệ lâu dài, nên anh chọn cách đơn giản nhất, chính là tình một đêm. Cơ thể mềm mại của phụ nữ ma sát trên người khiến anh trở nên hưng phấn. Anh áp đảo cô ta, không nói một câu nào, qua loa vuốt ve đối phương rồi tiến nhập vào lối vào ẩm ướt và ấm nóng kia, từng chút thúc đẩy, cô gái bị anh làm cho rêи ɾỉ không ngừng. Kết thúc một lần, cô ta thở dốc hỏi anh có muốn tiếp tục hay không. Anh từ chối, sửa sang lại quần áo chưa bị cởi ra, tiện thể lưu lại tiền thuê phòng khách sạn, không chút lưu luyến mà rời đi.
Tần Dạ ngồi trong chiếc Ferrari đỏ rực của mình, khẽ chau mày. Lúc làʍ t̠ìиɦ, không phải anh không cảm thấy hưng phấn, nhưng không hiểu tại sao, trong lòng luôn nhớ đến khuôn mặt ảm đạm của Tần Nguyệt đêm hôm đó, còn có câu nói khàn khàn “Anh, xin lỗi.”
Thật sự là điên rồi. Lẽ nào anh quan tâm đến Tần Nguyệt còn nhiều hơn so với anh nghĩ?
Nhưng nghĩ kỹ lại, Tần Nguyệt nói thích anh, có lẽ là liên quan đến vẻ bề ngoài này của anh.
Tần Dạ hiểu rất rõ, anh được thừa kế vẻ đẹp sắc sảo của người mẹ. Nếu một người phụ nữ có vẻ ngoài như anh, chắc chắn là một lợi thế lớn, nhưng một người đàn ông đích thực lại có nét đẹp trung tính này thì không có gì để vui mừng. Tuy nhiên, Tần Nguyệt lại nói thích anh, thích người anh trai là anh.
Tần Dạ phiền não xoa xoa mái tóc đen như mực, lái ô tô, đạp chân ga rời đi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tần Dạ đẩy cánh cửa có tấm biển đóng cửa, đi thẳng vào quán bar nhỏ tồi tàn.
Bên trong chỉ có hai người, là Kim – người pha chế rượu, người còn lại đang nằm ngủ trên sofa, được đắp một chiếc chăn, hình như là Lotus.
“A, A Dạ, sao cậu lại tới đây?” Đôi mắt của Kim khép lại thành một đường cong dài mảnh, để lộ một nụ cười kỳ dị.
Bình thường ngoại trừ bàn bạc công việc hoặc hẹn gặp ông chủ, Tần Dạ rất hiếm khi xuất hiện ở chỗ này.
“Tôi trước đây nghe Igarashi nói, cậu có bằng bác sĩ tâm lý?” Tần Dạ không đáp mà hỏi.
“Ừ.” Kim nháy nháy mắt, “Sao vậy, chẳng lẽ… cậu tìm tôi để được tư vấn?”
Tần Dạ không trả lời.
“Thật không giống với phong cách của cậu.” Kim khẽ cười, pha một ly cocktail Long Island đưa cho Tần Dạ.
Ngồi trên ghế cao, Tần Dạ chậm rãi uống một ngụm cocktail trong suốt, mở miệng nói, “Cậu còn nhớ em trai tôi không?”
“Oh, ý cậu là cậu bé dễ nhìn lớn lên không giống cậu đó chứ gì?” Kim thành thạo lau ly thủy tinh, khuôn mặt điển hình của người phương Tây tỏa ra sự nhẹ nhàng dưới ánh sáng êm dịu của ánh đèn.
“Một tháng trước, cậu ấy nói với tôi là cậu ấy thích tôi.” Tần Dạ siết chặt ly cocktail, đầu lông mày hơi nhướng lên giống như đang suy nghĩ điều gì đó phức tạp.
“Ừ, hai anh em các cậu yêu thương nhau không phải tốt sao?” Kim gãi lông mày, đáy mắt hiện ra sự bông đùa.
“Cậu ấy thích tôi kiểu mang theo tìиɧ ɖu͙©.” Tần Dạ lạnh lùng, liếc mắt nhìn người đàn ông cao to trước mặt.
Kim cười xin lỗi, khoát tay, “Vậy thì sao? Cậu muốn hỏi tôi vấn đề gì?”
“Tôi muốn biết, tại sao cậu ấy lại có loại tình cảm đó với tôi?” Tần Dạ nhẹ giọng nói, có một chút áp lực trong âm điệu.
“Theo định nghĩa cơ bản nhất, ngoại trừ có tình cảm thân nhân thì đồng thời cậu ta còn có tình yêu nồng nàn với cậu.”
“Không cần nói lời dư thừa.” Tần Dạ lại trừng mắt.
“Được rồi được rồi, nhưng cậu phải cho tôi nói từ đầu chứ?” Kim tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Trước hết phân tích về chuyện cậu ta có hứng thú với đồng tính.”
