Xe cứu hỏa, xe cứu thương, xe cảnh sát… Từng chiếc một chạy đến.
Người dân xung quanh đứng quây quầng thành một vòng. Vài người sống gần toà nhà còn mang theo một số tư trang có giá trị mà chạy ra.
Không ai biết trận cháy lớn này xảy ra như thế nào. Mọi người chỉ biết rằng khi họ phát giác ra, toà nhà này đã hết đường cứu vãn.
Cả tòa nhà gồm hai mươi lăm hộ gia đình, ngoại trừ Thành Chu ra, trong số bảy mươi bảy người sống cuối cùng chỉ còn năm người thoát khỏi, bảy mươi hai người còn lại đã thiệt mạng trong trận hoả hoạn bất ngờ này.
Thế mà năm người chạy ra vẫn không thể nói rõ được nguyên nhân vụ cháy, gương mặt ai cũng hoảng hốt như đang giấu diếm một bí mật động trời nào đó, hoặc như đang hoài nghi tất cả những chuyện này đều là ảo giác, ngoại trừ Nhậm Hoa.
Nhậm Hoa nhớ hết toàn bộ, và cũng nhờ cậu thiêu huỷ những bộ phận còn lại của con rối phù thuỷ nên toà nhà mới có thể hiện rõ ra thế giới thực.
Những người còn sống sót trong toà nhà cũng được cứu ra bởi cậu, Tư Đồ và Thành Chu.
Hồn phách Thành Chu về với thân thể mình. Hắn còn nhận được hai lễ vật khiến hắn không biết nên vui hay nên buồn.
Diêu Phương Thanh đặt tờ vé số và sợi dây chuyền vàng cha mẹ mình nhặt được vào trong túi áo Thành Chu rồi đưa tất cả ra ngoài.
Bên cạnh hai lễ vật này, Diêu Phương Thanh còn để lại một phong thư.
Thành Chu chưa kịp xem lá thư này, bởi vì cảnh sát đã tìm tới hắn.
Thành Chu có chút đau đầu vì không biết phải giải thích với cảnh sát như thế nào. Hắn còn chưa nghĩ ra lời nói dối, đang muốn tìm Tư Đồ thì thấy Hồng Diệp giang hai tay muốn hắn bế lên.
Thành Chu ôm lấy Hồng Diệp. Hồng Diệp thoạt trông rất sợ hãi, ôm cổ Thành Chu đòi về nhà.
Cảnh sát thấy Hồng Diệp như vậy bèn dịu xuống rất nhiều, không tra hỏi Thành Chu gay gắt nữa, “Anh bảo rằng mình đến thăm bạn rồi phát hiện án gϊếŧ người trong toà nhà, cho nên hoảng sợ trốn đi. Đến lúc toà nhà đã bốc cháy không còn chổ để trốn, anh mới thoát ra cùng những người còn sống sót sao?”
Thành Chu gật đầu, vẻ mặt sợ hãi vô cùng chân thật. Đây không phải giả bộ đâu, đây chỉ là phản xạ tự nhiên của một người dân nhỏ bé sợ hãi người cầm quyền mà thôi.
Người cảnh sát thẩm vấn đưa đầu bút gãi gãi đuôi lông mày, quay đầu đưa mắt cầu cứu đội trưởng đang tra khảo Nhậm Hoa và những người còn sống khác.
Anh cảm thấy lời khai của người này cứ quái quái thế nào, nhưng vẫn không nhìn ra sự giả dối trong dáng vẻ của đối phương. Lúc này, anh mong được đọc những lời khai từ họ để xem chúng như thế nào quá.
Vài cảnh sát ghi lời khai của Nhậm Hoa và những người sống sót cũng phải bó tay nhìn nhau. Ngoại trừ thiếu niên tên là Nhậm Hoa ra, năm người còn lại không có lấy một ai chịu nói thật, cứ ấp úng hoặc nói lung tung, dây dưa cả buổi cũng không biết họ đang nói gì.
Còn lời khai của Nhậm Hoa thì… lại khiến người cảnh sát ghi biên bản nghi ngờ từ đầu đến đuôi, cuối cùng anh thậm chí còn nghi ngờ không biết tâm lý của cậu trai này có vấn đề hay không, nếu không thì làm sao cậu ta có thể khai ra những việc không tưởng như thế này chứ?
Nhậm Hoa đã nói gì?
