Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn đem máy vi tính đưa cho Lâm Tĩnh, nhẹ giọng nói: “Đối phương có thiết bị phản quản chế tiên tiến, thế nhưng, chúng tôi cũng đã chuẩn bị rồi. Đây là hình ảnh mới nhất vừa lấy được ở trên máy bay. Bọn chúng có 8 người, không cùng vị trí, anh có thể nhìn rõ được. Còn về hành động lát nữa, thì anh là người chỉ huy, tôi không can thiệp.”
Lâm Tĩnh tiếp nhận máy vi tính, nghiêm túc nhìn hình ảnh trên đó.
Thanh âm Lăng Tử Hàn càng nhỏ: “Hành động lần này không có ngoại viện, động tác các anh nhất định phải mau, tốt nhất không nên để phía Việt Nam chú ý quá nhiều, đồng thời cố gắng đừng làm hư máy bay. Nhân viên trên máy bay đều là người của Cục Quốc an B quốc, nếu như hành động chúng ta thành công thì bọn họ sẽ lập tức cất cánh, còn việc giải quyết hậu quả thì sẽ có người ở đây xử lý. Còn nếu chúng ta thất bại, thì không cần phải nói nữa, có thể hại đến tính mạng. Anh hiểu không?”
“Hiểu.” Lâm Tĩnh cũng không nhiều lời, dự định đứng dậy bố trí.
Lăng Tử Hàn vẫn ngồi ở đó, cười rộ lên: “Chắc trong lòng anh đang giận chúng tôi lại tự tiện hành động phải không. Chúng tôi cũng là mới biết ngay hừng đông hôm nay thôi, tình báo cũng không rõ ràng. Đến khi xuống máy bay, thì tôi mới nhận được tin chính xác, biết bọn chúng sẽ chặn đường chúng ta lại.”
Lâm Tĩnh nghe cậu nói, liền cười: “Sao tôi lại giận cậu? Chúng ta có phải một nhóm hay không? Quan trọng là phải đối phó với việc trước mắt. Cậu yên tâm đi, chúng tôi đều là chuyên gia cho những hành động tập kích bất ngờ mà, sao lại e ngại vụ này.”
Nói xong, hắn triệu tập thuộc hạ, nhanh chóng đưa ra các phương án.
6 người kia cũng là những tướng lĩnh trong bộ đội đặc chủng tác chiến, vừa nhìn vị trí của 8 người kia liền biết: “Những tên đó có lẽ cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng.”
“Haha, cũng không khó đối phó.”
“Ừ, cũng tốt, để chúng ta lĩnh giáo thử.”
Trong lúc đàm luận thì bọn họ cũng phân công xong, ai đột kích từ cửa khoang máy bay trước, ai tập kích khoang chứa hàng, ai tiên phong, ai yểm hộ, rõ ràng trật tự. Lần này bọn họ chỉ mang theo súng lục cùng mã tấu, chỉ có thể cận chiến. Cũng may nhờ công tác bảo mật tốt, nên bọn chúng nghĩ người mà Lăng Tử Hàn dẫn theo đều là nhân viên văn phòng, vì vậy có thể khiến đối phương thả lỏng cảnh giác, sau đó phát động đánh bất ngờ.
Một lát sau, Lâm Tĩnh tới hỏi Lăng Tử Hàn: “Cậu theo chúng tôi hay ở lại đây?”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: “Tôi còn phải cùng các anh lên máy bay mà. Mục tiêu của đối phương là tôi, tôi không đi bọn chúng sẽ nghi ngờ.”
“Vậy thì tốt. Để cậu 1 mình ở đây tôi cũng lo lắng.” Lâm Tĩnh gật đầu. “Cậu một tổ với tôi. Tôi không cần cậu gϊếŧ địch, chỉ cần bảo vệ mình cho tốt.”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Được.”
Lâm Tĩnh quan tâm hỏi: “Cậu có súng không?”
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Có 1 cái, N55.”
