Hôm về tới Hara, tiết trời đặc biệt tốt.
A Tàng dửng dưng về đội, nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện gò má cậu ửng đỏ vì kích động. Vưu Vũ cười đón nhận lễ trùng phùng của một hàng ngũ các anh em_____Mỗi người một quyền, Ba Hoa trông y như thảo nê mã thoát cương chạy ào ào về vòng tay của Đại đội 7, hễ gặp người là hí: “Tôi là chàng trai đại nạn không chết”
Lương Thượng Quân đương nhiên được toàn thể mọi người ở Đại đội 7 hoan nghênh, Khỉ Còi đang tích cực chuẩn bị tham gia tuyển huấn mùa đông cũng lấy hết mớ đồ mình lén trộm ra, để khao mấy binh sĩ mượn danh nghĩa đón tiếp Đại đội trưởng trở về, chứ thực chất là thừa cơ làm biếng hưởng lạc.
Không khí vô cùng hài hòa, ngay cả lúc Kỷ Sách chào sân mọi người cũng chỉ hơi sượng sượng tý thôi.
Lương Thượng Quân mới khui lon bia, bọt còn dính bên mép đã bị Kỷ Sách kéo sang một bên.
“Sao vậy?” Tu một ngụm lớn, Lương Thượng Quân thỏa mãn chùi chùi miệng. Điều khiến người ta bất mãn nhất trong trường quân đội 313 chính là cấm rượu bia, bên đó đại đa số là trẻ vị thành niên, cả trường học quản rất nghiêm, không thông qua trình tự phiền phức thì căn bản không chạm được đồ uống có cồn. Vất vả lắm mới về tới đây, phải uống đã mới thôi.
Nhưng Kỷ Sách mặt mày nặng nề nhìn anh, khiến anh không khỏi có chút khẩn trương: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Kỷ Sách nói: “Cửa phòng ngủ của tôi bị cạy”
Lương Thượng Quân đảo trắng mắt: “Cửa phòng anh không phải bị tôi cạy vô số lần rồi sao, có gì đáng ngạc nhiên”
“Không”, Kỷ Sách xoa huyệt thái dương, “Cả ổ khóa của tôi bị người ta dỡ đi luôn, đây không phải phong cách của em”
“…” Lương Thượng Quân há hốc miệng, “Ý anh là có người vô phòng ăn trộm?”
“Em theo tôi đi” Kỷ Sách không nói nhảm, kéo thẳng Lương Thượng Quân tới phòng ngủ 201 nhìn.
Vừa tới trước cửa Lương Thượng Quân lập tức giật mình.
Đúng, đây tuyệt đối không phải phong cách của anh, dù kỹ thuật của anh thụt lùi cỡ nào cũng sẽ không dỡ nguyên cái ván cửa lẫn ổ khóa xuống như vậy, làm vậy thì gà quá.
Cửa phòng ngủ của Kỷ Sách lộ một cái miệng trống không, nó nằm đó hết sức đáng thương. Căn phòng này nằm ở cuối hành lang, bình thường rất ít người đi qua, không có ai báo thợ sửa hết, tình hình này chả biết duy trì bao lâu rồi.
Đưa tay đẩy cửa, hai người đi vào phòng, Kỷ Sách nói: “Hiện trường tôi chưa từng động vào, lúc về đã vậy”
“Ừm” Lương Thượng Quân nhìn ngó tứ phía, anh quen thuộc phòng ngủ của Kỷ Sách còn hơn cả phòng mình, chỗ nào đặt bản thảo chỗ nào đặt giấy nháp anh biết rõ hết.
