“Hừ, coi trọng hắn? Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Hay ngươi không tin
tưởng chính mình?” Vũ Nhạc hơi nâng cằm, nhíu mày nhìn về phía nam nhân
bên cạnh.
Thiên Duật Dạ ngắm nhìn mái tóc của nàng, con ngươi đen láy lóe ra ánh
sáng nguy hiểm: “Tin tưởng? Không, ta đối với chính mình đương nhiên rất tin tưởng, nha đầu này, đúng là luôn vô tình rải hoa đào, ví dụ như…
Xích Diễm, có phải nàng nên đưa hắn ra ngoài rồi hay không?”
Xích Diễm đang ở trong Linh Giới hưởng thụ tắm rửa trong ôn tuyền, nghe
được lời nói của Thiên Duật Dạ, giật này mình, sau đó giận tái mặt. Hắn
tức tối làm nước nóng dâng cao hơn một thước, nam nhân chết tiệt này
đúng là âm hồn bất tán, không để lão tử sống yên ổn một lát hay sao?
Sau thời gian một ly trà, Xích Diễm toàn thân đỏ rực xuất hiện trong xe
ngựa sang trọng của Thiên Duật Dạ, nhếch miệng cười gằn, nhìn về phía
Thiên Duật Dạ: “Thúc giục, thúc giục cái gì, giống như quỷ đòi mạng, ta
chỉ mượn chỗ của nương tử ngươi một chút, hẳn là không phạm vào kiêng kị của ngươi chứ?”
“Ngươi nói xem?” Thiên Duật Dạ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Xích Diễm ngập tràn lạnh lẽo.
Xích Diễm lười nhác tựa lưng vào ghế đệm, vung tay, một ly trà nóng xuất hiện trên ta, nhưng chưa kịp uống một ngụm, xe ngựa đột nhiên dừng lại, nước trà nóng bỏng cứ như vậy hất trúng khuôn mặt tuấn tú của hắn. Xích Diễm giận dữ ném bốp ly trà xuống, bạo rống với Kim Long: “Giỏi cho
loài bò sát chết tiệt, ngươi cố ý đúng không? Ngươi chính là không muốn
ta sống tốt phải không? Lão tử uống ly trà mà ngươi cũng ám hại, ngươi
để mắt đi đâu vậy hả? Cút ngay vào đây cho lão tử!”
Kim Long khinh miệt liếc hắn một cái, tiếp tục nhanh chóng lên đường:
“Nếu ta đi vào thì ngươi còn có được chỗ tốt như vậy sao? Câm miệng, lão tử không rảnh gây gổ với ngươi!”
Xích Diễm còn muốn nói gì, lại bị Vũ Nhạc cắt ngang: “Ta nói ngươi nghe, nếu thật sự hắn tiến vào thì người nào lái xe, chẳng lẽ ngươi cũng có
thể lái xe?”
“Gặp quỷ đi, nàng nghĩ gì thế, để ta đường đường là Xà Vương điện hạ lại lái xe cho các ngươi? Tiện nghi cho các ngươi!” Xích Diễm nổi giận đùng đùng trực tiếp cầm lấy bình trà mở ra uống cạn, Thiên Duật Dạ thấy thế, lông mày thanh tú nhíu lại: “Không có tư chất!”
“Ta không có tư chất đó, thì sao chứ? Ai giống như ngươi nam nhân chết
tiệt lúc nào cũng thanh cao như vậy?” Xích Diễm càng nói càng tức giận,
trực tiếp tu ấm trà, mắt đỏ lạnh lùng trừng mắt nhìn Thiên Duật Dạ:
“Ngươi kêu lão tử ra đây làm gì? Để nhìn các ngươi ân ái sao? Ngươi xong chưa?”
Thiên Duật Dạ thản nhiên liếc hắn, chỉ về vị trí bên cạnh, môi mỏng cong lên: “Ngồi xuống đi, có chuyện hỏi ngươi.”
