“Tốt lắm, ngoài
việc phải chú ý hai gia tộc này, còn lại lục môn, bọn họ theo thứ tự là
Thương Lan thế gia Thương Lan môn phái, Thiết gia tộc Thiết giáp môn
phái, Nam Cung thế gia Nam Cung môn phái, Tô gia tộc Tô gia môn phái. Tả gia tộc cùng với Cổ gia tộc là môn phái chuyên về độc dược. Lục đại môn phái ở Tử Minh đại lục mặc dù trấn thủ các phương, canh giữ ba phần đất của mình, nhìn có vẻ an phận thủ thường, kì thật sau lưng ai cũng có
tâm tư riêng. Chẳng qua bây giờ ở phía trên có tứ đại gia tộc chúng ta
chèn ép, phía dưới có thế lực khắp nơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bọn họ xuất phát từ
trạng thái bị vây hãm, cũng chỉ có thể ở trong khe hẹp cầu sinh tồn, đây chính là cách sinh tồn lấy thực lực để chiến thắng.” Nói tới đây con
ngươi đen nháy thâm thúy của Nhạc Thanh Sơn lóe lên một tia nghiêm túc.
Vũ Nhạc thấy thế, suy nghĩ một chút, nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn: “Phụ
thân, nghe người nói nhiều như vậy nhưng lại không thấy nói tới Yêu
Cung?”
“À, Yêu Cung cùng Tử Minh Cung mấy trăm năm trước là thực
lực song song, chỉ là sau này đời sau không bằng đời trước, đến thế hệ
của phụ thân ngươi Yêu Vấn Thiên thì thực lực lại trượt xuống. Nhưng dù
vậy những thập đại thế lực khác vẫn không dám manh động, cho nên tình
trạng Yêu Cung bây giờ là ở phía trên thập đại thế lực, gần ngang bằng
với Tử Minh Cung.” Sở dĩ Nhạc Thanh Sơn không nói tới là sợ Vũ Nhạc
thương tâm, nhưng bây giờ thấy bộ dáng lạnh nhạt của đứa nhỏ, hắn đột
nhiên yên tâm, có lẽ tổn thương quá sâu đã làm cho nàng quá căm hận. Yêu Vấn Thiên, ngươi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì đây?
…Sau này, hễ là
vấn đề do Vũ Nhạc đề xuất, Nhạc Thanh Sơn đều tri vô bất ngôn ngôn tri
bất tẫn (biết gì nói đó), mà ngay chính hắn cũng không hiểu rõ, tại sao
lại hợp ý với nha đầu mười tuổi này như vậy. #DDLQD#Thậm chí khi nàng lộ ra biểu tình cơ trí không tương xứng với tuổi thì hắn cũng không cảm
thấy kinh ngạc. Có lẽ, trong lúc vô thức, Nhạc Thanh Sơn đã đưa Vũ Nhạc
vào hàng ngũ thiên tài, mặc dù nàng không làm cái gì, mặc dù nàng trời
sinh củi mục, nhưng hào quang bẩm sinh lấp lánh kia, cho dù muốn cũng
không thể nào che được.
Ba ngày sau, Vũ Nhạc theo Nhạc Thanh Sơn
trở về phủ của Nhạc gia. Qủa nhiên như lời Nhạc Thanh Sơn nói, gia đình
tương lai của nàng đúng là nơi hài hòa, hạnh phúc. Dù là lão gia tổ Nhạc gia tính tình nóng nảy, Nhạc gia lão phu nhân hiền lành thân thiện,
Nhạc gia phu nhân dịu dàng cao quý, đại ca Nhạc Mộ Thần tỉnh táo cơ trí
hay nhị ca Nhạc Mộ Dương vui vẻ thiện lương đều đối với nàng rất ấm áp.
Đối với tương lai, nàng đã ngập tràn cảm kích, nàng sẽ vì Vũ Nhạc, vì
Yêu Vũ Mị, sống một cách thoải mái, sống thật tiêu sái!
Sau khi
Vũ Nhạc đã yên ổn ở Nhạc gia, nàng mới có thời gian lấy ra hộp gỗ tử đàn tinh xảo. Khoảng cách tới lúc mười tuổi còn khoảng năm tháng, nàng
không chờ nổi, trong hòm gỗ rốt cuộc là cái gì, thật là làm cho người ta chờ mong. Trong lúc suy nghĩ, nàng đem vòng cổ tinh xảo gỡ xuống, chau
mày khẩn trương mở hộp gỗ ra, thế nhưng đập vào mắt lại làm cho nàng
thất vọng hết sức, đây là vật gì? Dưới đáy hộp gỗ có để một chiếc nhẫn
nhìn qua có vẻ rất cũ nát, nhìn trên mặt nhẫn có khắc đường vân rất tinh xảo, nhưng vẻ đẹp đó tới hôm nay lại rách mướp như vậy, thật không gây
hứng thú cho bất cứ ai. Dù vậy nàng không phải người lấy bề ngoài đánh
giá mọi thứ. Được rồi, cho dù nó rất xấu, nàng vẫn rất cẩn thận đem nó
rửa sạch sẽ, rồi sau đó lại dùng kiểu tiểu thuyết nữ chính dùng máu để
nhận thức sự thật. Nàng đợi suốt một canh giờ, cũng không phát hiện ra
sự thay đổi của chiếc nhẫn, cuối cùng bất đắc dĩ, đem nhẫn để vào hộp
gỗ, dập mạnh khóa rồi đứng lên, mắt không thấy tâm không phiền.
Nàng cũng không nghĩ tới sau một khắc đóng hộp gỗ kia lại, có một vòng ánh
sáng màu tím vi diệu bao quanh chiếc nhẫn cổ, như kháng nghị chủ nhân
đối với nó không chút yêu mến vậy.