Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Quyển 1 - Chương 50: Cùng tắm (1)

"Ca Nhi, nàng... “ Long Ngự Tà nhìn trước ngực trống trơn của mình, cau mày khó hiểu. Vừa rồi không phải tốt lắm sao, sao trong nháy mắt lại coi hắn như hồng thuỷ (lũ lụt) mãnh thú (thú dữ) đẩy hắn ra thế này? "Ca Nhi, có phải nàng đang trách Trẫm không kịp thời chạy tới, khiến nàng bỗng dưng bị Vũ phi khi dễ hay không?"

Dứt lời, Long Ngự Tà âm thầm thở dài. Hắn đã chạy đến bằng tốc độ nhanh nhất, một chút cũng không có trì hoãn. Khi Tiểu Đức tử vội vã chạy đến thư phòng báo cho hắn biết Vũ phi hung dữ xông vào Long Ngự cung, hắn vội vàng bỏ lại bản tấu chương vừa nhìn đến một nửa trong tay, cả đoạn đường sử dụng khinh công bay vội tới, ngay cả dặn dò cũng chưa kịp cùng Phi Vũ nói một tiếng đây.

"Ca Nhi, là Trẫm không tốt, không bảo vệ nàng tốt, sau này sẽ không thế nữa. “ Tiếng nói êm ái của Long Ngự Tà vang lên, trên trán lộ hết nhu tình, trong hai tròng mắt sâu thẳng óng ánh chứa đầy đau lòng và thương tiếc.

"Được rồi, đừng giả bộ nữa, cũng không có người xem, ngươi còn biểu diễn cho ai xem hả?" Tống Vãn Ca mặt không chút thay đổi nhìn Long Ngự Tà, hừ rồi hừ, khóe miệng nở ra một nụ cười yếu ớt trào phúng lạnh như băng.

Bạo quân ác ma này mới vừa rồi công khai thiên vị mình như vậy, lại nghiêm khắc xử phạt Vũ phi như vậy, quan hệ giữa nàng và Vũ phi phỏng chừng đã quá mức tệ hại. Y theo cá tính âm tàn ác độc của Vũ phi, ngày sau chắc chắn sẽ tìm mọi cách mưu hại mình để báo thù.

Nói vậy đây là hiệu quả bạo quân ác ma kia hy vọng đạt được. Sau này ngày đêm mình cũng đều phải đề phòng mà sống, còn hắn thì ở một bên khí định thần nhàn xem trò hay, tâm địa hắn thật đúng là quá ác độc. Ác ma quả nhiên là ác ma, thích đem vui sướиɠ của mình tạo thành trên đau đớn của người khác.

"Diễn trò? Ai đang đóng kịch?" Khuôn mặt tuấn tú của Long Ngự Tà trầm rồi trầm, mặt mang bực mình, mắt hiện lên nhè nhẹ vẻ tức giận. "Chẳng lẽ nàng cảm thấy Trẫm mới vừa rồi bảo vệ nàng, chỉ là cố ý làm cho Vũ phi và bọn nô tài xem sao?"

"Cô gái nhỏ tự cho là mình thông minh!"

Vắt mày, Long Ngự Tà qua một hồi lâu mới buồn bực hờn dỗi tung ra một câu như vậy. Hắn thừa nhận, trước kia hắn biểu hiện những quang vinh và ân sủng với nàng ra ngoài quả thật pha trộn rất nhiều yếu tố cố ý cùng diễn trò, nhưng hôm nay bảo vệ là không có mảy may giả vờ, hắn quan tâm trìu mến nàng là thật sự phát ra từ nội tâm, không đành lòng cũng không nỡ xem nàng bị tí tẹo ủy khuất cùng tổn thương nào.

Nhưng cô gái nhỏ này, lại không cảm kích như thế, còn xuyên tạc ý tốt của hắn, nghĩ hắn đến không chịu nổi như vậy. Haiz, cô gái nhỏ cả người mang tâm địa quật cường này, hắn sớm muộn gì cũng bị nàng tức chết, chân không có cách tóm nàng. Bất quá cũng không thể trách nàng, ai bảo trước kia mình nhục nhã hành hạ nàng như vậy chứ. Muốn cho nàng buông tất cả đề phòng và nghi ngờ, hoàn toàn tín nhiệm dựa vào mình, chỉ sợ không phải chuyện một sớm một chiều.

Bất quá, hắn có thể chờ, cũng tình nguyện chờ, hắn và Ca Nhi cũng còn trẻ, hắn có rất nhiều thời gian khiến cho Ca Nhi toàn tâm tiếp nhận mình. Dù sao ở sâu trong lòng Ca Nhi vốn là thích hắn, chỉ là mặt ngoài mâu thuẫn cần một ít thời gian để hóa giải mà thôi.

"Ca Nhi, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu rõ tâm ý của Trẫm.” Long Ngự Tà sâu kín thở dài, lập tức tiến lên một tay chèn ngang ôm lấy eo Tống Vãn Ca, bước nhanh về phía long sàng. Trước khi Tống Vãn Ca kịp giãy dụa phản kháng, lại cũng không quay đầu lớn tiếng phân phó, "Tiểu đức tử, đem thuốc trị ngoại thương tốt nhất trong cung đến cho Trẫm.”

