Trên đường trở về, Panda gặp được chuyện lạ. Tiểu động vật chỉ cần nhìn thấy cậu sẽ lập tức chết ngất, hoặc cứng còng cơ thể không dám nhúc nhích. Panda buồn bực sờ sờ mặt mình, trong lòng cảm thấy thực uể oải– quả nhiên mình lớn lên rất kì quái, ngay cả tiểu động vật thấy cậu cũng bị dọa không nhẹ.
Panda thở dài ai oán, mang theo tiểu bạch thỏ trở về. Cự thú nhắm mắt bám theo phía sau, đương nhiên là tiểu hùng hoàn toàn không hay biết gì cả.
“Panda–!” Tiếng gầm phẫn nộ của hùng nhân vang vọng trong khu rừng.
Tiểu hùng cả kinh, thầm nghĩ không tốt, nhất định
Mặc Gia Khắc phát hiện mình không có đó! Cậu lén lút đẩy bụi cỏ, trước mắt là một đôi giày rơm thật to, không kiên nhẫn đạp đạp trước mắt cậu.
“Hey…….cái kia…….” Tiểu hùng gãi tai, nắm tai tiểu bạch thỏ giơ lên, xấu hổ nhìn hùng nhân cao lớn trước mắt: “Ta, ta vì bắt thỏ mới…….”
Mặc Gia Khắc đánh một chưởng, con thỏ nhỏ Panda thật vất vả mới bắt được liền tranh thủ cơ hội nhảy đi, trong phút chốc đã không còn bóng dáng.
“A! Thỏ của ta!” Tiểu hùng ai oán kêu, chà chà bàn tay bị chụp đau, đáng thương hề hề nhìn đối phương, giận mà không dám nói gì.
“Cho ngươi một bài học, con mồi của mình nhất định phải giữ kĩ.”
Mặc Gia Khắc bất đắc dĩ thở dài, cho dù giận cỡ nào, đối mặt với tiểu hùng đơn thuần như Panda thực sự không xuống tay được.
“Cảnh giác của ngươi quá kém, như vậy rất nguy hiểm–” Hắn nói được một nửa đột nhiên làm dấu đừng lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám cây cối sau lưng tiểu hùng.
Cự thú nín thở, tận lực đè thấp cơ thể.
“Sao vậy,
Mặc Gia Khắc?”
“Trong rừng hình như có gì đó…… không, có lẽ ta quá nhạy cảm.” Hùng nhân lắc đầu, thấy tiểu hùng vẫn còn mang bộ dáng khó hiểu, nhịn không được thở dài.
“Đi thôi, đi ăn cơm trưa.” Đại chưởng đè đầu Panda, xoa mái tóc bạch kim mềm mại của cậu: “Ngươi phải chăm chỉ học tập, đừng cô phụ tâm ý tộc trưởng.”
Panda dùng sức gật đầu, vui sướиɠ theo sau hùng nhân trở về.
Đại gia hỏa núp trong rừng cây xem trộm bị chọc tức–cự thú dựa vào thân cây, dường hư xả tức dùng móng vuốt bén nhọn mà ra sức cào, nếu không phải còn sót lại chút lí trí bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ, nói thật hắn thực muốn tát một vuốt ném cái tên dám động thủ động cước với tiểu hùng!
Gọi là
Mặc Gia Khắc đúng không? Cự thú hừ lạnh, cái đuôi như chiếc roi dễ dàng quật ngã một gốc đại thụ. Hắn căm giận nghiến răng, trong lòng bắt đầu tưởng tượng xem làm cách nào để tra tấn đối phương cho hả mối hận. Quăng vào sông có đầy ngư nhân, hoặc đóng gói nhét vào sơn cốc xỉ long……. không được, rất tiện nghi!
Cự thú càng nghĩ càng căm tức, ma trảo cùng răng đều phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ làm đám động vật không khắc nào an bình. Đồng thời, điểm này cũng lộ ra cự thú là một tên để bụng, không có chút độ lượng nào.
