Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lâm Tĩnh vừa dứt lời, tiếng súng phía dưới liền ngừng lại.
Một lát sau, có một người dùng tiếng Trung lớn tiếng hỏi: “Anh là Lâm Tĩnh? Là “Dã lang” sao?”
Gã mới nói xong thì một người bên cạnh Lâm Tĩnh đột nhiên lớn tiếng nói: “Mẹ nó, thanh âm này rất quen, thằng ranh này, lúc trước đã từng vào bộ đội đặc chủng phải không? Trước đây ở đội nào?”
Người phía dưới sửng sốt, bỗng nhiên lên tiếng khóc lớn: “Đội trưởng, đội trưởng, là tôi, tôi là Nhị Hồ nè, sao anh lại ở đây vậy?”
Người ở trên giận tím mặt: “Mẹ nội nó, quả nhiên là thằng quỷ mày mà, tao huấn luyện mày xong, mày lại dám đi đột kích tao hả, thực sự là ngon lành quá nhỉ, quả là có tiền đồ. Con mẹ mày, bước ra để tao nhìn bộ dáng mày lẹ!”
Nơi chứa hàng một mảnh đen kịt, bọn họ đều mang kính nhìn trong đêm, chỉ thấy 2 người bị thương không hề nổ súng, dường như đang nói chuyện qua micro với hai người kia. Hai người kia vẫn đang tiếp tục nổ súng, nhưng dần dần cũng ngừng tiếng súng lại.
Người của Lâm Tĩnh cũng ngừng nổ súng, chờ bọn chúng ra quyết định.
Một lát sau, bốn người kia đứng lên, ném súng, lớn tiếng nói: “Chúng tôi đầu hàng.” Hai người dùng tiếng Anh, hai người dùng tiếng Trung.
Bốn người quan quân phía dưới cũng chậm rãi đứng dậy, cẩn thận đi qua, đoạt lấy vũ khí của họ, lập tức áp giải bọn chúng tới cửa khẩu khoang chứa hàng, đưa bọn họ ra ngoài.
4 người đang bước lên đều tháo mũ trùm của mình xuống, hai người là người Âu Châu, hai người là người Trung Quốc, nhìn qua đều nhanh nhẹn dũng mãnh. Trong đó có một người Trung Quốc nhìn người bên cạnh Lâm Tĩnh, nhất thời khóc không thành tiếng: “Đội trưởng, đội trưởng, không nghĩ rằng tôi sẽ được nhìn thấy anh lần nữa.”
Quan quân kia bước lên bạt tai gã, mắng: “Mày là thằng tạp chủng, cái tốt không học, lại đi theo người ta làm phân tử khủng bố, mày quả là làm tao mở sáng con mắt lên rồi ha.”
Người nọ ôm chặt quan quân này, khóc nói: “Đội trưởng, đội trưởng, anh cứ đánh tôi đi, tôi ngay cả nằm mơ cũng muốn được anh lại đánh tôi thêm một trận nữa.”
Một người Trung Quốc nhìn bọn họ, lại nhìn Lâm Tĩnh, trong mắt cũng đẫm lệ.
Sau đó hai người quan quân đi lên cùng quan quân bên người Lâm Tĩnh đi qua, kéo qua hai người Âu Châu, để cho bọn chúng ngồi xuống sofa khoang thuyền sau, trói tay chúng lên tay vịn hai bên, rồi sau đó theo dõi bọn chúng.
Hai người quan quân đi lên phía sau là hai người nhảy xuống đầu tiên để phát động đánh bất ngờ, đều bị vết thương nhẹ, trên người có vết máu đỏ tươi, làm ướt đẫm áo sơmi tuyết trắng, nhìn thấy mà giật mình.
Lâm Tĩnh bước lên đầu tiên kiểm tra.
Người quan quân bước lên cuối cùng trên đầu vai đầy máu, đẩy Lâm Tĩnh ra, đi tới tên áo đen đang đứng ngơ ngác kia đá một cước, mắng: “Mày thằng quỷ con, sao lúc trước tao không một cước đá chết mày chứ?”
Người nọ bị đá mạnh lảo đảo một chút, nhất thời sống lại đây, lập tức chạy ào tới, ôm chặt lấy y lên tiếng khóc lớn: “Sĩ quan, sĩ quan …”
Quan quân kia châm chọc nói: “Lúc trước tao dạy mày thuật bắn súng, chính vì để cho mày cầm súng nhắm thẳng vào tao đó à. Phản ứng của mày cũng rất tốt, thuật bắn súng rất chuẩn, tao phải khen mày rồi.”