Lục hết mấy chỗ quan trọng trong tủ một lần, moi hết tiền riêng của Kỷ Sách ra, Lương Thượng Quân nói: “Không thiếu gì hết á”. Tay áng chừng quyển từ điển, “Cũng không phải Ba Hoa làm, thứ này còn nguyên vẹn ở đây nè”
“Đúng là không thiếu, trái lại dư ra một món” Kỷ Sách chỉ máy tính trên bàn, “Tôi hỏi Đoàn trưởng rồi, sau khi chúng ta đi 313 không lâu, Bộ kỹ thuật『Chiến đấu mô phỏng』bèn đưa cái máy tính này tới xin đình chiến, kêu chúng ta chừng về đừng tới phá hoại họ nữa”
Hồi đó đám Kỷ Lương phát trọn vẹn bản công lược『Chiến đấu mô phỏng』lên diễn đàn nội bộ, chọc đám người Bộ kỹ thuật tức muốn thất khiếu bốc khói, nhớ lại chuyện này Lương Thượng Quân rất tự hào: “Rốt cuộc họ cũng chịu thua rồi? Cũng tốt, món quà đầu hàng này cứ giữ lại đi”
Mở máy, background cỏ xanh mây trắng hiện lên, người của Bộ kỹ thuật rất chu đáo, các chương trình cần thiết đều được cài đặt đầy đủ. Tùy ý gõ vài cái, Lương Thượng Quân kinh ngạc phát hiện cái máy này vậy mà có thể kết nối mạng nước ngoài được.
“Đoàn trưởng phê duyệt rồi hả? Wow, ổng cũng tin chúng ta thiệt he”
Lương Thượng Quân bừng bừng hào hứng mở mạng, đang tính lướt diễn đàn thì Kỷ Sách vốn đang bị hack não đột nhiên thông suốt, đè tay anh nói: “Xem ghi chép lịch sử thử”
Sau phút chốc ngây người, Lương Thượng Quân cũng phản ứng lại, chẳng lẽ ăn trộm vào phòng để xài ké máy tính?
Vấn đề này khá nghiêm trọng, nếu có người tự tiện tiết lộ tình báo Hara thông qua cái máy tính này, thì cho dù chuyện nhỏ nhặt cỡ nào chăng nữa cũng có thể dẫn tới rất nhiều phiền phức cho Hara, đây không phải vấn đề bảo mật hay không bảo mật, mà là quy chế.
Hai người đều có chút khẩn trương, lịch sử trình duyệt đã bị xóa sạch, xem ra người nọ đúng là đang che giấu tai mắt người khác. Hai người cũng không phải cao thủ máy tính gì, nhất thời không biết kiểm tra thế nào, lại không muốn giao cho Bộ kỹ thuật làm lớn chuyện lên, chỉ đành mở lịch sử ghi chép của tất cả các chương trình có khả năng liên kết với mạng nước ngoài ra xem.
Lật lật một hồi Lương Thượng Quân đột nhiên ngừng lại.
“Kỷ Sách…” Lương Thượng Quân chỉ vào một folder nằm lẻ loi trong ổ D, “Sao lại có cái folder『Tư tưởng giáo dục tiên tiến của Đại đội 7 Tiểu đoàn 1』này?”
Quá đáng ngờ, đánh chết anh cũng không tin tụi nhỏ đó lại mong muốn tiến bộ tới vậy.
Đang tính mở folder đó ra thì ngoài cửa truyền tới giọng nói của Đỗ Đằng và Lỗ Đạt Minh, hai đứa giành nhau la báo cáo, vừa thấy hai người đang xem máy tính, thân thể rõ ràng cứng lại.
Lương Thượng Quân nheo nheo mắt: “Vào đây”
Đỗ Đằng phập phồng lo sợ vào phòng, vừa liếc thấy con trỏ chỉ ngay cái folder đó thì trước mắt tối sầm: “Đại…Đại đội trưởng Lương, cái đó không phải văn kiện quan trọng gì…”
“Hở, vậy chứ nó là cái gì?”
Vừa hỏi vặn lại vừa mở ra, Kỷ Sách và Lương Thượng Quân ngẩn người, chỉ thấy trong đó có mười cái folder sắp xếp chỉnh tề được đánh số từ 0 tới 9, nhấp đại vào một cái, vẫn là mười cái folder từ 0 tới 9, nhấp thêm lần nữa, cũng y xì.