Nhậm Hoa đã khai thật với cảnh sát.
Cậu nói rằng mình luôn căm hận toà nhà này. Bởi vì khi cậu còn bé, cha cậu luôn đánh mẹ cậu và cậu, những hộ gia đình ở đây chỉ đứng xem vui hoặc giả điếc, chưa ai từng đến giúp cậu. Đã vậy, họ không giúp bọn cậu thì thôi, còn nói xấu sau lưng cậu nữa.
Lúc nhỏ, có lần bị đánh đập quá dã man, cậu đã trốn ra khỏi nhà, gõ cửa từng hộ để van xin họ cứu giúp, thế nhưng ai không mở cửa cho cậu, ngoại trừ Diêu Phương Thanh.
Diêu Phương Thanh không làm gì nhiều, chỉ doạ ông Nhâm rằng sẽ báo cảnh sát. Nhậm Hoa vẫn bị cha xách về nhà đánh đập một trận, nhưng từ lần kia, Nhậm Hoa đã có hảo cảm với Diêu Phương Thanh vốn luôn chịu nhiều điều tiếng từ mọi người.
Bên cạnh đó, gia cảnh của cậu và Diêu Phương Thanh khá giống nhau, đều phiền muộn về cha mẹ mình, có điều mẹ cậu tốt hơn, chỉ tiếc là đã qua đời quá sớm. Về sau Diêu Phương Thanh dạy cho cậu rằng, nếu như cha lại muốn đánh cậu thì cứ chuốc rượu ông ta, khiến ông ta say bí tỉ không làm gì được, từ đó Nhậm Hoa mới dần dần tìm ra đường sống.
Nhậm Hoa không biết nhiều về chuyện sau này của Diêu Phương Thanh, nhưng có lần cậu đã trông thấy cô đốt cháy thứ gì đó ở cửa nhà cô, giống như đang cúng tế gì đó. Ngay hôm sau, cậu tò mò hỏi cô, và biết được cách thức nguyền rủa người khác.
Sau đó, lúc đi thơ thẩn vòng quanh khu chung cư, Nhậm Hoa thấy một đạo sĩ bị ngã, bèn thuận tay giúp ông ta đứng dậy vì tâm tính tò mò —— đây là lần đầu tiên cậu tận mắt thấy một đạo sĩ ngoài đời thực.
Đạo sĩ bày tỏ lòng cảm ơn, đưa cho cậu một con rối phù thuỷ, bảo rằng nó có thể giúp cậu nguyền rủa và còn dạy cho cậu một phương pháp nguyền rủa lợi hại hơn trước.
Cảnh sát nghe đến đó đã muốn bảo Nhậm Hoa câm miệng rồi, nhưng vì trách nhiệm, anh đành nhẫn nại nghe tiếp.
Nhậm Hoa nói rằng mình đã nhặt nuôi một con chó con sắp chết trên đường, thật vất vả mới nuôi nó lớn lên, vậy mà người trong dãy nhà không thích Tiểu Bạch vì thỉnh thoảng nó hay sủa bậy.
Có một ngày, khoảng bốn ngày trước, cậu phát hiện chó của mình mất tích, cuối cùng tìm thấy Tiểu Bạch đang nằm thoi thóp sắp chết ở cuối hành lang.
Cậu đưa Tiểu Bạch đến bác sỹ thú y, nhưng vì cậu không có tiền nên bác sĩ không chịu nhận Tiểu Bạch, còn nói rằng thương thế của Tiểu Bạch quá nặng, cho dù cậu có tiền cũng không thể cứu sống nó.
Bác sĩ thấy cậu và Tiểu Bạch quá đáng thương, bèn thử kiểm tra Tiểu Bạch, phát hiện trên người nó đã gãy mất vài đốt xương, nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng, liền chuẩn đoán Tiểu Bạch rất có thể bị người ta cố ý đá vào tường và giẫm đạp đầy ác ý.
Tiểu Bạch sắp chết, bác sĩ đề nghị cậu hãy để Tiểu Bạch ra đi nhẹ nhàng, cũng tỏ ý sẽ hỗ trợ miễn phí cho cậu.
Nhậm Hoa ôm con chó nhỏ trở về nhà.
