Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 13

Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa, ấm áp rót vào bên trong. Ngoài phòng, tiếng chim hót véo von dự báo một ngày mới tươi đẹp bắt đầu–

Lỗ tai tròn trĩnh màu đen khẽ run rẩy, lộ ra ngoài mái tóc bạch kim mềm mượt; ngay sau đó, da thú ấm áp trượt xuống, lộ ra gương mặt tiều tụy. Panda một đêm không ngủ, xung quanh vành mắt đen thui, giống hệt như hình dáng lúc biến thú của cậu.

“Ai…………” Cậu trở mình, dùng thảm quấn kín người. Chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu cậu lại hiện lên cảnh tưởng máu me đầm đìa đáng sợ kia–rất đáng sợ, tiểu hùng một đêm ngủ không ngon.

“Bang bang phanh–” Cửa gỗ kẽo kẹt rung động.

“Ai?” Panda ló đầu ra, âm thanh khàn khàn, tròng mắt che kín tơ máu.

“Là ta,

Mặc Gia Khắc.” Âm thanh trầm thấp của hùng nhân vang lên ngoài cửa: “Tộc trưởng tìm ngươi có việc.”

“Nga……..” Tiểu hùng hoang mang gãi đầu, tuy không hiểu vì sao mới sáng sớm tộc trưởng đã tìm mình, vẫn ngoan ngoãn xuống giường mở cửa.

Thân ảnh cao lớn của hùng ân ngoài cửa phòng, tầm mắt sắc bén nhìn vào bóng tối, chăm chú nhìn Panda.

“Ách……..sao, làm sao vậy?” Tiểu hùng lui về sau vài bước, đối với

Mặc Gia Khắc, cậu vẫn luôn kính sợ cùng e ngại.

Đối phương không nói gì, tầm mắt dừng lại trên vành mắt đen thùi của tiểu hùng; mày rậm khẽ nhíu, trên mặt tràn ngập không hài lòng. Bầu bạn Lợi Lan của hắn rất quan tâm nhóc con này, luôn bảo hắn phải xem Panda thành em trai mà ân cần dạy bảo. Nhìn thấy nhóc con này ngay cả bản thân cũng không biết tự chiếu cố,

Mặc Gia Khắc thực hoài nghi quyết định của tộc trưởng có chính xác hay không.

“Đi theo ta.”

Hùng nhân xoay người đi tới trước vài bước, thấy tiểu hùng còn ngây ngốc đứng đó, có chút mất kiên nhẫn, hừ mạnh vài tiếng.

Panda cả kinh, vội vàng nhắm mắt theo sát

Mặc Gia Khắc: “Kia, cái kia chúng ta đi đâu?”

“Đi rừng rậm săn bắn.”

“A?”

“Đây là mệnh lệnh của tộc trưởng.”

Hùng nhân đột nhiên dừng bước, Panda bất ngờ không kịp đề phòng đập lên tấm lưng cứng rắn của

Mặc Gia Khắc, đau tới bụm mũi, ngồi xổm trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi.

Đỉnh đầu truyền tới tiếng cười chế giễu, Panda nghi hoặc ngửa đầu, chỉ thấy tộc trưởng nhìn cậu lắc đầu thở dài, mà bên cạnh hắn vây đầy dũng sĩ cường tráng nhất bộ lạc.

“Panda a~” Tộc trưởng ho nhẹ, liếc mắt nhìn một cái ý bảo đám tộc nhân đang vui cười im lặng: “Sau này ngươi theo bọn họ ra ngoài săn bắn.”

“A?” Panda ngây ngốc ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt đen láy không dám tin nhìn chằm chằm tộc trưởng. Cậu không nghe nhầm chứ! Săn bắn? Tộc nhân không phải luôn bài xích cậu sao? Tới bây giờ vẫn không nguyện ý mang cậu ra ngoài săn thú. Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, tất cả mọi người thiệt kì quái.

“Tộc trưởng, ngươi không hồ đồ đi a. Ta tới giờ chưa từng săn bắn a?”

Tộc nhân bên cạnh lộ ra biểu tình quả thế, đều chờ xem kịch vui.

“Ngu ngốc, còn không mau đứng lên.”

Thấy tiểu hùng nghi ngờ quyền uy của mình, tộc trưởng tức tới nhăn nhó mặt mày, nhéo lỗ tai Panda kéo lên: “Xú tiểu tử, đối xử tốt với ngươi còn không biết!” –hắn đã phải mất bao công sức, dốc hết lòng mới thuyết phục tộc nhân mang Panda cùng ra ngoài săn thú. Này không phải suy nghĩ sau này cho cậu sao! Học được kĩ năng săn bắn, trở thành dũng sĩ xuất sắc, mọi người cũng không còn bài xích Panda. May mắn thì còn tìm được một giống cái ôn nhu xây dựng gia đình, sinh ra một bầy tiểu hùng bé bỏng!

“Từ hôm nay trở đi, ngươi theo mọi người cùng đi săn thú. Phải chăm chỉ học tập, biết chưa!” Tộc trưởng nhéo tai Panda, kéo cậu tới gần

Mặc Gia Khắc: “Hảo hảo quan sát, chăm chú lắng nghe, ngươi có thể học được rất nhiều thứ.”

“Dạ……..” Tiểu hùng ủy khuất xoa xoa tai, ngẩng đầu trộm liếc

Mặc Gia Khắc một cái, lại bị đối phương bắt được. Ánh mắt sắc bén làm tiểu hùng trắng bệt, cúi đầu không dám tùy tiện nhìn loạn nữa.

