Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 81: Cuộc so tài của học viên mới (một)

Lạp Lạp nghe xong, chua chát nhìn về phía Linh Tiểu Giới: “Ta cũng bị

phong ấn lại rồi, cái này chúng ta cần chờ sau khi chủ tử đạt tới cảnh

giới Tử Tông mới có thể giải trừ phong ấn.”

“Cái gì? Phong ấn? Ngươi cư nhiên… Cũng bị phong ấn rồi?” Linh Tiểu Giới hiển nhiên cũng bị kinh sợ, phải biết rằng bọn chúng đang ở trong Linh

Gi ới, là không gian ở trên người Yêu Vũ Mị, người nào có bản lĩnh cao

như vậy, cư nhiên có thể không tiếng động phong ấn những cánh tay đắc

lực nhất của Yêu Vũ Mị?

“Không chỉ có ta, bọn chúng cũng bị phong ấn rồi.” Lạp Lạp nghiến răng,

trực tiếp ngồi xuống đất, oán hận nói: “Vốn ta cũng không tin, nhưng

thấy Linh Thú bị chủ nhân phong ấn, đáng thương vừa mới thức tỉnh, còn

chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra lại bị phong ấn, mà còn nữa, bộ dáng hiện giờ của chúng cũng giống như ta đã trở về lúc còn nhỏ.” Nói đến chỗ gấp gáp, Lạp Lạp ảo não dùng móng vuốt nhỏ bé cào cào đầu.

Lần này, miệng Linh Tiểu Giới há thành hình chữ O, “Đều trở về lúc nhỏ

sao?” Việc này cũng không thể trách nó ngạc nhiên, gần đây bận bịu trông nom việc luyện chế thuốc của chủ nhân, đối với chuyện của Linh thú

trong không gian, đúng là nó không hề biết gì cả, huống chi không gian

Linh thú lại không tương thông với Linh giới không gian, cũng khó trách

nó không biết. Như thế cũng tốt, đều đã trở lại lúc nhỏ, mặc dù đã giải

trừ phong ấn, sợ là còn cần trưởng thành hơn, đây…. Có thể làm làm ra

chuyện này, sợ là, cũng chỉ có hắn thôi!

“Ừm, trở về lúc nhỏ, mặc dù linh lực khôi phục thì thực lực của chúng ta cũng không cách nào trở lại ngay, theo thân thể từ từ lớn lên thì thực

lực mở có thể trở lại. Hắn có thể đi một bước này cũng là tình thế bắt

buộc, không thể nào không bội phục! Một ngàn năm trước hắn đã chia rẽ

được hai người, một ngàn năm sau, thực lực tất nhiên cũng không thể kinh thường.” Đồ Lạp Lạp nhíu mày, có chút lo lắng về tương lai.

“Ngươi cũng đừng quá lo lắng, đừng quên Vương của chúng ta, ngài có thể

vì chủ tử chờ đợi cả ngàn năm, tất nhiên ngàn năm sau sẽ chuẩn bị thật

tốt, chúng ta phải tin tưởng vào ngài ấy.” Linh Tiểu Giới có thể tưởng

tượng được chủ tử nhà mình và Vương những năm này cực khổ cỡ nào, sau

khi thập thế luân hồi chấm dứt, cũng đã tới lúc tính sổ nợ nần, tên quỷ

quái, ngươi nhất định phải chờ cho tốt!

Ba ngày sau, học viện Thánh Đức và Bá Quyền cùng nhau xây dựng nên sân

huấn luyện, tập trung tất cả các đệ tử của hai bên. Mặc dù là đệ tử đang làm nhiệm vụ cũng phải trở về, trong những người đó cũng thấy được một

vài bóng dáng quen thuộc, ví dụ như hai vị ca ca của Vũ Nhạc, lại ví dụ

như tỷ tỷ của Vũ Nhạc, Yêu Vũ Nghiên. Nếu không phải được Mộc Ngư nhắc

nhở, nàng căn bản không biết sự tồn tại của nàng ta, nếu là tỷ tỷ lớn

hơn nàng ba tuổi, nàng vẫn nên chào hỏi một lần.