Lâm Tĩnh huýt sáo: “Đó là kiểu mới nhất mà chúng tôi mới tung ra đó, tôi vẫn muốn có 1 cây dùng thử, chỉ tiếc chưa bắt đầu trang bị cho quân đội, nên không có được.”
Lăng Tử Hàn nở nụ cười, thuận miệng nói: “Đến Khê La sẽ tặng cho anh.”
“Ha, thôi cậu giữ lại để phòng thân cho mình đi.” Lâm Tĩnh lắc đầu cười, nhìn đồng hồ. “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Bọn họ mang theo hành lý của mình, nhàn nhã đi ra ngoài. Do có khá nhiều chuyến bay, mà bọn họ lại không cần phải đi qua cửa lên máy bay, mà là cùng nhân viên đội bay tiến lên xe rước, tới thẳng dưới máy bay.
Bọn họ cùng nhân viên đội bay nét mặt thoải mái, mỉm cười xuống xe, lập tức leo lên cầu thang mạn, vào máy bay.
Người mai phục trên máy bay cũng không dự định phát động tập kích lúc này, mà chuẩn bị chờ máy bay cất cánh rồi mới cướp máy bay, bắt sống Lăng Tử Hàn, bởi vậy hiện tại xem qua thì thấy cabin không có một bóng người, rất an tĩnh, tất cả đều bình thường.
Mà bọn Lâm Tĩnh lại muốn trong quá trình máy bay chạy trên đường băng thì sẽ hành động, để thanh trừ tai hoạ ngầm.
Phi công đi vào khoang điều khiển, bắt đầu chuẩn bị trước khi cất cánh.
Hai tiếp viên hàng không không vào nhà bếp đuôi cabin, mà đến khoang máy bay phía trước chuẩn bị.
Vài người bọn họ vào trong khoang máy bay, nhanh chóng cầm hành lý trong tay bỏ vào khoang hành lý, sau đó liền bắt đầu đi bộ chung quanh, hiển nhiên không chịu ngồi yên 1 chỗ. Có 4 người ở giữa máy bay đánh bài tú-lơ-khơ, có 2 người khá trẻ đang đùa giỡn dây dưa, 2 người bọn họ hình như là người yêu, từ khoang máy bay phía trước đuổi tới khoang máy bay sau, sau đó đứng ở cửa khoang chứa hàng gần đó, ôm nhau.
Lăng Tử Hàn cùng Lâm Tĩnh không có hoạt bát như 6 người kia, mà ổn trọng ngồi vào vị trí của mình, thuận lợi cầm lấy 《 Thời báo Khê La 》 trên máy bay mà đọc.
Cửa khoang thuyền máy bay đã đóng, xe cầu thang mạn chạy đi, thanh âm cơn xoáy luân chuyển truyền đến cabin, có chút ầm ĩ. Lúc máy bay bắt đầu trượt, tiếp viên hàng không theo quy định, thông qua hệ thống phát thanh dùng tiếng Anh nhẹ nhàng nói: “Các vị tiên sinh, máy bay gần cất cánh, xin quý ngài thắt dây an toàn, cám ơn.”
Nhưng hai vị đang ôm nhau ở khoang thuyền sau không hề tách ra. Còn người đang đánh bài tú-lơ-khơ ở khoang giữa thì thu bài lại, đứng dậy tách ra, mất trật tự ngồi xuống ghế trên tới gần lối đi nhỏ.
Lăng Tử Hàn cùng Lâm Tĩnh cũng không thắt dây an toàn, mà chỉ làm một vài động tác có lệ, rồi sau đó cầm báo đọc.
Thân máy bay run nhè nhẹ, thong thả đi vòng quanh đường băng.
Trong nháy mắt này, 6 vị quan quân chiến trong khoang thuyền cùng nhau phát động.
Một người như chớp nhào vào một gian toilet trong trung bộ cabin, giơ súng hướng về phía trước bắn 3 phát, lập tức hạ người cúi xuống, huy quyền kích xuất, đấm nát bấy tấm ngăn cách. Y nắm chặt tên đang ẩn mình bên trong, túm ra ngoài.
