Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

Chương 17: Thiếu nữ quần áo lụa là

Thời gian chẳng mấy chốc trôi đi, thoáng chốc, nửa năm đã qua, trong nháy mắt, Vũ Nhạc nha đầu của chúng ta đã mười tuổi.

Trong thời gian nửa năm này, tiểu nha đầu cũng không nhàn rỗi. Nàng khuấy đảo Hỏa Đô thành đến người ngã ngựa đổ, cũng bởi vậy mà cái danh Vũ Nhạc

hài đồng lan ra khắp thiên hạ.

Nói nàng lớn lên giống yêu tinh?

Làm ni cô? Ni tỷ tỷ ngươi mới giống yêu tinh, cả nhà các ngươi đều là yêu

tinh. Vũ Nhạc phồng má, đùng đùng nổi giận hướng về phía tiểu công chúa

Lăng Ngạo Tuyết của Lăng gia chửi ầm lên.

Kết quả, tiểu nha đầu mười tuổi mất hết thể diện, khóc ầm lên rồi chạy đi.

Từ đó về sau, Lăng Ngạo Tuyết cùng Vũ Nhạc đối đầu nhau triệt để, cho dù

là cùng ở học viện Thánh Đức, nhưng vẫn là địa phận khác trên đại lục,

việc tranh đấu của hai người chính là tiêu điểm cho mọi người bàn tán.

Nói nàng điêu ngoa tùy hứng? Bổn cô nương sao lại điêu ngoa tùy hứng?

Vậy ngươi thì nói đạo lý sao, ngu ngốc…!

A a, ta nói ngươi có ba phần màu sắc, ngươi đã muốn mở phường nhuộm rồi

hả? Bổn tiểu thư sao lại nói không có đạo lý? Thế nào, ngốc rồi sao?

Ngươi nói tiếp đi, không phải đang nói bổn cô nương điêu ngoa tùy hứng

sao? Thế nào? Ca ca chính là thương ta, không thích ngươi, ngươi còn có

thể làm gì ta? Ta sẽ mách với ca ca, ta sẽ khóc lóc trước mặt ca ca,

ngươi có bản lĩnh thì sao chứ? Ta làm hỏng chuyện của ngươi? Chính ngươi vô dụng lại quay ra trách người khác điêu ngoa tùy hứng, đại gia hỏa

tiểu thư, à không, đại gia hỏa công chúa à, ngươi không biết là đang tự

rước lấy nhục sao…?

Kết quả, công chúa được Hoàng thượng nâng niu trong lòng bàn tay bị nữ nhân kia nói mấy câu, tức giận tới mức ngã

xuống đất ngất đi, tên tuổi Vũ Nhạc được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Nói ta kiêu ngạo? Tiểu muội muội, bản cô nương có bản kiêu ngạo đó, thế

nào? Hâm mộ chưa? Ghen tị chưa? Hận ta đi? À…Ngươi đúng là vừa hâm mộ

vừa ghen tị với ta thì như thế nào chứ? Ngươi có dáng vẻ kinh diễm này

không? Ngươi có bản lãnh kiêu ngạo phách lối không? Nếu có bản lãnh thì

ngươi cũng phách lối kiêu ngạo cho bản cô nương xem một chút? Nếu trình

độ của ngươi thật sự cao hơn ta, bổn cô nương tự nguyện đem bảng hiệu

“Tiểu thư kiêu ngạo” đến tận tay nhà ngươi, để ngươi hàng ngày nhìn bảng hiệu cười ngây ngô, có được hay không? Ngươi nhìn xem ta đã đạt tới

trình độ nào rồi đi, Mục tiểu thư?

…Ngươi, ngươi…Da mặt của ngươi sao lại dày như vậy? Dương ca ca làm sao có thể có muội muội như ngươi? Ngươi…Ngươi thật vô lễ, thật vô lễ!

Vô lễ? Rốt cuộc ai mới là

người vô lễ? Rốt cuộc ai là người khơi mào? Hả? Chỉ có ngươi mới được

mắng bản cô nương kiêu ngạo chứ không cho bản cô nương tức giận?

