Nạp Minh kia lai lịch có vẻ không nhỏ, rất nhanh cho người hầu chuẩn bị hai chiếc xe ngựa to, cách nơi bọn họ đứng không xa có cửa hàng quan tài, mấy người đi vào giúp nữ tử kia mua một quan tài tốt nhất, áo liệm cùng một ít tế phẩm, hỏi nơi ở của cô gái, đoàn người cuồn cuộn mà đi.
Mọi người trao đổi danh tính, cũng không giấu diếm xuất thân.
Nạp Minh quả thực không phải người Tây Lãnh, là thương nhân mỗi tháng đến kinh thành giao thương, thuận đường du ngoạn mấy ngày; Vân Dương đến từ quận Nhạc Dương, trong nhà có điền sản, lần này đến kinh thành là thăm bằng hữu. Khi trước có duyên với Nạp Minh, từng gặp mặt một lần.
Nạp Minh nguyên lai là họ, tên đầy đủ là Nạp Minh Thiên Lãng, Vân Dương họ Lãnh.
Ngọc Trí nhớ tới người đến kinh thành cầu hôn kia là vương tử Nguyệt Lạc, hận ý dồn lại, trợn trừng mắt với Nạp Minh Thiên Lãng.
Nạp Minh cười lạnh, cũng mặc kệ nàng, ánh mắt âm thầm đảo quanh trên người Tuyền Cơ mấy lần.
Đến Phong Chiến Bách, hắn mỉm cười, nói mục đích hắn đến kinh thành giống với Vân Dương, nhà hắn ở quận Yên Hà, theo ý nhắc nhở của trưởng bối trong nhà đến đây bái phỏng một vị thúc bá quen thân.
Tuyền Cơ mỉm cười gật đầu, trong lòng lại nghĩ, thân phận mọi người là gì, sao có thể biết được.
Nàng cũng chỉ nói, nàng cùng Ngọc Trí là nhân sĩ ngoại thành, hôm nay cố ý đến Yên Vũ lâu xem giải đấu hoa khôi. Dù sao Ngọc Trí vừa rồi cũng đã nói đi kỹ viện, đơn giản viện cớ nói.
Việc không chút che giấu này, khiến mấy nam nhân cười to.
Khi mọi người dần yên ắng, nữ tử kia mới nhỏ nhẹ nói: “Thúy Nha cám ơn các vị công tử, về sau cho dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân này.”
Vân Dương cười nói: “Cô nương trăm ngàn lần đừng nói như vậy.”
Tuyền Cơ ôn nhu nói: “Sau khi an táng thụ thân muội xong, hãy sống thật tốt, như vậy cũng đã là báo đáp với ba vị công tử rồi.”
Nàng nghĩ nghĩ, lại nhướn mắt cười nói: “Các vị không nghĩ nhận Thúy Nha cô nương à?”
Ba nam tử cười, Nạp Minh cười mắng, “Gia còn không đến mức giống tên đầu heo xấu xa vừa rồi.”
Lúc này, Thúy Nha lại nóng vội, nàng không phải người giỏi ăn nói, không biết nên nói cái gì cho phải, gấp đến độ quỳ xuống, nói: “Cha từng nói, có ân tất báo, Thúy Nha còn sống sẽ làm tất cả…”
Tuyền Cơ càng thêm thương tiếc nữ tử này, đưa tay nâng nàng đứng lên, cười nói: “Nha đầu a, muội xem ân nhân của muội nhiều như vậy, ai nhận lấy muội mới được? Chẳng nhẽ phân muội thành ba phần, hay là muội luân phiên đến nhà mỗi vị làm việc, nhưng mà ba vị lại cách nhau trời nam đất bắc, muội nha, phải làm như thế nào mới được đây?”
“Tuyền đệ, đệ mới là người đối với việc này đóng góp nhiều nhất, đệ sao không nói công chính mình?” Phong Chiến Bách khóe miệng khẽ nhếch.
Vân Dương cười, Nạp Minh Thiên Lãng đã lập tức tán thành.
Vừa rồi khi giới thiệu, Tuyền Cơ nói tên Niên Tuyền, Ngọc Trí tạm thời cùng họ nàng, tên là Niên Ngọc.
Nàng gọi Phong Chiến Bách là đại ca, hắn gọi nàng Tuyền đệ.