Mặc Gia Khắc khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ– lá gan nhỏ như vậy, làm sao trở thành dũng sĩ xuất sắc được! Bất quá thở dài thì thở dài, hắn vẫn tận tâm nhận trách nhiệm dạy dỗ tiểu hùng.

Đại chưởng ấn mạnh lên đầu Panda, trầm giọng nói một câu’Theo sát ta.’ xong liền xoay người bước nhanh vào rừng rậm. Hốc mắt Panda hơi nhỏ lên, cắn răng gật đầu, theo sát

Mặc Gia Khắc cùng tộc nhân.

Hùng nhân trời sinh có khí lực rất lớn, chưởng to có thể dễ dàng đánh bật một cây đại thụ thô to! Nhưng Panda hoàn toàn không có được thiên phú này, làm

Mặc Gia Khắc thực phiền não. Nếu sinh ra đã kém cỏi, vậy chỉ có thể dựa vào rèn luyện bù lại.

“Đây là mâu.”

Mặc Gia Khắc đưa một cây trường côn cho Panda, trên đầu cột một khối đá nhọn.

“Xem chuẩn con mồi, rồi phóng nó ra thế này.”

Cánh tay vung lên,

Mặc Gia Khắc phát huy hết lực cánh tay, trong nháy mắt phóng mạnh trường mâu!–chỉ nghe ‘sưu’ một tiếng, lưỡi dao sắc bén xé rách không khí, đóng đinh một con bạch thỏ trên mặt đất.

Panda xem mà mắt đều lóe sáng, cậu cầm lấy cây mâu, khẩn cấp muốn thử sức.

“Nhớ kĩ, tìm mục tiêu, sau đó ra tay phải vừa nhanh vừa chuẩn xác.”

Tiểu hùng dùng sức gật đầu, trong mắt tràn ngập khát vọng. Vừa lúc này lại có một con thỏ trắng nhảy ra khỏi bụi cỏ. Nó hơi đứng thẳng người, cái lỗ tai nhẹ nhàng đong đưa, như đang lắng nghe động tĩnh bốn phía.

Mặc Gia Khắc ra hiệu với Panda, tiểu hùng xoa tay, lặng lẽ vung trường mâu trong tay–

“Uống!”

Bởi vì quá hưng phấn nên Panda hoàn toàn quên lời căn dặn của

Mặc Gia Khắc, hét lớn một tiếng, vừa định ném vũ khí trong tay thì con mồi đã sớm chạy đi không thấy bóng.

Panda chớp mắt, còn duy trì tư thế vung trường mâu.

Mặc Gia Khắc nghiến răng, thái dương nổi lên mất lằn gân xanh. Trong yên lặng đếm từ 1 tới 10, bảo mình phải bình tĩnh, ngàn vạn lần phải kiên nhẫn……

“Trước khi ra tay tuyệt đối không được để con mồi phát hiện ra ngươi.” Hắn tái mặt căn dặn lại một lần, phất tay bảo tiểu hùng đem trường mâu về.

Panda ‘nga’ một tiếng, biểu tình không có chút tỉnh ngộ; tương phản, cậu vô cùng nhiệt tình, hân hoang nhảy nhót chạy ra nhặt trường mâu.

“A! Con thỏ!”

Tiểu hùng quát to một tiếng, vô cùng kích động phóng trường mâu về phía con mồi. Trí tuệ con thỏ so với con hùng ngốc này còn thông minh hơn, nó lanh lợi chạy đi, quay đầu lại còn không quên quăng ánh mắt khinh bỉ cho tiểu hùng.

Này tuyệt đối là kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn!

Tiểu hùng bị chọc tức, gào thét bò trên mặt đất nhào về phía con mồi. Nhưng mà mỗi lần sắp đuổi kịp tiểu bạch thỏ, đối phương lại giảo hoạt chuyển đổi phương hướng. Panda luống cuống tay chân xoay người, sau đó chân trái giẫm lên chân phải của mình, ngã oạch một cái không nói, còn gặm một miệng bùn.

Mặc Gia Khắc thực sự nhìn không được, bải vai run rẩy biểu hiện cơn tức mãnh liệt trong lòng chủ nhân nó—

“Đứng lại!” Hắn gầm lên một tiếng, tiểu hùng sợ tới mức càu nhàu nằm úp sấp: “Ngươi đứng ở đây hảo hảo suy ngẫm lại! Bao giờ có thể kiềm chế được mình thì lại tới tìm ta!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu, không quay đầu lại đi thẳng vào sâu trong rừng.

Panda quỳ rạp trên mặt đất cảm thấy thực ủy khuất, cậu thật sự không biết mình làm sai cái gì, sao

Mặc Gia Khắc lại tức đến vậy…..

“Tốc tốc, tốc tốc…….”

Trong bụi cỏ truyền tới một tiếng động nhỏ, tiểu bạch thỏ ‘đầu sỏ gây chuyện’ lại nhảy trở lại. Nó nhảy tới bên người Panda, nhếch miệng lộ ra hai chiếc răng cửa, nhàn nhã gặm cỏ.

Ánh mắt tiểu hùng lập tức bắn ra lửa giận, cậu hét lớn một tiếng nhảy dựng lên, đuổi theo con nhỏ nhỏ không chút do dự lao vào rừng–

Chạy chạy, tiểu bạch thỏ đột nhiên dừng lại. Chỉ thấy nó run rẩy, lông mao trên người dựng đứng, run rẩy quỳ rạp trên mặt đất không dám cử động.

“Ha ha, xem ngươi chạy đi đâu!” Panda vui rạo rực nhéo cái lỗ tai thỏ, không hề cảm thấy khác thường từ xung quanh.

Dã thú ẩn trong bóng cây chậm rãi khom người, nhếch môi lộ ra hàm răng nanh nhọn hoắt……..