Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 42: Chính em thổ lộ

"Dân chính cục?" Tô Thi Thi trực tiếp từ trên chỗ ngồi bất dậy, một bộ dạng như thấy kẻ bị bệnh thần kinh nhìn Bùi Dịch, "Anh không lầm đi!"

Bùi Dịch sắc mặt nhất thời đen thêm, gằn từng chữ nói: "Tô Thi Thi, em còn dám dùng loại vẻ mặt này nhìn tôi thử xem?"

Tô Thi Thi giật mình, lập tức lấy tay che mày, ôm má, để cho cảm xúc chính mình không đến mức phát hỏa lên như vậy, ngữ khí cố gắng hoà hoãn thương lượng nói: "Anh không phải thật đi đến đó chứ, chúng ta không phải là muốn đi đăng ký kết hôn đúng không?"

Bùi Dịch liếc cô một cái, ngữ khí vẫn như cũ nhàn nhạt: "Em không phải mới vừa hướng tôi thổ lộ sao? Nếu đều đã nói ra như vậy, tôi không cưới em có phải hay không hơi quá đáng?"

"Cái gì?" Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người: "Tôi thổ lộ lúc nào rồi hả? Tôi sao lại không biết? Bùi Dịch, anh thật sự là đùa với tôi sao? Tôi tại sao nghe không hiểu lời anh nói?"

"Ngậm miệng." Bùi Dịch ngắt lời cô, để cho cô gái này nói thêm gì đi nữa, ang phỏng chừng lại muốn muốn ném cô xuống xe rồi.

"Ang không phải đi tới đó thật đúng không?" Tô Thi Thi nhìn đến thái độ này của anh, thật sự bị dọa cho sợ run rồi.

Quay đầu vừa thấy, phát hiện bọn họ đã đến chỗ cửa dân chính cục, xe đã dừng lại, lái xe đang muốn xuống xe tới cho bọn họ mở cửa.

"Tôi không đi." Tô Thi Thi nắm chặt thành ghế, chết sống không chịu buông tay.

Bùi Dịch mặt triệt để đen, trên cao cúi xuống nhìn Tô Thi Thi, lạnh lùng nói: "Buông tay."

Tô Thi Thi vội vàng lắc đầu: "Tôi không muốn cùng anh đi đăng ký kết hôn."

Nói đùa, cô cùng Bùi Dịch tình cảm nền tảng nhất đều không có, hai người quen biết chưa được một tháng cái gì cũng không có, liền muốn kết hôn sao?

Cô đã có bóng ma tâm lý, hiện tại vừa nói đến kết hôn liền phản xạ có điều kiện. Vốn dĩ còn tưởng rằng trước kia lời Bùi Dịch chỉ là nói đùa, không nghĩ tới anh sẽ thật sự nói là làm.

"Tô Thi Thi, em có muốn tôi lên xe ăn em đến em không còn khí lực, rồi mới ôm ấp em đi vào đăng ký kết hôn không. Hay muốn tự mình hiện tại ngoan ngoãn xuống xe." Bùi Dịch có chút tức giận, này người phụ nữ này càng ngày càng to gan, dám chống đối anh.

"Tôi... Anh..." Tô Thi Thi tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, người đàn ông nay sao vậy nói biến sắc, mặt liền biến sắc mặt?

Vừa rồi trải qua một hồi kịch liệt vận động, Tô Thi Thi hiện tại đôi má vẫn còn phiếm hồng, lúc này vẻ mặt ủy khuất nhìn Bùi Dịch, như vậy nói không hấp dẫn thật lừa người.

Bùi Dịch nhìn cô, ánh mắt không ngừng u ám trở lại.

Tô Thi Thi vừa thấy anh thành cái dạng này, thân thể theo bản năng run run một phen, khẽ cắn môi, từ trong xe chui ra ngoài.

Cô tuyệt đối tin tưởng chính mình nếu là nếu còn không đi ra, người đàn ông này khẳng định sẽ lại đè cô ra làm một lần, quả thực là cầm thú!

Bùi Dịch thấy cô đi ra, thật là có chút thất vọng, đứng thẳng người, đưa tay ra ý bảo cô ôm cánh tay chính mình.

Tô Thi Thi chu mỏ, cực kỳ không tình nguyện ôm lấy cánh tay của anh, hai người cùng nhau hướng đại sảnh của dân chính cục đi đến.

Không biết có phải hay không Bùi Dịch trước đó đã thông báo trước, lãnh đạo dân chính cục sáng sớm liền chờ ở trong đại sảnh chờ, vừa thấy đến bọn họ tiến vào khuôn mặt tươi cười đón chào.