Phong Chiến Bách… Mặc dù không biết thân phận thật sự của người này, nhưng lại cảm giác rất thân thiết, có lẽ là do dung mạo hắn giống với Lâm Thịnh. Nàng cười khổ, đang muốn đáp lại, Thúy Nha nhìn nàng, nhỏ nhẹ: “Niên công tử, người nhận Thúy Nha đi, cho dù làm nô tỳ hay tỳ thϊếp, chỉ cần cho phép Thúy Nha được hầu hạ bên người.”
Ngũ Thất cười trêu nói: “A, Niên Ngọc, cô nương người ta coi trọng ca ca ngươi .”
Khi nãy ở chợ, Phong Chiến Bách đưa địa điểm cho hắn, dặn hắn đi làm việc.
Vân Dương nhìn thấy xe ngựa Nạp Minh Thiên Lãng đã đến, nói: “Chúng ta chờ người của Phong công tử một chút đi.”
Lời vừa mới nói xong, thân ảnh Ngũ Thất đã hiện ra ở đầu đường.
Nơi đó cách vị trí bọn họ đứng ít nhất bốn năm ngã tư, Tuyền Cơ cùng Ngọc Trí không biết nội tình, gần đây Vân Dương cùng Nạp Minh Thiên Lãng đi lại ở kinh thành nhiều, đều kinh ngạc vì khả năng của Ngũ Thất này, quả nhiên là khinh công cực cao mới có thể làm được.
Võ công của nô bộc đã là như thế, vậy công tử…
Nghe Ngũ Thất chế nhạo nàng, Ngọc Trí cười nói: “Đương nhiên là coi trọng ca ca ta, chẳng lẽ coi trọng Thập Nhị ngươi à?”
Ngũ Thất giận dữ, thấy công tử khẽ nhíu mày, mới không gây lộn với Niên Ngọc.
Lời Thúy Nha vừa nói, Tuyền Cơ rất khó xử, thân phận nàng đặc thù, sao có thể nhận Thúy Nha? Nhưng Thúy Nha thật sự rất quật cường, giống như nhất định theo nàng, đôi mắt ửng đỏ, nhìn nàng chằm chặp.
Tuyền Cơ đang tìm lời khuyên bảo, xe ngựa lại “hí” một tiếng dừng lại.
Một thôn trang cực kỳ hẻo lánh, xây dựa vào núi, gia sản lụi bại, chỉ có chưa đến mười hộ, phòng ốc cũ nát đến thảm hại, vừa nãy đi qua, nhưng cửa các nhà đều đóng chặt.
Thúy Nha thấp giọng giải thích: “Nơi này nghèo nàn, người trong thôn gần như đều bỏ đi hết.”
Tuyền Cơ trong lòng thản nhiên, nói: “Người đều tìm về gốc, quê hương gia đình không thể bỏ, chỉ cần chịu nghĩ chịu làm, nhất định có thể thay đổi.”
Ngọc Trí mạnh mẽ gật đầu, vài nam tử không lên tiếng, trong chốc lát, Tuyền Cơ cảm thấy có người nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, dường như là Vân Dương kia.
Đi vào trong nhà, thi thể phụ thân Thúy Nha đã thối rữa, nước chảy dàn dụa, bộ dạng kinh khủng, Ngọc Trí sợ tới mức thét to một tiếng, ôm lấy thắt lưng Tuyền Cơ, Ngũ Thất ở bên cười nhạo.
Trong phòng một mùi khó ngửi, Nạp Minh Thiên Lãng dặn vài gia nô đem thi thể nhập liệm, cùng lúc đưa mọi người ra khỏi phòng. Thúy Nha nghẹn ngào, nàng không muốn người khác làm thay hết cả, muốn ở lại trong phòng.
Tuyền Cơ không khỏi nhớ tới thân thế mình. Thúy Nha ít nhất còn có cha để an táng, nàng từ nhỏ đã cô độc.
Nàng choáng váng muốn nôn, nhưng cố gắng chịu đựng, nhẹ giọng nói: “Mọi người đi ra ngoài đi hết đi, ta ở trong này giúp đỡ.”
Mấy nam nhân nhìn nàng thần sắc kiên quyết, cũng không nói thêm gì, lui ra ngoài, Nạp Minh Thiên Lãng trước khi đi nói với vài gia nô: “Các ngươi làm theo sự sai bảo của Niên công tử, động tác đều phải nhanh nhẹn lưu loát.”
Thúy Nha thay xiêm áo cho thi thể, Tuyền Cơ đang muốn tiến lên giúp, bả vai bị ai đó nhẹ nhàng đè lại.
Nàng kinh hãi xoay người, vẫn là Phong Chiến Bách.
Hắn chưa rời đi.