Người nọ bị y mắng vô cùng xấu hổ vô cùng, nghẹn ngào nói: “Sĩ quan, anh cứ bắn chết tôi đi.”
Lúc này, tiếp viên hàng không đi tới khoang thuyền trước, nhẹ giọng nói với Lăng Tử Hàn: “Máy bay không có vấn đề, trạm kiểm soát không lưu cho biết chúng ta có thể bay lên.”
Lăng Tử Hàn gật đầu: “Được.”
Tiếp viên hàng không theo quy định cũ mà dùng hệ thống phát thanh nói: “Máy bay sẽ lập tức cất cánh, xin mời quý vị ngồi xuống, thắt dây an toàn, cảm ơn.”
Người phía sau liền nhanh chóng cố định người chết lại, sau đó lần lượt ngồi xuống khoang thuyền sau, giúp tù binh thắt dây an toàn.
Lâm Tĩnh nhanh chóng trở lại bên cạnh Lăng Tử Hàn, vừa thắt dây an toàn vừa thở hồng hộc nói “Mẹ nó, toàn là người do chính chúng tôi huấn luyện ra không.”
“Vậy thì có gì? Rất bình thường mà.” Lăng Tử Hàn thở dài nói. “Bọn họ có thể sau khi xuất ngũ không tìm được việc phù hợp, liền đi làm mướn. Đông Nam Á có không ít, có người thì làm sát thủ, có người giúp người khác buôn lậu thuốc phiện, có người giúp trùm ma túy lớn huấn luyện quân đội, haizz, đều là tai hoạ ngầm của Quốc Gia An Toàn.”
Lâm Tĩnh nghe xong, tâm tình rất trầm trọng: “Này, những chuyện này tôi cũng biết, nhưng rốt cục chưa từng tận mắt nhìn thấy … Haizzz, không ngờ có một ngày lại bị chính quân của mình huấn luyện ra tập kích mình …”
Nói xong, máy bay bọn họ đã bay lên trời, lên như diều gặp gió.
Đợi được phi hành bắt đầu bình ổn, Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói: “Đem hai binh của bên các anh lại đây đi, tôi có điều muốn hỏi họ.”
Lâm Tĩnh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Hai người hán tử dũng mãnh đã đi tới, vẻ mặt vẻ xấu hổ ngồi xuống. Đội trưởng cùng sĩ quan của bọn họ vẫn phẫn nộ không ngớt, thấp giọng mắng “Mụ nội nó, quả thật làm tao mất mặt mà …”
Hai người quan quân kia không nói gì, chỉ nhanh chóng băng bó giúp cho người bị thương.
Lăng Tử Hàn ngồi xuống ghế bên hàng đi, nhỏ giọng hỏi: “Các cậu là lính đánh thuê?”
Hai người kia liền gật đầu.
Thái độ Lăng Tử Hàn thủy chung ôn hòa: “Tên của các cậu?”
Một người trông khá khôi ngô nói: “Tôi tên Hồ Quân.”
Một người trông khá gầy nói: “Mao Kiệt.”
Lăng Tử Hàn lấy ra máy vi tính mà Lâm Tĩnh trả cho cậu, thông qua nghiệm chứng an toàn rồi đăng nhập vào kho số liệu của Bộ Quốc An, kho số liệu của Bộ Quốc Phòng cùng Bộ Cảnh Sát cũng có liên thông với kho số liệu này, nhanh chóng tìm ra tư liệu của hai người kia.
Cậu vừa nhìn tư liệu vừa nhẹ giọng nói: “Hồ Quân, biệt hiệu Nhị Hồ, năm nay 30, 19 tuổi nhập ngũ, 4 năm trước xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng. Trong 9 năm nhập ngũ, biểu hiện ưu tú, được khen thưởng một huy chương chiến công hạng hai, hai huy chương chiến công hạng ba. Xuất ngũ khi quân hàm qua khỏi cấp úy, từ bỏ vị trí, xuất ngũ lãnh 1 lần lương 300.000 tiền mặt. Sau khi về quê, mở một công ty bảo an quy mô nhỏ, trong lúc đó có nhiều lần phát sinh sự kiện ẩu đả với hắc bang địa phương, một năm sau đóng công ty, lưu lạc ở các nơi, làm công mà sống. Hai năm trước, từ Quảng Tây xuất cảnh, lần xuất hiện cuối cùng là ở Katha ở Myanmar, sau đó hành tung bất minh, hoài nghi đã tham gia lính đánh thuê VIC.”