Ăn uống no đủ xong,
Mặc Gia Khắc bảo Panda tiếp tục chương trình học buổi sáng, mình thì tiến vào rừng sâu săn thú.
Tiểu hùng tự tin tràn, tự thề trong lòng nhất định phải thành công.
Mặc Gia Khắc bớt chút hà khắc, xoa loạn mái tóc tiểu hùng, nghiêm túc đặt chỉ tiêu cho cậu.
“Ít nhất phải săn được một con tốc lộc! Nếu không thì 3 ngày không được ăn trúc!”
“A~~~”
Tiểu hùng kêu thảm thiết, tưởng tượng ba ngày không được gặm trúc cậu liền thấy đau lòng. Tốc lộc a! Nghĩa như tên, chính là loại lộc chạy nhanh nhất, cậu làm sao bắt được a? Cậu từng thấy tộc nhân bắt tốc lộc một lần– trước tiên sẽ phân tán đàn lộc thành một nhóm nhỏ, không ngừng quấy nhiễu, bọn nó sẽ nóng nảy, hoảng loạn không có đường chạy sẽ rơi vào vòng vây của hùng nhân. Lúc đó, hùng nhân dùng cánh tay tráng kiện của mình,
dễ dàng đánh ngất đàn lộc.
Nhưng bây giờ chỉ có mình cậu, buổi sáng học kĩ xảo ném mâu cũng không còn nhớ nhiều, lực cánh tay cũng không mạnh, chính xác cũng không có……Mặc Gia Khắc căn bản đang khó xử cậu mà thôi……..
Tiểu hùng than thở, buồn bực ngồi xổm trên mặt đất nhổ cỏ, trong miệng lẩm bẩm: “Nai con a nai con, ngươi ở nơi nào….. mau ra đây đi…….”
Lúc cậu đang hăng say than thở, ‘ba’ một tiếng, một con giác lộc to mộng từ trên trời rớt xuống, xuất hiện trước mắt tiểu hùng.
Không phải chứ! Có con mồi rớt từ trên trời xuống sao?
Panda há miệng, giương mắt ngây ngốc nhìn không trung. Trừ bỏ một gợn mây trắng chậm chạp trôi qua, bầu trời ngay cả một con chim cũng không thấy bóng.
“Lộc a…… thật là lộc!” Tiểu hùng véo má mình một phen, xác định không phải mơ. Cậu vui sướиɠ nhảy dựng lên, đang muốn hoan hô, đột nhiên nhớ tới mình cần không phải loại lộc này, lại ủ rũ, cúi đầu cụp tai.
Quả nhiên vận khí cậu không tốt như vậy, ông trời cũng thật là, đã giúp thì giúp cho hết đi, chỉ giúp có một nửa…… khinh bỉ ngươi!
Ai, trúc non tươi ngon của cậu, vừa nãy còn ngoắc ngoắc tay, không có duyên phận.
“Đáng giận, vì cái gì là giác lộc! Ta cần tốc lộc a, tốc lộc! Trúc của ta không có, ngươi làm thế nào đền cho ta!” Panda thở phì phì tiếp tục chà đạp đám cỏ, nhưng cự thú trên cây suýt chút nữa lảo đảo ngã ụp xuống.
Hóa ra là tốc lộc…… thật là, nói rõ từ sớm có phải hắn đỡ phí công đi thêm một chuyến không.
Arthur đành phải lộn trở lại, chờ tới khi hắn vác một con tốc lộc lại thì phát hiện Panda không thấy đâu! Giác lộc vẫn nằm trên đất như cũ, không có dấu vết bị mãnh thú tập kích.
Nguy rồi! Tám chín phần là tiểu hùng tự mình đi săn!
Cự thú ảo não gầm nhẹ một tiếng, nhả con mồi trong miệng, vội vàng nhảy xuống cây tìm mùi tiểu hùng–
“Ta biết là ngươi!”
