Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 7 - Chương 48: PN 5 – Arcelor x Ngang

Giữa trưa nóng bức, nắng gắt như đổ lửa, đám lá cây đều bị phơi tới khô héo. Đám côn trùng không biết mệt mỏi huyên náo không ngừng, làm thời tiết oi bức lại tăng thêm phần oi bức.

Bỗng dưng, từ trên bầu trời lướt qua một thân ảnh đỏ rực, mà ngay sát phía sau là một thân ảnh kim sắc.

Arcelor nâng tay che lại tia nắng chói chang, nhiệt độ không khí nóng bức làm cậu rất không thoải mái. Thân là một thành viên của ưng tộc phương bắc, Arcelor từ nhỏ đã sinh sống trên thụ hải ấm áp, rất ghét thời tiết oi bức ở phía nam.

“Nóng muốn chết…”

Lau mồ hôi trên trán, Arcelor nhỏ giọng oán trách. Cậu mới thoáng thả chậm tốc độ, Ngang ở sát phía sau lập tức nghênh đón; đôi cánh to lớn đập mạnh làm luồng khí lưu lưu chuyển, đáng tiếc cũng chỉ là một cơn gió khô nóng.

“Phía trước không xa có một con suối nhỏ, chúng ta tới đó nghỉ ngơi đi.”

Arcelor gật đầu, cậu thu hồi cánh tựa vào người Ngang. Tuy nhiệt độ cơ thể của mãnh sư không thấp bao nhiêu, nhưng thời tiết quỷ dị này thật sự quá nóng, cậu không muốn nhúc nhích chút nào.

“Người cứ dính dính…” Arcelor oán hận một câu, Ngang bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy nhanh tốc độ bay về phía dòng suốt nhỏ mát mẻ.



Nước suối trong suốt mát lạnh, từ xa xa có thể cảm giác cảm giác tươi mát từ mặt nước thổi tới.

Arcelor hoan hô một tiếng, nhanh chóng cởi vũ y trên người nhảy vào trong suối. Ưng nhân vì thời tiết phương bắc có chút rét lạnh nên dùng lông chim may thành y phục. Y phục của Arcelor được chế từ phần lông mềm mại nhất trên cánh của mình, kiểu giáng khá giống trường bào của giống cái thường mặc, bất quá ngắn hơn nhiều để tiện hành động. Ưng nhân hơn hai mươi năm trước đã di cư tới thụ hải có thời tiết ấm áp rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn giữ vững truyền thống vũ y.

“Hô ~~ thật thoải mái!” Arcelor nằm ngửa người trong nước, để dòng nước mát mẽ rửa trôi hết phần khô nóng trên người. Mái tóc đỏ rực của cậu bồng bềnh trong nước như hỏa diễm phiêu động, lại giống đóa hoa sen hồng sắc xinh đẹp nhất nở rộ trên mặt nước.

Ngang cũng không lập tức theo bầu bạn xuống nước, y cẩn thận bay một vòng xung quanh rừng rậm, xác nhận nơi này không có nguy hiểm, bất quá phụ cần có một đàn hầu tử khá đông, nhưng hẳn không tính là vấn đề lớn.

Đợi đến khi Ngang trở về, Arcelor đã uể oải dựa vào tảng đá bên dòng suối, mở rộng đôi cánh đỏ rực của mình nằm phơi nắng.

Ngang lập tức đi vào nơi sâu nhất trong dòng suối, dòng máu cường hãn của mãnh sư làm y căn bản không sợ cái nóng thiêu đốt cùng cơn lạnh rét cắt da, một năm bốn mùa chỉ quấn một khối da thú nhỏ bên hông để ‘che chắn’.

Đập đôi cánh tạo ra vô số lưỡi dao gió đập xuống mặt nước, mặt nước ‘ầm ầm’ bắn lên vô số bọt nước. Thú nhân phi hành có tuyệt chiêu này dùng lúc tắm rửa rất thuận tiện, Liên Hoa từng ghen tỵ nói như thế so với tắm vòi sen còn tiện hơn.

Ngang lắc lắc tóc, bọt nước theo hành động của y chảy xuống gương mặt góc cạnh rõ ràng, trượt xuống gáy cổ rắn chắc, l*иg ngực dày rộng, sau đó vòng quanh cơ bụng săn chắc——

Dưới ánh mặt trời, da thịt ngăm đen phiếm lên màu nâu đồng sáng bóng; thú văn cổ xưa lan rộng tới toàn thân, kéo dài tới tận má phải, nhìn qua có chút quỷ dị, rồi lại ngoài ý muốn rất phù hợp với thân phận mãnh sư của y. Đó chính là mãnh sư, vương giả bưu hãn mà xinh đẹp.