Bởi vì lần này tham gia thi đấu có 30 học viên mới, cho nên từ lúc bắt

đầu, mỗi người Vũ Nhạc các nàng đều đi rút thẻ. Căn cứ vào quy tắc của

cuộc đấu, số lẻ là nam, số chẵn là nữ, cứ một lẻ đánh với một chẵn, cứ

thế suy ra. Mộc Ngư nhận số 6, Qủa Nhiễm số 10, Vũ Nhạc số 16, Bối Khả

số 18, Cung Tuyết số 22, Mia số 28. Học viên mới của Thánh Đức tham gia

thi đấu ngồi ở bên phía Tây của khán đài, đệ tử của Bá Quyền lại ngồi

phía Đông của khán đài. Dựa theo số hiệu của từng người mà ngồi xuống,

khi đám người Vũ Nhạc nhìn về phía đối thủ của chính mình, đột nhiên có

cảm giác oan gia ngõ hẹp.

Cực kỳ vừa khít, Mộc Ngư đấu với Lăng Vân Vụ, Qủa Nhiễm đấu với Tả

Nguyên Kỳ, Bối Khả đấu với Hỏa Băng Dịch, Cung Tuyết đấu với Mục Dương,

còn Vũ Nhạc, lại trùng hợp đấu với Cổ Mặc. Kết quả rút thăm này làm cho

năm người đối diện giật giật khóe miệng, nhất là Hoả Băng Dịch, lúc hắn

nhìn thấy Vũ Nhạc thì giống như gặp quỷ, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên

vẫn canh cánh trong lòng lần giáo huấn trước.

“Thật không nghĩ rằng chúng ta may mắn như vậy, gặp được bằng hữu cũ,

mấy người tiểu tốt này rất dễ đối phó, nhất định không để bọn họ xem

thường chúng ta.” Vũ Nhạc dùng truyền âm nhập thuật nói với năm người

Mộc Ngư. Bây giờ, tiểu đội Anh Túc các nàng nhất định phải một lần là

nổi tiếng, nhất là Vũ Nhạc, nàng muốn tất cả những người dám khinh

thường nàng phải hối hận tới phun máu.

“Tiểu thư yên tâm đi, tên Lăng Vân Vụ hung hãn này, ta nhất định sẽ

không bỏ qua, đừng tưởng rằng có tỷ tỷ thiên tài, muốn đắc chí cũng

không được.” Ở trước mặt họ, tất cả thiên tài đều phải đứng sang một

bên, mười sáu tuổi đạt cảnh giới Tử Hoàng coi như thiên tài, vậy mình

mười bốn tuổi đạt tới Tử Vương, có tính là thiên tài hay không hử? Mộc

Ngư đang nhìn đối thủ của mình, nâng lên nụ cười giễu cợt.

“Ôi tiểu thư, ta may mắn như vậy sao, cư nhiên lại gặp phải Tả Nguyên

Kỳ, hắn đúng là thế hệ thiên tài hiếm có của Tả gia, ta thật sự muốn học hỏi thật tốt.” Qủa Nhiễm hưng phấn xoa tay, bản thân nữ nhân và nam

nhân có năng lực cách xa nhau, hiện giờ lại có chênh lệch về tuổi tác,

cho dù bọn hắn thắng cũng không oai lắm, nhưng nếu là thua, chẳng phải

là mất mặt bị vứt xuống nhà ngoại rồi sao?

Còn ba người Cung Tuyết, Bối Khả, Mia, một bĩnh tĩnh mỉm cười, một không chút đổi mặt, một chỉ cười ngọt ngào. Mỗi người cũng sinh ra hứng thú

nồng đậm với đối thủ của mình, hai lần giao tranh trước, cả hai bên đều

không có cơ hội giao đấu, cũng không biết bây giờ trong trận đấu nên đùa giỡn đối thủ thế nào? Chúng ta mỏi mắt mong chờ đây.