Nhìn thấy bộ dáng Thiên Duật Dạ không giống đùa giỡn, Xích Diễm khẽ gật
đầu ngồi xuống: “Cõi đời này cũng có chuyện ngươi không biết sao?”
“Bọn họ đều tới rồi, ngươi biết không?” Khóe môi Thiên Duật Dạ vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt trở
nên lạnh lẽo.
"Ha ha, thú vị đấy, thật là náo nhiệt, chưa từ bỏ ý định làm sao dừng
lại chứ? Ngươi lo sợ sao?" Xích Diễm vừa mới ra ngoài nên đối với tình
huống bên ngoài không biết gì cả, hắn nghe lời Thiên Duật Dạ nói, kích
động thiếu nước nhảy cẫng lên. Chuyện vui vẻ nhất cuộc đời của hắn chính là nhìn cái tên khốn kiếp Thiên Duật Dạ không coi ai ra gì này gặp
chuyện khó chịu, chỉ có như vậy trong lòng hắn mới có thể thoải mái, nếu không đã bị oán khí của mình làm cho nghẹn chết rồi.
Ánh mắt nam nhân lạnh lùng, nhíu mày nhìn về phía Xích Diễm: "Ngươi thật sự cao hứng?"
Xích Diễm thấy thế, khóe miệng giật giật, ngượng ngùng cười: "Làm sao có thể? Vậy....Ngươi tính đối phó như thế nào với bọn hắn?" Kẻ thức thời
trang tuấn kiệt, lúc ở trước mặt nam nhân này, hắn vẫn nên thu liễm lại
một chút.
Môi mỏng của nam nhân nhếch lên: "Cần phải tính sổ một lần, một ngàn năm rồi, chúng ta đã đợi đủ lâu!"
"Ngươi....Muốn làm cái gì? Đừng quên, chúng ta ở đại lục này còn bị
phong ấn, nếu sự việc ồn ào lên, phía trên chắc chắn phái người xuống
điều tra rõ. Bây giờ Vũ nhi đã là kiếp thứ mười, ngươi đã đợi cả ngàn
năm rồi, lại để ý vài chục năm này sao?" Nhìn bộ dáng thật lòng của hắn, Xích Diễm cao giọng, ẩn giấu lửa giận. Một ngàn năm trước, nàng chấp
nhận vì hắn trải qua tập thế luân hồi, một ngàn năm sau, nàng chắc chắn
sẽ vì hắn không tiếc giá nào, phải trả giá lớn như vậy, bọn hắn thật sự
không muốn nhìn thấy lần nữa.
"Các ngươi đang nói cái gì? Ai có thể giải thích cho ta được không?"
Giữa lúc bọn họ nói chuyện, lọt vào tai Vũ Nhạc giống như sương mù, muốn tự động che đậy nhưng giọng nói hai người này quá lớn, nàng không muốn
nghe nhưng kìm nén một lúc lâu, Vũ Nhạc rốt cuộc không chịu nổi bão rồi.
Xích Diễm tức cười, lúc này mới nhớ trong xe ngực không chỉ có hai người bọn hắn, khóe mắt hắn hơi hơi giật giật, nhíu mày nhìn về phía Thiên
Duật Dạ: "Ngươi suy nghĩ thật tốt đi, có gì cần thì tìm ta, ta đi ra
ngoài trước." Dứt lời, thân hình màu đỏ chớp lóe, ra khỏi xe ngực.
Thiên Duật Dạ nhìn bộ dáng của người trước mặt đã buồn bực xoắn xuýt lên, khóe miệng hắn nhếch lên: "Tức giận sao?"
"Không có, ta tôn trọng ý muốn của ngươi." Vũ Nhạc khẽ lắc đầu, nghe
trong lời bọn họ ní nàng cũng hiểu đại khái, chẳng lẽ mình reo rắc không ít hoa đào sao? Trời ạ, kiếp trước Yêu Vũ Mị rốt cuộc là nhân vật thế
nào?