Lương Thượng Quân cười lạnh một tiếng: “Ai làm? Xảy ra chuyện gì?”
Dưới áp lực nặng nề, Lỗ Đạt Minh đành khai báo cặn kẽ: “Báo cáo Đại đội trưởng Lương, là Cảnh Hiểu Kiện ở Trung đội của em”
Lương phán quan hạ lệnh một tiếng: “Dẫn người vô đây”
“Dạ!” Lỗ Đạt Minh đi giải phạm nhân, Đỗ Đằng ở lại giải thích: “Đại đội trưởng Lương, thật ra Cảnh Hiểu Kiện cũng không có làm gì đâu, tại nó chán quá nên tới chơi máy tính, không có làm chuyện trái kỷ luật”
“Nhưng cậu ta dỡ khóa cửa của tôi xuống” Kỷ Sách lạnh lùng nói.
“Vầy cũng không tính là trái kỷ luật” Lương Thượng Quân đính chính.
Vấn đề của tụi nhỏ nhà mình, chỉ cần lỗi phạm phải không mang tính nguyên tắc, anh xưa nay đều xử lý bao che.
Lúc tới Cảnh Hiểu Kiện hết sức ngô nghê nói: “Đại đội trưởng Lương, đây là mật mã nguyên sơ nhất do em đặt. Em xóa hết sạch lịch sử duyệt web rồi, mỗi folder tượng trưng cho một số mật mã, muốn kiểm tra tất cả folder cũng phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ. Hơn nữa mật mã có hai lớp, lớp thứ nhất là số QQ của em, lớp thứ hai là pass QQ của em”
“…” Mọi người im re.
“Đúng, mật mã này giải không khó, nhưng quả thật nó có thể làm người ta phiền chết” Lương Thượng Quân nhường lại chỗ ngồi, đè Cảnh Hiểu Kiện lên đó, bóp cổ cậu nói: “Thành thật sẽ được khoan hồng, bằng không giao cưng cho Kỷ Sách”
“…” Cảnh Hiểu Kiện nín thinh.
Cảnh Hiểu Kiện khuất phục.
Cuối cùng, folder chân chính đã được mở. Chỉ thấy bên trong toàn là file.avi, vừa nhìn tiêu đề…
Nô ɭệ X của cô giáo mới xinh đẹp.
Môi thắm ngọt ngào.
Thiên sứ áo trắng đọa lạc M.
Đắm chìm trong đồng phục YH.
…Lương Thượng Quân thở phào một hơi, đồng thời cười mắng: “Chỉ có vậy? Còn nữa không?”
Cảnh Hiểu Kiện giải thích: “Em vì muốn đề phòng tụi Đại đội 1 xâm nhập thiên đường nên mới làm vậy, không biết bữa nay mấy anh về, không kịp xóa”
Sau khi xác nhận không có hành vi tiết lộ bí mật, Kỷ Sách nói: “Nguồn tài nguyên hơn 10GB này xóa hết thì phí quá, đi kiếm cái đĩa sao lại đi, lần xâm nhập thiên đường tới nhớ giấu kín là được”
Không ngờ Kỷ Sách lại khai ân như vậy, Cảnh Hiểu Kiện được ưu ái mà kinh, ngơ ngác nhìn Đại đội trưởng Lương nhà mình, hy vọng được gợi ý chút gì đó, tỷ như có phải Kỷ Sách đang chơi cậu không.
Lương Thượng Quân cũng thấy hơi bất ngờ, thầm nói từ khi nào Kỷ Sách trở nên lương thiện dữ vậy.
Kết quả Kỷ Sách thực sự không so đo chuyện này, đổi khóa cửa xong không nhắc lại nữa.
Hara sắp sửa đón mùa đông khắc nghiệt, vài đợt không khí lạnh kéo tới, nhiệt độ lập tức giảm mạnh, bắt đầu từ 4h rạng sáng Kỷ Sách đã dựng người ta dậy vượt núi và bơi lội, lúc mọi người gần như tuyệt vọng với ngày tháng thảm vô nhân đạo này thì một tia nắng ấm áp rọi vào lòng từng binh sĩ Hara.
