Tuyền Cơ bị hắn lôi kéo đi, tuy rằng mục đích của nàng là muốn hắn ra khơi nhưng tất cả mọi người làm như Long phu nhân nàng đã chết rồi không bằng, chuyện tỷ thí này có người nào hỏi qua ý kiến của nàng không? Ghê tởm hơn là thằng nhãi Long Phi Ly này trực tiếp đồng ý ứng chiến, rốt cuộc nàng muốn hắn thắng hay là thua mới tốt đây?
Nàng trừng mắt nhìn Long Phi Ly, đột nhiên Long Phi Ly lại mỉm cười hôn nàng.
Nàng giãy dụa, hắn thấp giọng kề môi nàng nói: « Đừng ầm ỹ bên ngoài sẽ nghe thấy. »
Tuyền Cơ tức giận cũng không dám lộ ra, mặc cho hắn hôn cho đến khi hai người thở cũng không ổn, Long Phi Ly mới buông nàng ra nói: « Ta nhờ thôn trưởng phu nhân giúp nàng chuẩn bị bữa trưa, chờ ta trở lại bữa tối ta làm cho nàng ăn. Không phải nói muốn ta bắt cá nấu cơm cho nàng ăn sao? »
Cảm giác bối rối lại bắt đầu dâng lên trong lòng, nàng cúi đầu nói: « Ngươi đi mau đi. »
« Được. »
Nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên nàng gọi hắn lại: « Long Phi Ly, tự ngươi cẩn thận một chút. »
Hắn xoay người lại, ánh mắt nhìn nàng thật sâu.
*******
Hơi ấm từ nụ hôn của hắn tựa hồ còn nấn ná ở trên môi, Tuyền Cơ dừng chân lại nhìn về phía mặt biển xa thẳm bên cạnh.
Lúc hắn trở về nàng đã rời khỏi làng chài này rồi.
Nàng cười cười lại lại đột nhiên cảm giác nụ cười này thật trúc trắc.
Trên mặt ẩm ướt, nàng ngẩn ra sờ soạng mới phát hiện đúng là mưa đã rơi.
Biển nổi lên một tiếng gào thét, nàng lắp bắp kinh hãi chỉ thấy xa xa phía bờ biển mây đen đọng lại, mây đen che khuất ánh sáng nhạt nhòa, nàng còn chưa kịp phản ứng thì bỗng một cơn cuồng phong đột nhiên quét tới, cuốn cả những hòn đá nhỏ lên không khiến cho hô hấp trở nên khó khăn, gió rất mạnh khiến cho nàng suýt chút nữa không đứng nổi.
Tại sao có thể như vậy? Nàng nghi hoặc nhìn lại chỉ thấy trên mặt biển sóng vỗ trắng xóa, tiếng sấm gầm rít không dứt bên tai, cành cây cao hơn mười trượng cũng bị đánh ngã xuống đất.
Nhất thời mọi thứ bị trận lốc kia làm cho ướt đẫm.
Tình cảnh trên bờ đã kinh khủng như vậy huống chi là ở trên biển? Tuyền Cơ cắn răng chạy về phía trước, không dám nhìn ra phía biển xa sợ chính mình sẽ… Quay đầu.
*******
Bờ biển Đào Nguyên thôn.
Tất cả thôn dân đều tiến ra hoảng sợ bối rối nhìn gió mưa trên biển mà biến sắc.
Cha con trượng phu của bọn họ đều còn đang ở ngoài biển sâu!
Một vài nam tử trẻ tuổi không đi biển thì kinh hãi âm thầm may mắn cho vận mạng của mình. Tình trạng ác liệt như vậy đã bao nhiêu lâu chưa gặp phải? Gặp loại tình huống này chỉ sợ không thể tránh được cái chết!
Tống Ny cùng mẫu thân cũng có mặt trong số thôn dân, Tống Ny gấp đến độ hai mắt đỏ bừng lẩm bẩm nói: « Sao lại như vậy? Thời tiết hôm nay… Không nên như vậy. »
Bọn họ sinh trưởng ở bờ biển, mỗi ngày đều phải dự đoán thời tiết tốt hay xấu rồi mới quyết định có ra khơi đi đánh cá hay không.
Một hán tử run giọng nói: « Phải rồi, thời tiết quỷ quái này sao đột nhiên liền thay đổi? »
Mọi người thất thố kinh hoảng tập trung cùng một chỗ, âm thanh run run nóng nảy hỗn tạp, có một vài phụ nhân đã nằm úp trên mặt đất thất thanh khóc lên.