Arcelor nhìn chằm chằm Ngang không hề chuyển mắt, thẳng đến khi đi tới trước mặt, cậu mới hồi phục tinh thần.

“Xem ngây người, ân?” Khóe miệng Ngang cong lên, tiếng nói trầm thấp tràn ngập ý tứ trêu chọc.

Bị nói trúng tim đen, Arcelor xấu hổ quay đầu, gương mặt trắng nõn lộ ra một vệt đỏ ửng không được tự nhiên. Ngang cười cười, vừa định trêu Arcelor, tầm mắt vô tình đảo qua bờ suối thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.

“Arcelor…”

“Sao vậy?”

Ngang chỉ đống quần áo chất đống trên tảng đá bên bờ suối—— trên đó hiện giờ chỉ còn đơn độc mỗi miếng da hổ của mình, quần áo của Arcelor đã không cánh mà bay.

“Quần áo của ngươi không thấy.”

“Cái gì!”

Phản ứng đầu tiên của Arcelor là quần áo mình rớt ở đâu đó, cậu vội vàng chạy lên bờ, chính là tìm tới tìm lui cũng không thấy đâu.

“Có phải bị nước trôi đi rồi không?”

“Không có khả năng.” Ngang theo sau cậu lên bờ: “Nếu rớt vào nước ta sẽ chú ý.” Y nhăn mũi ngửi ngửi, đột nhiên nhíu mi: “Có mùi hầu tử.”

“Hầu tử?” Nghe Ngang nói vậy Arcelor cũng chú ý, phụ cận có lưu lại một ít mùi hầu tử, chẳng lẽ quần áo cậu bị hầu tử lấy đi?

“Chi chi—— chi chi——”

Lúc bọn họ đang nghi hoặc, khó hiểu, trên cây đột nhiên truyền tới tiếng kêu kiêu ngạo. Chỉ thấy một đám hầu tử nghe răng trợn mắt không ngừng tru lên, một trong số đó đang quơ quơ quần áo của Arcelor trong tay.

“Đáng giận! Mau trả lại cho ta!” Arcelor quơ nắm tay hướng lên cây thị uy, lập tức đổi lấy tiếng kêu kɧıêυ ҡɧí©ɧ của lũ hầu tử.

“Đàn hầu tử này, cư nhiên dám trộm quần áo của ta!”

Nhìn bộ dáng hậm hực giậm chân của Arcelor, Ngang nhịn không được bật cười, lập tức bị bầu bạn trừng mắt lườm.

“Cái kia…” Ngang vội ho khan một tiếng, nhịn cười giải thích: “Có vài nơi hầu tử cùng ưng chính là thiên địch, đại khái mùi ưng trên người ngươi chọc giận đám hầu tử này. Ta thấy chúng nó cũng không có ác ý gì.”

“Không có ác ý?” Arcelor hung hăng trừng mắt lườm đám hầu tử trên cây, quay đầu căm tức nhìn Ngang: “Bị trộm cũng đâu phải quần áo của ngươi!” Thực là nói dễ hơn làm.

Ngang nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Không có cách, ai bảo ta là mãnh sư.” Thiên địa này thực sự không có ai dám trộm đồ của y.

Arcelor tức tới nghiến răng, nhặt lấy ‘cái khố’ của Ngang quấn lên người mình. Ngang chậm một bước, trơ mắt nhìn bầu bạn đoạt đi vật che chắn duy nhất của mình… Bất quá, hình như chênh lệch hơi nhiều a?

“Chậc chậc ~” Ngang vuốt cằm, nhìn bầu bạn luống cuống tay chân quấn da thú—— thắt lưng Arcelor rõ ràng nhỏ hơn Ngang rất nhiều, da thú quấn một vòng thì quá rộng, trực tiếp rớt xuống đất; quấn hai vòng thì chiều dài không đủ, căn bản không thể cột lại.

Arcelor cúi đầu trừng mắt nhìn tấm da thú che tới tận đầu gối, lúc Ngang mặc nó chỉ che đủ khố bộ, cậu lại tới tận gối… chênh lệch cũng quá rõ ràng đi!