"Vũ nhi, chờ sau khi nàng cập kê, ta lập tức cưới nàng, được không?" Con ngươi sâu thẳm của Thiên Duật Dạ hơi tỏ vẻ tà mị, làm Vũ Nhạc đỏ mặt
lên:"Còn ba năm nữa."
"Thời gian ba năm đủ để nàng trưởng thành." Ba năm, ba năm, khoảng thời
gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đủ để cho hắn
chuẩn bị tốt tất cả!
"Được, ta chờ chính miệng chàng nói cho ta biết." Vũ Nhạc chợt lộ ra một chút ý cười, con ngươi đen láy của Thiên Duật Dạ lóe ra tia nguy hiểm,
lúc Vũ Nhạc còn chưa kịp phản ứng, hắn vươn tay giữ chặt gáy của nàng,
đôi môi lạnh áp lên môi nàng ngọt ngào, Vũ Nhạc mở to mắt, không thể
tưởng tượng nổi nhìn Thiên Duật Dạ. Nụ hôn càng thêm sâu, khuôn mặt nhỏ
nhắn của Vũ Nhạc càng thêm đỏ thắm. Sau một hồi lâu, giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân vang lên bên tai nàng: "Nàng, phải trưởng thành
thật nhanh lên."
Vũ Nhạc vừa nghe hắn nói, cáu giận đạp hắn một cước: "Sắc lang, cư nhiên khi dễ nữ nhân, hừ!"
"Ai bảo nàng đẹp như vậy, ta đã nhịn một ngàn năm rồi, nàng có thể tưởng tượng những ngày ta làm hòa thượng không?" Thiên Duật Dạ cố nén rung
động trong lòng, giọng nói lại có vẻ buồn bã không biết làm thế nào.
"Chủ nhân, tới rồi." Đúng lúc này, giọng nói rõ to của Kim Long vang lên bên ngoài xe. Vũ Nhạc nghe thấy, đứng lên giống như đang chạy trốn: "Ta đi đây." Nàng vừa mới chuẩn bị vén rèm lên, lại bị cánh tay nam nhân ôm vào trong lòng, hơi thở dồn dập phả vào mặt, khiến tiếng chuông ngân
không ngừng vang lên trong đầu Vũ Nhạc: "Chàng....Chàng muốn làm gì? Nói cho chàng biết, nàng chớ làm loạn, nếu không, nếu không ta sẽ không để
yên cho chàng."
Nam nhân gợi lên đường cong, khuôn mặt tràn đầy vẻ hào hứng: "Nương tử, nàng muốn đi đâu thế? Chẳng lẽ nàng cứ như vậy đi sao? Cũng không cùng
ta nói lời tạm biệt sao?"
Đầu óc Vũ Nhạc lập tức co rút, tình huống gì đây? Tạm biệt? Hắn kéo nàng lại vì nàng không nói lời tạm biệt với hắn? Này, trời ạ, nam nhân
này....
Ngay lúc Vũ Nhạc còn đang sững sờ, đôi môi lạnh giá của nam nhân áp lên
trán nàng, tiện đà vỗ vỗ cái mông của nàng: "Tốt rồi, mau trở về đi!"
Mặt Vũ Nhạc đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn Thiên Duật Dạ, tức giận mắng:
"Đồ lưu manh, hừ!" Cư nhiên dám chạm vào mông nàng, thật đáng ghét!
Nam nhân nhìn nàng chạy trốn ra cửa, đôi môi mỏng hình như cong lên một
chút: "Nương tử, thành công cách chúng ta không còn xa nữa rồi!"
Trong vòng ba tháng sau, đám người Vũ Nhạc tập trung tại Linh Giới toàn
tâm tu luyện. Mà những dược thảo lấy được trong cấm địa cũng được Vũ
Nhạc lần lượt thử nghiệm hầu như không còn chút nào, may mà trong quá
trình luyện có không ít đan dược quý hiếm được tạo ra, dù vẫn có chút tỳ vết nhỏ nhưng không ảnh hưởng tới công dụng của chúng, điều này cũng
làm cho Vũ Nhạc được an ủi phần nào.