"Hoàng thượng, tuyết phu cao này nô tài đã sớm chuẩn bị tốt rồi.” Tiểu Đức tử thấy Long Ngự Tà đặt Tống Vãn Ca lên long sàn, vội nhanh chóng đem thuốc thoa ngoài da đã chuẩn bị tốt cung kính đưa tới.

Đi theo bên cạnh hoàng thượng cũng có bảy, tám năm, nếu ngay cả chút việc nhỏ này cũng phải đợi sau khi Hoàng thượng phân phó mới biết làm, vậy hắn cũng không cần tiếp tục ở bên cạnh Hoàng thượng hầu hạ nữa rồi.

Long Ngự Tà hài lòng gật đầu, nhận lấy thuốc thoa, tùy ý liếc mắt nhìn hắn ta. Tiểu Đức tử hiểu ý, lập tức thức thời lui ra ngoài.

"Ca Nhi, tuyết phu cao này chính là thánh dược trị ngoại thương trong cung đình, hiệu quả hết sức rõ rệt, bây giờ Trẫm giúp nàng thoa lên, bảo đảm dấu tay trên mặt nàng ngày mai là có thể tan biến, tiếp tục tu dưỡng một ngày, thoa lên hai lần, vết thương trên mặt nàng rất nhanh sẽ có thể khỏi hẳn.”

Long Ngự Tà vừa nói, vừa mở nắp hộp ra, một mùi hương lạnh đặc biệt kỳ dị nhanh chóng toả ra khắp trong điện, thơm mà không ngọt, dày đặc nhưng không gay mũi, thơm mát thanh nhã, rất dễ ngửi.

Long Ngự Tà quệt một chút lên ngón tay, rồi sau đó thoa lên chỗ bị thương trên mặt Tống Vãn Ca, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc, động tác êm ái mang theo dè dặt, sợ làm đau Tống Vãn Ca.

Thuốc thoa ngoài da bôi ở trên mặt, chất thuốc thanh thanh lạnh lạnh lập tức giảm bớt cảm giát nóng rát đau đớn lúc nãy, Tống Vãn Ca không khỏi âm thầm tán thưởng sự thần kỳ của tuyết phu cao này.

"Tốt lắm, thoa tuyết phu cao này, vết thương trên mặt Ca Nhi rất nhanh sẽ tốt lên.” Long Ngự Tà thu hồi thuốc thoa, sau đó dịu dàng cười nhìn Tống Vãn Ca, thấy nàng vẫn lạnh lùng nhìn mình, vẻ mặt hồ nghi cùng mê hoặc, cũng chẳng muốn giải thích nhiều. Hắn tin tưởng, tâm ý của hắn sớm muộn có một ngày Ca Nhi cũng sẽ hiểu rõ.

"Ca Nhi, nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, còn nửa canh giờ nữa là đến giờ cơm trưa rồi. Trẫm trước tiên đến ngự thư phòng xử lý hết một ít tấu chương còn lại đã, sau đó sẽ trở về dùng cơm trưa với nàng.” Long Ngự Tà đưa tay xoa hai gò má của Tống Vãn Ca, vừa cười vừa nói: "Ngoan, chờ Trẫm trở về.”

"Thần thϊếp muốn hồi cung.” Trong chốc lát Tống Vãn Ca bừng tỉnh tinh thần, thản nhiên nói.

"Không được!" Long Ngự Tà nghe vậy lập tức bật thốt cự tuyệt, thần sắc dịu dàng mặc dù không thay đổi, nhưng giọng điệu đã có chút đông cứng. "Trẫm muốn cùng dùng cơm trưa với nàng, cho nên, nàng phải ở lại Long Ngự cung!"

"Thần thϊếp muốn về cung!" Giọng điệu của Tống Vãn Ca cũng trở nên cứng rắn, nàng không muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với bạo quân ác ma này nữa. Hắn hôm nay, rất không bình thường, khiến cho nàng trong khoảng thời gian ngắn không nhìn thấy rõ, cũng đoán không ra, nàng muốn một mình yên tĩnh tự hỏi một chút, ngẫm lại rốt cuộc ác ma này bị sai dây thần kinh nào rồi, thái độ đối với nàng trước sau không ngờ lại trái ngược lớn như thế. Lớn đến mức khiến nàng khó tin, cũng càng thêm làm cho nàng sợ hãi.

Thử nghĩ một ác ma tàn nhẫn khát máu, tà nịnh vô tình, đột nhiên dịu dàng thương tiếc ngươi, lại thương yêu vô cùng, ngươi sẽ có cảm giác gì?

Tống Vãn Ca không biết người khác có cảm giác gì, dù sao nàng chỉ cảm thấy rất âm u, sởn gai ốc. Cũng có lẽ, trước mắt bạo quân ác ma này càng dịu dàng càng thâm tình, sau này một ngày nào đó sẽ càng tàn khốc càng vô tình. Cho nên, hắn dịu dàng cùng sủng nịch, không khiến cho nàng cảm giác được ấm áp và không muốn xa rời, chỉ làm nàng cảm thấy đáng sợ hãi cùng kinh khủng.

"Ca Nhi, ngoan, đừng ngang ngạnh. Chờ Trẫm và nàng dùng xong cơm trưa, sẽ tự mình đưa nàng về Tuyết Dục cung.”