Tô Thi Thi hạ giọng, nho nhỏ nói thầm: "Thì ra anh đã sớm mưu đồ từ trước."

Bùi Dịch cong cong khóe miệng, không nói gì, kỳ thật chuyện này thật đúng là nhất thời nảy lòng tham.

Trước bởi vì những lời nói kia của Tần Phong để cho chính anh cũng mơ hồ không xác định rõ. Mà hôm nay khi nghe được Tô Thi Thi chính miệng nói cô là người phụ nữ của Bùi Dịch anh, trong một khắc kia, Bùi Dịch đột nhiên cảm thấy được cứ như vậy cùng Tô Thi Thi cả đời cũng không tệ.

Lãnh đạo Dân chính cục đem hai người đưa đến chỗ trong phòng của khách quý.

Tô Thi Thi không được tự nhiên ngồi ở trên ghế, nhìn nhìn bốn phía, lập tức nhỏ giọng bên cạnh Bùi Dịch nói: "Anh có mang bản sao hộ khẩu đến không?"

Bùi Dịch nhíu mày, quay đầu nhìn Tô Thi Thi đầy ẩn ý liếc mắt một cái.

Người phụ nữ này vừa rồi vẫn còn phản đối, như thế nào bây giờ lại liền khẩn cấp như vậy, phụ nữ quả nhiên thiên biến vạn hóa.

Tô Thi Thi vừa thấy vẻ mặt của anh liền biết ang hiểu sai rồi.

Anh nhỏ giọng đề nghị nói: "Nếu không có mang hộ khẩu, chúng ta đây hôm nào trở lại đi!"

Cô nói xong đã nghĩ muốn trốn rồi, dù sao hiện tại có thể kéo dài thêm một ngày liền kéo thên một ngày.

Bùi Dịch mặt nhất thời đen, giữ chặt cô, âm thanh cảnh cáo: "Đừng có tiếp tục làm loạn, hậu quả em tự chịu."

"Bá đạo!" Tô Thi Thi đen mặt, ngồi trở lại đến trên ghế dựa, không nói gì nữa

Các lãnh đạo ngồi ở một bên, nhìn đến hai người bọn họ ngồi ở chỗ này bất động, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Cuối cùng trong đó có một vị nữ lãnh đạo thật cẩn thận đề nghị: "Nếu không nhị vị tiên đi chụp ảnh trước đi?"

Bùi Dịch gật gật đầu, kéo Tô Thi Thi, đi nhanh ra phía ngoài.

Tô Thi Thi khuôn mặt khốn khổ, đầu ngón tay thẳng bấu vào lòng bàn tay Bùi Dịch đang nắm cô.

Bùi Dịch nhướng mày, liền xiết chặt quả đấm, Tô Thi Thi "A" địa một tiếng thiếu chút nữa kêu lên.

Đau chết cô rồi!

"Tiếp tục làm loạn?" Bùi Dịch quay đầu lạnh lẽo nhìn cô một cái.

Tô Thi Thi tức giận đến nỗi trợn mắt nhìn anh, quay đầu, không thèm để ý anh nữa.

Hai người rất nhanh liền đến chỗ chụp ảnh, những người khác đều thối lui ra ngoài, chỉ còn lại có nhϊếp ảnh gia ở lại canh ảnh chụp vợ chồng cho họ.

Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch sóng vai ngồi ở trên ghế, Tô Thi Thi chỉ cảm thấy thân thể chính mình đều đã cứng ngắc rồi.

Cô rốt cục muốn làm sao đây? Cô hiện tại bỏ trốn tỷ lệ thành công có bao lớn?

"Nhị vị, vui lòng ngồi sát lại một chút, mỉm cười. Cô dâu hãy mỉm cười." Nhϊếp ảnh gia phóng hạ màn ảnh, đối với Tô Thi Thi làm một cái động tác mỉm cười.

Tô Thi Thi giật giật khóe miệng, cố gắng muốn cười, đúng là thân thể cứng ngắc đến nỗi mỉm cười đều đã không có biện pháp.

Cô hiện tại chỉ cần nghĩ tới chính mình cùng Bùi Dịch sắp trở thành vợ chồng, liền cảm giác muốn chết rồi.

Cô không nghĩ muốn cứ như vậy u mê hồ đồ kết hôn, rồi giống cái vợ của mấy ông đại gia ngày ngày ai oán ở nhà, ăn không ngồi rồi, mỗi ngày liền chờ anh trở về.