Toàn bộ cabin lặng ngắt như tờ, chỉ có thể nghe được thanh âm của cậu.
Cậu từ tốn tiếp tục nói: “Mao Kiệt, biệt hiệu Mao Mao, năm nay 29, 17 tuổi nhập ngũ, hai năm trước xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng. Trong 10 năm nhập ngũ, là một tay súng bắn tỉa cực kỳ ưu tú, được khen thưởng một huy chương chiến công hạng hai, một huy chương chiến công hạng ba. Xuất ngũ khi quân hàm trung tá, từ bỏ vị trí, xuất ngũ lãnh 1 lần lương 270.000 tiền mặt. Sau khi về quê, mở một quán bar, sau đó không chịu nộp phí bảo kê, cấm buôn bán ma túy và chất kí©ɧ ɖụ© tại quán bar của mình, nên nhiều lần phát sinh xung đột với băng đảng phạm tội địa phương, khiến quán bar đóng cửa. Không lâu sau, mấy thành viên cao cấp của tổ chức hắc bang bị người bắn chết ở cự ly xa, nghi ngờ do người có sở trường tay súng bắn tỉa gây ra. Lúc đó hắc bang tan rã, Mao Kiệt từ đó mai danh ẩn tích, lần cuối cùng xuất hiện là ở Luang Phabang ở Lào, sau đó hành tung bất minh, hoài nghi đã them gia lính đánh thuê VIC ở Myanmar.”
Nói xong, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người kia, bình tĩnh nói: “Tư liệu này đúng không?”
Hai người gật đầu: “Đúng.”
Thượng cấp lúc trước của hai người bọn họ cũng nghe thấy hai người họ khi xuất ngũ cũng chịu khá nhiều oan ức, không khỏi thấp giọng mắng: “Mẹ nó, mấy thằng hắc đạo.”
Lăng Tử Hàn quay đầu hỏi Lâm Tĩnh “Bốn người bị bắn chết có người Trung Quốc không?”
Lâm Tĩnh nhíu mày: “Còn có 3 tên Á Châu, hiện nay thân phận không rõ.”
Hồ Quân lập tức nói rằng: “Một tổ hành động của chúng tôi có 2 hai người chúng tôi là người Trung Quốc. 3 người Á Châu kia là có 2 người là người Việt Nam, xuất ngũ từ đặc công hải quân của Việt Nam, còn 1 người là Philippines, trước đây cũng là bộ đội đặc chủng.”
“Rất tốt.” Lăng Tử Hàn tiếp tục hỏi: “Trong VIC, có người nào là quân xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng chúng ta không?”
“Có.” Hồ Quân lập tức gật đầu. “Mọi người hình như đều xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng cả.”
Vùng xung quanh lông mày Lâm Tĩnh nhíu lại, trong mắt hiện ra quang liệt: “Gì cơ? Có người thuộc đại đội Dã Lang nữa à? Là ai? Tôi đi gϊếŧ nó.”
Mao Kiệt xuất thân là tay súng bắn tỉa, lúc này đã khôi phục lãnh tĩnh. Gã nhìn Lâm Tĩnh, nhẹ giọng nói: “Không, không có người ra từ Dã Lang, cũng không có người thuộc đội Thiểm Điện, toàn bộ đều là từ các đội đột kích khác ra, còn có chiến đội hải quân, thế nhưng người cũng không nhiều, quá lắm cũng có 2 người là cùng, nhiều nhất là đặc vụ bộ đội dã chiến và lính trinh sát.”
Mấy người quan quân kia nhất thời phát hỏa, thất chủy bát thiệt hỏi: “Gì? Có quân của tôi nữa sao?”
“Này nha, mẹ nó, tôi phải đi chém chết nó mới được.”
Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, ngừng cuộc nói chuyện của họ, ôn hòa mà hỏi thăm: “Căn cứ của các cậu ở đâu?”
“Trước đây ở Myanmar, năm ngoái chuyển qua Trì Giản của B quốc.” Hồ Quân cùng Mao Kiệt đều là hỏi đâu nói đấy.
Lăng Tử Hàn lập tức từ máy vi tính điều tra bản đồ B quốc, sau đó tìm được địa đồ khu Trì Giản. Cậu đưa máy vi tính tới trước mặt hai người họ: “Chỉ ra vị trí chính xác đi.”
HẾT CHAP 10
Mục lục