…Ngươi, nhà ngươi…Nữ nhân trực tiếp trợn trắng mắt, ngã xuống đất ngất đi, gặp

phải nữ oa này, nàng gặp phải hạn rồi, hạn rồi…Nhìn thấy một đại tiểu

thư ngất đi vì sức mạnh lời nói ác độc của mình, nữ nhân có vẻ mười phần vô tội giải thích cho những người xung quanh: “Không liên quan tới ta

nha, do nàng khí huyết không thông dẫn tới té xỉu, ôi chao, dạo gần đây

sinh bệnh gì cũng có thể được mọi người quan tâm, thật sự là quá lợi

hại!” Kết quả là mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Mục tiểu thư đang bị khiêng đi, có thể kiên trì chịu đựng được những lời nói ác độc

này nửa canh giờ, thật không thể nói là không tài giỏi nha!

Nói ta quần áo lụa là? Nói ta không học vấn?

Chuối tiêu ba lạp…Ngươi, ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa? Nữ nhân tức giận

mặt đỏ tía tai, chỉ còn thiếu việc trực tiếp phóng độc.

(*)Chuối tiêu ba lạp: Chuối tiêu là tượng hình ( nam nhân vật kia ) ba lạp cũng

là tượng hình ( nữ nhân vật kia ), như vậy chỗ nãy để chỉ những người

a,c,b, x,y,z đang nói xấu nữ chính.

Thương Lan môn đại tiểu thư

Thương Lan Diễm diêm dúa lẳиɠ ɭơ khinh thường liếc nhìn Vũ Nhạc: “Trước

không đội sau không vểnh, ái chà chà, dáng người này đệ đệ ta cũng có

thể để ý sao? Được rồi, bộ mặt này của ngươi cũng coi như vừa mắt người, nhưng thân thể không thể tu luyện linh lực, quả nhiên là… Chậc chậc,

ngươi nói ngươi không có linh lực thì thôi đi, còn không biết mỗi ngày

chăm chỉ học tập tiến về phía trước, mà cả ngày không đi quán xá thì lại kỹ viện hoặc quán trà, nha đầu này? Ngươi có hiểu thế nào là nữ nhân

hay không? Tiểu thư khuê các chân chính có giống như ngươi cả ngày chạy

loạn bên ngoài không? Thay vì thời gian chơi bời, bổn tiểu thư khuyên

ngươi tu luyện linh lực thật tốt đi, nói không chừng một ngày nào đó

linh lực của ngươi có thể sẽ khôi phục, ha ha ha…”

Kèm theo là

tiếng cười nhạo chói tai của đám người xung quanh. Vũ Nhạc khẽ nhếch

môi, lộ ra nụ cười quỷ dị nhìn về phía Thương Lan Diễm: “Nữ nhân, không

thể không nói miệng lưỡi của ngươi so với ta lợi hại hơn, thế nhưng, bổn tiểu thư quần áo lụa là cũng không phải ngồi không, lăn lộn nơi kỹ viện này cũng không phải chơi không, nếu không thì…Làm thế nào ta lại vô

tình hạ…xuân dược với ngươi chứ? Hả?” Vũ Nhạc cười cười nhìn khuôn mặt

Thương Lan Diễm lúc này đã bắt đầu đỏ bừng, đắc ý nâng cây quạt, nghênh

ngang đi qua người cô ta, để sát con ngươi trong suốt vào đôi mắt mơ

màng kia, dịu dàng nói: “Còn không chạy nhanh đi tìm nam nhân hạ hỏa? Đi chậm, ngươi có thể bị phá hỏng đó nha!”

“Ngươi…Vũ Nhạc, đồ tiện

nhân, bản tiểu thư thề không đội trời chung với ngươi!” Thương Lan Diễm

cố kìm nén dòng nhiệt phía dưới, ống tay áo vung lên, biến mất không

thấy đâu nữa. Nhìn theo bóng lưng nhếch nhác của nàng ta, Vũ Nhạc mỉm

cười thắng lợi: “Ta tiễn ngươi, còn muốn nói thêm nữa sao! Sớm muộn có

một ngày ta sẽ cho ngươi thấy ánh mắt ngươi buồn nôn cỡ nào!”