Nhìn đống phế liệu chồng chất như núi trong phòng luyện đan, Vũ Nhạc
thịt đau như cắt nhìn Linh Tiểu Giới: “Phí tổn này không phải quá lớn
chứ?”
“Không tồi, dựa vào thực lực trước mắt của người đã đạt tới trình độ
luyện dược sư trung cấp rồi. Luyện dược sư nào không phải thành tài như
vậy chứ? Đừng nản chí, ở đại lục này bản thân luyện dược sư đã rất khan
hiếm, người có thiên phú như vậy đã là hiếm thấy, tương lai người sẽ
ngày càng tốt hơn, tin tưởng bản thân đi.” Linh Tiểu Giới mặc dù rất
tiếc nuối những thảo dược kia, nhưng so với kiếp này thì năm đó Yêu Vũ
Mị từ không có tiếng tăm gì trở thành luyện dược sư danh chấn thiên hạ,
lúc đó chẳng phải cũng như vậy trưởng thành sao? Nghĩ như vậy, sầu lo
trong lòng giảm đi không ít.
“Ừm, may mà trong Linh Giới của Xích Diễm cũng có không ít đồ, nếu không ta thật sự muốn thổ huyết rồi. Đúng rồi, các nàng kia sao rồi?” Chính
mình cả ngày lẫn đêm ở trong này luyện chế đan dược, đã quên mấy người
Mộc Ngư kia rồi.
“Đừng lo lắng, các nàng hiện giờ đang ở trong cấm địa tu luyện, tin rằng gặt hái cũng không tệ.” Vũ Nhạc có thể trực tiếp nhảy từ luyện dược sư
sơ cấp lên trung cấp đã là thành tích cực kỳ khó lường, tin rằng mấy nha đầu kia cũng không kém phần mạnh mẽ.
“Ba ngày sau là cuộc thi tân học vien của Thánh Đức và Bá Quyền, người
thấy thế nào?” Linh Tiểu Giới đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vũ Nhạc,
thực lực của các nàng đã đạt từ Tử Vương trở lên, cao hơn Võ Giả ba cấp
bậc, khả năng biếи ŧɦái như vậy nếu cả thiên hạ biết sẽ gây ra ảnh hưởng bậc nào?
“Chúng ta đã quyết định che dấu thực lực, đã áp chế xuống trung kỳ Tử
Linh, cuộc so tài học viên mới lần này, chỉ cho phép thắng không cho
phép thua, ta còn món nợ cần phải tính nữa!” Vũ Nhạc nhớ tới kẻ đầu sỏ
khiến nàng rơi xuống khe núi, đáy mắt thoáng qua vẻ lạnh lẽo, quân tử
báo thù mười năm chưa muộn, hiện giờ đã qua hai năm, nữ nhân kia cũng
nên trả nợ rồi, còn có mẫu thân thần bí của mình nữa, cũng đến lúc đi
tìm hiểm rồi.
“Các người cân nhắc kỹ là được, được rồi, thời gian cũng không còn sớm,
người nên trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!” Linh Tiểu Giới nhìn đôi mắt mệt mỏi của Vũ Nhạc, không nhịn được thúc giục, những ngày qua nàng chỉ lo
chế thuốc, một giấc ngủ an ổn cũng không có, thật làm cho người ta đau
lòng.
***
“Được, vậy ta đi nghỉ trước, sau khi họ ra ngoài thì ngươi hãy gọi ta.”
Vũ Nhạc ngáp một cái, bay thẳng về phía phòng ngủ trên lầu ba. Linh Tiểu Giới nhìn theo bóng lưng nàng biến mất sau khúc quanh cầu thang, sau đó mới xoay người nhìn về phía Đồ Lạp Lạp: “Ngươi không hỏi Thiên chủ nhân một chút đi, là chuyện gì xảy ra với thân thể của ngươi?"