“Arcelor~” Ngang chỉ chỉ đàn hầu tử nhảy loạn trên cây, hảo tâm nhắc nhở bầu bạn của mình: “Nếu không truy theo, bọn nó sẽ chạy mất a.”

“A!” Arcelor kinh hô, vội vàng quay đầu đuổi theo đàn hầu tử. Đáng tiếc da thú trên thắt lưng quá rộng, cậu mới cất cánh liền cảm giác phần dưới lạnh lẽo, miếng da hổ rộng thùng thình từ từ trượt xuống.

Ngang ngẩng đầu lên, đúng lúc thu hết ‘mỹ sắc’ của bầu bạn vào tầm mắt, góc độ này cũng không sai, thưởng thức có một tư vị khác. Ngang xem đến say sưa, mà Arcelor lại hoang mang kéo da thú che khuất hạ thân.

“Ngươi còn xem! Mau giúp ta đuổi theo a!”

“Chính là cánh của ta vẫn chưa khô.” Ngang nhún nhún vai, biểu thị chính mình bất lực, làm Arcelor tức tới mức quay đầu lại hung hăng đấm y một quyền.

“Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, rất thiên nhiên.” Ngang cười tủm tỉm tiếp nhận nấm đấm không đau không ngứa của bầu bạn, sau đó hất tay ném ‘mảnh khố’ của mình ra ngoài: “Đừng tức giận, ta sẽ cùng ngươi, cái gì cũng không mặc thì càng mát mẻ.”

“Mát cái đầu ngươi ấy, bị người ta thấy thì thật mất mặt!” Thú nhân tuy mặc ít, nhưng không đại biểu không biết xấu hổ. Đương nhiên cũng có vài thú nhân sơ ý, lúc biến hóa thành hình thú thì không cẩn thận đánh mất quần áo; nhưng nếu gặp tình huống này bọn họ sẽ bảo trì hình thú, hoặc tìm thứ gì đó thay thế.

“Mất mặt? Sao có thể.” Ngang hiển nhiên hiểu lầm ý tứ Arcelor, y kiêu ngạo ưỡn hạ thân, lộ ra người anh em to lớn tráng kiện dưới bộ lông rậm.

“Của ta lớn như vậy, sao lại mất mặt!”

“…”

Arcelor đã muốn mặc kệ y. Cậu đẩy Ngang đi tới vài bước, nhặt miếng da thú dùng sức xé rách làm hai, vừa lúc làm một cái quần đơn giản. Ngang thích trần trụi là chuyện của y, cậu không muốn mất mặt theo y.

Vốn, hết thảy cũng do Ngang làm hại, nếu không phải vì Liên Hoa tìm ra tin tức rừng rậm phía nam có mãnh sư thường xuyên lui tới, bọn họ cũng không vì tìm kiếm đồng bạn mà vội vàng rời khỏi cốc mãnh sư, rời khỏi đứa con mới được một tuổi.

“Trên người ngươi bây giờ có mùi của ta nga.” Ngang nhích lại gần, lúc nói chuyện cơ hồ dán sát lỗ tai Arcelor. Âm thanh trầm thấp có chút khàn khàn vô cùng hấp dẫn, Arcelor trong nháy mắt có chút ý loạn tình mê, cậu nhớ rõ Ngang dùng âm thanh mị hoặc lòng người này hấp dẫn cậu làm ra biết bao nhiêu tư thế liêu nhân làm người ta xấu hổ…

“Ngươi cứng rồi.” Ngang đưa tay áp lên bụng dưới bầu bạn, khơi mào nụ cười nguy hiểm không có hảo ý. Bộ dáng của y lúc này vô cùng cuồng dã cùng làm càn, ánh mắt thì tràn đầy du͙© vọиɠ không hề che đậy.

Arcelor quay đầu lại trừng mắt liếc y một cái, thực đáng tiếc nó không hề có chút hiệu quả uy hϊếp nào. Cậu biết rõ du͙© vọиɠ hung ác không hề có quy luật của thú nhân, ngươi căn bản không biết lúc nào bọn họ sẽ động dục. Thú nhân căn bản chỉ nghe theo bản năng, lúc du͙© vọиɠ bùng cháy, bọn họ ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng có thể hóa thành dã thú hung mãnh.