Về sau… Nhậm Hoa nhớ tới phương pháp nguyền rủa lợi hại mà đạo sĩ đã dạy cho mình, nên đã cắt đi tứ chi của Tiểu Bạch đang sót lại những hơi thở cuối, sau đó cắt đầu nó, chia thân thể nó thành sáu phần, ngâm với hết số thuốc bột đạo sĩ đưa cho, rồi nhét thịt Tiểu Bạch vào sáu phần thân thể của con rối phù thuỷ.
Tiếp theo, Nhậm Hoa vừa niệm chú vừa chôn các phần của con rối vào các nơi trong toà nhà dựa theo các câu chú ngữ và mốc thời gian mà đạo sĩ bày cho mình.
Lúc cậu chôn phần cuối cùng của con rối, lời nguyền bắt đầu linh ứng với toà nhà.
Và lời nguyền phủ lên toà nhà chính là biến tất cả những lời nguyền rủa nhau của những con người ở đây trở thành sự thật!
Vì vậy, người sống ở đây bắt đầu chết đi, một người nối tiếp một người…
Cảnh sát hỏi cung yên lặng nhìn Nhậm Hoa, trong tâm không ngừng tự hỏi: Thằng nhóc này có bệnh không vậy? Nhìn dáng vẻ gầy yếu và tiều tuỵ của nó xem, hẳn nó đã phải chịu ngược đãi và tra tấn một cách kinh hoàng nhỉ? Hẳn là đứa nhỏ này đã bị cha mình ngược đãi đến mức bệnh tâm thần nhỉ? Hẳn là vậy đấy!
Cuối cùng các cảnh sát gặp nhau bàn bạc và nhất trí đưa những người sống sót này đến bệnh viện rồi hẵn nói sau.
Toà nhà lúc này vẫn đang được chữa cháy. Do thế lửa bên trong quá lớn, lính cứu hoả vẫn chưa thể đi vào xem xét nguyên nhân gây cháy được.
Vì thế lúc này áp lực trên vai cảnh sát không quá lớn, tâm trạng cũng không đến nỗi xấu. Tuy tình huống cháy rất thảm, người chết cũng hơi nhiều, nhưng nhìn chung đây chỉ là một vụ cháy rất đơn giản hoặc chỉ là một vụ phóng hỏa mà thôi.
Thành Chu bị đưa đến bệnh viện. Tuy hắn liên tục tỏ vẻ mình không cần đi, nhưng bọn cảnh sát rất kiên trì.
Khi lên xe cứu thương, Thành Chu lấy lá thư của Diêu Phương Thanh ra đọc.
“Ngài
Thành
thân mến!
Khi ngài nhìn thấy lá thư này, t ôi
đã trở thành một trong
những
dịch quỷ
của ai
đó
rồi.
( dịch quỷ
= quỷ nô dịch)
C ả đời này
tôi đã
làm rất nhiều chuyện sai
lầm,
trong đó
có
những
chuyện
khiến tôi
không kịp
h ối tiếc. Tôi
đã từng kỳ vọng rằng mình có thể sửa chữa chúng một khi trọng sinh, nhưng
thật
đáng tiếc…
Hiện tại ở trên đời này, tổng cộng có bốn người
tôi rất lấy làm
xin lỗi. Đó là
con của t ôi –
Nguyên Nguyên,
người bị ảnh hưởng do tôi –
Nhậm Hoa,
người bạn tốt luôn muốn bảo vệ tôi –
Trần Nhan … và n gài.
Đồng thời, những người khiến tôi
lo lắng cũng
như
muốn đền bù tổn thất
nhất
cũng là bốn người.
Tờ vé số trúng thưởng một
trăm vạn nhân dân tệ
và sợi
dây chuyền vàng
nguyên chất
là
phí uỷ thác cũng như sự đền bù của tôi gửi đến ngài.
Có lẽ ngài đã hiểu, lúc trước
tôi
đi tìm ngài cũng không là đơn thuần
để
nói lời cảm tạ,
v à
khi
ngài
đến toà nhà này, t ôi
chẳng những cố ý ngăn cách ngài cùng
và
dịch quỷ
của ngài mà
còn
gi ấu đi thân thể của ngài.
Người
kia
vốn
muốn t ôi
giao thân thể của ngài cho
gã, nhưng t ôi
đã hối hận, tựa như
lần tôi trao đổi đứa con của mình để được tự tay gϊếŧ chết tên khốn kia vậy.
Ngài
xem,
tôi là một người đàn bà thất bại đến cỡ nào, làm người tốt không được,
mà
làm người xấu cũng không
xong.
