Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 7: Khí truyền trí nhớ

Dương Hiểu Đồng nhìn bảo

điển trước mặt, cùng trong một đêm đó rất giống nhau, khác biệt duy nhất đó là, ngày đó nhìn thấy số trang trong bảo điển rất nhiều, mà hiện tại trước mặt cô chỉ có vòn vẹn có ba trang?

“Từ Từ, bảo điển như thế nào chỉ có ba trang?” Này cũng quá ít đi.

Nghe Dương Hiểu Đồng nói, Từ Từ oán giận nói, “Còn không phải bởi vì ngươi? Số trang trong bảo điển rất nhiều, cho dù hai

ký chủ trước thật cường hãn, nhưng những thứ trong bảo điển cũng chưa có học hết, về phần đến tột cùng có bao nhiêu trang, ta cũng không biết.

Số trang căn cứ vào thực lực của ký chủ mà quyết định. Thực lực càng

cao, số trang càng nhiều, ngươi hiện tại cái dạng này, có được ba trang

đã không tệ rồi”.

Dương Hiểu Đồng xấu hổ cười cười, nguyên lai là vì nguyên nhân này a! “Vậy theo thời gian ta tu luyện càng dài, thực lực càng tăng lên, số trang của Thiên Hàng Bảo Điển sẽ tăng lên?”

Từ Từ gật đầu “Chính

là dạng này, ngươi hôm nay mới vận hành một vòng, phỏng chừng, thời điểm ngươi vận hành được ba vòng, chắc sẽ nhiều hơn được 1 tờ đi! Theo ta

ngươi vận hành chu kỳ ngày càng nhiều, số trang bảo điển ngày càng đa

dạng, cho nên hiện tại ngươi đã hiểu được việc tu luyện rất quan trọng.”

“Ừ, hiểu được, ta sẽ dùng nhiều thời gian để tu luyện” thái độ Dương Hiểu Đồng cực thành khẩn, cô thật sự rất chờ mong thời

điểm mình chuyển biến, âm thầm hạ quyết tâm, về sau có thời gian nhất

định sẽ tu luyện.

“Đúng rồi, ngươi mỗi

ngày chỉ có thể vào bảo điển khoảng 7 tiếng, hơn nữa trong bảo điển 3

tiếng tương đương với 1 tiếng bên ngoài, hiểu chưa?”

Nghe vậy, Dương Hiểu Đồng kinh ngạc vạn phần, “Bên trong 3 tiếng tương đương với 1 tiếng bên ngoài? Ta đây không phải

chiếm đại tiên nghi sao? Một ngày thời gian sẽ có tiến bộ rất nhiều nha”

Hai tay Từ Từ khaonh trước ngực, đắc ý nói, “Kia là đương nhiên, ngươi có thể trở thành ký chủ của Thiên Hàng Bảo Điển

tuyệt đối là đại may mắn. Tốt lăn, không nói nữa, hiện tại vào đi thôi”

Dương Hiểu Đồng bước vào, hiện tại bảo điển không giống như trong mộng lúc trước, ngăn cản không

cho cô vào, mà nay có thể thoải mái tiêu sái bước vào, ở bên ngoài xem

ra giống như là trang bỉa của bảo điển đi.

Trở ra, phát hiện đây là

một phòng ước chừng 200 thước vuông, hoặc có thể nói là một phòng học,

bởi vì phía trước nó có bảng đen, trừ bỏ có cái bàn thì không còn gì

khác.

Lúc này, một nữ nhân mặc

tây trang màu đen xuất hiện trước mặt Dương Hiểu Đồng, mang kính đen tạo nên bộ dáng nghiêm cẩn lạ thường, tóc được buộc cao sau đầu, Dương Hiểu Đồng cảm thấy người trước mắt nhất định là một giáo viên vô cùng nghiêm khắc, nhưng lại là một nữ giáo viên. Khẽ bĩu môi, không phải như vậy

chứ?

Cô đã làm học sinh rất nhiều năm rồi, đương nhiên đối với giào viên theo bản năng vẫn có cảm giác kính sợ.

“Hiểu Đồng, hình tượng này chỉ là huyễn hóa mà thôi, ngươi không cần nghĩ nhiều, ngươi nếu không thích ta có thể đổi” Giáo viên không khác biệt lắm cũng có tạo hình như vậy, nên hắn tự tiện biến ra một người như vậy.

“A, cứ như vậy đi, không quan hệ!” Dương Hiểu Đồng khoát tay, dù sao cũng không ảnh hưởng, chỉ cần có thể

đem Tiếng Anh học tốt, như thế nào cũng được, cứ gọi một người nào dạy

cũng không vấn đề.

Từ Từ giơ tay, liền xuất

hiện trên tay một vật hình vương nhiều màu, dài khoảng 10cm, rộng chứng

5cm. Dương Hiểu Đồng phát hiện có ẩn ẩn quang hoa lưu chuyễn, bên ngoài

bao trúm một lớp sương mù, cùng ngũ loại sắc thái hòa lẫn, trông rất đẹp mắt.

Dương Hiểu Đồng ngạc nhiên nhìn Từ Từ, hiển nhiên đối với vật này cảm thấy rất hứng thú, Từ Từ lấy ra vậy nó có tác dụng gì?

