Ủng Bão (Cái Ôm)

Chương 1-3

Edit: Ly bt

ánh mắt thật khá. Diêm Cung Thiên thất thần trong nháy mắt.

đôi con ngươi kia đen bóng thâm thúy, mắt tiệp hai mí khó có ở nam tử, sắc mặt mặc dù tái nhợt một chút, nhưng chỉnh thể mà nói, hắn theo chưa thấy qua nam tử có dung mạo như vậy.

khi cậuquay đầu lại trong nháy mắt, hắn thấy kinh hoảng trong mắt của cậu cùng thần sắc vô phòng bị đích,

hình như còn có một tia mờ mịt. Mà trong sát na kia, đôi tròng mắt kia ẩn dấu trọng trọng phòng vệ cùng đề phòng, lạnh lùng nhìn hắn.

đôi mắt kia tựa như con mèo con giống nhau, có cảnh giới mãnh liệt.

Hắn liền kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia, trong đầu nhớ tới cuốn sách

mua chỗ Sở Hán Vũ.

Hắn tin tưởng hành văn của một người có thể hiển lộ cá tính, mà trong quyển sách kia không có câu chữ khoe khoang hoa lệ, thật thà

bày ra thanh lệ mơ hồ, lộ ra đầy đủ tình cảm. Nếu muốn liên hệ cùng người trước mắt, bề ngoài sẽ có cảm giác như vậy.

“Thật có lỗi, tôi vừa mới nghĩ đến ngươi sẽ ngã xuống.”Nghe thấy câu hỏi của cậu, Diêm Cung Thiên nhún nhún vai nở nụ cười.

“Tôi chỉ là muốn nhìn phía dưới mà thôi, đa tạ lo lắng.”cậu cười, nụ cười đơn thuần ý vị làm cho Quý Ngữ Phàm không thể nói lời trách cứ, hắn thở sâu, lễ phép mỉm cười, như trước đối xa lạ này người bảo trì một khoảng cách.

“Ngươi là ai? Tên là gì?”Trên mặt mang nụ cười vô hại như trước, Diêm Cung Thiên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm chằm

người trước mắt.

Kỳ thật không cần hỏi, hắn đã biết người trước mắt này tuyệt đối là người theo như lời Sở Hán Vũ sẽ khiến cho hắn hứng thú với sân khấu

kịch Tân Duệ. Sở Hán Vũ không hổ là trợ lý vạn năng của hắn,

rất rõ sở thích của hắn, lần này không có đến không công.

Quý Ngữ Phàm nghe vậy hơi mi. Người này

rất vô lễ, nào có người nào vừa thấy mặt ngay cả không giới thiệu tên mình liền

hỏi tên người khác.Huống chi hắn dám khẳng định người này không phải người đoàn kịch, chẳng lẽ lại là một phần tử nhàm chán sao?

“hỏi tên người tôi thì phải nói tên mình trước cho lễ phép chứ?”Khi một câu chất vấn tràn ngập mùi thuốc súng thốt ra, Quý Ngữ Phàm không khỏi giật mình ngạc.

Sao mình có thể vô lễ với người mới gặp như thế? từ trước đến nay, Tận lực không kết tội bất cứ ai



nguyên tác làm việc của hắn.

“Ha, xem ra ngươi không có nhu hòa như bề ngoài!” bề ngoài trọng trọng phòng bị, nguyên lai hắn cũng không phải bình tĩnh ôn hòa như vậy. Diêm Cung Thiên lại cười cười, trong mâu quang tràn ngập hứng thú chăm chú nhìn cậu.

Quý Ngữ Phàm ngốc lăng một lúc, cắn chặc môi dưới, có loại nan kham vì bị nhìn thấu.”Thật có lỗi, tôi nghĩ chúng tôi cũng không có

quen biết nhau.Nói xong, hắn liền tính toán rời khỏi cái ban công mà

hai người đang ái ngại đứng nhìn nhau.

“Chờ một chút.”Diêm Cung Thiên đưa tay ngăn cậu lại.

Quý Ngữ Phàm lập tức theo trực giác lui lại mấy bước, rời xa phạm vi cánh tôiy hắn.

“Có việc gì cần hỏi tôi à?”Cậu cảnh giới

chăm chú nhìn hắn.

“Tôi còn chưa tự giới thiệu đâu.”Diêm Cung Thiên lộ ra khuôn mặt lễ phép tươi cười,còn

thuận tiện đưa ra xuất một tấm danh thϊếp.”Tôi gọi là Diêm Cung Thiên, bỏ vốn cho đoàn kịch. Người chi nhiều nhất.”

Đoàn kịch,bỏ vốn? Quý Ngữ Phàm giật mình, nhìn tấm danh thϊếp kia, lại chần chờ không dám nhận lấy.

“Như thế nào, một tấm danh thϊếp sẽ không ăn ngươi đi?”

Quý Ngữ Phàm nhanh chóng nâng lên mắt, giật lấy danh thϊếp rồi rời khỏi, rồi lại một lần nữa bị Diêm Cung Thiên cấp ngăn lại.

“Ngươi rốt cuộc…”Trong lòng cậu không khỏi có chút căm tức, lại ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn.