À, ngài không cần lo
rằng tôi sẽ bị người kia trừng trị, bởi vì t ôi
cảm giác được
gã còn nhiều thứ cần lợi dụng tôi lắm.
Còn
nữa, t ôi viết
thư này không
mong ngài cứu tôi,
mà là muốn xin nhờ ngài ba chuyện.
Thứ nhất,
xin hãy
trở thành người giám hộ
của
Nhậm Hoa. T heo t ôi
biết
thì em ấy
đã không c òn
bất kỳ
người
thân
nào,
và
cho dù có, bọn h ọ
cũng sẽ không
chịu trách nhiệm về
Nhậm Hoa. Vậy
nên
tôi
khẩn cầu ngài, mặt dày xin ngài
hãy đảm đương trách nhiệm đối với
Nhậm Hoa
trước khi em ấy trưởng thành. Bên cạnh
quan tâm
đến
cuộc sống của
em ấy,
xin ngày hãy nhắc nhở và đốc thúc em ấy đến trường.
Thứ hai, xin ngài tự mình
giúp
Nguyên Nguyên
đầu thai, đừng
để nó dừng lại tại
Địa phủ. Tôi
biết ngài có thể làm được đi ều
này.
Một số
pháp sư
có phép thuật
siêu
việt
không chỉ có thể siêu độ
hồn ma,
mà họ c òn có thể thương lượng
thẳng thắn
cùng
P hán quan
Đ ịa phủ,
giúp hồn ma trực tiếp
đầu thai.
Tuy
Nguyên Nguyên
trở thành tiểu
quỷ, nhưng sau khi chết
nó
không
hề
hại người. N gài
không cần phải trả một cái giá lớn nào khi giúp nó chuyển thế cả.
Thứ ba,
xin hãy cứu
Trần Nhan ra
khỏi vòng thù hận, đừng
để cô ấy hại người với phương pháp mà tôi đã dạy cô ấy.
Cuối cùng, xin cho
tôi gửi đến ngài lời xin lỗi chân thành nhất và … ”
Một bàn tay nhỏ bé chợt cướp lấy lá thư…
“Đọc cái gì cả buổi vậy? Chốc chốc lại cười ngu, chốc chốc lại nhíu mày… Ai gửi thư tình cho ba hả?”
Hồng Diệp cầm lấy thư xem, đọc đến một nửa bèn bắt đầu bốc hỏa. Đến khi nó đọc xong, lá thư trong tay nó thoắt đã biến thành tro bụi.
Thấy một màn như vậy, hai người sống sót đi chung xe bỗng rùng mình dữ dội.
Nhậm Hoa ngồi đối diện, gương mặt trai trẻ lại hiện lên vẻ trầm tư như người lớn, hệt như cậu trai đã trưởng thành hơn rất nhiều chỉ sau một ngày.
Hồng Diệp phẫn nộ mắng: “Mẹ kiếp! Có một trăm vạn mà dám ép tôi nhét thêm hai thằng anh em hả? Không có cửa đâu!”
Thành Chu dở khóc dở cười, “Bớt nhảm đi, ai muốn làm anh em của mày đâu! Mà mày đó, học ở đâu ra mấy từ thô tục vậy? Về sau không được nói vậy nữa nghe chưa!”
Hồng Diệp đưa mắt đánh giá Thành Chu rồi dí sát vào hắn mà ngửi ngửi, ngửi cả buổi không thấy gì bèn đưa tay chọt mặt ba nó, “Nói xem! Ông giấu thằng ma con kia ở chỗ nào rồi?”
“Ma con nào? Nhóc mày nói Nguyên Nguyên ấy hả? Ba không biết, ba có thấy nó ở đâu đâu.”
Nguyên Nguyên nấp sau lưng Nhậm Hoa, run rẩy nhỏ giọng hỏi vào tai cậu: “Mẹ đâu rồi? Mẹ em đi đâu rồi? Anh trai nhỏ kia thật đáng sợ… Ảnh… ảnh… ảnh đến rồi!”
Nguyên Nguyên hét lên một tiếng rồi nấp vào trong túi áo Nhậm Hoa.
Thấy Thành Chu tiến tới, Nhậm Hoa vừa bị cảnh sát hỏi cung xong vẫn còn chút căng thẳng, mặc dù cậu rất muốn khoác lên vẻ mặt bình tĩnh và dũng cảm như chẳng sợ gì cả.