Một cái đầu bạch kim ló ra sau bụi cỏ, ánh mắt đen láy lấp lánh, con ngươi rõ ràng đang phản chiếu gương mặt kinh ngạc của cự thú.
Panda làm ra biểu bị
‘bị ta đoán trúng rồi’, nhào về phía cự thú–
“Arthur! Ta biết ngươi không có việc gì mà!”
“A, cũng không ngốc lắm a~~”
Âm thanh trêu chọc vang lên, cự thú nháy mắt biến về hình người. Arthur nhẹ nhàng ôm tiểu hùng, tận lực khắc chế lực đạo của mình.
“Những người khác đâu? Có khỏe không?
Aggreko, còn có Trúc Tử, bọn họ thế nào?”
“Yên tâm đi, bọn họ tốt lắm.” Xoa nhẹ hai lỗ tai Panda, thú nhân cười hắc hắc, ngữ khí có chút đắc ý: “Là ta cứu Trúc Tử nga.”
“Thật sao!” Ánh mắt tiểu hùng lại sáng hơn vài phần: “Vậy Trúc Tử đâu, hắn ở đâu?
Aggreko không phại bị Trúc Tử cắn đi.”
“Ách……..” Arthur nhất thời nghẹn lời, biết bây giờ vẫn chưa phải lúc nói chân tướng cho Panda: “Bọn họ bây giờ đang ở bộ lạc thú nhân, vết thương của ta vừa khỏe lập tức đã chạy tới tìm ngươi, không rõ tình huống bộ lạc lắm.”
“Thương! Arthur ngươi bị thương!”
Tiểu hùng vội vàng kéo thú nhân, cao thấp sờ loạn trên người hắn, Arthur cơ hồ sảng khoái tới nội thương. Hắn giả vờ rêи ɾỉ vài tiếng, chỉ vào những vết sẹo cơ hồ không còn thấy vết trên người mình, đáng thương hề hề nói với tiểu hùng: “Nơi này, nơi này nơi này…….. đều là bị rắn cắn.” Thậm chí ngay cả mớ vết thương cũ nhiều năm trước cũng lôi ra.
Mỗi lần hắn chỉ qua một chỗ, tiểu hùng lại khổ sở thêm một lần. Arthur còn nói lúc ấy hắn trúng hơn 10 loại xà độc, thiếu chút nữa mệnh cũng mất, nhất định rất thống khổ đi…… bất quá, có gì đó là lạ?
“Chính là Arthur, ngươi trúng xà độc như vậy, sao đi cứu Trúc Tử được a?”
Thú nhân cứng đờ, chớp chớp mắt nhìn tiểu hùng, mồ hôi lạnh ứa ra. Hắn lẩm bẩm một hồi, ngược lại chỉ vào con giác lộc trên đất dời chủ đề.
“Tộc nhân đồng ý mang ngươi ra ngoài săn bắn?”
Panda gật mạnh đầu, vẻ mặt vui sướиɠ, kích động nói: “Tộc trưởng nói, chỉ cần ta trở thành dũng sĩ đủ tư cách, hắn nhất định tìm một giống cái cho ta, sinh một bầy tiểu hùng đáng yêu!”
Thú nhân cười tủm tỉm chớp mắt dọa dẫm–độ ấm bốn phía đột nhiên giảm mạnh, một làn gió lạnh thổi qua làm tiểu hùng run rẩy cả người…….
“Tiểu hùng, ân? Còn là một bầy?” Arthur giống như hoàn toàn thay đổi, sắc mặt xanh mét, ngũ quan tuấn mĩ lúc này vô cùng dữ tợn.
Không biết có phải cậu bị lỗi giác hay không, Panda dường như thoáng thấy quanh người thú nhân phát ra nộ khí ngút trời–
Cậu nói sai gì sao? Arthur…..Arthur thoạt nhìn thật khủng khϊếp a!