Từng người, chỉ trừ Kỷ Sách, Lương Thượng Quân, A Tàng, Ba Hoa và Vưu Vũ, vì những người này đều từng bị tia nắng đó đốt phỏng mình.
Các binh sĩ nói: “Xem đi, đó là sự tồn tại còn lóa mắt hơn cả Venus trong phòng làm việc của Đoàn trưởng!”
Kỷ Sách nói: “Phải rồi, sớm muộn gì cô ta cũng đốt đui mắt mấy người”
Lô Vi tới Hara bằng nghề chính của mình, hiện giờ cô là nhà phân tích tâm lý của Hara, kể từ ngày cô tới, trước cửa phòng làm việc của cô lúc nào cũng chen chúc tới nước chạy không lọt, binh sĩ tới đây ai cũng bảo mình mắc chứng u uất, nhìn không thấy cô là sẽ chết.
Nở nụ cười dịu dàng, Lô Vi tiếp đãi từng người một, trị liệu cho họ tới chừng “Nhìn thấy cô là muốn chết” mới thôi. Chỉ ngắn ngủi một tuần, “Bệnh nhân tâm lý” tới tìm cô trị liệu đã ít đi năm phần, năm phần còn lại, đúng như Kỷ Sách dự đoán, đã bị cô chiếu đui mắt hết rồi.
Sau khi Lô Vi đạp chân lên mảnh đất Hara, ngày ngày Hiệu trưởng Lô đều gọi điện chửi Đoàn trưởng, cách xa mấy mét mà Kỷ Sách và Lương Thượng Quân vẫn nghe được tiếng gào phẫn nộ bên trong: “Trả con gái về cho tôi! Trả đây! Nó sắp kết hôn tới nơi rồi! Giờ này ông kêu nó tới miếu hòa thượng là muốn làm gì! LÀM GÌ!”
Đoàn trưởng đặt ống nghe lên mặt bàn, mặc kệ Hiệu trưởng Lô chửi bới té tát ở đó, mình thì thản nhiên nói chuyện với ba người trẻ tuổi: “Ngồi ngồi ngồi, uống trà đi, đừng khách sáo”
Vừa thấy cảnh tượng này Lương Thượng Quân thầm hô một tiếng “Không xong”, không có chuyện gì thì đời nào Đoàn trưởng tỏ ra ân cần như vậy, dám chừng phải trả một cái mạng lắm!
Vẻ mặt Kỷ Sách cũng cực kỳ nghiêm túc.
Trái lại Lô Vi vẫn ung dung, xem bộ trước đó đã biết gì rồi.
Đoàn trưởng nói: “Kỷ Sách, Lương Thượng Quân, tôi muốn các cậu đi bảo vệ một người”
“Ai?”
“Mustafa”
“…”
“Người này liên quan gì tới chúng ta? Gã lấy đâu ra mặt mũi lớn dữ vậy, bắt chúng ta đi làm vệ sĩ cho gã?” Lương Thượng Quân nhịn không được, hơi bực mình hỏi Đoàn trưởng.
Nếu gã là lãnh đạo quốc gia như Tổng thống Thủ tướng gì đó thì anh cũng nhận thôi, nhưng cái gã này khoảng thời gian trước còn là kẻ địch mà, gã bị chập mạch sao mà dám kêu người của Hara đi bảo vệ gã?
“Mặt mũi của gã đâu phải do tôi cấp, cậu hỏi tôi cũng vô dụng” Đoàn trưởng đáp lời anh, trong giọng điệu để lộ uy nghiêm, đây là muốn dùng thân phận để ra lệnh cho họ.
“Gã sắp qua nước mình? Chừng nào, bao nhiêu người, tới làm gì?” Kỷ Sách hỏi cặn kẽ.