Lúc này một lão nhân trong thôn lắc đầu nói: « Mọi người quên rồi sao? Tình huống như vậy gần đây cũng đã từng xuất hiện. »
Lão nhân này vừa nói xong lập tức có người hô nhỏ ra tiếng, trong chốc lát mọi người nhớ tới ngày trước khi thủy quái xuất hiện thời tiết cũng thay đổi đột ngột như thế này. May mà ngày đó Đào Nguyên thôn vì họp chợ trên thị trấn, những lao động trong thôn đều tập trung cùng một chỗ mang đồ lên thị trấn buôn bán mới tránh được một trận tai hoạ. Người ở thôn lân cận chết rất nhiều.
Theo lời những ngư dân sống sót nói lại thì thủy quái hình dạng giống như con cá, thân hình cỡ chừng một con thuyền nhỏ, trên người vảy to nhỏ cứng như khôi giáp, răng móng sắc bén, gặp người là đớp, diện mạo bên ngoài cực kỳ hung mãnh khủng khϊếp.
Ngày đó thuyền nhỏ tới gần thủy quái thì người trên thuyền toàn bộ bị thủy quái nuốt vào bụng, còn lại một số ngư dân thừa dịp nó cắn nuốt chiếc thuyền thì nhảy vào trong nước mới may mắn đào thoát trong hoảng sợ nhưng cũng bị mảnh thuyền vỡ trong biển đâm bị thương.
Không ai nguyện ý nhắc lại chuyện này… Mấy làng chài có người chết cũng ngừng ra khơi nhiều ngày mà chỉ đánh bắt cá tại chỗ nước cạn, mấy hôm nay trên biển gió êm sóng lặng mọi người trong lòng hy vọng rằng thủy quái đã lặn xuống đáy biển sâu nên hôm nay mới lại đi biển.
Tiếng gào khóc hòa cùng tiếng sóng biển gào rít hỗn độn. Đột nhiên có người chỉ về phía xa xa cả kinh nói: « Nhìn xem kia là cái gì? »
Mọi người chạy đến trên thuyền tranh nhau ôm người thân khóc rống lên, một lúc sau nỗi hoảng sợ mới trở nên yên ổn trở lại.
Vậy là bọn họ đều đã an toàn trở về!
Một phụ nhân quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu kích động nói: « Long hậu nương nương phù hộ. »
Thôn trưởng cùng những ngư dân đi biển nhìn về phía thân ảnh người nọ, thôn trưởng run giọng nói: « Lần này rất may có công tử, nếu không chúng ta sớm đã chết hết. »
Nghe thôn trưởng nói như vậy, đám thôn dân đều rất ngạc nhiên, nhất tề nhìn về phía Long Phi Ly, người hào hoa phong nhã này như thế nào lại là người cứu mạng mọi người được chứ?
Một hán tử trên mặt còn lộ vẻ kinh hoảng thuật lại: « Chúng ta gặp thủy quái, nếu không có Long công tử thân thủ rất cao làm bị thương con thủy quái tinh ranh kia thì chúng ta đã táng thân trong bụng cá rồi. »
Những ngư dân đi cùng cũng bắt đầu thuật lại, tiếp đó mọi người đều tranh nhau bái tạ Long Phi Ly. Thủy Sinh không nói một lời nào, mím chặt môi đứng một bên. Tống Ny vừa mừng vừa sợ cùng mấy thôn nữ vây thành vòng quanh Long Phi Ly run giọng không ngừng hỏi han.
« Xin hỏi thê tử tại hạ ở đâu? »
Thanh âm thản nhiên vang giữa đám âm thanh hỗn tạp của mọi người.
« Phải rồi, Long phu nhân đâu? »
Lúc này mọi người mới phát hiện thân hình nhỏ nhắn duyên dáng của nữ nhân kia tựa hồ mất bóng từ lúc nào.
« Công tử đừng lo lắng, có lẽ phu nhân ở trong phòng… »
Thôn trưởng chưa dứt lời thì mặt Long Phi Ly đã biến sắc, khóe miệng hơi nhếch lên cười lạnh « Sao nàng có thể còn ở trong phòng được? »
Lúc nói chuyện ngữ khí của hắn trở nên âm u sắc lạnh, tất cả mọi người nhất thời lặng im, rùng mình một cái.