“…” Ngẩng đầu lên, Arcelor bi ai phát hiện chính mình cũng không khắc chế được mà nổi lên phản ứng sinh lý—— đáng giận, đều tại bại hoại này, điều giáo cơ thể cậu trở nên hư hỏng như vậy!

Hơi đong đưa thắt lưng, Arcelor hơi ưỡn mông. Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, cơ thể cậu lộ không sót thứ gì: dáng người cao gầy, mái tóc đỏ rực, thắt lưng thon gọn cùng cánh mông dẻo dai mềm mại.

Phía sau truyền tới tiếng gầm nhẹ dồn dập, dựa vào ưu thế hình thể, Ngang dễ dáng áp Arcelor lên tảng đá lớn bên cạnh.

“Như vậy thật tiện a.” Ngang không đứng đắn thì thầm bên tai bầu bạn, một tay không chút e dé lẻn vào bên trong lớp da thú: “Mặc giống như không mặc vậy.”

“Ngô… còn không phải ngươi…” Toàn thân Arcelor đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không thể phủ nhận cơn dục hỏa đang dâng trào dưới sự vuốt ve của bầu bạn.

“Ta sao? Ta chỉ đang cố gắng thỏa mãn ngươi a.” Ngang trừng phạt càng ra sức ma xát du͙© vọиɠ đã cứng ngắc của Arcelor hơn nữa, cho cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngọt ngào nhưng vẫn chưa đủ để thỏa mãn: “Thoải mái không?”

Quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn bầu bạn đang cười xấu xa, Arcelor thở hổn hển, ánh mắt hơi nheo lại, ngửa người thành một độ cung hấp dẫn. Theo góc độ này có thể nhìn thấy phần bụng bằng phẳng cùng thắt lưng nhỏ gọn, gợi cảm đến mức làm người ta hít thở không thông.

Cố ý vặn vẹo thắt lưng, Arcelor đưa cái mông trắng nõn đến trước mặt bầu bạn. Ngang hiểu ý cậu, nâng một chân bầu bạn khoát lên tay, đồng thời cả người đâm mạnh tới trước một cái, côn th*t nóng như lửa hoàn toàn chen vào sâu bên trong khe mông đối phương.

Ngang không vội tiến vào trong cơ thể đối phương, ngược lại chăm chút vuốt ve da thịt bóng loáng của bạn lữ. Du͙© vọиɠ chen vào khe mông chần chừ cọ xát, không cấp bách xông vào bên trong. Da thịt tiếp xúc, ma xát làm kɧoáı ©ảʍ lần thứ hai tăng cao!

“Mau một chút…” Không chiếm được thỏa mãn, Arcelor xoay xoay thắt lưng.

“Muốn sao?” Ngang ác liệt thổi hơi bên tai Arcelor, vừa nóng vừa ướt phất qua làm gò má cậu trong nháy mắt đỏ rực.

“Đáng giận… mau một chút…”

Tiếng nói vì tình cảm mãnh liệt khàn khàn phá lệ dụ nhân, Arcelor lườm mắt, cậu không biết bản thân mình giờ phút này cả người đều tràn ngập hương vị tình sắc.

“Muốn sao?” Ngang cúi đầu cười, âm thanh tà ác hấp dẫn tới cực điểm: “Cầu ta đi.”

“…”

Trừng mắt nhìn bầu bạn xấu xa một cái, Arcelor đột nhiên trở mình, dùng sức đầy Ngang một cái, sau đó cưỡi lên người Ngang.

Mái tóc đỏ rực nhu thuận theo hai bên gáy cổ trượt xuống, Arcelor nheo lại đôi mắt bạc, cắn môi dưới, hai tay chống trên ngực Ngang, nhắm ngay du͙© vọиɠ chậm rãi ngồi xuống.

“Ân…” Thẳng đến khi lửa nóng lấp đầy cơ thể, Arcelor mới phát ra tiếng than thỏa mãn.

“Rống——”

Ngang cảm giác máu toàn thân đều chảy ngược, y rống lên một tiếng đẩy mạnh thắt lưng lên phía trước, du͙© vọиɠ cực đại trong nháy mắt toàn bộ tiến vào cái miệng nhỏ chặt chẽ của bầu bạn!

Hạ thân giống như một cơn lốc không ngừng đánh lên cánh mông trắng nõn của đối phương, đâm thật sâu vào u huyệt chật hẹp đang cố gắng cự tuyệt xâm lược kia.