“Tôi chỉ biết gã muốn vào nước mình làm ăn, thời gian địa điểm cụ thể thì phải chờ gã liên lạc, chẳng phải đã cho các cậu một cái máy tính liên mạng rồi sao, gã sẽ gửi mail mã hóa qua, các cậu phải kiểm tra thường xuyên”
Lúc này Lô Vi nói: “Các anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lần này mặt mũi Mustafa thực sự rất lớn, tôi cũng không rõ nguyên nhân gì mà gã cứ khăng khăng mời các anh, nhưng tôi có thể khẳng định chuyến này gã tới tuyệt đối không hề sóng yên biển lặng” Thổi lá trà, hớp một ngụm, cô vén một lọn tóc ra sau tai.
“Sao nói vậy?” Không biết có phải ảo giác không mà Lương Thượng Quân cảm thấy sườn mặt cô thoạt trông khá sầu muộn.
“Bởi vì đội vệ sĩ Trung Nam Hải đã phái người tới Yemen hộ tống gã về, bạn trai tôi cũng ở trong số đó, hơn nữa gần đây tôi nhận được tin ảnh bị thương trong một trận đánh bom tự sát”
Lòng Lương Thượng Quân chùng xuống.
Kỷ Sách cũng cau mày nhìn cô, sắc mặt cô không tốt lắm, nhưng vẫn nở nụ cười: “Nghe nói không nguy hiểm tới tính mạng. Không cần lo cho tôi, tâm tình tôi vẫn ổn định lắm”
Cô phân tích tâm lý mình một cách chuyên nghiệp vậy trái lại càng khiến người ta lo lắng hơn.
Trong điện thoại truyền ra lời thăm hỏi ân cần của Hiệu trưởng Lô: “Vi Vi, sao vậy Vi Vi, Tôn Tuấn xảy ra chuyện gì hả? Con đừng gáp nhe Vi Vi, ba sẽ…”
Lô Vi chậc một tiếng: “Đoàn trưởng Đường, xin hãy cúp điện thoại đi”
Cạch! Đoàn trưởng không nói hai lời làm ngay.
“Bộ an ninh quốc gia đã hạ lệnh phải đưa Mustafa khỏe mạnh lành lặn về nước, hoàn thành tất cả giao dịch thuận lợi. Căn cứ theo suy đoán của tôi, trong mấy sự kiện tập kích lần trước, Sunnah có thể đã bị tổn thương không nhẹ, trước mắt Mustafa gần như không tin tưởng bất cứ thế lực nào, kể cả đội ngũ của bạn trai tôi cũng không có tư cách làm cận vệ. Nhưng…”
Nói tới đây, Lô Vi nhìn sâu vào mắt Lương Thượng Quân: “Lần này gã còn chỉ đích danh anh, Lương Thượng Quân, chắc đây không phải chuyện tốt, càng tiếp cận gã thì càng dính líu bất minh”
Lương Thượng Quân cau mày: “Tôi không quen biết gì gã”
Lô Vi lắc đầu: “Nhưng gã rất có hứng thú với anh, tôi thậm chí hoài nghi có khi nào gã muốn dụ anh đi không”
Đoàn trưởng không vui nói: “Hừ, cái chuyện đào góc tường này xưa nay là tôi đào của người ta, chứ ai dám đào người của tôi!”
Lương Thượng Quân: “…”
Kỷ Sách buông tách trà trong tay xuống, đáy thủy tinh phát ra tiếng keng khẽ: “Cho dù làm vệ sĩ của gã, nhưng Lương Thượng Quân là người của tôi, không cần phải nghe lệnh gã. Có gần gã hay không do tôi định đoạt”
Lời này rất có thâm ý.
Đoàn trưởng nghe xong khen ngợi: “Nói rất đúng! Rất quyết đoán!”
Lô Vi phì cười, lẩm bẩm: “Lấy công làm tư”
Lương Thượng Quân nghẹn lời, mặt mày thoắt đỏ thoắt đen.