“Từ Từ, cái này là cái gì?”

“Đây là khí truyền trí nhớ” Nhìn Dương Hiểu Đồng thần sắc mê man, Từ Từ giải thích, “Hai vị ký chủ trước, thời điển học tập đều có lưu lại trí nhớ, ngươi đem

tay ngươi đặt lên trên, hấp thu trí nhớ của bọn họ, như vậy giúp ngươi

học tập có hiệu quả hơn rất nhiều”

Dương Hiểu Đồng mở to mắt nhìn, như vậy cũng có thể? Đây có phải là hành vi đi cửa sau không? Bất quá cô thích đi cửa sau nha, haha!!

“Vậy không phải ký chủ thứ nhất rất thiệt thòi?”

“Ừ, cho nên thời điểm người đó học tập mất rất nhiều thời gian, ngươi so với họ thời gian học sẽ ít hơn, ký chủ thứ hai nhận được ký ức của ký chủ đầu còn sót lại,

như ngươi lại có thể hấp thu của cả hai người, cho nên không quá ba

ngày, Tiếng Anh của ngươi không còn là vấn đề”.

“Hắc hắc, vậy thật tốt” Dương Hiểu Đồng đưa tay lên khí truyền trí nhớ nhắm hai mắt lại, rất

nhanh, một đám trí nhớ kỳ dị khởi động tiến vào đầu Dương Hiểu Đồng, qua chứng 5 phút, Dương Hiểu Đồng mở mắt ra.

Thấy Dương Hiểu Đồng mở mắt, Từ Từ thu hồi khí truyền trí nhớ, “Hiện tại, hãy điều chỉnh lại một chút, bởi vì khoảng cách của ký chủ trước

tới bây giờ đã qua rất lâu rồi, cho nên không có khá năng lập tức quen

thuộc được, đợi Lâm Tây đến dạy ngươi Tiếng Anh, chỉ cần trong trí nhớ

co ngươi sẽ cảm thấy quen thuộc và làm quen dần.”

Dương Hiểu Đồng quả thật

cảm thấy trong đầu có Tiếng Anh quen thuộc, chính là kí ức của người đầu tiên, nhưng rất nhiều năm chưa có dùng qua nên có chút mới lạ và phai

nhạt, nhưng so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều, có bước đệm vững chắc như vậy, nói không chừng chưa tới ba ngày là có thể làm tốt hết thảy.

Học tập như vậy quả thật

rất đơn giản, Dương Hiểu Đồng cảm thấy rất hưng phấn, khảo nghiệp Tiếng

Anh của cô có thể qua nha, hơn nữa bình thường nhìn thấy người khác trao đổi Tiếng Anh lưu loát cô cảm thấy thật hâm mộ, hiện tại thật tốt, cô

cũng có thể làm được.

Kế tiếp, Dương Hiểu Đồng

an vị trên ghế, nghe Lâm Tây giảng bài, bề ngoài Lâm Tây tuy rằng là

người Trung Quốc, a, không đúng, cô ấy không phải người, bất quá cô ta

nói Tiếng Anh phi thường tốt, rất chuẩn, chính tông giọng Luân Đôn, khóa học rất tốt, ít nhất so với cô giáo dạy Anh của cô vẫn tốt hơn rất

nhiều.

Trong quá trình học với Lâm Tây, Dương Hiểu Đồng cảm thấy khoảng tri

thức bên trong não dần dần tỉnh lại, đối với nội dung Lâm Tây dạy cô rất nhanh nắm chắc, trong lòng cảm thấy, ta quả thật cũng là một thiên tài

nha! (Sally: Chị quá tự kỷ rồi)

Thời gian nhanh chóng

trôi qua, nháy mắt 7 tiếng đã trôi qua, Dương Hiểu Đồng không cảm thấy

mệt mỏi dù chỉ một chút, Từ Từ bảo cô trở về lại cảm thấy có cảm giác

khó tả không thể tin được. Tuy rằng thời gian học không nhiều, nhưng

Dương Hiểu Đồng đã nắm vững hơn một nữa kiến thức Tiếng Anh, từ vựng

cũng đã khắc sâu vào trong trí nhớ của cô.

Đi ra, Từ Từ lại cường điệu nói, “Ngươi hôm nay nhất định phải tu luyện, có thể nói nếu hôm nay ngươi không tu

luyện ngươi sẽ không thể vào đây nữa, bở vì năng lượng tiêu hao hầu như

không còn, biết không?”

Biểu tình kia, giống như hôm nay nếu Dương Hiểu Đồng không tu luyện, cô nhất định sẽ chết.

Dương Hiểu Đồng không nói gì, chỉ gật đầu, trịnh trọng vỗ vai Từ Từ, “Từ Từ, ngươi cứ yên tâm, ta hôm nay nếu không tu luyện, ta nhất định sẽ không còn mặt mũi gặp ngươi”

Từ Từ vốn nghe cảm thấy an ủi, đột nhiên phải ứng lại mắng, “Ngươi nha, ngươi hôm nay mà không tu luyện cho dù muốn gặp ta cũng không gặp được”

Dương Hiểu Đồng cười haha rời khỏi bảo điển, về thế giới thật của mình.