‘Phách ba phách ba’ tiếng da thịt va chạm vào nhau hệt như một khúc nhạc da^ʍ mị, mị thịt đỏ bừng bên trong thuận theo trừu sáp kịch liệt thỉnh thoảng bị kéo ra.

“A… a… Ngang——”

Tiếng rêи ɾỉ không thể khống chế không ngừng bật ra từ miệng Arcelor, giống như muốn hưởng ứng lại nhiệt tình của cậu, hạ thân Ngang lại càng cuồng dã, mãnh liệt hơn.

Arcelor cảm giác bản thân mình giồng như đang cưỡi trên một con dã thú hung mãnh, càng ngày càng khát cầu đòi hỏi, cơ thể cậu lay động càng thêm kịch liệt, run rẩy, nếu không phải có Ngang giữ chặt thắt lưng, cậu căn bản không thể nào bảo trì cân bằng!

“Ân… A… Ngang… A a——” Mỗi lần thú nhân đâm sâu vào bên trong, Arcelor lại hét lên tên đối phương, cậu cảm giác rõ ràng mỗi khi mình lên tiếng, đôi phương lại càng mãnh liệt hơn.

Không bao lâu sau, cậu đã không thể nói được câu gì nữa, chỉ có thể vô lực phối hợp thắt lưng, đón hùa theo bầu bạn đang vùi thật sâu trong cơ thể mình. Du͙© vọиɠ nóng lực cùng vách tường thịt ma xát, làm tiểu huyệt bị kéo căng và lấp đầy.

“Ngô a a…”

Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, Arcelor từng ngụm từng ngụm hít thở, tiếng rêи ɾỉ âm mũi phát ra đều mang theo một loại mị thái thấm tới tận xương cốt.

Tiếng thở dốc của An đột nhiên trở nên ồ ồ, rất muốn không chút kiềm chế mà xuyên thẳng vào đối phương!

“Rống——” Y trở mình áp Arcelor dưới thân, dùng sức đỉnh thẳng thắt lưng, hung hăng xuyên vào trong rồi lại nhanh chóng rút ra.

“Ngang.. Ngang…” Arcelor khàn khàn quát to, ánh mắt xám tro trong suốt long lanh đầy nước mắt, ánh mắt trống rộng.

“Arcelor!” Tiếng rống nóng bỏng vang lên bên tai, vừa giống than thở lại giống như đang kêu gọi, Ngang từng câu từng câu trầm thấp gọi tên cậu hệt như đang công khai biểu thị chủ quyền của mình.

Y cuồng dã, mãnh liệt trừu sáp, một lần so với một lần lại càng sâu hơn, kịch liệt hơn—— phân thân thô to nóng rực của bầu bạn trướng to hết cỡ, phản phất như muốn ăn mòn tới tận nơi sâu nhất, cuồng bạo xâm lược, thật lâu vẫn chưa chịu ngừng nghỉ…

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người đều nằm thở hổn hển, Arcelor ngay cả khí lực nâng ngón tay cũng không còn. Cậu buồn bực hừ một tiếng, một chút hỗn hợp tơ máu cùng bạch trọc xuôi theo bắp đùi chi chít dấu hôn chạy xuống.

“Ổn không?” Âm thanh mang theo ý cười của Ngang phun bên tai, tiếng nói vốn đã vô cùng mê người, hiện giờ vì tìиɧ ɖu͙© hơi khàn khàn lại càng hấp dẫn gấp bội thì thầm bên tai.

“Chỉ có chút thể lực vậy thôi, ân?”

Trợn trắng mắt lườm đối phương, Arcelor nhấc thân trên dựa vào l*иg ngực thú nhân mãnh sư. Ngang đang cúi đầu nhìn cậu, ánh mặt trời chiếu sáng cơ thể tráng kiện của thú nhân, da thịt rắn chắc, cả người cường tráng, hoàn mỹ giống như được điêu khắc.

Cường đại mà mỹ lệ như vậy… thế mà lại thuộc về mình.

Hàng lông mi dày che khuất đôi mắt xám tro tràn đầy ý cười ôn nhu. Hạnh phúc dần dần lan tỏa trong l*иg ngực, Arcelor nhếch khóe môi, vẽ thành một nụ cười sáng lạn.

“Ngươi là của ta, Ngang.” Cậu hơi nhích người tới, nhẹ nhàng lại vô cùng thận trọng hôn lên môi đối phương, hứa hẹn bầu bạn cả đời.

Hoàn PN5.