Tên đó mặc hắc y, mang mặt nạ bảo hộ, trong tay cầm súng tự động, đầu cùng bộ ngực, chân đều trúng đạn, đã mất mạng.
Ngay lúc y nhào vào toilet thì người ngồi khoang cuối liền vọt lên hành động, bắt đầu nổ súng vào bên trong phòng bếp bình thường đang chứa đầy đồ. Không gian hoạt động bên trong quá nhỏ, xê dịch bất tiện, hai tên kia ở đó đều bất ngờ không phòng bị, trở thành cái bia sống, cả người đầy đạn, rồi không còn tiếng động nào nữa. Đạn bọn họ bắn ra đều ghim trong ghế ở khoang máy bay phía sau, không làm ảnh hưởng đến máy bay.
Lâm Tĩnh phi thân lên, một cước đá văng toilet gần hắn nhất, đấu súng, huy quyền, túm lấy cái tên đang ẩn nấp bên trong nóc, toàn bộ động tác đều sạch sẽ lưu loát.
Lúc bọn họ đồng thời phát động, thì hai người quan quân ở bên khoang chứa hàng đã cúi người giật mạnh nắp khoang thuyền cái, thả người nhảy xuống.
4 tên ẩn núp ở dưới đang tính toán sau khi cất cánh làm thế nào để có thể lặng lẽ tiến lên, không hề nghĩ rằng sẽ có người đột nhiên nhảy xuống. Trong lúc hoang mang thì đạn đã phóng ra. Có hai tên kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng 1 tên lăn sang 1 bên, cầm súng định bắn. Hai người kia phản ứng cũng không chậm, theo bản năng hướng súng bắn ở cửa nắp, bắn theo bóng người rơi xuống.
Hai người nhảy xuống nhanh chóng đáp trên mặt đất, rồi lập tức lăn người tách ra, trốn ở phía sau thiết bị trong khoang thuyền.
Lăng Tử Hàn hóa giải lớp điện tử che đậy, hệ thống trò chuyện của bọn Lâm Tĩnh liền trở nên rõ ràng, trong lúc đó bọn họ liền nhanh chóng trao đổi tình hình. Kẻ tập kích mặt trên khoang thuyền toàn bộ bị đánh gục, bốn người phía dưới có hai người bị thương, hai tên kia đang đối kháng với họ.
Lâm Tĩnh lập tức chỉ huy hai người ở trên theo đường kiểm tu xuống phía dưới, vây bắt đối phương. Còn mình cùng hai người khác tới cửa khoang chứa hàng. Hắn ở góc chết chỗ xạ kích, cao giọng dùng tiếng Anh nói rằng: “Người phía dưới nghe đây, tôi là Lâm Tĩnh, quan chỉ huy bộ đội đặc chủng Trung Quốc. Bốn người mai phục ở trên khoang thuyền đã bị đánh gục toàn bộ, hành động lần này của các anh đã thất bại. Nếu như các anh bỏ vũ khí đầu hàng, các anh sẽ được xem như tù binh. Căn cứ công ước Geneva, tôi đảm bảo các anh có đủ các đãi ngộ cùng quyền lợi đối với tù binh. Nếu như tiếp tục ngoan cố chống lại, trên máy bay này có 7 quan quân đặc biệt, các anh cho rằng mình có thể thắng hoặc là sống sót sao? Suy nghĩ một chút tới người nhà cùng bạn bè mình, đừng nghĩ bản thân sẽ có vận may đặc biệt, không cần phải làm chuyện hy sinh vô nghĩa.”
Lăng Tử Hàn lắng nghe thanh âm có nhiều từ tính ấy, trên mặt hiện ra nét cười.
Trong toàn bộ quá trình hành động, cậu chỉ hơi nghiêng người, nhưng ngay cả súng cũng không hề rút, nhìn qua rất dễ dàng tiêu sái.
HẾT CHAP 09
Mục lục