“Nói đi.” Tần Dạ ngắn gọn đáp lời.
“Nói chung, đồng tính luyến ái thường được hình thành bởi ba nguyên nhân, yếu tố sinh lý, yếu tố gia đình và yếu tố động lực tâm lý. Nhưng hiện nay không đủ tính chân thực để xác nhận yếu tố đầu tiên, nên chúng ta bỏ qua nó. Yếu tố gia đình, tôi không biết quan hệ gia đình của các cậu như thế nào, nên cũng không thể nói được gì, nhưng căn cứ vào quan sát của tôi, cậu ta không phải là loại người chịu ảnh hưởng sâu sắc từ gia đình nên lý do này cũng bị loại bỏ.” Kim rót một ly rượu cho mình, sau đó uống một ngụm, “Còn lại là yếu tố động lực tâm lý.”
Tần Dạ lẳng lặng lắng nghe.
“Theo lý thuyết của Freud, một người sản sinh tìиɧ ɖu͙© với người cùng giới là bởi vì người đó có hội chứng tự mê, tự yêu bản thân mình, vì vậy có ham muốn tìm kiếm một cá thể tương tự bản thân. Chỗ này muốn nói, yếu tố động lực tâm lý ở đây chính là việc định dạng giới tính của một người: thay vì phân ra giới tính nam nữ về thể xác thì càng thiên về thuộc tính âm dương trong tâm hồn hơn.” Kim ngừng một chút. “Nhưng em trai cậu, cậu ta… Từ những gì tôi quan sát được, cậu ta là điển hình của những người đàn ông dị tính bình thường, nên những điều tôi vừa nói cũng không được thành lập.”
Tần Dạ nheo mắt nhìn thẳng vào Kim.
“Theo học thuyết phức cảm Oedipus (1), tôi có thể nói cho cậu, đây là cảm giác mà hầu hết mọi người đều có, chỉ là mức độ nặng nhẹ mà thôi.” Kim dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm ly rượu, “Nhưng nếu em trai cậu quả thật là đồng tính luyến ái, có loại tình cảm này với cậu thì cũng chỉ là hành vi rất phổ biến.”
Tần Dạ nhíu mày, “Có nghĩa là gì?”
“Trong một báo cáo nghiên cứu năm 1995 ghi nhận rằng xác suất nam đồng tính luyến ái và anh em trai có quan hệ huyết thống phát sinh lσạи ɭυâи xảy ra cao hơn so với người bình thường gần 1500%; báo cáo nghiên cứu cũng nói rằng nam đồng tính luyến ái và lσạи ɭυâи là hiện tượng tự nhiên không có nguyên nhân, đồng thời chỉ ra rằng, trong gia đình có người đồng tính luyến ái, xác suất xảy ra lσạи ɭυâи cao hơn 100% so với gia đình bình thường khác.” Kim tỉnh bơ giải thích rõ.
Tần Dạ lặng lẽ mở miệng nốc một ngụm rượu.
“Nhưng mà a… Em trai cậu cũng không giống thể loại đồng tính luyến ái được phân chia ra ở trên.. Trừ khi, cậu ta bẩm sinh đã yêu đàn ông.”
Tần Dạ im lặng một chút, không phải không có lời nào để nói mà là anh đang suy nghĩ phải nói cái gì. Một lát sau, Tần Dạ mở miệng, “Thật ra… trước đây cậu ấy có hẹn hò với bạn gái.”
“Cho nên nói, cậu ta không phải là không có cảm giác với phụ nữ?” Kim nhướng mày.
“Có lẽ là thế.” Tần Dạ ngập ngừng một chút, trả lời.
“Như thế cũng rất quái lạ, em trai cậu… có thể tiếp thu phụ nữ, nhưng mặt khác lại có cảm giác với cậu, nói không chừng trong quá trình cậu ta trưởng thành xảy ra biến đổi gì đó, cho nên mới khiến cậu ta có loại khuynh hướng này…”
“Tôi không biết.” Tần Dạ phiền não, “Từ nhỏ cậu ấy đã được cưng chiều, tất cả mọi người đều yêu thương cậu ấy. Trước đây lúc tôi còn ở trong cái nhà đó, cậu ấy cũng xem thường tôi, không ngờ bây giờ thái độ lại thay đổi, hình như trong suốt mười năm tôi bỏ đi, cậu ấy chưa từng quên tôi…” Có lẽ do trong lòng quá bối rối, người trước nay luôn lãnh đạm như Tần Dạ lại nói ra nghi vấn trong lòng.
“Oh, có thể là trước khi cậu rời đi cậu ta đã nhận thức được cảm giác của mình, nhưng không biết phải đối diện với cậu ra sao, cho nên không dám gần gũi tiếp xúc với cậu…” Kim ngừng một chút, phát hiện Tần Dạ không phản bác thì tiếp tục nói, “Từ đầu cậu ta không có thái độ thân thiện với cậu, nên sau khi cậu ta biết được tình cảm của mình thì lại càng không biết phải đối diện với cậu thế nào…”
Tần Dạ rũ mi mắt, con ngươi đen đẹp đẽ nhìn chằm chằm vào mặt quầy bar trơn bóng, tâm trí phút chốc bị cuốn về thời gian thật lâu trước đây, khi anh chưa rời bỏ gia đình kia.