Bản thân Vũ Nhạc, chỉ lẳng lặng nhìn Cổ Mặc đối diện thủy chung nở nụ

cười, từ đầu đến cuối, nàng đã cảm thấy vị nam tử này không đơn giản.

Mặc dù lần trước bị đánh cực kỳ thảm hại, nhưng nàng cũng nhìn thấy hắn

không sử dụng toàn lực. Đối với kiểu đối thủ giỏi che giấu thực lực này, Vũ Nhạc cũng không dám xem thường, trận đấu này, sợ là phải xuất toàn

lực mới thành công.

Ngay sau đó, hai vị viện trưởng, đại biểu cho các đệ tử nhộn nhịp lên

khán đài phát biểu. Sau đó, đoàn trọng tài ngồi vào vị trí, tiếng còi

trận đấu vang lên…

Vòng thứ nhất cư nhiên lại là Thương Lan Diễm xung phong. Vũ Nhạc nhìn

đối phương là nam nhân người cao ngựa lớn, không nhịn được nuốt nước

miếng, hóa ra Cổ đại nhân cũng là bộ dáng béo múp như vậy, nàng nhìn lại Thương Lan Diễm xinh đẹp, dáng người gầy như que củi, thầm đổ mồ hôi

lạnh thay nàng.

Nam sinh mập mạp nhìn thấy mỹ nữ Thương Lan Diễm, thật thà nở nụ cười

phúc hậu. Thương Lan Diễm vẫn chưa kịp phản ứng, nụ cười của đối thủ vẫn chưa thu lại thì quả đấm đã đi qua. Vũ Nhạc nghe rõ ràng Thương Lan

Diễm chửi ầm lên: “Giỏi cho tên khốn kiếp nhà ngươi, dám đánh lén lão

nương, thực *** đê tiện!” Bóng dáng mảnh khảnh nhảy vυ't lên, bay qua đầu nam sinh, lúc hắn vẫn chưa kịp xoay người thì nàng ta đã hung hăng đạp

lên đầu hắn, mập mạp cái rắm a, lần này cho ngươi ngã đau…

Kết quả trận đấu rất nhanh được đưa ra, Thương Lan Diễm chỉ dùng nửa giờ đồng hồ đã thuận lợi đánh bại đối thủ. Tử Luyến giơ ngón tay cái lên

với Thương Lan Diễm, mà ngay cả Vũ Nhạc cũng hiểu được nàng thông minh,

có thể dùng thân hình khéo léo của mình hóa giải nguy hiểm, thắng rất

đẹp!

Lúc Thương Lan Diễm giành được điểm tốt cho Thánh Đức, khu tân học viên

Bá Quyền bên kia truyền đến một tràng thanh âm thổn thức, nam sinh béo

mập ảo não ngồi xuống vị trí của mình, chỉ cúi gằm mặt, hiển nhiên là vì biểu hiện của mình mà buồn rầu…

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, rất nhanh, đã tới lúc Mộc Ngư

lên khán đài. Năm cuộc tranh tài phía trước, Thánh Đức thắng hai, thua

ba, trước mắt rơi vào yếu thế. Do vậy, làm cho Mộc Ngư cảm thấy khẩn

trương, đám người Vũ Nhạc nhao nhao lên cổ vũ cho nàng: “Ngư nhi, đánh

một trận thật tốt, tin tưởng chính mình.”

Mộc Ngư nắm chặt quả đấm, nhìn về phía đồng đội của mình nháy mắt mấy cái, hôm nay, nàng nhất định phải thắng!

Hôm nay Mộc Ngư mặc y phục màu hồng phấn, vẻ ngoài mềm mại lại toát ra

hương vị kiên cường. Khi nàng thản nhiên đứng trên khán đài, Lăng Vân Vụ y phục diêm dúa đỏ rực nhanh nhẹn đi tới. Dưới ánh mặt trời, hắn là

suất khí, nàng là mềm mại; một nhu một cương tạo ra hiệu quả thị giác

như thế nào đây?