“Tôi đã tự giới thiệu qua, cậu cũng không nên tuân thủ lễ phép đáp lại chứ?”Diêm Cung Thiên vấn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cười

nhìn thiên hạ trước mắt, cảm giác thật đã mắt.

Hắn sớm đã biết thân phận cậu, lại muốn nghe cậu tiến thêm một bước xác nhận, cũng là muốn dụ dỗ cậu mở miệng.

“Tôi là Quý Ngữ Phàm, Diêm tiên sinh.” Nội tâm Quý Ngữ Phàm nổi lên một tia tức giận, rồi lại nhanh chóng áp chế.”Nếu không có chuyện, tôi

muốn rời đi trước có thể chứ?”

“Không, tôi còn có chuyện chưa nói.” ánh mắt Diêm Cung Thiên làm càn địa nhìn quét toàn thân cậu.

Ánh mắt của hắn rõ ràng như vậy,Quý Ngữ Phàm vừa tức vừa giận, lại không có biện pháp phát tác.”Mời nói.”

Lời nói tuy

bình tĩnh, nhưng này vẻ mặt tức giận cũng không tránh được mắt Diêm Cung Thiên.

“Chuyện rất trọng yếu, ngươi nghe cẩn thận.”Hắn cười chậm rãi tiền thêm một bước.

mạt cười tự tin làm cho Quý Ngữ Phàm không thể không

lui từng bước về phía sau, tựa và lan can ban công mới dừng bước, toàn thân đề phòng nhìn hắn.

Diêm Cung Thiên khóe miệng gợi lên một mạt cười tà khí. A, Quý Ngữ Phàm này thật sự là khơi mào hứng thú lớn lao của hắn.

“Từ bây giờ trở đi, tôi bắt đầu theo đuổi em.”

“Ngươi là đồng tính luyến ái?” Quý Ngữ Phàm rốt cuộc không nhịn được nhìn người đang cười một cách lễ phép kia.

“yes!”Diêm Cung Thiên gật đầu, thẳng thắn thành khẩn bộc trực.

“Tôi nghĩ anh sai rồi, tôi không có hứng thú kia.”Quý Ngữ Phàm ngây dại, giống như thường lễ phép cự tuyệt như những người khác.

“Như vậy ngươi có hứng thú với nữ nhân?”Mới vừa rồi biểu hiện của cậu với nữ hài kia là chán ghét chính hắn

đã thu hết đáy mắt.

“Dù là nam hay nữ, tôi cũng không có hứng thú.”Hắn căn bản là chán ghét tiếp xúc với người khác, quản

người đó là nam hay là nữ.

“Không thử xem thử, làm sao em

biết em sẽ không có hứng thú với tôi?” khóe miệng Diêm Cung Thiên cong lên tươi cười tự tin mà hỏi.

“Không cần thử, hiện tại tôi chỉ biết như vậy thôi.”Đối với thái độ tự tin của hắn, Quý Ngữ Phàm có chút tức giận không hiểu. Tuy rằng mình cũng không phải lần đầu tiên bị đồng tính theo đuổi, nhưng người nói được gọn gàng dứt khoát như vậy, đúng lý hợp tình, người này thật ra người thứ nhất.

“Nga?”Diêm Cung Thiên cười đến vui vẻ, mang trứ ý vị trêu chọc.

“Tôi nghĩ chúng ta

không có gì hay để nói cả.”Tìm cái khe hở, Quý Ngữ Phàm đưa tay đẩy cửa ra.người muốn dây dưa không rõ với cậu hắn cũng không phải người đầu tiên, nhưnghắn

lại làm cậu cảm có chút chiều không nổi.

“Vậy làm cho tôi mỏi mắt mong chờ đi, Ngữ Phàm.”Diêm Cung Thiên dấu đi ý cười, tự tin địa nói.

Quý Ngữ Phàm dừng bước chân, rồi lại nhanh chóng rời đi.

Yên lặng chăm chú nhìn bóng dáng cậu rời đi, trong lòng Diêm Cung Thiên lại nổi lên một tia cảm xúc khác thường.

Mới vừa rồi lần đầu tiên gọi tên cậu, hắn lại cảm giác tên của cậu ôn nhu mềm tại đáy lưỡi, tản ra ở trong lòng, giống như đem một cái chìa khóa, mở ra thương tiếc trong lòng hắn, giữ lấy tình cảm cùng tình yêu, rồi mới nhanh chóng lan tràn ra.

Bỗng dưng, hắn giật mình, bởi vì hắn phát hiện chuyện làm hắn có chút trở tay không kịp.

Hắn thế nhưng yêu cậu! Chính là cuộc nói chuyện ngắn ngủn với nhau không đến ba mươi phút, hắn thế nhưng đem tâm đạt ở chỗ cậu.Cái này thảm rồi, hắn thầm thở dài trong chốc lát, trong mắt lập tức hiện lên một tia sáng.

Hắn không bao giờ muốn mất tiền đầu tư, nếu tâm đã hãm, như vậy đối phương cũng phải trả giá như hắn vậy.

“chết cũng đừng mong thoát, Ngữ Phàm.”Diêm Cung Thiên cười nhẹ thành tiếng, trong mắt nổi lên quyết tâm như lời thệ, “anh nhất định phải được ghi trong lòng em, tuyệt đối.”

Hắn —— muốn có được cậu!