Lúc đó, anh là học sinh cao trung còn Tần Nguyệt cũng học chung một trường nhưng khác lớp.
Trong trí nhớ, có lúc bất chợt nghĩ đến, cách họ sống với nhau, quả thật là không bình thường.
Rõ ràng là anh em ruột nhưng hai người rất ít khi nói chuyện, không hề đi chung với nhau, cho dù ở chung dưới một mái nhà cũng tựa như hai người xa lạ. Thời gian đó, Tần Dạ đã học được cách bảo vệ chính mình, anh biết, không thể ảo tưởng tìm kiếm tình thân. Có lẽ lúc còn bé xíu, anh cũng có lúc khao khát tình thân, tuy nhiên bố luôn coi anh như người vô hình, thậm chí đi qua bên cạnh anh, sau đó cười dịu dàng ôm lấy Tần Nguyệt dễ thương, hai bố con vui vẻ cùng nhau chơi đùa.
Vậy, sự có mặt của anh trong cái gia đình đó có ý nghĩa gì?
Tần Dạ chưa từng ngừng suy nghĩ về vấn đề này, từ khi lên cấp hai, cho dù cô đơn khổ sở, anh cũng không suy nghĩ bất luận chuyện gì liên quan đến người nhà, có lẽ nói đúng hơn là không muốn nghĩ.
Mọi suy nghĩ đều dồn hết vào thứ mình không có được, đến khi tình cảm tan vỡ, người bị tổn thương sâu sắc nhất chính là bản thân, cho nên anh luôn nhắc nhở mình không thể ôm ảo tưởng giả tạo đó được, không thể ôm quá nhiều khát vọng với thứ tình thân mà mãi không chiếm được.
Không thể.
Tần Dạ chợt nhớ đến, bởi vì phải lựa chọn chương trình học ở cao trung nên có một thời gian hai người họ ở cùng một phòng học. Trong cùng một tiết học, dù Tần Nguyệt luôn tránh nhìn anh, nhưng anh sẽ không tự chủ được mà nhìn về phía Tần Nguyệt. Thành thật mà nói, anh rất thèm muốn vẻ bề ngoài giống bố của Tần Nguyệt. Tần Nguyệt không giống Tần Dạ, anh có khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ do di truyền của người mẹ mất sớm, chỉ nhìn mỗi mặt thì khá là giống con gái. Nếu như anh lớn lên giống bố, có phải sẽ được người nhà yêu thích hơn một chút?
Mỗi lần suy nghĩ về điều này, Tần Dạ lập tức sẽ bác bỏ ý nghĩ của chính anh, sau đó nói với bản thân, cho dù khuôn mặt giống bố nhưng trong huyết quản vẫn chảy dòng máu của người mẹ mà bố chán ghét, loại ngăn cách đó đổi với khuôn mặt thì có thể phá hủy được sao?
Tần Dạ vừa chìm vào suy nghĩ của mình, vừa uống thêm một ngụm cocktail, tiếng nhạc bi ai dập dềnh trong không gian tối mờ, không biết từ lúc nào, Lotus vốn đang lim dim ngủ tỉnh dậy, ở một góc trên sofa yên lặng kéo đàn. Khuôn mặt sắc nét mang theo chút mờ mịt, đôi mắt màu đen thuần khiết lóe ra chút lấp lánh, chiếc đàn dương cầm màu vỏ quýt sáng rõ dưới ánh đèn, trái ngược với vẻ khó hiểu của cậu ta.
Kim nhanh nhạy không nói nhiều lời mà tiếp tục lau ly rượu. Tần Dạ không nói gì, uống hết rượu, giống như mọi khi không chào tạm biệt liền rời đi.
Dẫm chân ga, Tần Dạ không tập trung lái xe, trái lại dường như anh đang máy móc thao tác khống chế chiếc xe hơi công suất lớn này, dừng lại tại chỗ đèn giao thông ngẩn ngơ.
Tần Nguyệt… Em trai anh… thích anh.
Dường như đến bây giờ anh mới thật sự tiêu hóa được chuyện này, Tần Dạ thầm nghĩ đáng lẽ bản thân phải cảm thấy buồn nôn, nhưng không biết tại sao, khóe miệng anh tự động cong lên.
Ngoài cửa sổ xe, đêm tối yên tĩnh, trăng non trong trẻo, bên trong Tần Dạ im lặng chăm chú nhìn ra ngoài xe mà bất giác mỉm cười.
Hết chương 5
Chú thích (1): Ai muốn tìm hiểu về Sigmund Freud’s views on homosεメuality và học thuyết Oedipus Complex của ông thì search Google nhé.