Loại cuộc sống mà mẹ cô khi đó trải qua rất nhiều năm, khổ sở chờ cha cô trở về, nhưng là cùng tới cùng được cái gì, chỉ là cô đơn uất ức. Đến cuối cùng Tiểu Tam tới cửa, bà nhận được chỉ là một tờ giấy chứng nhận ly hôn.

Tô Thi Thi càng nghĩ thân thể càng cứng ngắc, hốc mắt có chút ướŧ áŧ. Trong lòng tràn ra vô tận ủy khuất.

Cô tại sao nhất định phải sống những ngày như vậy? Đúng là bên người đàn ông này, cô ngay cả cơ hội phản kháng đều không có.

"Cô dâu à vui lòng mỉm cười, thân thể thả lỏng." Nhϊếp ảnh gia sắp khóc đến nơi.

Chưa từng chứng kiến chụp hình đám cưới chụp thành cái dạng này? Cái cô dâu kia giống như là bị người bắt cóc tới một dạng.

Bùi Dịch quay đầu nhìn đến bộ dáng Tô Thi Thi, tâm mạnh trầm xuống. Để cho cô gả cho anh, chẳng lẽ liền thật sự ủy khuất như vậy sao?

Tô Thi Thi, em trốn không thoát, nên là chấp nhận đi!

Bùi Dịch bỗng nhiên bẻ quá Tô Thi Thi thân thể, cúi đầu hôn lên môi của cô. Cái cô bé ngốc này chỉ có làm cách này mới biết được cái gì gọi là ôn nhu.

Cô không muốn anh liền hôn đến khi nào cô nguyện ý mới thôi!

"Ưʍ..."

Tô Thi Thi kêu lên một tiếng đau đớn, còn chưa phản ứng kịp, trên môi liền là nóng lên. Nháy mắt tiếp theo, từ hơi thở đều là mùi hương của Bùi Dịch.

Cô muốn phản kháng, đúng là Bùi Dịch ôm cô, từ đầu không cho cô cơ hội phản kháng, cô chỉ có thể bị động thừa nhận, từng bước một theo anh trầm luân.

Thương cảm nhất vẫn là nhϊếp ảnh gia kia còn thiếu mỗi việc quỳ trên mặt đất rồi. Đúng là Bùi Dịch ở trong này, ông ta lại không dám đi, liền hô hấp đều đã thở ra thật sự nhẹ, sợ quấy rầy bọn họ.

Ước chừng quá năm phút đồng hồ, Bùi Dịch mới buông Tô Thi Thi ra.

Tô Thi Thi mặt đỏ tai hồng, não đại thiếu dưỡng khí, giống như ngay sau đó liền muốn ngất đi.

Bùi Dịch nhìn đến cô thành ra cái dạng này, lúc này mới mãn ý, đỡ cô ngồi lại đàng hoàng, cùng chính mình sóng vai ngồi xuống. Ngẩng đầu đối với nhϊếp ảnh gia nói: "Bắt đầu đi!"

Nhϊếp ảnh gia lập tức lấy camera, đối với hai người nói: "Mỉm cười.",

"Cô dâu, miệng cong lên cười một cái."

Tô Thi Thi lại vẫn còn đang đắm chìm trong mê muội vừa rồi, não đại mơ mơ màng màng nghe được có người muốn cô cười, phản xạ có điều kiện cong lên khóe miệng. Trong một khắc kia, nhϊếp ảnh gia khẩn trương đè xuống chụp lại được khoảnh khắc đó

Chỉ nghe tách một tiếng, một màn này bị vĩnh viễn như phim nhựa bị ngừng lại.

"Tốt, chụp xong rồi." Nhϊếp ảnh gia nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa trán thấm mồ hôi lạnh, đối với bọn họ nói một tiếng chúc mừng, rồi mới liền đi một bên rửa ảnh chụp rồi.

Hiện tại đều là chụp ảnh kỹ thuật số, đóng dấu ảnh chụp thuận tiện cực kỳ.

Tô Thi Thi vẫn còn trong trạng thái hồ đồ bị Bùi Dịch mang ra khỏi phòng, mới quá không bao lâu, nhϊếp ảnh gia liền đem ảnh chụp đi tới, cung kính đem ảnh chụp đưa cho anh: "Nhị vị, vui lòng cất kỹ, sau đó đến bên kia phòng chứng nhận là thủ tục."

Bùi Dịch nắm ở vai Tô Thi Thi, mang theo cô đi đến phòng đăng ký kia, nơi đó cũng sớm đã có thư ký Vương cầm hộ khẩu gốc đem đến.