“Ưu tiên nữ nhân, ngươi ra tay trước đi!” Mặc dù ký ức thảm hại vẫn còn

mới mẻ, nhưng Lăng Vân Vụ vẫn vô cùng tiêu sái nhìn về phía Mộc Ngư, mời nàng ra tay trước. Mộc Ngư đương nhiên cũng không khách khí với hắn,

gật đầu một cái, mạnh mẽ xuất chiêu: “Vậy… Tiếp chiêu đi!” Nhuyễn kiếm

lặng yên không tiếng động rút từ bên hông ra, quét qua chóp mũi Lăng Vân Vụ. Lăng Vân Vụ cười nhạt vận công lùi lại sau mấy bước, nắm phi đao

tinh xảo trong tay: “Đến đây đi, hôm nay để ta lãnh giáo một chút công

phu của tân học viên Thánh Đức.”Hắn dứt lời, phi đao sắc bén mang theo

linh khí bay ra, bay thẳng về trán Mộc Ngư…

Đầu ngón tay Mộc Ngư từ từ ngưng tụ một luồng ánh sáng trắng, hào quang

càng lúc càng lớn, âm thanh hút khí lạnh xung quanh cũng truyền đến:

“Trung kỳ Tử Linh? Mẹ nó, có lầm hay không? Nàng mới 14 tuổi thôi

mà?Không để chúng ta sống nữa sao?” “Không nghĩ tới năm nay Thánh Đức

lại có mấy tân học viên tài giỏi như vậy, thật khiến người ta bất ngờ…”

Tại đại lục này, học viên mới nhập học kém nhất là giai đoạn Võ Giả, cấp năm của Võ Giả, trải qua ba tháng huấn luyện tân học viên, nhiều nhất

sẽ đạt tới Võ Giả cấp tám, một số ít thiên tài mới có thể đạt tới Võ Giả cấp chín hoặc cấp mười. Mà từ Võ Giả cấp mười muốn tiến cấp sơ kỳ Tử

Linh cũng cần thời gian nửa năm, thậm chí cần một năm. Nhưng mà Mộc Ngư

sau khi nhập học ba tháng, thực lực đã đạt tới trung kỳ Tử Linh, kết quả này cũng khó trách đệ tử Thánh Đức, thậm chí là Bá Quyến chấn kinh,

nhất là bốn người Lăng Ngạo Tuyết, Hỏa Phượng, Mục Tuyết Dạng, Thương

Lan Diễm. Nghĩ đến một nha đầu bên người Vũ Nhạc đã có thành tựu như

vậy, còn thực lực bốn người kia các nàng thật sự không thể tưởng tượng,

mà bản thân Vũ Nhạc tựa hồ cũng vô cùng bí ẩn. Ba tháng này, mặc dù các

nàng cùng sinh hoạt dưới một mái nhà, trừ lúc mỗi ngày ăn cơm có thể

nhìn thấy các nàng, còn bình thường căn bản là không tìm được bóng dáng

sáu người.

Ba tháng đầu đều là các đệ tử tự tu luyện, đến sau khi cuộc thi học viên mới kết thúc mới huấn luyện thật sự, đó cũng là lý do vì sao Vũ Nhạc có nhiều thời gian nghiên cứu luyện thuốc. Vũ Nhạc nhìn trên khán đài,

thân thủ của Mộc Ngư càng ngày càng linh hoạt tinh tế, nàng mới yên tâm

nhìn xuống.Lúc quay lại, nhìn thấy phía sau khán đài đối diện có một cặp mắt khinh thường đang nhìn về phía nàng, đôi môi đỏ mọng của Vũ Nhạc

hơi hơi hé ra: “Ta sẽ khiến ngươi ghen tị muốn chết!”